Chương 24: Đi dạo Editor: tiểu mạo Sáng sớm thứ hai, Kỷ An Ninh liền phát hiện ánh mắt Tôn Nhã Nhàn nhìn mình lạ lạ, ngoài ghen ghét bên trong còn có một ít phẫn hận, xấu hổ còn có chút không cam lòng?

Mạnh Hân Vũ lặng lẽ kề tại nói nhỏ với cô: "Hôm nay cậu ta làm sao thế?” Kỷ An Ninh lắc đầu: "Không biết.” Vừa nói xong, Tôn Nhã Nhàn lại ném ánh mắt giận dữ tới.
Kỷ An Ninh không phản ứng gì, cúi đầu chép bài. Cô dùng đầu gối cũng biết, chắc là hôm qua Tôn Nhã Nhàn đi tìm Văn Dụ.


Cái tên Văn Dụ kia không chỉ lưu manh còn không có tí phong độ thân sĩ nào.
Nếu như anh không vui, sẽ sỉ nhục người ta không nương tay.


Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn hết lần này đến lần khác tự rước nhục, sau đó liền giận chó đánh mèo lên Kỷ An Ninh, nói xấu cô khắp nơi, nhằm đem cô biển thành một cô nàng nhà nghèo hám giàu.


Kỷ An Ninh không rõ Văn Dụ ở trong xã hội là người như thế nào, nhưng ít ra ở trong trường Kỷ An Ninh có thể thấy anh là một kẻ chỉ quan tâm bản thân.


Thậm chí Kỷ An Ninh bây giờ vẫn nghĩ, kiếp trước anh quấn chặt lấy cô, quấy rối đủ kiểu có khả năng vì anh là một người rất kiêu ngạo, không có được thứ mình muốn nên mới bướng bỉnh như vậy.
Nhưng lại làm Kỷ An Ninh run sợ.


Rốt cuộc sự bướng bỉnh này sâu cỡ nào để có thể thúc đẩy anh làm việc không tưởng đó, vì một cái không được gọi là yêu mà giết người?
Kỷ An Ninh nghĩ không ra cũng không dám nghĩ.
Cô đã chắc rằng anh đối với cô chỉ có dục vọng không phải sao.


available on google playdownload on app store


Buổi trưa làm xong tới nhà ăn thì bị Văn Dụ chặn lại.
Lần này Văn Dụ không để bụng đói đợi cô nữa, anh đã ăn no trước rồi.
"Anh đi lấy cơm cho em.” Anh không biết xấu hổ nắm chặt cánh tay Kỷ An Ninh kéo đi.


Kỷ An Ninh không muốn cùng anh lôi lôi kéo kéo ở nhà ăn, lôi tay mình lại rồi yên ann.com tĩnh đi theo anh.
Văn Dụ lườm cô một cái, trong mắt hiện ra ý cười hài lòng.
Văn Dụ lấy lượng cơm lớn tới mức làm Kỷ An Ninh ăn muốn nổ bụng.
Kỷ An Ninh cũng không muốn nói dóc với anh về tiền cơm hay trợ cấp gì đó.


Ban đầu cô vẫn luôn mong giống như kiếp trước, trên phương diện tiền bạc có thể rõ ràng với Văn Dụ, đảm bảo rõ ràng rành mạch.


Nhưng bây giờ cô nhớ lại luôn cảm thấy kiếp trước cô quá quyết tuyệt, quá cực đoạn, mới cầu mà không được, không cam lòng nên mới rơi vào cảnh quá mức cố chấp. Kiếp này Kỷ An Ninh nghĩ mình nên đối đãi ôn hòa với Văn Du.


Nếu cô đã ôn hòa, Văn Dụ thì cứng rắn thì cô nghĩ muốn tính rõ từng đồng với Văn Dụ là không có khả năng.
Cho dù là mấy ngàn vạn đối với anh cũng chỉ là tiền lẻ, đều do anh nói "đừng dùng tiền làm phiền anh”.


"Ăn từ từ thôi.” Văn Du nói, "Sao em ăn nhanh thế?” Anh phát hiện Kỳ An Ninh ăn cơm rất nhanh. Cũng không phải nói cô ăn cơm không nhã nhặn, nhưng mà cô ăn cũng nhanh thật đấy.
Kỷ An Ninh nuốt miếng cơm trong miệng: "Luyện.” Văn Dụ nhớ tới bình thường có hay chạy qua chạy lại trong trường liên hiểu được một ít.


