Chương 57: Tỉnh lại
Tô Bắc ngẩng đầu, thở hổn hển, giống như thống khổ lại như khoái hoạt.
Mồ hôi theo làn da trơn nhẵn chảy xuống, lấp lánh sáng bóng mê người.
Tiêu Tịnh nhìn giọt mồ hôi lướt trên ngực Tô Bắc, tích trên đầu nhũ nhô ra.
Yếu hầu của anh vì khát khô mà trượt lên trượt xuống.
Tiêu Tịnh dường như không thể kháng cự, cúi đầu, ngậm lấy giọt mồ hôi kia, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp.
Thân thể Tô Bắc đang rất mẫn cảm, không khỏi chấn động cả người.
Cậu nắm tóc biến thái, ngón tay chà sát da đầu anh.
Hai người dây dưa giằng co thật lâu.
Cả hai cùng lúc bắn ra dịch thể sềnh sệch, khiến đùi Tô Bắc một mảnh hỗn độn.
Cậu vô lực nằm trên giường, hai chân không thể khép lại, chỉ có thể hở ra như vậy.
Biến thái nằm bên cạnh cậu, vòng tay ôm eo cậu, chặt chẽ giam Tô Bắc vào lòng.
Tô Bắc lâm vào mê man, dường như không khỏe lắm.
Cậu không ngừng nhích tới nhích lui, một khắc cũng không im lặng.
Biến thái bị cậu quấy rầy, hai mắt nhắm lại, vòng tay mạnh mẽ tăng thêm lực đạo.
Tiếp theo, anh dùng cặp đùi thon dài rắn chắc kẹp chặt nửa người dưới của Tô Bắc.
Tô Bắc bị biến thái kiềm chế, không thể động đậy.
Cho dù đang ngủ, cũng không quên bất mãn nhăn mày, cái miệng nhỏ lầu bầu lầu bầu hai câu.
Nếu là người thân thuộc với cậu, nhất định sẽ khẳng định rằng, những từ lầu bầu đó toàn là mắng chửi.
Tiêu Tịnh bị cậu đánh thức.
Tối hôm qua chiến rất kịch liệt, cho dù lấy thể lực của anh, cũng thiếu chút nữa hi sinh.
Anh nằm nghiêng trên giường, lấy tay chống đầu, nhìn Tô Bắc ngủ bên cạnh.
Nửa mặt cậu chôn sâu vào gối.
Hốc mắt đỏ hồng lên, là do khóc.
Anh vươn tay, đè đè chỗ sưng phù dưới mắt.
Tiếp lại đè mặt cậu.
Bị động tác của anh quấy rầy giấc ngủ, Tô Bắc vươn tay, quơ lung tung xung quanh.
“Bốp” một tiếng, vừa vặn trúng tay Tiêu Tịnh.
Tiêu Tịnh phản ứng nhanh nhẹn bắt lấy cái tay mới đánh lén thành công kia.
Lòng bàn tay Tiêu Tịnh cầm tay bàn tay cậu.
Nhẹ nhàng nhu niết.
Tay Tô Bắc trắng nõn, sạch sẽ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Nắm trong tay, cảm giác rất tốt.
Tiêu Tịnh thưởng thức bàn tay Tô Bắc, hôn từng đầu ngón tay của cậu.
Ngay cả anh cũng không rõ ràng, loại cảm giác cùng hành động dịu dàng mà thắm thiết quá mức này, đến từ đâu và vì sao.
Chỉ cảm giác được rằng, thiếu niên trước mặt, thực sự rất tuyệt, rất hợp tâm ý anh.
Nghĩ, nghĩ, Tiêu Tịnh đột nhiên nở nụ cười bí ẩn.
Nụ cười giống như ánh sáng ban chiều, biếng nhác tùy tính.
Anh lung tung hôn môi người trong lòng.
Lại ngủ.
Lúc Tô Bắc tỉnh lại, thân thể trừ bỏ đau nhức, chỉ còn đau nhức.
Cậu ghé trên giường, rên rỉ một tiếng.
Lúc Tô Bắc xoay đầu nhìn kế bên, cả người bị dọa tới rụt về sau.
Tên biến thái thanh tú đường đường chính chính xuất hiện trong tầm mắt cậu, khoảng cảnh vô cùng gần, hơi thở cả hai dường như hòa quyện lại với nhau.
