Chương 56: Vừa làm vừa xem
Cả người Tô Bắc run rẩy.
Cậu cảm giác được — cả thân hình người đàn ông phía sau đều kề sát mình.
Đột nhiên, biến thái gắt gao ôm Tô Bắc, liều mạng ʍút̼ cổ cậu, rồi lại hôn.
Giống như quỷ hút máu.
Răng nanh sắc bén cắn niết da thịt cậu, chảy ra vài giọt máu nhỏ.
Tô Bắc ra sức thoát khỏi song chưởng của biến thái.
Cậu đẩy biến thái, đứng lên, lui về sau ba bước.
Tô Bắc cảm thấy cả người mình có chút nhuyễn, trên mặt đỏ như lửa thiêu, không biết là phẫn nộ hay xấu hổ.
Cậu dùng hai tay run rẩy chỉnh sửa lại bộ quần áo hỗn độn.
Biến thái ngồi mở rộng hai chân.
Hành động phơi bày bộ vị tối riêng tư cho người khác xem, lại trông có vẻ tự nhiên tùy ý.
Tô Bắc nhìn ‘nó’ đang giương cung bạt kiếm, nhất thời lùi thêm vài bước về sau.
làʍ ȶìиɦ với biến thái, đối với Tô Bắc mà nói, là một loại khiêu chiến về mặt sinh lý và là khảo nghiệm bản thân.
Trong khoái cảm ồ ạt, chán ghét và xem thường hỗn loạn đan xen khắc sâu vào thân thể.
Cảm giác sôi trào như khi đi xe giữa địa hình gập ghềnh, kịch liệt va chạm hết thảy trong Tô Bắc.
Mỗi lần Tô Bắc bị biến thái gây sức ép đều tới lực tẫn tinh vong.
Giữa loại mệt mỏi này, thân thể và lý trí cái nào chiếm tỉ trọng nhiều hơn, ngay cả cậu cũng không biết.
Nhưng mà, mỗi khi đến cao triều, biến thái lại dùng hai tay phủng mặt cậu, buộc Tô Bắc phải nhìn anh.
Cặp mắt thâm thúy kia giống như biển lớn, biến hóa gợn sóng kỳ lạ.
Có tình, lại dường như không có.
Tô Bắc không biết mình muốn từ mắt anh nhìn cái gì nữa.
Cậu chỉ tuân theo bản năng, muốn phát hiện cảm xúc, ý đồ có liên quan tới cậu.
Mê luyến, chợt lóe qua; Kích tình, cũng chợt lóe qua.
Biến thái giấu bản thân anh quá sâu.
Dù chỉ là biểu lộ ngẫu nhiên, lại thể hiện giống như cố ý.
Khiến người khác hoài nghi là có mục đích khác.
Tô Bắc ảo não.
Nhiều nhất trong đó là hận ý.
Mạnh mẽ, dùng tư thế không thể ngăn cản xuất hiện trong cuộc của cậu.
Mê người như vậy, thần bí như vậy, biến thái như vậy, đáng giận như vậy.
Vì thế, Tô Bắc rối rắm.
Trong bóng đêm, cậu nâng mắt nhìn, đuổi theo người đàn ông này.
Bản năng hành vi, khó có thể điều khiển.
Tô Bắc dùng ánh mắt phức tạp nhìn biến thái.
Biến thái lười biếng nâng cằm, “Lại đây.”
Tô Bắc lập tức lùi thêm một bước nhỏ, qua mới là đứa ngốc!
Biến thái nhìn cậu, vẻ mặt khó lường, chỉ khẽ nhíu mày.
Đột nhiên, màn hình truyền đến một trận ồn ào.
Lực chú ý của Tô Bắc lập tức kéo qua, chỉ mới trôi qua một lát, tình huống lại có biến hóa.
Vị Đường chủ bang Tam Hợp, không phụng mệnh tới đây.
