Chương 44

Sacha bọn họ đều tò mò nhìn Lâm Mộc đem quả trám….ách…hiện tại hẳn nên gọi là bột quả, dùng đao cắt sau đó bọn họ liền thấy bột phấn màu trắng.


Loại quả trám này bọn họ trước kia có gặp qua, cũng có người cho rằng đây là trái cây ăn quá, nhưng hương vị có thể nghĩ, tuy rằng không có độc, nhưng không có người nguyện ý ăn bột phấn màu trắng này. Đương nhiên cũng không có ai biết ăn như thế nào.


“Lâm Mộc, cái này ăn như thế nào?” Phil nói xong còn dùng tay niết niết một ít bột màu trắng, chà xát ngón tay, “Thật mịn.”


Linie cùng với Sacha đương nhiên cũng xuống tay sờ soạng, điều này làm cho Tam ở một bên nhìn xem thấy mới mẻ cũng muốn vươn tay thử xem, nhưng bị Lâm Mộc cản trở không cho, “Đây chính là muốn ăn, ba con các ngươi không rửa tay.” Trước kia những người này làm sao biết phải rửa tay trước khi ăn cơm, dùng ta ăn thịt đã là thói quen của bọn họ, vệ sinh cái gì cũng không nằm trong phạm vi suy sét của bọn họ. Nhưng Lâm Mộc nhìn không được, cho nên sau khi người nào đó không rửa tay mà ăn cơm, Lâm Mộc thực trịnh trọng cùng mọi người nói về tầm quan trọng của việc vệ sinh, cùng với bọn họ nên rửa tay vào lúc nào. Hơn nữa có chút chuyện giật gân về việc không rửa tay, các thú nhân cũng từ từ dưỡng thành thói quan rửa tay.


Mà hiện tại Mischa bị ngăn cản sờ bột thì bĩu môi, “Lâm Mộc, ta không phải con. Cùng bọn họ không giống.” Nói xong chỉ chỉ Casso cùng Cầu Cầu đang nhìn Lâm Mộc, bọn nó mới là con.


Lâm Mộc thấy Mischa không được tự nhiên đã cảm thấy buồn cười, “Ừ, Mischa là tiểu giống cái trân quý của bộ lạc chúng ta, không là con, là cái. Ha hả…”
Nghe xong lời Lâm Mộc nói, Mischa cảm thấy “cái” so với “con” cũng như nhau.
“Chi chi…” Cầu Cầu lên tiếng.


available on google playdownload on app store


Theo như thời điểm bình thương Cầu Cầu đã sớm nhảy lên bàn nấu cơm, nhưng bởi vì Lâm Mộc trịnh trọng nói qua với nó là không được quấy rối lúc nấu cơm Cầu Cầu cảm thấy bị chủ nhân hiểu lầm, người ta là muốn hỗ trợ. Tuy rằng…người ta không cẩn thận làm đổ ít đồ vật, nhưng mà người ta không phải cố ý.), nếu không liền cắt đồ ăn vặt. Cầu Cầu chỉ có thể không cam tâm đồng ý, dù sao tuy ‘hỗ trợ’ chơi rất vui, nhưng đồ ăn vặt là thứ nó yêu nhất. Thịt khô Lâm Mộc làm là ngon nhất.


Lâm Mộc thấy đôi mắt to sáng trong suốt của Cầu Cầu nhìn mình, lập tức vươn tay sờ đầu nó, “Công lao của Cầu Cầu là lớn nhất, đợi làm đồ ăn ngon cho nhóc.”


“Chít chít..” Cầu Cầu tỏ vẻ thật vui vẻ, muốn duỗi móng vuốt nhỏ sờ sờ bột mì, nếu là đồ vật mà nó tìm được, vậy nó cũng sờ qua bột mì, nhưng hiện giờ nó muốn sờ, hắc hắc, Lâm mộc chỉ cho mình sờ mà không cho Casso cùng với Mischa sờ, có nhiều mặt mũi.


Lâm Mộc đương nhiên không hiểu tâm tư của nó, nhưng hắn hiểu được ý tưởng nó muốn duỗi móng vuốt vói vào trong bột mì, “Cầu Cầu ngoan nào, nhóc còn chưa có rửa tay.”


