Chương 25: Miếng ăn dâng tận miệng còn để rớt Editor:

tiểu mao Văn Dụ tin tưởng mình không nhìn nhầm Kỷ An Ninh. Cô là một người cứng đầu, bướng bỉnh già mồm, mang trên người khí tức bình thường nhưng lại hấp dẫn anh.
Kỷ An Ninh nhắm mắt lại.
Môi Văn Du rất ấm.


Trong ký ức kiếp trước Kỷ An Ninh chỉ hôn qua đôi môi này một lần. Văn Du chặn cô ở đường Kiều Nam, đặt cô trên cửa xe của anh mà cưỡng hôn.
Kỷ An Ninh hung hăng cho anh một bạt tại. Cô vô cùng tức giận, tức đến phát run, cái tát kia dùng hết sức lực toàn thân, làm cho Văn Du chảy cả máu miệng.


Văn Dụ dùng ngón tay lau máu bên khóe miệng, con mắt hung tợn nhìn chằm chằm cô.
"Con mẹ nó em...” Anh nói, "Không chịu tin tưởng anh thật lòng thích em đúng không?” Anh hỏi Kỷ An Ninh: "Em còn muốn anh chứng minh như thế nào nữa? Chẳng lẽ đưa mạng cho em sao?” Kỷ An Ninh lúc đó cảm thấy vô cùng nực cười.


Curangerahan, Văn Dụ là một tên nhà giàu mặt dày lại không nói lý. Anh cảm thấy cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, bao gồm cả phụ nữ. Bạn gái của anh đều là quen một thời gian rồi bỏ.


Kỷ An Ninh căm ghét anh, không vì mình nghèo khổ mà ham tiền của anh, càng không muốn làm một người trong bộ sưu tập bạn gái của anh.
Càng buồn cười hơn là anh nói cái gì mà "Đem mạng mình cho em”, trên đời ai có thể đưa mạng mình vào tay người ta cơ chứ?
Kết quả...


Văn Dụ đã từng được nhiều cô nàng ôm ấp yêu thương, nhưng lần này anh lại thấy kinh ngạc.
Kỷ An Ninh nhìn kiểu gì cũng không giống người chủ động đi ôm ấp yêu thương với anh. Trừ khi, trừ khi sự từ chối, kháng cự trước đó của cô với anh đều là kháng cự lại dục vọng của bản thân.


available on google playdownload on app store


Cungquanghang.com Không. Văn Dụ tin vào mắt nhìn của mình, cho dù là cha anh Văn Quốc An hay những tên bạn bè lớn tuổi hơn kia đều khen anh biết nhìn người”. Mà "biết nhìn người” là một năng lực mà những người thành công nhất định phải có.


Văn Dụ tin tưởng mình không nhìn nhầm Kỷ An Ninh. Cô là một người cứng đầu, bướng bỉnh già mồm, mang trên người khí tức bình thường nhưng lại hấp dẫn Caranh.com Ngay cả trước nụ hôn này, những biểu hiện của cô đều là thật.
Cho nên Văn Dụ Kinh ngạc.


Tới tận khi đôi môi Kỷ An Ninh rời đi, môi anh mất đi sự ấm áp, cảm nhận được sự lạnh lẽo. Anh mới nhìn cô đầy sâu kín.
Ánh mắt của Kỷ An Ninh làm người ta không hiểu được.


"Anh không phải muốn ngủ với tôi sao?” Cô nói "Ngày mai được không? Dù sao buổi sáng tôi cũng không làm gì?” Văn Du: "..." Văn Du còn chưa cho cô câu trả lời chắc chắn, Kỷ An Ninh đã nói thêm: "Sau đó...


Chúng ta đường ai nấy đi, đừng làm phiền nhau nữa được không?” Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như đang độc thoại, nhưng đúng là đang nói chuyện với Văn Dụ. Bởi vì mắt cô đang nhìn vào mắt anh.


Kỷ An Ninh nghỉ Văn Dụ đối với cô chỉ có dục vọng, kiếp trước cầu mà không được mới đưa tới kết cục sau này. Vậy nếu hoàn thành mong muốn của anh thì sao?


