Chương 23
Rena bước đi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường. Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mùa xuân bắt đầu. Sau chuyến đi đến Ý, Sy đã quay về Anh, mọi người trở lại với cuộc sống yên bình thường ngày. Nhỏ ngước mặt lên trời, ngắm nhìn những nụ hoa anh đào chớm nở, lòng thấy nhẹ tênh. Thật ra, khi nói “mọi người trở lại cuộc sống bình thường” cũng không hẳn đúng. Kaito bắt đầu vắng bóng dần trong những buổi đi học chung với nhỏ. Bây giờ, hai người hầu như không gặp nhau. Khi ở trường, Rena đi với Edgar, Kaito cùng với Arita, hai người đi qua nhau cũng chả chào hay thậm chí liếc nhau đến một cái. Anh ấy cũng không đến nhận máu kể từ lần cuối ở Ý. Mọi chuyện cứ kéo dài như vậy và thật lạ là nhỏ còn chẳng thèm bận tâm.
“Chào em.”_Một giọng nói vang lên và nhỏ quay lại, không buồn hy vọng.
“Yuuki-san.”_Rena cười, thấy nhẹ nhõm hẳn. Yuuki là người duy nhất làm nhỏ không bận tâm nhiều. Anh ấy nhẹ nhàng và biết cảm thông. Nói chuyện với Yuuki thực sự là rất dễ chịu.
“Anh đi chung với em được chứ?”-Yuuki cười mái tóc bạch kim của anh ấy khẽ lay động trong gió.
“Tất nhiên ạ.”_Nhỏ đáp. Hai người đi bên nhau trong im lặng.
“Anh không muốn là người nhiều chuyện….nhưng gần đây có chuyện gì giữa em và Kaito vậy?”
Rena im lặng. Chính nhỏ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Lần cuối hai người nói chuyện là cái đêm cuối cùng ở Ý, trên ban công phòng nhỏ. Sau khi trở về Nhật Bản, mỗi người đi một hướng, không ngoảnh lại. Nhỏ cũng quá mệt mỏi để tìm hiểu tại sao. Mình có làm quái gì đâu cơ chứ? Với ý nghĩ đơn giản đó, nhỏ đã đẩy Kaito ra xa khỏi cuộc sống của mình.
“Em cũng không biết, mọi chuyện thật quá rối rắm.”
“Sao em không nói chuyện thẳng thắng với cậu ấy một lần. Dù sao em cũng là người hiến máu.”
Nhỏ bất thần nhìn vào Yuuki, đôi mắt chuyển sang màu xanh xám nhợt nhạt.
“Mọi chuyện…đã thay đổi rồi. Em chỉ còn là một ký ức, anh ấy không nhớ gì về em thì cứ kệ đi. Hợp đồng vẫn tiếp tục, nhưng sự liên hệ của người khách và chủ quá mong manh. Ngoài ra, trừ việc em là người hiến máu, còn có gì khiến Kaito nhớ về em nữa. Chờ đợi một lời giài thích làm gì cho mệt?”
“Tâm tư của em cũng phức tạp thật đấy!”_Yuuki cười buồn.
“Em sẽ làm điều tốt nhất cho mọi người.”
Yuuki đứng lại, đặt tay lên vai nhỏ.
“Em sẽ làm điều tốt nhất trong trái tim của em.”
Rena mở to đôi mắt xanh nhìn Yuuki, không biết nói gì. Nhỏ gật đầu, nhận ra mình đã đến cổng trường từ lúc nào. Edgar, vẫn như mọi khi đứng chờ nhỏ, dựa lưng vào chiếc Lamborghini của mình. Cậu ấy giơ tay vẫy vẫy, cười tươi rói. Rena không thể không đáp lại cái cười đó.
“Là do mình hay baby của cậu hôm nay có vẻ mới hơn?”_Nhỏ đưa tay vuốt dọc đầu chiếc siêu xe này.
“Mới rửa hôm qua đấy!”_Edgar nói đầy tự hào.
Nhỏ định nghĩ ra một câu đùa nào đó thật thông minh để chọc cậu ấy thì Kaito và Arita xuất hiện. Hai người họ đi học cùng nhau và Kaito đang nắm bàn tay nhỏ bé của Arita, cười vui vẻ. Họ đi ngang qua nhỏ và Edgar như hai người là hai thứ rác rưởi vô hình vậy.
“Này, chuyện gì với anh chàng True-Ancestor đó thế?”_Edgar nhướng mày. “Gần đây cậu ta cứ coi như chúng ta không tồn tại vậy.”
“Mặc xác anh ta.”_Nhỏ nói với giọng thản nhiên không ngờ, đẩy Edgar vào trường.
***
“Hi Rena!”_Himawari tươi cười khi thấy nhỏ vào lớp.
“Chào Hima! Có gì mới không?”
Cô bạn có vẻ lúng túng khi nghe tôi hỏi. Hima vuốt vuốt mái tóc nâu đỏ dài được thắt một nên của mình. Đôi mắt ánh lên vẻ khó xử.
“Mình sắp đi….”
“Hả? Đi đâu?”_Rena nhảy dựng lên, chuyện này thật kỳ lạ.