Từ nhỏ Văn Dụ được giáo dục phải nhai kĩ nuốt chậm, ăn nhanh không tốt cho dạ dày. Nhưng nếu Kỷ An Ninh có điều gquang har kiện tốt thì cần gì bỏ qua thong dong mà trở nên bận rộn.
"Ăn xong thì về nhà à?” Văn Dụ hỏi.
"Ừm.” Kỷ An Ninh không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời.


Văn Dụ có chút bất đắc dĩ. Nhưng Kỷ An Ninh đang ăn cơm, không thể nào vừa ăn vừa nói chuyện với anh được. Anh đành đợi cô ăn xong.


Kỷ An Ninh ăn xong lau miệng: "Tôi phải về nhà.” Tính toán có thể vừa đi vừa nói chuyện, Văn Dụ lẩm bẩm rồi đứng lên nói: "Anh đi cùng em.” Văn Dụ nói: "Không phải em muốn đưa bà ngoại ra ngoài phơi nắng à? Anh đi bộ cùng hai người một chút tiện thể tiêu Cơm luôn." Kỷ An Ninh do dự một chút, Văn Dụ liền nhìn ra nói: "Anh sẽ không lên lầu, anh đợi em ở dưới.” Thật ra lần trước anh đã nhìn ra, Kỷ An Ninh không muốn anh vào phòng cô.


Khu tập thể kia đã cũ nát, giờ chỉ còn vài hộ đang ở. Đa phần đã chuyển đến khu tập thể mới của trường. Còn lại là những người không thích ở trong trường. Nghe nói mới thông báo tuyển dụng giảng viên trẻ, họ thà thuê phòng ở ngoài cũng không muốn ở đây.


Mà tình huống trong nhà Kỷ An Ninh có thể đoán được. Ai cũng có chút tự tôn, huống chi cô là con gái, cô không muốn anh nhìn thấy cũng không khó hiểu.
Hai người ra khỏi trường học, băng qua đường cái, vừa đi vừa nói chuyện.


Văn Dụ hỏi: "Ngày mai được nghỉ, em định làm gì?” "Buổi sáng không có việc gì phải làm.” Kỷ An Ninh nói, "Xế chiều đi tới quán cà phê, buổi tối đi tới đường Kiều Nam.” Mấy ngày nghỉ lễ, việc buôn bán ở quán cà phê tốt hơn ngày bình thường. Nhưng mấy nhân viên đều có việc phải làm, không thể thay nhau làm vào ngày lễ.


Kỷ An Ninh bàn với Thư Thần, cô có thời gian nên có thể làm đồng thời cũng kiểm thêm được chút tiền.
Nếu mấy ngày nghỉ lễ như thế này thì không tăng tiền, nhưng nếu tăng ca thì tiền lương tăng gấp ba lần.
"Vậy buổi sáng ngày mai tới câu lạc bộ tập luyện đi.” Văn Dụ trực tiếp sắp xếp cho Kỷ An Ninh.


Kỷ An Ninh: "..." "Nhìn cái đá hôm trước của em trông mềm nhũn không có tỷ lực nào.” Văn Du liếc cô một cái, "Em đến sớm một chút để tập đi, cũng không có chỗ nào không Cong nghe, đang có Bước chân Kỷ An Ninh dừng một chút, quay đầu nhìn Văn Du.
Chuyện ngày đó anh vẫn chưa đề cập tới.


Văn Dụ nhìn thấy sự phức tạp trong đôi mắt đen kia, lập tức giơ ngón tay:
"Dừng! Đừng có dạy bảo gì anh!” Kỷ An Ninh liền ngậm miệng, quay đầu tiếp tục đi.
Văn Dụ đuổi theo.


"Anh nhìn thấy em liền rõ em nghĩ gì trong lòng, nếu không sao một đứa con gái lại phải chạy tới câu lạc bộ kickboxing.” Anh vô cùng khó hiểu hỏi, "Nhưng sao tới anh đánh nhau thì em lại hóa thành người thầy đầy tư tưởng đạo đức thế?” "Nghiêm trọng không?” Kỷ An Ninh hỏi, "Hai người kia...?” "Chỉ đá mấy cái, có thể nghiêm trọng tới đâu chứ? Anh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, biết khống chế sức lực mà." "Chẳng nhẽ người ta không báo cảnh sát bắt anh à? Bị thương nhẹ thì cũng phải chịu trách nhiệm hình sự chứ?” Kỷ An Ninh vừa đi vừa hỏi, đầu cô hơi cúi, chỉ nhìn mặt đất. Ảnh chụp hôm đó cô thấy hai người kia đều nằm trên mặt đất, cảm giác không nhẹ nhàng như anh miêu tả.


tốt, "Nhìn anh ngốc lắm à?” Văn Dụ cười nhạo, "Anh đã chọn đoạn đường nhỏ không có máy quay giám sát. Hai người kia cũng không thấy rõ biển số xe của anh, gương mặt ra sao cũng chả biết, cho dù có bảo cảnh sát cũng không tr.a ra anh.” Văn Dụ nói nghe tràn đầy tự tin.