Đám đàn em bang Tam Hợp phái đi, đều báo cáo rằng không nhìn thấy vị Đường chủ từ tối qua đến giờ.
Chẳng qua vị Đường chủ này luôn chú ý riêng tư cá nhân, không thích nhiều người vây xung quanh, hơn nữa gần đây vị Đường chủ này dường như đang bận đại sự, thần thần bí bí, hành tung càng thêm mơ hồ.
Cho nên dù đã mất tích lâu như vậy, cũng không khiến người khác chú ý.
Hắn đẩy cái kính viền vàng, ngón tay gầy yếu lau lau mồ hôi trên trán.
“Thẩm lão gia, sự tình có vẻ không đúng lắm.” Lão đại bang Tam Hợp cười khổ, nói với Thẩm lão gia.
“Chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Thẩm lão gia ngược lại rất bình tĩnh.
“Không thấy Lâm Đường chủ.” Lão đại bang Tam Hợp không giấu diếm.
“…” Đồng tử Thẩm lão gia co rút lại.
“Việc này chúng tôi cần điều tr.a xác nhận lại.” Tay lão đại bang Tam Hợp vung lên, một tên đàn em lập tức đến dâng trà.
Loại hành động dâng trà, trong thế giới ngầm ở H thị, chứa đựng ý tứ giảng hòa, tạm thời liên thủ.
Thẩm lão gia không từ chối trà dâng đến.
Ông cầm chén trà sứ men xanh, thổi lá trà trôi xa, uống một ngụm, rồi để xuống.
Hiệp nghị kế tiếp như thế nào, Tô Bắc không rõ.
Bởi vì cậu bị biến thái bức tới một góc hẻo lánh trong phòng.
Tay anh chống lên tường.
Lưng Tô Bắc dựa vào tường, loại tư thái ở phái yếu hơn, khiến cả người Tô Bắc run lên.
Cậu liều mạng lấy dũng khí, bảo bản thân không cần sợ hãi.
Tự thôi miên không phải lúc nào cũng hiệu quả.
Mỗi khi cậu phản kháng biến thái, đều vô tình bị trấn áp.
Nhiều lần như vậy, khó tránh khỏi mất tin tưởng, mất dũng khí.
Tô Bắc phải bỏ rất nhiều tự tôn để chống đỡ bản thân, khiến hai chân mình không nhũn ra, cũng không tiếp tục phát run.
Nhưng sợ hãi giống như ‘hở cỏ tranh ốc’, mãi mãi không ngừng, vô luận cậu có cố gắng thế nào, thân thể anh vẫn không chút sứt mẻ.
Rốt cuộc, Tô Bắc ra tay.
Một cái đánh vai, một cái đánh khuỷu tay, động tác lưu loát trôi chảy.
Biến thái thoải mái tiếp chiêu, anh nâng đầu gối, đá lên cái bụng mềm mại của Tô Bắc.
Một trận đau nhức khiến Tô Bắc gập xuống, bán nằm sấp trên mặt đất.
Biến thái vẫn cười, anh quỳ một gối xuống trước mặt cậu, “Cho dù thất bại lần nữa, vẫn không từ bỏ ý định?”
Tô Bắc ôm bụng… một cổ hương vị tinh ngọt nảy lên trong miệng.
Cậu chán ghét cảm giác này.
Không chỉ chán ghét sự cường thế của anh, còn chán ghét sự bất lực của mình.
Càng chán ghét bí ẩn sâu trong nội tâm của biến thái.
Tiêu Tịnh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Ngón tay cuốn cuốn, nghịch tóc, anh không chút để ý nhìn Tô Bắc.
Thân thể thiếu niên còn ngây ngô, tràn ngập hương vị dụ hoặc vô hình.
Đây là khoảng thời gian đẹp nhất, cuối xuân đầu hạ, tràn ngập cảm giác sức sống và ánh nắng.