Tô Bắc nín thở, nhìn biến thái chìm vào giấc ngủ sâu.
Cậu xác định rồi xác định, cuối cùng đưa ra kết luận rằng người kia quả thật là tên biến thái Tiêu Tịnh.
Đây là lần đầu tiên Tô Bắc nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của anh.
Hàng lông mi thật dày, hô hấp bình lặng.
Bộ dáng đơn thuần, trông thực ngoan thực vô hại.
Nhìn biến thái như vậy giống như một chú thỏ trắng chờ người xuống tay, Tô Bắc quẩy người một cái.
Cánh tay giơ lên muốn hạ thủ cư nhiên lại do dự.
Tong phạm vi tầm mắt, không vũ khí nào có thể tiện tay sử dụng.
Những vật trang trí phòng đều bị quăng tới cửa phòng.
Mà cả người cậu, đã bị đau nhức chiếm lĩnh, dù động một cái cũng khó khăn.
Tô Bắc vừa bất đắc dĩ vừa uể oải buông tha ý định mê người trong lòng.
Nếu không thể chuẩn bị tốt thực lực, tốt nhất không nên trêu chọc lão hổ đang ngủ say.
Nói tiếp, ai biết anh ngủ thật hay giả bộ?
Có lẽ biến thái đang chờ mình xuống tay không chừng.
Đưa ra cái cớ thuyết phục chính đáng, cậu trấn át lại năng lực của mình.
Tô Bắc mệt mỏi nằm xuống.
Thân thể biến thái tản ra hơi ấm, hương vị thanh đạm quanh quẩn quanh gian mũi.
Trong lúc chờ thể lực khôi phục, Tô Bắc chăm chú nhìn biến thái, một lần lại một lần.
Cậu giống như chưa từng thong dong như vậy bao giờ, cẩn thận nhìn biến thái chằm chằm.
Tình huống tiếp xúc thường thường đều trong trạng thái hốt hoảng hay chật vật, căm tức, hoặc xem xét, chưa từng chính nhi bát kinh* đối mặt với nhau như vậy.
(*) nghiêm túc, đứng đắn.
Khi nhìn anh như bây giờ, tâm tình Tô Bắc cư nhiên phi thường bình tĩnh.
Cảm xúc thống hận, phẫn nộ, sợ hại cực đoan này nọ, đều vô hình biến mất.
Trong lòng Tô Bắc nảy lên một cỗ hương vị xa lạ.
Im lặng trong chốc lát, Tô Bắc cầm tấm chăn, thừa dịp biến thái còn đang ngủ, mau chóng rời giường.
Cậu xốc góc chăn, để hai chân xuống giường.
Nhưng ngay lúc này, một bàn tay ôm chặt lấy eo Tô Bắc, tha cậu về lại giường.
Tô Bắc cả kinh há mồm.
Biến thái nhẹ nhàng nở nụ cười, anh sờ sờ mặt cậu.
Tô Bắc nhìn biến thái.
Hai mắt anh vô cùng thanh tỉnh, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng vừa tỉnh lại.
Quả nhiên là thế.
Tô Bắc ở trong lòng yên lặng phun tao, người cẩn thận như biến thái, sao có khả năng thật sự không hề phòng bị ngủ bên cạnh người mang lòng hận ý với mình.
Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, huống chi tên biến thái phi quân tử trước mặt này, anh chỉ có hơn không có kém.
May mắn chính mình không rơi vào bẫy.
Thần sắc biến thái tràn ngập vẻ nhàn nhã mà tùy ý.
Anh thân thiết cọ cọ cái cổ phía sau cậu, “Xem ra tôi đã khiến em sợ hãi.”
Tô Bắc nắm chặt quyền.
“Đủ rồi, buông.” Tô Bắc tức giận nói.
Biến thái thẳng thắn khiến trái tim tự tôn của cậu đau đớn.
“Lá gan em thật nhỏ.” Biến thái kéo cậu lại gần, vòng hai tay ôm cậu.
“…” Cậu xem như không nghe, không nên nghĩ nhiều. (X)
“Vì sao lúc muốn động thủ lại buông tha?” Vẻ mặt biến thái thản nhiên nói.
“…” Tô Bắc nghe vậy, cả người cứng đờ.