Kỷ An Ninh nhớ lại mới phát hiện ra mình không hiểu nhiều về Văn Dụ. Trong trí nhớ của cô, lúc anh ở trong trường thường được con gái theo đuổi, con trai vây quanh, nếu không là sự mặt dày, khóc lóc van xin dây dưa của anh.


Cô biết nhà anh có tiền, nhưng lại không biết rõ, càng không biết ở ngoài anh có bối cảnh ra sao, nguồn lực hay thủ đoạn thế nào.
"Nếu giết người thì sao?" Bỗng nhiên Kỷ An Ninh nhẹ giọng hỏi.


Văn Dụ không hiểu: "Hả?” Kỷ An Ninh dừng bước, nhìn vào mắt anh hỏi: "Vậy nếu anh giết người thì sao, có thể trốn tránh được pháp luật không?
Tránh được việc bị bắt lại rồi xử bắn không?” Văn Dụ nháy mắt mấy cái.


Kỷ An Ninh nói thêm: "Tôi nói là nếu.” Văn Dự bật cười: "Đầu óc em suy nghĩ sâu xa thật đấy, sao lại chạy tới vấn đề giết người phóng hỏa rồi?” Nhưng nếu thì chỉ là nếu, anh cũng thử tưởng tượng một chút, sau đó vẫn tràn đầy tự tin: "Nếu như anh muốn giết ch.ết ai, chắc chắn sẽ chuẩn bị kế hoạch thật chu đáo, từ thời gian, địa điểm cho tới ļaunu thủ đoạn một cái cũng không được thiếu sót, chắc chắn sẽ không ngu ngốc để cho người ta bắt được chứng cứ phạm tội.” Kỷ An Ninh có hơi mờ mịt.


Trong đêm ấy, anh kéo Triệu Thần tới gần mái nhà, cười lạnh lùng: "Mày cũng như vậy.” Triệu Thần làm cái ch.ết của cô chuyển thành "tự sát”, xóa bỏ sạch sẽ dấu vết của hắn ta, tự rửa sạch bản thân.
Văn Dụ... Văn Dụ cũng có thể làm được.


Nhưng Văn Dụ lại bị bắt, bị phán án, bị tử hình.
Kỷ An Ninh nhớ rõ thời gian đó cô thấy một màn này:


Gặp mặt ở phòng thăm hỏi, thanh niên cách tấm thủy tinh, tay cầm điện thoại cười nhạo: "Tên họ Triệu kia và cậu CÓ thù lớn đến mức nào mà cậu lại chạy tới giết ch.ết hẳn? May mà cậu tự dưng nổi điên để tôi bắt được nhược điểm không thì chút nữa bị cậu lật lại thế cờ rồi. Chỉ vì một đứa con gái có đáng không?” Mấy ngày gần đây sau khi cô sống lại, cô luôn nghĩ lại những cảnh tượng mình nhìn thấy ở kiếp trước, suy nghĩ về những lời bọn họ nói.


Văn Dụ và thanh niên kia chắc chắn là đối thủ thậm chí có thể là kẻ thù của nhau, chuyện anh giết Triệu Thần vô tình bị đối phương bắt được nhược điểm, cho nên mới bị tống vào tù, thua thảm hại.
Tất cả những cái này đều vì cô.
Đáng giá không?
Văn Dụ mắt không chớp nhìn Kỷ An Ninh.


"Sao thế?” Anh hỏi, "Người không được khỏe à?” Kỷ An Ninh mặt trắng nhợt, trắng nõn nhưng không có chút máu. Từ trước tới giờ Văn Dụ luôn là kiểu người hành động nhanh, vừa hỏi tay đã sờ lên mặt Kỳ An Ninh.
Mặc kệ cô đã cảnh báo không được động chấn động tay.


Bây giờ tâm tình Kỷ An Ninh không được ổn định nên không để ý Văn Dụ đang táy máy tay chân với mình.
Lòng bàn tay Văn Dụ khô ráo lại ấm áp, vuốt gương mặt cô cảm giác khá dễ chịu.


Kỷ An Ninh thấy hoảng hốt, nhớ tới phòng giam tối tăm lạnh lẽo đó, cô cúi người hôn anh. Linh hồn cô là hư thể, không chạm được vào môi anh... Khi đó, Co gang tay cao cô khổ sở tới mức nào.


