Chương 22: Ba nghìn sợi tóc đen
Sau đó Lạc Trần cũng không có động tĩnh gì, chỉ ngồi nhìn bức tranh trên bàn, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Ta liền ngủ một giấc trong túi hương.
Lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Lạc Trần gọi ta: “Tiểu Linh Nhược”
“Chuyện gì thế?” Ta nằm bò trong túi hương, thật sự không muốn cử động một chút nào.
“Ngươi ra đây nhìn xem“.
Lạc Trần đem ta ra ngoài, sau đó ta hóa thành hình người ngồi xuống cạnh hắn. Trên bàn có một bức tranh, mà trên bức tranh kia là một nữ tử áo trắng, dù khuôn mặt bị hắn cố ý làm mờ đi, nhưng trông cũng rất đáng yêu.
“Đây là tranh của ngươi hả?”
Lạc Trần gật đầu: “Ngươi thấy thế nào?”
Ta nhẹ nhíu mi: “Vậy là vừa rồi ngươi toàn ngồi vẽ tranh? Cái gì cũng chưa có làm?”
Lạc Trần cười cười: “Nếu không thì ta còn có thể làm cái gì nữa?”
Ta bật người đứng lên, chỉ vào hắn trách cứ: “Ngươi ngươi ngươi.....Ngươi sao lại có thể như vậy chứ?”
Lạc Trần lười nhác nhìn ta: “Sao có thể cái gì?”
“Sao có thể.... Sao có thể....” Ta nhất thời không biết nói ra thế nào, chỉ có thể khẽ cắn môi, hừ một tiếng không thèm nói chuyện với hắn.
Lạc Trần lại kéo ta qua, chỉ chỉ bức tranh nói: “Tiểu Linh Nhược, ngươi nhìn kĩ xem người trong tranh là ai?”
Lạc Trần khẽ cười, lại đi qua đứng đằng sau ta, đem xoay người ta lại, nói: “Ngươi mau nhìn xem!”
Ta đành liếc qua, lúc này mới thấy kinh ngạc, người trong tranh không phải là ta sao?
“Ngươi vẽ ta làm cái gì?” Ta nhìn bức tranh, trông rất tỉ mỉ, hóa ra ta trong tranh lại như thế này. A.... Cũng đẹp đấy.
Lúc này Lạc Trần mới thu bức tranh lại, nhẹ nhàng xoa đầu ta: “Được rồi, ta đã biết“.
“Biết cái gì?”
Lạc Trần đem cất tranh đi, không trả lời lại vấn đề của ta. Sau khi cất kĩ tranh rồi hắn mới nói: “Tiểu Linh Nhược“.
“Sao?”
“Ngươi có muốn biết thanh lâu là nơi như thế nào không?”
Ta trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại gật đầu: “Ừm...Nghe qua chắc hẳn là một chỗ rất thú vị“.
Lạc Trần cười cười: “Ngươi đoán đúng rồi, là một chỗ cực thú vị“.
“Sao thế? Ngươi muốn đi à?”
Hắn gật đầu: “Không chỉ có ta đi...mà ngươi cũng phải đi cùng“.
“Ngươi muốn dẫn ta đi?” Nghe thế ta có chút vui mừng.
Lạc Trần nói “Ừ” rồi lại nhìn ta khắp lượt: “Có điều, ngươi không thể mặc như vậy mà đi“.
“Vậy mặc thế nào?”
Lạc Trần liền lôi ra cho ta một bộ y phục.
“Ngươi thay vào“. Nói xong hắn đem y phục nhét vào tay ta rồi xuay người qua nơi khác.
Ta nhìn bộ y phục, cũng là màu trắng, cũng không khác lắm so với bộ y phục cũ của ta. Mặc xong mới phát hiện, đây là y phục dành cho nam tử.
“Tại sao ta phải mặc như vậy?”
Lạc Trần lúc này mới quay lại, nhìn ta một lúc rồi mới kéo ta ngồi xuống.
“Thanh lâu là nơi nữ tử không vào được!”
“Lại còn có luật lệ như thế sao?”
“Ừ“. Lạc Trần đáp lời, sau đó thả tóc ta ra, lại cầm một chiếc lược chải chải.
“Ngươi định chải đầu cho ta à?”
“Phải” Lạc Trần chải tóc cho ta rất nhẹ nhàng, khiến ta thấy rất vui.
Được một lát, hắn lại gọi ta: “Tiểu Linh Nhược“.
“Hả?”
“Ngươi đang vui vì ta chải tóc cho ngươi à?”
Ta gật gật đầu, đương nhiên là thích, như vậy thì ngươi biến thành nha hoàn rồi.
Lạc Trần nhẹ cười: “Vậy sau này tóc của ngươi sẽ do ta chải, cũng coi như chúng ta hòa, làm nha hoàn của nhau, thế nào?”
Ta hừ hừ, nói thế không công bằng. Có điều ta ngẫm lại, dù sao ta với hắn cũng chả trao đổi được cái gì cho nhau, bây giờ lại có lý do khiến hắn hầu hạ mình, vậy nên ta liền đồng ý, cùng lắm về sau lúc không vui ta cứ làm rối xù tóc lên, khiến cho hắn chải đến khổ sở.
“Được“.
Lạc Trần dừng một lát, nhẹ giọng cười, rồi tiếp tục chải.