“Chiếm tiền cố hậu*, cứ vĩnh viễn sống trong do dự, sao có thể thành công cho được? Nếu có cơ hội thành công thì nhất định phải thử một lần, em ngay cả thử cũng không thử, sao lại biết không có cơ hội thành công, phải đợi tới bao giờ mới có thể thành công đây?” Biến thái kề bên tai Tô Bắc ân cần dạy dỗ, “Tô Bắc, em phải dùng bất cứ giá nào, đem cả bản thân đánh bạc, mệnh tốt, thân thể tốt, tự tôn cũng tốt, tất cả đều là lợi thế không phải sao, bây giờ chỉ còn nhìn cách em ra tay như thế nào.”
(*) ngó trước ngó sau, làm việc cẩn thận.
Anh giống như Ác Quỷ nhỏ, dụ dỗ lòng người yếu đuối, những người có dục vọng trong lòng.
Tô Bắc nghiêng đầu, nhắm mắt lại, không muốn nghe cũng không muốn nhìn.
Loại phương thức bất chấp tất cả, chỉ người tài giỏi như biến thái mới có thể làm ra.
Đa số người, đều có băn khoăn khác nhau.
Mặc kệ loại băn khoăn này đáng cười như thế nào, nhưng cũng không đáng phê phán.
Biến thái đột nhiên đứng lên.
Tay Tô Bắc bị anh kéo, cũng bị bách đứng lên.
Cậu bị biến thái lôi đi, hướng tới phòng tắm.
Biến thái mở vòi sen, dòng nước mát lạnh cọ rửa t hân thể xích lõa của hai người.
Biến thái làm một bồn tắm nước nóng, bỏ một ít tinh dầu vào.
“Đến, ngâm mình.” Biến thái hướng Tô Bắc vươn tay.
Tô Bắc nhìn anh, cậu không nghĩ tắm hay ngâm mình gì đó, chỉ muốn mau chóng mặc quần áo rời khỏi đây.
Tiếp tục đứng ở nơi này, sớm muộn gì cũng hít thở không thông, sẽ bùng nổ.
Nhưng ánh mắt biến thái lại kiên định bướng bỉnh.
Tô Bắc biết mình không còn lựa chọn nào khác, cậu né tay biến thái, trực tiếp bước vào bồn tắm.
Đây là bồn tắm siêu lớn, đủ chưa cả hai người đàn ông.
Tô Bắc nằm trong bồn tắm, nước ấm an ủi cơ nhục đau nhức của cậu.
Cậu thoải mái thở một tiếng, chỉ có ánh mắt biến thái khiến lòng cậu không thoải mái, cái khác xem như tạm được.
Chỉ là loại tạm được này rất nhanh bị phá vỡ.
Ánh mắt biến thái dần dần nỏng bỏng.
Thật chất ánh mắt giống như vuốt ve, băn khoăn dừng trước làn da bại lộ trên nước của cậu.
Tô Bắc chà sát cánh tay nổi da gà của mình.
Cậu ngâm chốc lát, lập tức đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm.
Biến thái rõ ràng đã động tình, nhưng không ra tay, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều thưởng thức nhìn chú mèo Tô Bắc.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, tâm thần Tô Bắc buộc chặt, dưới chân vừa trợt, bộp một tiếng, ngã trên mặt đất.
“A… Đau…” Tô Bắc xoa xoa mông mình, rên một tiếng.
“Ào” một tiếng, biến thái lập tức đứng lên.
Anh đi qua, kéo Tô Bắc đang ngồi dưới mặt đất, “Sao không cẩn thận như vậy?”
Tay biến thái không chút khách khí sờ lên cái mông cậu, bóp bóp nắn nắn.
Tô Bắc giống như bị rắn cắn, bất chấp thân thể đang đau nhức, nhảy dựng sang bên cạnh, “Tay anh làm gì đó, cách xa tôi ra.”
Biến thái thực hợp xác giơ hai tay lên.
Ý bảo anh đã buông ra rồi, không cần khẩn trương.
Tô Bắc trừng mắt nhìn anh một cái, khấp khiễng đi khỏi phòng tắm.
Chỉ cần gặp biến thái, sẽ không có chuyện gì tốt.
Tô Bắc cầm điện thoại di động của mình, xem danh sách cuộc gọi nhỡ.
Có Thẩm lão gia, Tô Bắc gọi trở về, nói dối, sơ lược kể về hành tung hôm qua của mình.