Vừa ngước mắt thấy Văn Dụ đang đứng giữa thanh thiên bạch nhật, ánh mắt lấp lóe, giảo hoạt thậm chí có chút tham lam, Kỷ An Ninh đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô đẩy tay anh ra: "Đừng sờ lung tung.” Quay đầu đi về trước, Văn Dụ cười hì hì đuổi theo cô.
Đi vào khu tập thể, Kỳ An Ninh lên lầu dẫn bà ngoại xuống.


Trong khu tập thể có một cái vườn nhỏ, có giàn dây leo. Bây giờ đang là buổi trưa, mấy nhà ở đây vốn không nhiều, Có mấy ông bà lớn tuổi sau khi ăn cơm thì đang ở nhà tiêu cơm, không ai tản bộ vào giữa trưa cả. Nên ở đây chỉ có ba người Kỷ An Ninh.


Bà ngoại cũng rất thích phơi nắng, bà chắp tay sau lưng, khoan thai tự đắc tản bộ trong sân.
Kỷ An Ninh và Văn Dụ đi ở phía sau, chậm rãi mà đi.
"Nhìn thì thấy rất bình thường.” Văn Dụ đánh giá.


Lúc nãy khi bà ngoại xuống lầu có hỏi Văn Dụ là ai, Kỷ An Ninh giới thiệu qua cho bà. Bà còn híp mắt cười nói: "Tới chơi với Kỷ An Ninh nhà chúng ta à?” Nhìn rất giống một người bình thường.


qua Kỷ An Ninh cười khổ một tiếng nói: "Phải một thời gian dài mới thấy rõ được.” Sau khi Văn Dụ tản bộ một chút, dần nhìn ra được đầu óc bà không bình thường. Anh nói: "Cái này... Có phải tuổi càng lớn, đầu óc càng mơ màng không?” Kỷ An Ninh nói: "Ừ." Từ từ sẽ mất hết năng lực tự sinh hoạt.


Văn Dụ cắn môi, hỏi: "Vậy sau này phải làm sao?” Kỷ An Ninh cụp mắt: "Sau này thì sau này tính, tôi chỉ quan tâm trước mắt.” "Chắc phải có viện dưỡng lão có nhân viên chuyên môn chăm sóc chứ?” Văn Du lại hỏi.
Kỷ An Ninh chỉ "Ừ" một tiếng, từ chối cho ý kiến.


Văn Dụ phản ứng kịp, liền lấy điện thoại di động ra tr.a một chút, đưa điện thoại cho Kỷ An Ninh nhìn: "Nhìn này, một năm cũng chỉ hơn mười vạn, không nhiều tiền lắm.” "Kỷ An Ninh, thật ra...” Anh cười hì hì, ánh mắt sáng ngời, mang theo sự xâm lược mạnh mẽ.


Kỷ An Ninh nói: "Im miệng.” Văn Dụ sao có thể dễ dàng lùi bước chứ, anh mỉm cười nói với cô: "Trên đời này không có gì mà tiền không giải quyết được.” Cong quang lap, cac Có chứ, tại sao lại không có.
Mạng sống.


Người ch.ết rồi, cái gì cũng không có, có bao nhiêu cam lòng thì đã sao. Có nhiều tiền thì có ích gì?
Có tiền cũng không mua được mạng.
Kỷ An Ninh quay sang nhìn.
Văn Dụ ánh mắt nhìn cô nóng rực như lửa. Mặc kệ là vì tình cảm hay vì ham muốn, anh đều muốn có được cô.


Kiếp trước anh không có được, chấp niệm đó mới thúc đẩy anh giết người vì cô, cả đời cũng bị hủy.
Người ta đều nói, đàn ông là loại nếu không có được thì luôn nghĩ tới, một khi đạt được thì vứt như giày rách.
Nhất là đối với phụ nữ.


Văn Dụ cười nhìn Kỷ An Ninh.
Cô bỗng nhiên dừng bước, quay qua nhìn anh. Đuôi mắt dài hơi xếch, lúc không cười nhìn cũng thanh diễm động lòng người.


Văn Dụ nhếch khóe miệng, cho cô một nụ cười bất chính. Đang tính nói gì đó để trêu cô, Kỷ An Ninh bỗng nhiên tiến lên trước một bước, kéo cổ áo anh xuống mà hôn...
Giữa ban ngày, Kỷ An Ninh kiễng chân lên hôn Văn Dụ.






Truyện liên quan