Chương 24
Kaito đi vòng quanh sân trường, tay trong tay với Arita, lòng thầm nghĩ vẩn vơ về buổi học đá banh chiều nay. Trên 90% là cậu sẽ vô tình sút quá mạnh và khiến vài thằng cầu thủ đối phương phải nhập viện vì gãy xương hay bất kỳ thứ gì tương tự như thế. Arita cứ vô tư cười nói ngay bên cạnh cậu, cảm giác thật yên bình, cho dù đôi khi tính nhiều chuyện và con nít của cô ấy cũng khiến Kaito phát cáu.
“Cậu có cảm thấy thiếu thiếu gì đó không?”_Arita chợt ngưng lại, nhíu mày.
“Thiếu gì cơ?”
“Không nghe Renata và Edgar cãi nhau, cũng không thấy Himawari và Ryo đâu cả.”
Đến lúc này Kaito mới nhận ra 9iều không ổn đó. Cả giờ nghỉ trưa hôm nay cậu không hề thấy bóng dáng của bốn đưa đó đâu. Kaito nhíu mày, chắc lại rủ nhau bùng học rồi. Nhưng đến Rena và Edgar cũng biến mất thì đúng là kỳ lạ. Cậu thở dài, nghĩ đến cặp đôi đó bỗng khiến Kaito khó chịu. Từ khi đi Ý về, cậu đã quyết định tốt nhất nên thử xem mình có quan trọng gì với Rena không, hay chỉ là một người nắm giữ hơp đồng. Cậu không nói chuyện, xa lánh con bé nhưng có vẻ nó không hề quan tâm. Thậm chí, Rena còn không nói một lời, lạnh lùng và ương bướng. Có lẽ với con bé, nói hay không nói chuyện với Kaito không phải là chuyện mà nó cần để ý.
“Có lẽ tụi nó định cúp cua buổi chiều đây.”_Kaito thở dài ngao ngán.
“Đành vậy, mới vô năm mà Hima đã rủ bạn bè phá luật rồi.”_Arita tươi cười.
“Con bé đó không thể cư xử cho đúng với vẻ bề ngoài của mình mà.”_Cậu cười phớt qua, rồi đưa Arita về lớp.
****
Ngồi trong lớp, nhưng linh hồn Kaito đang còn lởn vởn ở đâu đó. Rốt cuộc bốn đưa đó đã đi đâu chứ? Cậu nằm ụp xuống bàn, giả vờ ngủ. Hầu hết các giáo viên đều quen thuộc với cảnh Hanagawa Kaito ngủ gật trong lớp, nhưng họ không nói gì vì điểm kiểm tr.a của cậu lúc nào cũng cao nhất lớp. Mấy trăm năm trời học đi học lại những thứ cũ rích không giỏi sao được. Kaito lại nghĩ về Rena, về ngày đầu tiên khi họ vừa về Nhật Bản, con bé lỡ miệng gọi cậu là Edgar khi xuống máy bay, điều đó khiến Kaito muốn thử kiểm tr.a trong lòng con bé đó cậu là gì?
“Cậu Hanagawa, tôi hy vọng cậu có thể tham gia lớp một chút chứ?”_Giọng giáo viên Địa vang lên, Kaito ngao ngán ngẩng dậy.
“Trông bộ dạng của cậu, tôi nghĩ cậu cần một câu hỏi để lại sức đấy. Nói cho cả lớp về Đấu trường La Mã xem nào.”
Kaito nhướng mày, bà cô này muốn làm khó mình đây mà. Tuy nhiên, với một người sinh ra và sống ở Ý gần 50 năm như cậu, đó không phải chuyện khó.
“Đấu trường La Mã được biết đến đầu tiên dưới cái tên Amphitheatrum Flavium theo tiếng Latinh hoặc Anfiteatro Flavio tiếng Ý, sau này gọi là Colosseum hay Colosseo, là một đấu trường lớn ở thành phố Rome. Công suất chứa lúc mới xây xong là 50.000 khán giả. Đấu trường được sử dụng cho các võ sĩ giác đấu thi đấu và trình diễn công chúng. Đấu trường được xây dựng khoảng năm 70 và 72 sau Công nguyên dưới thời hoàng đế Vespasian. Đây là công trình lớn nhất được xây ở Đế chế La Mã được hoàn thành năm 80 sau Công Nguyên dưới thời Titus, với nhiều chỉnh sửa dưới thời hoàng đế Domitian
Kích thước của Colosseo: cao 48, dài 189 m, rộng 156 m.
Không giống như các đấu trường trước đó, công trình này là một cấu trúc đứng tự do, được xây
trên một mặt đất bằng phẳng chứ không phải dựa vào đồi hay chỗ lõm tự
nhiên. Tường bên ngoài thoạt đầu có chu vi 545 m và cần phải dùng
100.000 m đá travertine được giữ với nhau bằng 300 tấn vòng kẹp sắt. Nó có thể chứa tới 50.000 người và được thiết
kế tốt đến nỗi mỗi người có thể ra khỏi tòa nhà này trong vòng mấy
phút. Bí mật nằm trong việc sử dụng tài tình các mái vòm cuốn, các hành lang
và các bậc lên xuống dẫn tới chỗ ngồi. Các mái vòm bên trên tầng trệt
tao ra 80 lối vào chỗ đông người, mỗi lối vào có đánh số giúp khách tìm
thấy chỗ ngồi của họ. Một tấm vải bạt khổng lồ che nắng che mưa thường được căng ra bên trên để che nắng và trong các buổi trình diễn đêm, một đèn chùm bắng sắt khổng lồ treo lơ lửng bên trên đấu trường. Tuy nhiên, qua nhiều thế kỷ, nó đã bị hư hỏng do thiên nhiên tác động (động đất). Chu vi phía bắc của Đấu trường vẫn còn nguyên với dấu vết trùng tu của thế kỷ 19. Phần còn lại của Coloseo ngày ngày nay là bức tường gốc như lúc đang xây.”_Kaito xổ một tràng.
