Chương 23: Chốn hồng trần
Lạc Trần làm cho ta kiểu tóc của tiểu công tử, nhìn rất thông minh sáng sủa, sạch sẽ hoạt bát. Ta rất vui, cứ lôi lôi kéo kéo hắn chạy ra bên ngoài.
“Xem ngươi vội vàng chưa kìa! Trông chả giống tiểu Phật tử một chút nào“.
Ta cùng lười quản hắn nói gì, dù sao ta cũng không nói lại hắn.
Ngoài trời màn đêm đã buông xuống, trên đường vẫn náo nhiệt, có không ít tiểu quán, gánh bán hàng rong và đoàn làm xiếc đều tụ tập lại.
“Thanh lâu ở đâu vậy?” Ta nhìn quanh nhưng chả tìm thấy chỗ nào đề biển “thanh lâu” để vào chơi cả, liền quay sang lớn tiếng hỏi Lạc Trần.
Lúc này tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn hết về phía ta, mãi sau đường phố mới nhộn nhịp trở lại. Ta bị dọa cho sợ, lui về bên cạnh Lạc Trần, ánh mắt của những người đó vừa rồi trông rất kỳ dị.
Lạc Trần kéo tay của ta, thản nhiên cười, rồi nhẹ giọng nói: “Thanh lâu là nơi bí ẩn, không thể tùy tiện nói ra miệng“.
Bây giờ ta mới hiểu, liền gật đầu.
“Vậy nơi đó rốt cuộc ở đâu?” Ta kề sát Lạc Trần, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn ta mới nghe được để hỏi hắn.
Lạc Trần vỗ nhẹ tay ta: “Ngươi cứ đi theo ta“.
Sau đó Lạc Trần đưa ta đi qua ngã tư đường, lại đi thêm một đoạn đường nữa, thì ta nghe thấy một tiếng hoan hô nói cười không ngừng truyền ra từ nhà lầu ngay trước mặt.
Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ kia đề biển “Túy hoa lâu“.
“Đây chính là....thanh lâu?” Ta nhìn Lạc Trần hỏi.
Hắn gật đầu: “Đúng, chúng ta vào thôi“.
Đi theo Lạc Trần, ta không nghĩ đến vừa mới vào tới cửa đã bị mấy nữ tử trên người nồng nặc hương giữ chặt.
“Ây dô, hai vị công tử trông thật khôi ngô tuấn tú“. Nữ tử đang giữ ta cười xinh đẹp, tay nàng ta còn sờ soạng trên mặt ta một lúc, khiến ta run bắn người. Sau đó nàng ta lại nói: “Chậc chậc chậc, làn da của công tử thật đẹp, không biết là dưỡng da bằng gì vậy? Có thể chỉ cho ta được không?”
Ta không biết làm sao đành nhìn về phía Lạc Trần, hắn đã dễ dàng thoát được ra khỏi mấy nữ tử này rồi. Lạc Trần nhìn ta nói: “Thứ hắn dùng mấy cô nương muốn tìm cũng không thấy“.
Nữ tử bên cạnh cười rộ lên: “Không biết rốt cuộc là của hiếm gì vậy?”
Lạc Trần kéo ta qua, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nàng kia.
“Ma ma của nàng chưa ra, ta cũng không thể nói cho nàng biết được“.
Nữ tử kia liền vung áo, vẫn cười nói: “Được, vậy thì ta liền gọi nàng ra“.
Lúc này Lạc Trần lại kéo ta vào bên trong, bấy giờ ta mới biết thanh lâu là như thế nào. Chỉ thấy trai gái muôn hình muôn vẻ, nhiều vô số, tất cả đều làm gì đó thật khó coi. Ta sợ tới mức chỉ dám cúi đầu chạy thật nhanh, còn luôn miệng nói: “Không được nhìn, không được nhìn, không tức là sắc, sắc tức là không“.
Lạc Trần bèn cười: “Quả nhiền là tiểu nha đầu“.
Ta ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn đáng lẽ phải nói cho ta biết trước thanh lâu hóa ra lại như thế này chứ!
Lạc Trần không để ý đến ánh mắt của ta, lại nâng đầu lên: “Chúng ta muốn tìm Tiểu Cầm“.
Ta quay đầu lại thì thấy Lạc Trần đang nói chuyện cùng một nữ tử trung niên ăn mặc sặc sỡ.
Nữ tử này cười nói: “Công tử chắc cũng đã nghe được danh của “Túy hoa lâu” nên mới tìm đến, vậy thì công tử hẳn cũng biết Tiểu Cầm không tùy tiện tiếp khách“.
Lúc này một thỏi vàng được đưa tới trước mặt nữ tử kia, ánh mắt nàng ta liền sáng lên, bật người lấy vàng, vội gật đầu nói: “Công tử chờ đã, để ta đi gọi Tiểu Cầm cô nương đến đây“. Nói xong nàng liền phân phó một gã sai vặt: “Chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng, để hai vị công tử đây ngồi“.
Gã sai vặt gật đầu rồi dẫn chúng ta lên lầu.