Thẩm lão gia bên kia dặn dò cậu, bảo cậu gần đây nên cẩn thận an toàn, chú ý dị động bên người: “Bọn chúng có lẽ sẽ xuống tay với cậu.”
Thấy Thẩm lão gia nói như vậy, trong lòng Tô Bắc căng thẳng, “Tại sao?” Cậu nhanh chóng hỏi lại.
“Có người cái gì cũng dám làm, gần đây cậu cùng cha con tôi hơi thân cận quá.” Thẩm lão gia nói tiếp, sợ Tô Bắc nghe tin này cảm thấy sợ hãi, nên nhanh chóng trấn an thêm một câu: “Không cần trông gà hóa cuốc, tôi sẽ mau chóng giải quyết việc này.”
Tô Bắc “Ừm, ừm” đáp ứng vài tiếng.
Này có tính là cửa thành cháy hại cá trong chậu không?
Tô Bắc cúp điện thoại, suy nghĩ trong lòng, cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha.
Thẩm Cẩm Trạch không rõ tung tích, giọng nói Thẩm lão gia tràn ngập mệt mỏi.
Tô Bắc nghe xong, cũng hiểu mọi chuyện không được tốt.
Không biết y hiện giờ thế nào? Thời gian mất tích càng dài, khả năng gặp bất trắc càng cao.
Nghĩ đến kinh nghiệm [bị bắt cóc] những lần trước, da đầu Tô Bắc tê rần, trong lòng lạnh lẽo.
Đối phó với các dạng người bắt cóc, không sợ gã dùng chiêu giả sư tử há mồm, chỉ sợ gã trầm mặc không lên tiếng.
Bởi vì dạng bắt cóc này không có yêu cầu.
Gã làm như vậy, chỉ vì thỏa mãn dục vọng cá nhân.
Lúc nãy Tô Bắc thiếu chút nữa hỏi đã tìm được Lâm đường chủ chưa, may mắn kịp thời thu hồi, cậu nhớ tới chuyện này đáng lẽ cậu cậu không nên biết, nếu hỏi tới, Thẩm lão gia sẽ mang lòng hoài nghi cậu.
Tô Bắc lại gọi cho bạn cùng phòng, nhờ bọn họ giúp mình điểm danh.
Liên tục gọi điện thoại đi, cũng mất hơn nửa tiếng.
Hoàn thành xong, Tô Bắc phát hiện biến thái đang đứng phía sau nhìn cậu.
“Em rất quan tâm Thẩm Cẩm Trạch?” Tiêu Tịnh hỏi.
“… Phải là quan tâm bạn cùng phòng mới đúng.” Tô Bắc trả lời.
“Thật vậy sao?” Tiêu Tịnh sờ sờ cằm mình, “Vì sự quan tâm phong phú này của em, tôi quyết định cho em xem một thứ.”
Tiêu Tịnh tìm đồ điều khiển từ xa, ấn nút.
Trên màn hình tivi siêu lớn xuất hiện vài hình ảnh.
Không gian nhìn qua rất âm u, kho hàng nhỏ hẹp.
Một người mặc quần áo dơ bẩn không nhúc nhích nằm trên đất.
Từ hình ảnh, chỉ có thể nhìn thấy lưng người đó.
Lúc Tô Bắc nhìn thấy người này, lập tức trợn tròn mắt, này… này khẳng định là Thẩm Cẩm Trạch!
Vì trên cổ y có hình xăm, còn có bộ quần áo bình thường màu đỏ y hay mặc.
Tô Bắc khập khiễng vọt tới trước mặt biến thái, một phen nắm lấy cổ áo anh, “Y đang ở đâu? Quả nhiên là do anh làm!”
Biến thái đẩy tay Tô Bắc ra, “Đây là thái độ em đối xử với ân nhân?”
“Ân nhân? Từ khi nào anh trở thành ân nhân của tôi?” Tô Bắc nghi hoặc nhìn biến thái.
“Tôi thỏa mãn cảm xúc của em a.” Biến thái mở hai tay, ung dung nói.
“…” Tô Bắc quyết định xem như không nghe thấy, “Người đang ở đâu.”
Biến thái cười hì hì bảo, “Tôi cũng không biết.”
Thái dương Tô Bắc nảy gân xanh, “Anh không biết thì sao có bức ảnh theo dõi này?”
Biến thái nắm lấy tay Tô Bắc, chậm rãi nói: “Đây là do tôi dùng tiền mua đến.”