Gần hơn cũng không tốt, chậm hơn cũng không được. ( )
Tiêu Tịnh thở dài một tiếng, anh rất may mắn không phải sao? Có bao nhiêu người có phước hạnh để nhìn thấy một màn này?
Anh nhịn không được vuốt phần eo tinh tế rắn dẻo của Tô Bắc.
Một lần lại một lần vẽ theo đường xương sườn của cậu.
Dần dần hướng lên ngực, dừng ở xương quai xanh, ngón tay nhẹ gõ theo nhịp như đang đàn dương cầm.
Tiếp theo lại dọc theo phần cổ, vuốt nhẹ nơi mạch đập.
Giống như lần đầu phát hiện, thiếu niên bị anh chế phục, có thân thể thực hấp dẫn.
Tiêu Tịnh lấy tay miêu tả hình dáng môi Tô Bắc.
Ánh mắt ẩn ẩn tức giận bồng bột, chuyển tới chuyển lui.
Đối với cảm xúc ở nơi đó, anh thấy rất hứng thú.
Nhưng mà, anh bị thiếu niên này khơi mào dục hỏa cần phải cấp bách thư giải, cho nên anh chỉ đành tiếc nuối quyết định, cứu hỏa ngay lập tức.
Biến thái ôm Tô Bắc trở về sô pha.
Cởi bỏ áo sơ mi của cậu, cởi bỏ quần của cậu, chế trụ hai tay Tô Bắc, kéo cậu tới ngồi trên đùi của mình.
Biến thái hôn trước ngực cậu, một đường đi xuống.
Rất nhanh, liền tiến nhập trạng thái.
Tiếng thở dốc kịch liệt, vang lên trong phòng.
Tô Bắc bị lực đạo biến thái thúc tới không chịu nổi: “A — chậm — chậm một chút.”
Biến thái nhẹ giọng nở nụ cười, ngón tay kéo cái khuyên ɖú của cậu.
Tô Bắc nhịn không được bật dậy.
Nhưng mà, biến thái nắm eo cậu, buộc cậu không ngừng ngồi xuống đứng lên.
Một lần thêm một lần, lực đạo mãnh liệt khiến mồ hôi cậu rơi như mưa.
Hốc mắt Tô Bắc rưng rưng, cho dù mím chặt đôi môi, cũng có thể nghe tiếng thở dốc ái muội.
Trong lúc hai người giao triền lửa nóng, chuyện trên màn hình đã tiến triển thêm một bước.
Thần trí Tô Bắc ngẫu nhiên tỉnh táo thấy thấy Thẩm lão gia và bang Tam Hợp đang thảo luận gì đó.
Một lát sau, hoặc có thể nhiều hơn.
Thẩm lão gia mang đám đàn em rời đi.
Lão đại bang Tam Hợp tiễn ông ra khỏi cửa câu lạc bộ đêm.
Sau đó, lão đại bang Tam Hợp về lại đại sảnh, hắn tát một cái lên người đàn ông đeo kính râm.
“Bốp” một tiếng giòn tan, người đàn ông bị đánh té trên mặt đất.
Ngay cả ho cũng không dám.
“… Đám tụi mày đều là ăn phân hả… Chỉ một người cũng trông không được… toàn bộ tụi mày cút đi tìm cho tao… Nếu tìm không ra thì đừng trở về… Tao thao con mẹ nó, Lâm Chí Vinh, cư nhiên dám đánh lén sau lưng chúng tao…”
Tô Bắc nghe thấy lão đại bang Tam Hợp thoạt nhìn tài hoa phong nhã, giáo dưỡng tốt đẹp nổi trận lôi đình, không ngừng thô bạo chửi.
Trước loại tương phản này, Tô Bắc có hơi thất thần.
Biến thái nhận ra cậu không chú tâm, mãnh liệt va chạm.
“A…” Tô Bắc ngẩng đầu, rên lên một tiếng.
Biến thái cắn yếu hầu mẫn cảm, theo số lần nuốt của cậu, không ngừng ɭϊếʍƈ ʍút̼.