Mọi người trong lớp nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ trong khi bà giáo viên chỉ biết há hốc mồm nhìn Kaito thản nhiên gục mặt xuống bàn mà ngủ tiếp. Cậu liếc qua chỗ Arita, thấy cô bạn gái mình liếc qua với vẻ ghen tị và trách móc. Kaito cười thầm, Arita luôn biết hết các mánh của cậu.
“Xin lỗi….nhưng người con gái mà anh muốn tôi trở thành…chỉ là một ký ức mà thôi…”
“Đôi khi…ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn chọn để tránh nó…”
Những lời nói của Renata chợt vang vọng về trong Kaito, đánh trúng vào một góc nào đó lẩn khuất của tâm hồn cậu. Đôi mắt xanh xám nhợt nhạt của con bé trong buổi tối cuối cùng của họ ở Ý ám ảnh cậu. Rena đã từng nói màu mắt của con bé phản ánh lại tâm tạng. Vậy rốt cuộc lúc đó Rena đang buồn sao? Kaito nhíu mày, không biết nên làm thế nào.
****
“Kaito, dậy….hết giờ học rồi!”_Giọng Arita vang lên, cô ấy đang lắc lắc vai của Kaito.
“Hả….à….ừ…”_Kaito mơ màng, cậu đã suy nghĩ lâu vậy rồi sao?
“Có chuyện này nữa, Hima và mọi người vẫn chưa thấy đâu.”_Arita nói với vẻ lo lắng, đôi mắt đen hiện rõ sự sợ hãi.
“Kỳ lạ, trước giờ Hima luôn về trường trước tiết cuối cơ mà?”
“Thì đó. Nhưng mình vừa gặp lớp trưởng lớp Hima, Ryo và Rena, cô bé hỏi mình và cậu có thấy hai người đó đâu không.”
“Thôi kệ đi! Chắc chúng mải chơi quên học ấy mà. Mình về đi.”_Kaito mỉm cười, trấn an cô bạn.
Arita xuôi theo mặc dù ánh mắt cậu ấy vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.
Về phần Kaito, cậu biết rõ Hima không phải loại người mải chơi quên học. Con bé có ranh giới rất rõ ràng giữa quậy phá và chăm chỉ. Tuy nhiên, chuyện hôm nay quả là kỳ lạ. Kaio lại nghĩ về Rena và Edgar. Rốt cuộc bọn họ đi đâu cơ chứ? Cảm giác của cậu lúc này thật kỳ lạ. Cứ như trong tâm hồn cậu đã xuất hiện một khoảng trống lớn từ khi đi Ý về. Và theo thời gian, Rena lại kéo cho cái khoảng cách đó rộng ra thêm, tạo nên một lỗ hổng trong cuộc sống của cậu. Bây giờ, con bé lại biến mất, tuy chỉ mới nửa ngày nhưng Kaito có cảm giác như cả thế kỷ rồi. Không phải cậu sợ bị mất người hiến máu như những vampires khác vẫn vậy, đó là cái gì đó lớn lao hơn. Tuy Kaito biết lý do, nhưng cậu không dám thừa nhận nó, cậu không dám thừa nhận rằng cảm xúc của cậu với Rena là….
“Kaito! Có gì đó ở sau trường.”_Giọng nói của Arita vang lên.
Kaito thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn theo hướng tay của Arita đang chỉ đến. Một luồng sáng đỏ hiện ra, đánh ầm xuống phía sau trường.
“Chúng ta đến xem thử xem!”_Kaito nói, nắm tay Arita chạy về hướng đó.
Họ vòng qua các học sinh đang xì xầm và lao về sân sau của trường. Vừa đến nơi, Kaito và Arita sững lại. Hima, Ryo, Rena và Edgar đang đứng đó. Tuy nhiên, Edgar có vẻ gì đó khang khác, cậu ta đang dựa vào Rena một cách yếu ớt. Mái tóc đen của Edgar có vẻ dài hơn và đôi mắt cậu ấy trông yếu ớt và bất lực, nhưng Kaito thấy được niềm vui ở trong đó. Thêm nữa, Rena không hề nhìn mặt cậu, con bé đang quay mặt đi chỗ khác. Kaito thấy như ai vừa dội nước lạnh vào mặt mình.
“Có chuyện gì vậy…mọi người…?”_Arita lo lắng hỏi.
Bốn người họ đều có vẻ mệt mỏi, nhưng Hima vẫn cố nở một nụ cười phớt qua.
“Đó là một câu chuyện dài.”
“Để tôi dìu cậu ấy.”_Kaito nói trong khi tiến đến đỡ lấy Edgar từ Rena. Bây giờ cậu có thể thấy mặt con bé đang đỏ lên.
“Cảm ơn….Ryand’r.”_Rena thì thầm.
Kaito sững người, cảm giác như ai vừa kéo cả thế giới khỏi chân cậu. Kaito nhìn Rena với con mắt kỳ lạ. Con bé biết rằng, những người không nằm trong gia tộc Vincent chỉ gọi Kaito là Ryand’r khi họ là người xa lạ. Vậy tại sao….?