Chương 43
Mảnh ghép 43 : Đường dài nhớ đến người của hiện tại
-Tiểu thư, có người báo về bên đó cô Kỉ Lam đã bị nhỏ tên Thiên Thiên rạch 2 vết ở mặt, giờ tình trạng thế nào vẫn chưa rõ - Một tên đứng ngoài cửa nói vào trong cho Băng nghe
- Rồi - Một câu ngắn ngủn cũng là một câu lệnh để tên đó đi làm việc khác
Lại mưa, tiếng mưa rả rích lộp độp khi giọt mưa chạm xuống đất, cành lá đung đưa trước gió, thời tiết bên Mĩ cũng khắc nghiệt lắm
Ngồi trước cửa sổ ngắm những giọt mưa rơi, hàng mi cong vút của Băng khẽ rung lên khép hờ đôi mắt, một cảm giác lạ chạy xẹt qua người Băng, hẫng lên rồi cũng dịu xuống
- Lam à, mày có sao không, mặt mày mà có một vết sẹo nhỏ thì lúc đó tao về tao sẽ không cho nó yên đâu......... , còn 4 tên kia nữa, tao thật sự nhớ mọi người lắm..không biết sự lựa chọn ra đi thế này của tao có đúng hay không nhưng tao nghĩ tao phải làm vậy, vì tao quá ngu ngốc lên đánh mất tình yêu đầu đời, vì tao quá rẻ mạc lên bị người đời khinh chê và tao sẽ biến những con người tạo nên cảm giác đau thương này của tao phải trả giá gấp trăm lần - Băng thù thì với mưa và đưa tay hứng những giọt nước mưa bay bay
Cơn mưa vẫn chưa tạnh hẳn nhưng đã dịu xuống chỉ còn vài giọt mưa lấm tấm bay bay theo gió, mở cánh cửa tự động có mật mã phòng mình ra, Băng bước ra ngoài không ngoảnh lại đóng cửa mà cửa tự động đóng luôn
Bước ra đường, gió lạnh thổi qua với chiếc áo mỏng manh Băng không đủ ấm, con đường trải dài vô tận và đông đúc, đôi chân nhè nhẹ bước đến nhà thờ, khung cảnh nơi đây thật yên tĩnh, không náo loạn như bên ngoài là nơi cho con người nói lên mọi buồn đau
- Chào con, con có j buồn trong lòng sao - Một vị cha xứ nói với chất giọng hiền từ và đôi mắt cũng hiền từ nhìn Băng ( nói bằng tiếng Mĩ đó ạ . Vì đây là Mĩ mà)
- Vâng thưa cha - Băng cũng nói hiền và dứt lời khiêm tốn ( nói bằng tiếng Mĩ )
- Nếu con còn nhớ đến người đã khuất, con sẽ không bao giờ có tương lai tốt đẹp hơn - Vị cha xứ vỗ vai Băng, băng cảm thấy ngạc nhiên khi cha biết được trong đầu mình đang nghĩ j và sao cha biết chuyện này
- Con biết thế nhưng...- Băng ch.ết lặng trong dòng suy nghĩ nhớ đến Kiệt, bỗng đôi chân nhún xuống như không còn sức đứng lên
- Con vào đây - Nói xong, cha xứ quay bước vào bên trong nhà thờ, Băng bước theo sau với một đống dấu hỏi trên đầu
...
...
...
Nhắm mắt ngồi cầu nguyện hơn 1 tiếng đồng hồ, vị cha xứ tươi cười nói :
- Vậy đó, chúc con sớm tìm được hạnh phúc
- Vâng cảm ơn cha, con xin phép ra về
Bước ra khỏi cánh cửa lớn của nhà thờ, Băng cúi đầu chào cha rồi lặng lẽ bước đi, đôi chân chạm xuống những vệt nước trên đường còn sót lại trong cơn mưa, ngang qua con đường với hàng bông lau đẹp đang đua nhau uốn lượn trong gió, Băng lại nhớ đến câu chuyện ngày ấy, ngày mà mình với Lam bị bang Black M-G bắt đến một nơi cũng có bông lau trắng mà đẹp như thế này, khó nào diễn tả nổi cảm xúc trong người Băng lúc này, rồi Băng cúi người xuống ngắt lấy vài bông cầm trên tay, tưởng Băng thích nó nhưng không ai ngờ, Băng nhàu nát bông lau rồi vứt xuống đường như một cái j đó vô bổ khi mình giận dữ mình phải lấy nó ra đánh đập cho hết giận, bông lau ấy rơi xuống đường và từng bông nhỏ xíu khẽ chạy theo gió hòa vào nền trời xanh
Có ai ngờ một giọt nước trong suốt đã lăn xuống gương mặt kia
- Làm cách nào tôi quên được mấy người đây - Băng nói trong ngậm một giọt nước mắt mặn chát, ( mấy người ở đây là Phong,Ken, Hiểu Vĩ, Lam và Khánh )
- Quá trẻ con - Bỗng một giọng nói lạnh như băng phát ra từ đằng sau lưng Băng , đó là giọng của một người đàn ông đứng tuổi và không ai khác ngoài ông Phúc - cha của Băng
- Cha - Băng nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng như trong bang thường ngày không thay đổi ánh nhìn đó Băng nói tiếp
- Sao cha lại ở đây
- Tình cờ gặp con... - Ông không nói vế sau vì ông biết Băng sẽ đoán trước được điều ông muốn nói , Băng chỉ tay vào bông lau đó rồi nói
- Lúc đó, con không là j cả nên thường xuyên bị chêu chọc, xa lánh, chỉ có những người bạn này bên con không chê bai con mà cũng chính những người này lại cứu con hết lần này qua lần khác khi con học bên đó, họ có thân thế quý tộc và gia đình của họ rất giàu mạnh, một lần tại một nơi cỏ lau rất đẹp, con và con bạn thân gặp nạn may mà có Phong, Vĩ, Ken và Khánh đến giúp không thì...
- Họ là ai? sau này ta sẽ đền đáp công của họ.
- Họ sẽ không cần j , giờ con không muốn nhắc đến họ nữa, con sợ tim con lại nhớ về họ mà không hoàn thành được kế hoạch trả thù của mình - Băng nói mà đôi mắt ngấn lệ
- Lạnh lùng tàn nhẫn và độc ác, sát thủ bóng tối con sẽ là con người đó - Ông nói xong rồi để Băng lại một mình và quay đi
- Đúng, đó sẽ là con người của con, bây giờ và cả sau này - Băng nói một mình rồi nhìn về phía đường dài bất tận và xóa lấp cảm giác hiện tại, ánh lên nụ cười ẩn ý rồi bước đi