Cầu Cầu thất vọng nhìn hai móng vuốt nhỏ, trong đầu hiện lên lời ‘không rửa tay’, sau đó vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt, sau đó giơ cho Lâm Mộc nhìn, ý tứ rất rõ ràng, tôi vừa mới tẩy xong.


Lâm Mộc cùng với Linie bọn họ đều bị hành động của Cầu Cầu làm cho vui vẻ, Mischa cười càng lợi hại, mà Casso tại trước khi Cầu Cầu nổi giận ngậm nó mang đi rồi.
“Mischa, cháu đi chơi cùng Casso bọn họ đi. Mấy cháu chờ ăn là được rồi.”


Mischa biết mình cũng không giúp được cái gì, nhưng nó cũng không muốn đi tìm Casso, ai bết Casso đem Cầu Cầu đi góc nào an ủi chứ. Nhìn phụ thân vội vàng ở bên ngoài, nó quyết định đi tìm phụ thân trước, dù sao Lâm Mộc nấu cơ cũng cần chút thời gian, mà hiện tại thú nhân đã bắt đầu chuẩn bị nướng thịt.


Thời tiết sáng sủa, Lâm mộc tự nhiên không nghĩ tiếp tục ở trong phòng nấu cơm. Mùa mưa lúc trước một đoàn người ở trong phòng nướng thịt cũng không có phương tiện. Nướng thịt vẫn là ở bên ngoài trời mới tốt.


Thấy mấy đứa nhóc đi rồi, Linie nói: “Lâm Mộc, cậu nói làm như thế nào để bọn tôi hỗ trợ cho.”


Bột mì có thể làm được rất nhiều, ngẫm lại bọn họ là ăn lần đầu tiên, những thú nhân lại là động vật ăn thịt, Lâm Mộc quyết định làm bánh nhân thịt. Đương nhine6 tại hắn xem ra bánh nhân thịt vẫn đầy mỡ, hắn muốn ăn nhẹ một chút, thấy cà rốt bên tay trong lòng có chủ ý.


“Chúng ta làm chút bánh rán nhân thịt đi, Mấy người nhìn tôi làm trước.”
Mấy người kia gật đầu, tuy không biết bánh nhân thịt là cái gì, nhưng đối với lời Lâm mộc nói là ăn ngon vẫn có lòng tin.


Làm bánh nhân thịt tự nhiên phải có thịt băm. Đương nhiên chuyện băm thịt đã có thú nhân làm nên sẽ không để cho bọn họ mệt nhọc. Về phần lựa chọn thịt băm, kỳ thật Lâm Mộc vẫn thích nhất là thịt trâu băm, nhưng bất đắc dĩ là thế giới này có trâu hay chưa thì không biết, nên trước hết dùng thịt heo đi.


Lâm Mộc chọn chút thịt nạc mỡ đều đều đưa cho thú nhân nhờ băm hộ. Hôm này bốn người bọn họ đều vội làm bánh, cho nên công việc nấu canh đều từ thú nhân làm.


Các thú nhân cũn ở dưới dạ dày Lâm Mộc mà có tểh làm chút canh đơn giản thường xuyên nấu. Canh thịt đối với bọn họ mà nói rất là thích, đương nhiên giống cái thích ăn canh trứng bọn họ cũng cần chuẩn, hơn nữa không cho thêm thịt, giống cái vẫn tương đối thích ăn rau. Đương nhiên cũng có thú nhân ăn canh trứng cũng sẽ tự chuẩn bị một nồi cho mình, hỡn nữa đầy đủ thịt xắt hạt lựu cùng với trứng, bọn họ ăn cũng rất ngon.


Làm bánh nhân thịt tự nhiên cần chày cán bột, cái này liền giao cho Patrick. Không bao lâu y liền đem trở về, hình dạng bóng loáng hơn nữa phù hợp với yêu cầu của Lâm mộc, sẽ kkhong6 quá lớn không có phương tiện sử dụng.