“Về Witchzarath. Ba mình…muốn gặp mình.”_Hima nói với giọng tràn đầy hy vọng. Cậu ấy đã không gặp ba từ rất lâu rồi.
“Khi nào cậu đi?”
“Lát nữa, vào giờ nghỉ trưa.”
Nhỏ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cô bạn thân của mình.
“Ryo có biết không?”
“Mình đang định nói về chuyện đó. Thật ra, cậu ấy sẽ đi cùng, không hiểu cậu và Edgar có muốn theo không? Mình biết đòi hỏi vậy là hơi quá do chúng ta chỉ vừa ở Ý về không lâu, nhưng mình thật sự muốn giới thiệu thế giới của mình với các cậu!”_Hima chắp hai tay lên trán, làm cử chỉ cầu xin với vẻ mặt dễ thương nhất có thể.
“Eh…..có Kaito và Arita không?”_Nhỏ nhướng mày.
Himawari có vẻ nghĩ ngợi.
“Không. Mình biết nếu hai người đó đi cậu sẽ ở lỳ trong nhà và có rứt thế nào cũng chả thèm nhúc nhích một bước.”
Rena cười, cảm thấy nhẹ nhõm. Ít ra Hima cũng hiểu mình, nhỏ không muốn lại phải cùng Kaito đi trong một chuyến đi đầy điều kỳ dị nữa. Lần đi Ý về, họ không thèm nhìn mặt nhau vậy thì lần này đi ra một chiều không gian khác, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Có lẽ Kaito sẽ hủy bỏ hợp đồng chăng? Nhỏ không muốn nghĩ đến.
“Vậy nhé! Thời gian ở thế giới mình khác lắm. Tụi mình tính năm theo cách các cậu tính giờ, vậy nên sẽ không lâu đâu!”_Hima có vẻ háo hức. Không biết cậu ấy đã xa nhà bao lâu rồi nhỉ?
Giờ nghỉ trưa, Rena nói việc đó với Edgar. Cậu ấy có vẻ khá háo hức khi sắp đến đất nước của phù thủy. Dù sao, gia đình Edgar cũng có chút ảnh hưởng ở đó. Họ ra sau trường để gặp Hima đang đứng đợi ngay đó. Rena cười và Hima đưa tay lên, một vòng tròn đỏ hiện ra xung quanh họ, tỏa sáng.
“WITCHZARATH AUDIVI IMPERIO.”_Hima ngâm nga, luồng sáng đỏ dâng lên, nuốt lấy mọi người.
****
Chắc các bạn đang tự hỏi di chuyển tới chiều không gian khác trong một bong bóng đỏ sẽ như thế nào. Rena không chắc nữa. Một giây trước, nhỏ đang đứng ở trường, thầm cảm thấy may mắn vì tránh được Kaito trong vài tiếng, một giây sau…BOOM…và nhỏ thấy mình đứng ở một nơi khác, xa lạ. Mọi người đều có vẻ choáng váng khi bị di chuyển đột ngột như thế, còn nhỏ thì phải cố gắng lắm mới lấy lại được thăng bằng. Sau khi đã dẹp được những điểm vàng trong tầm nhìn của mình, Rena chăm chú nhìn vào nơi mình vừa đến – quê hương của Himawari.
Đó là một hành tinh được bao bọc bởi một màu đỏ như máu. Bầu trời khá tối với những đám mây đen trên nền đỏ. Xa xa, những ngôi nhà đều có màu đen, tuy nhiên, cho dù bề ngoài có vẻ vậy nhưng nơi này cũng gợi nên cảm giác ấm áp và thân thiện. Đen và đỏ. Syrena sẽ thích chỗ này cho mà xem.
“Chào mừng đến với WITCHZARATH. Có vẻ khá đáng sợ nhưng các cậu không cần lo, mọi người đều rất thân thiện.”_Hima tươi cười, ánh mắt cậu ấy lộ rõ vẻ xúc động.
Tuy nhiên, Rena không chắc về khả năng đó lắm. Xét về những thứ diễn ra sau lưng Himawari thì nhỏ nghĩ rằng những người dân ở nơi đây đã quên hết nghĩa của từ “thân thiện”.
“Các người bị bắt vì xâm nhập Witchzarath bất hợp pháp.”_Một toán lính áo đỏ bất thần xuất hiện sau lưng Hima. Họ đều cao to và khoác những chiếc áo choàng màu đỏ, tay mỗi người cầm một cây gậy dài, có một viên đá đen ở đầu như cây gậy phù thủy.
Mọi người mở to mắt ngạc nhiên trong khi nhỏ chỉ thở dài. Hima có vẻ là người hoang mang hơn ai hết. Cậu ấy đã khá yếu sau một lần di chuyển nhiều người như vậy đến một không gian khác. Hơn nữa, Rena chắc là trong ký ức của Hima về nơi này, không có đoạn mà người xa xứ về quê hương cũng bị tống vào tù. Nhỏ thậm chí còn không buồn ngạc nhiên, cuộc đời nhỏ vốn đã là một đống rắc rối lộn xộn rồi mà. Có khi nào những chuyện rùm beng thế này buông tha Rena không nhỉ? Chắc chắn là không rồi.