Thật ra Kỷ An Ninh rất hoảng. Cô đã dùng hết can đảm để nêu lên đề nghị này với Văn Du, cô đợi Văn Dụ nói "Đi” hoặc là "Được”, sau đó cô có thể xóa bỏ nợ nần trước đây từng thiếu anh trả hết trong kiếp này.


Chóp mũi bọn họ gần nhau, có thể thấy anghang.com rõ bóng mình trong mắt đối phương.
Đôi mắt đen của Văn Dụ giống như trong kí ức của cô.


Anh im lặng mấy giây hỏi: "... Em, có ý gì?" Kỷ An Ninh không dám chớp mắt, giọng nói trở nên dè dặt. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ nói: "Chính là, anh muốn, tôi cho anh. Sau đó...” "Sau đó, mẹ nó em đạt được mong muốn? Ăn xong chùi mép bỏ đi? Anh không quấn lấy em nữa? Em được yên tĩnh?” Văn Dụ tức quá hóa cười.


Mấy cô nàng theo đuổi anh đều liên quan đến tiền của anh, nhưng trong trường không chỉ có mỗi anh là con nhà giàu, cũng không phải cứ là con nhà giàu thì luôn được con gái hoan nghênh. Văn Du cảm thấy gương mặt, dáng người, sức quyến rũ của bản thân, con mẹ nó cảm thấy rất tự tin.


Hiện tại, sự tự tin này làm anh thấy mẹ nó bị Kỷ An Ninh dẫm nát dưới chân!
Văn Du ngửa đầu nhìn trời.
Anh xoa xoa mặt vài cái mới cúi đầu xuống hỏi: "Anh làm...em cảm thấy rất chán ghét sao?” Can đảm của cô đã nhỏ, lúc này tan hết sạch. Cô cụp mắt nói: "Tôi không ghét anh.” Cô đang nói kiếp này.


"Vậy tại sao?” Văn Dụ cảm thấy nghẹn ở trong ngực.
Anh lớn đến từng này, từ nhỏ được người ta nâng niu, hôm nay lại gặp phải câu "Tôi ngủ với anh một lần, sau đó anh đừng quấy rầy tôi”, đây là đầu tiên gặp được cảnh tráng sĩ chặt tay*.
*bỏ một thứ để lấy cái lớn hơn.


Đúng là mở rộng tầm mắt!
"Tôi...” Mắt Kỷ An Ninh buông thõng, nhỏ giọng nói, "Sợ anh a...” Văn Dụ ngẩn cả người. - Kỷ An Ninh vừa ngước mắt đã vội chạy đi: "Bà ngoại!” "Cái này không nhổ được, đây không phải rau dại.” Cô ngăn bà mình lúc này đang nắm chặt cây trong vườn.


Lúc trước bà thích hái rau dại, bây giờ mất trí, luôn đem cây xanh trong vườn tưởng là rau dại.
Văn Dụ đi tới dàn dây leo ngồi xuống, cùi chỏ để trên hai chân, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.


Cungquanghang.com Kỷ An Ninh đỡ bà ngoại đi phơi nắng thêm một vòng nữa, đợi lúc bà thấy mệt mỏi thì đưa bà lên lầu. Nhìn bà nằm ngủ trưa, đắp chăn cho bà mới đi xuống lầu.
Vừa ra đến cửa thì thấy Văn Dụ vẫn đang chờ cô.


phano Văn Dụ đang ngồi dưới dàn dây leo, lưng dựa vào cây cột, một chân để trên ghế.
Anh không chơi điện thoại, một tay để trên đầu gối, tay kia cầm điện thoại, điện thoại thon dài mỏng nhẹ chuyển động giữa những ngón tay, mỏng như lá bài poker bị anh lật qua lật lại.