Lâm Mộc đầu tiên là dạy cho bọn họ cách nhồi bột, hiện tại có chày cán vột, tự nhiên dạy bọn họ dùng như thế nào.


Lâm Mộc trước tiên đem bột nhồi thành một cục, sau đó ngắt lấy một cục lớn gấp hai lần bình thường làm bánh. Dùng chày cán bột cán dẹp, sau đó đem thịt băm đã cho gia vị vào tạo hình thành bánh bao. Nhìn trong tay xuất hiện bánh bao, Lâm Mộc cảm thán, kỳ thật hắn muốn ăn bánh bao, nhưng lồng hấp cái gì, cần phải chờ một thời gian nữa.


Dùng chày cán bột cán mỏng bánh bao, nhìn thành phẩm, không tồi, không tồi.


Su khi Lâm Mộc làm tốt, tự nhiên giao cho ba người kia học, may mắn Patrick cẩn thận vì bọn họ chuẩn bị tới bốn cái chày cán bột, dù sao bán nấu cơm rất dài, đủ không gian cho bọn họ gây sức ép. Hơn nữa, yêu cầu làm bánh này không cao, chỉ cần đừng lòi ra là được. Cho nên cuối cùng làm đủ loại hình dáng cho dù không tròn không ra hình dạng, Lâm Mộc cũng không rối rắm.


Làm bánh rán tự nhiên không dùng những nồi đã nấu, may mà Lâm mộc làm thịt chiên rất được hoanh nghênh, trong tộc cũng có rất nhiều phiến đá mỏng. Nơi nướng cùng những bếp đơn giản đã được thú nhân chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ dùng.


Lâm Mộc phết một lớp mỡ lên phiến đá, sau khi mỡ sôi xèo xèo thì đặt bánh lên trên mặt.


Lâm Mộc vẫn luôn thực vừa lòng phiến đá dùng để chiên thịt, hắn không biết những phiến đá này làm bằng đá gì, dùng thời gian dài như vậy mà không có rơi bột phấn hay là bị nứt khi đun, hơn nữa dẫn nhiệt nhanh, làm cho Lâm Mộc cho rằng đây là làm bằng thiếc, có thể so với thiếc.


Linie bọn họ cũng học theo, rất nghiêm túc học trù nghệ với Lâm Mộc. Không chỉ vì thích thức ăn mỹ vị mà còn vì thú nhân bọn họ. Dù sao, làm cho bạn lữ của mình ăn ngon không phải rất vui sao. Hơn nữa, chờ phòng ở làm xong, bọn họ cũng không thể ăn chung nồi giống như bây giờ, tự nhiên phải nhân cơ hội học hỏi. Đương nhiên, cái ý tưởng cực kì mãnh liệt này không phải là giống cái đau lòng thú nhân nhà mình, mà là những thú nhân độc thân không có giống cái. Khẩu vị của bọn họ đã bị Lâm Mộc dưỡng điêu, bây giờ còn có thể ăn thức ăn ngon, sau khi phòng ở làm xong thì không còn cơ hội. Cho nên, hiện tại nắm chặt thời gian học chút những gì mình có thể làm là điều cần thiết.


Lâm Mộc tự nhiên không biết những vấn đề về cơm ăn của những thú nhân, tại hắn xem ra trước kia không có hắn bọn họ cũng không có ch.ết đói, mà giờ khắc này hắn lại nghiêm túc chiên thịt thăn của hắn.


Lúc bọn họ chiên bánh rán, các thú nhân cũng không có nhàn rỗi, hương vị thịt nướng đã từ chỗ bọn họ bay lên. Tuy rằng Lâm Mộc làm rất nhiều đồ ăn mới mẻ, nhưng thịt nướng vẫn là món chính của thú nhân, dù sao, khí lực của Lâm Mộc bọn họ có hạn.  Hơn nữa từ sau khi Lâm Mộc đến đây hương vị thịt nướng ăn rất ngon.


Sau khi Patrick nướng hơn mười xâu thịt nướng liền đi đến bên cạnh Lâm Mộc đút cho Lâm Mộc ăn. Hắn nướng thịt xâu, không thịt không lớn không nhỏ, thực thích hợp cho Lâm Mộc ăn.