Nhìn thấy cô xuống lầu, ngón tay của anh dừng lại, đứng lên.
"Đi thôi.” Cằm anh hất về phía cửa sân, "Lên lớp thôi.” Dưới ánh mặt trời, Văn Dụ đứng thẳng, lông mày thon dài đen sẫm. Kỷ An Ninh không biết lúc nãy mình lấy đâu ra dũng khí để hôn anh.
Cô vô ý thức mà lùi một bước.


Văn Dụ nhanh chân bước tới chỗ cô. Ánh mắt anh sáng rực, tràn đầy sự xâm lược.
Ép tới gần, cô giống như ngửi được hơi thở trên người anh.
Kỷ An Ninh lại lùi về sau một bước.


"Sợ cái gì?” Văn Dụ hùng hổ dọa người, "Không phải lúc nãy gan rất lớn à?” Anh nói xong liền vươn tay cọ sát đôi môi Kỷ An Ninh. Vừa rồi hơi kinh ngạc, để cho Cô vừa chạm vào đã rời đi. Văn Dụ còn chưa kịp phản ứng.
Kỳ An Ninh nhanh chóng bắt lấy cổ tay Văn Du.


Hai người bốn mắt nhìn nhau, giằng Có mất mấy giây.
Văn Dụ nhếch miệng, dùng tay mở lòng bàn tay của cô ra, Kỷ An Ninh lập tức buông ra.
"Đi thôi, nếu không em sẽ vào muộn đấy.” Văn Dụ quay người đi.
Kỷ An Ninh bình ổn cảm xúc, nhanh chân đuổi theo.
"Nói thật, thật ra em sợ anh ở điểm gì?” Văn Dụ hỏi.


Anh quay đầu lại chỉ thấy đỉnh đầu của Kỷ An Ninh, tóc dài đen nhánh rũ xuống, trông rất mềm mại.
Kỷ An Ninh hơi cúi đầu: "Thì... Cả người đều sợ.” Thật ra cô không nói rõ, trong này còn có tiền căn hậu quả của kiếp trước, Cơ bản không có cách nào nói rõ với Văn Dụ.


Yên tĩnh đi trong chốc lát, Văn Dụ bỗng không đầu không đuôi nói: "Anh không đánh con gái.” Kỷ An Ninh ngẩng đầu: "Hả?” "Giường em cũng đã nguyện ý lên, lại không muốn ở cùng với anh, là sợ anh đánh em à?” Văn Du hỏi.
"Không phải.” Kỷ An Ninh phủ nhận.


Kiếp trước có một lần, anh nắm cô tay cô, do dùng sức lớn nên để lại vệt đỏ.
Anh không xin lỗi nhưng anh mắt hiện rõ sự hối hận. Chỉ có duy nhất lần đó anh làm cô đau, sau này không có nữa.
Vậy rốt cuộc là sợ cái gì?


Văn Dụ lườm cô một chút, nhấc chân chuẩn bị qua đường. Kỷ An Ninh đột nhiên khẽ vươn tay, bắt được cánh tay Văn Dụ kéo lại.
Một cái xe điện vượt đèn đỏ đột nhiên lao ngang qua Văn Du.
Văn Dụ: "..." Đệch! Vội đi đầu thai à?


Nhưng anh thuận thế mà kẹp lấy cánh tay Kỷ An Ninh. Nhìn qua giống như Kỷ An Ninh đang quấn lấy tay anh.
Kỷ An không nói gì rút tay lại, không phản ứng với động tác nhỏ này của anh.


Hai người băng qua đường, thấy sắp tới cổng trường, Văn Dụ hỏi: "Có thể nói rõ không? Cuối cùng là sợ cái gì?” "Tôi nói.” Kỷ An Ninh trả lời, "Cả người anh.” "Đừng nói nhảm có được không?” Văn Dụ nghiến răng.


Kỷ An Ninh ngước mắt: "Tôi nói thật.” Ánh nắng chiếu lên mặt cô, làn da trắng nõn, môi phớt hồng.
Văn Dụ đột nhiên thấy hối hận!