Lúc Patrick đi qua, bánh nhân thịt Lâm Mộc chiên đã tản ra hương vị mê người. Patrick đưa thịt xâu tới bên cạnh miệng Lâm Mộc cũng không cự tuyệt, cúi đầu ắn một hơi, “Ưm, nướng ăn thật ngon.”


Ngay sau khi Lâm Mộc sắp ăn xong xâu thịt thì thân ảnh của Cầu Cầu cùng với Casso xuất hiện, hai đứa ngồi xổm bên cạnh Lâm Mộc, mắt không nháy nhìn chằm chằm bánh nhân thịt trên phiến đá. Hương vị của bột thơm cộng thêm mùi thịt, mùi vị đặc biệt này làm cho mọi người không thể chống cự được.


Mà Mischa thì tại ngay lúc hương thơm bắt đầu tản ra thì đã cnah giữ trước mặt Phil. Hỏi nó vì sao không đứng trước mặt người khác? Đương nhiên là có chủ ý, Linie thực ôn nhu nhưng bên cạnh hắn lại là khối băng Jason đó, mà Sacha lại là tên cật hóa, đoạt thức ăn trong miệng hắn rất khó khăn, về phần Lâm Mộc, nó biết Cầu Cầu sẽ tới bên đó, hơn nữa Lâm Mộc đã nói làm món ngon cho Cầu Cầu, chính nó sẽ phải chờ đợi, nên tự nhiên đến bên người Phil là tốt nhất. Cho nên, Mischa vì có thể ăn cái bánh nhân thịt đầu tiên chỉ có thể phải nghĩ cách.


Mùi vị của bánh nhân thịt cũng làm cho các thú nhân nhịn không được nuốt nước miếng, nhưng bọn họ không thể đoạt thức ăn của ấu tể, cho dù là đợt thứ hai cũng chưa chắc tới lượt bọn họ, không phát hiện bạn lữ người ta đang canh giữ bên cạnh à. Cho nên, tự mình động thủ cơ no áo ấm là đạo lý mà thú nhân độc thân hiểu được, do đó cũng tự đi tìm phiến đá làm theo, bọn họ từng chiên qua thịt, chiên bánh nhân thịt cũng giống thế, đương nhiên bởi vì Lâm Mộc đã làm nhiều bánh trước đó rồi, dù sao các thú nhân này cũng chỉ chiên mà thôi, về phần nhào bột, bọn họ bây giờ còn bất lực.


Lâm Mộc nhìn hai đôi mắt trông chờ bên cạnh mình, vừa lúc hắn chiên hai cái loại lớn, khi bánh chín tản ra hương vị thơm ngon, Lâm Mộc dùng đũa gắp bánh đặt vào trong chén. Mà còn nói với hai tiểu tử kia rằng, “Hiện giờ còn rất nóng, phải đợi một lúc nữa.” Nhìn hai đứa đáng thương hề hề nhìn hắn, “Hai nhóc yên tâm, hai cái này là của hai nhóc, không ai đoạt của mấy nhóc.”


Cho nên Cầu Cầu cùng Casso ngồi xổm nhìn bánh nhân thịt trong chén của mình chảy nước miếng. Lâm Mộc nhìn bộ dáng của hai đứa mà nhịn không được cười lắc đầu.


Lúc Lâm Mộc ăn bánh nhân thịt, bụng Cầu Cầu cùng Casso đã tròn xoe. Cắn một ngụm bánh nhân thịt được chiên vàng trong tay, hương vị quen thuộc lại càng thêm mỹ vị làm cho Lâm mộc nhịn không được ăn nhanh hơn. Đương nhiên, lúc Lâm Mộc ăn, Patrick cũng không thiếu.


Lâm Mộc nhìn biểu tình của Patrick, tuy rằng không thực rõ ràng, nhưng hắn có tểh từ trong hai mắt tỏa sáng của y nhìn ra y thực thích bánh nhân thịt này.
Lâm Mộc vừa nhai vừa cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Patrick gật đầu, “Hương vị thật ngon, hơn nữa còn chống đói. Anh ăn ba cái đã thấy lửng dạ.”