"Đề nghị lúc nãy anh đồng ý, vậy chọn buổi sáng ngày mai đi!” Anh ɭϊếʍƈ môi, mặt dày đổi giọng, "Nếu không tối nay cũng được, em xin nghỉ đi.” Kỷ An Ninh: "..." Kỷ An Ninh chẳng còn chút can đảm nào nữa, vừa nghe thấy hai tai lập tức đỏ bừng.
"Quá thời gian! Vô hiệu!" Cô bỏ chạy.


"Đệch! Sao lại thế chứ!” Văn Dụ vô cùng hối hận, ở phía sau kêu cô, "Vậy sáng mai em phải tới câu lạc bộ đấy.” Kỷ An Ninh từ xa vọng lại một câu: "Biết rồi.” Buổi chiều lúc lên lớp, Văn Dụ vừa quay bút vừa cười.


Trần Hạo thật sự chịu không nổi, lúc nghỉ giữa giờ quay ra hỏi: "Có chuyện tốt gì à? Cười thành một đóa hoa cúc luôn rồi.” Văn Dụ đương nhiên là đang cười nụ hôn kia, cười Kỷ An Ninh nói không ghét anh.


Anh ném bút về phía Trần Hạo: "Lắm chuyện!” Trần Hạo nhanh chóng tránh ám khí, ưỡn ngực hất cằm lên: "Tôi thích Kỷ An Ninh nên mới nhận cô ấy, liên quan cái rằm gì tới cô!” (đây là câu Văn Dụ nói với Tôn Nhã Nhãn ở chương 23)
Bắt chước dáng vẻ của Văn Dụ giống như đúc.


Văn Dụ giơ chân đạp vào ghế hắn: "Cút!” Chợt nghĩ tới: "Bảo Tôn Khải tối nay tới tiếp, tạo muốn huấn luyện cho nó thật tốt.” "Vẫn huấn luyện tiếp?” Trần Hạo trợn mắt, "Đêm qua nó bị mày hành hạ tới mức kêu cha gọi mẹ rồi!” "Đáng đời.” Văn Dụ cười lạnh, "Đây là trường học, nó là sự đệ tạo, tạo mới không tính toán với nó. Nếu ở trong công ty, nó mà là nhân viên, không nói tới chuyện ăn cây táo rào cây sung, chỉ riêng chuyện nó không có mắt nhìn tạo đã đuổi nó từ lâu rồi.” Đây chính là cuộc sống.


Trần Hạo vẫn đang là sinh viên, nghe vậy rụt cổ một cái, hơi sợ hãi hỏi: "Lợi hại như vậy à” Văn Dụ xùy một tiếng, không nói nữa.


Mấy sinh viên trong trường anh thấy quá ngây thơ. Vào lúc năm nhất, anh còn có thể đi chơi với đám Trần Hạo, càng về sau càng không được. Hiện tại anh đang cùng mấy người bạn bè bên trong giới Vui chơi.
Nếu không phải Kỷ An Ninh đột nhiên gia nhập, anh sẽ mặc kệ hoàn toàn cầu lạc bộ kia luôn.


Nhớ tới Kỷ An Ninh, anh liền hận đến nghiến răng.
"Văn ca? Văn ca?” Trần Hạo cẩn thận từng li từng tí gọi anh, "Anh không sao chứ?” Sự thay đổi biểu cảm này...làm người ta thấy lo sợ quá đi.


Văn Dụ trêu hắn một chút, thoáng cắn môi, cuối cùng thở dài một cái: "Tao thấy khó chịu.” "Hả? Sao thế?” Trần Hạo hỏi, "Muốn đi bệnh viện không?” "Đi cái rắm, trong lòng tao khó chịu.” Văn Dụ măng.


Trần Hạo: "?" Văn Dụ ngửa mặt lên trời thở dài: "Có một miếng thịt thơm ngào ngạt dâng đến tận miệng tạo, thế mà không biết đầu tao bị làm sao mà không ăn để cho chạy mất.” Trần Hạo: "...” Đang nói mở à?
Văn Dụ tự trách: "Tao đúng là đồ ngu!” II Chung quang lap dat Cuong quang cao dai Chung quang cao da






Truyện liên quan