Lâm Mộc đối với lời Patrick nói không khỏi hắc tuyến, lửng dạ, đó là bánh nhân thịt cỡ thau rửa mặt đó.
Patrick ném mẩu bánh cuối cùng vào miệng, “Bột mì này ăn rất tuyệt, chúng ta có thể hái nhiều chút, chỉ là không biết có thể để được bao lâu.”


Cái bánh trong tay Lâm Mộc chỉ mới ăn được một phần tư, hắn nghe xong lời Patrick nói, “Loại bột mì này chúng ta có thể để thật lâu, chỉ là loại quả này có chút khác biệt, hiện tại chúng ta cũng không biết là nên để cả quả hay lấy bột mì ra cái nào để lâu hơn. Nhưng chúng ta vẫn nên hái nhiều chút để xem thử.”


Patrick gật đầu, loại bột mì này ăn có thể no, nếu như có thể để lâu, coi như là thêm loại thức ăn dành cho mùa đông. Dù sao mùa đông có thể săn được con mồi cũng rất hữu hạn.


Lâm Mộc chỉ ăn một nửa cái bánh liền dừng lại, lúc này hăn đã ăn no không sai biệt lắm rồi, bởi vì còn muốn làm thứ khác nên muốn để dành bụng.


Bánh rán đều chiên xong, mỗi người cũng ăn được hai cái, dù sao làm bánh cũng không nhiều. Mà bọn họ vẫn chủ yếu ăn thịt nướng, đương nhiên còn có thịt thăn, dù so phiến đá cũng ngay bên cạnh nên tự nhiên dùng luôn.


Kế tiếp Lâm Mộc làm một loại thức ăn mà các thú nhân sẽ không thích ăn, loại thức ăn này Lâm Mộc ăn lúc còn nhỏ ——- bánh rán cà rốt. Loại thức ăn này rất đơn giản, đem cà rốt xắt thành sợi, sau đó bỏ vào trong tô bột, cho thêm gia vị. Lâm Mộc thích vị cay, tự nhiên là cho thêm ớt vào.


Bởi vì là trạng thái lỏng, cho nên đổ trực tiếp lên mặt phiến đá. Lâm mộc tận lực làm hình vòng tròn, bởi vì mỏng, cho nên cũng nhanh chín.
Sacha ngay khi Lâm Mộc bắt đầu làm đã chạy lại ngay, “Lâm Mộc, cậu đang làm cái gì vậy?”


“Bánh cà rốt, cái này không nhiều mỡ như bánh nhân thịt.” Nói xong xắn một miếng nhỏ cho hắn nếm thử, đương nhiên những người khác cũng chia, nhưng người thì nhiều, chỉ có thể chia ra mấy khối nhỏ thôi.


Lâm Mộc giao đồ vật trong tay cho Linie, làm cho y giúp mình tiếp tục chiên bánh, mà bản thân hắn thì đi chuẩn bị ít rau trộn.


Đi đến bàn nấu ăn tìm chút nguyên liệu nấu ăn là cải trắng và cà chua chín dùng để nấu canh, cà rốt cũng có không ít, nhìn thấy dưa chuột, Lâm Mộc quyết định làm nộm dưa chuột, thêm chút giấm và ớt, chua chua cay cay ăn giải nị.


Đương nhiên Lâm Mộc cũng làm hai chậu nhỏ thịt lát cùng gan, tim, những thú nhân thật thích thứ này.
Ngồi cùng với Patrick ăn bánh rán cà rốt, lúc thì kẹp chút dưa chuột, sau đó uống canh trứng nấu cà chua, Lâm Mộc cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt đẹp biết bao.


Cùng Lâm Mộc nghĩ nhất dạng, các thú nhân không có nhiều nhiệt tình đối với bánh rán cà rốt, nhưng cho thêm vào canh thịt thì bọn họ thấy rất tốt.
Patrick cũng không ăn bánh cà rốt của Lâm mộc, y ăn thịt nướng uống canh thịt, nhìn bộ dàng thỏa mãn đặc biệt này của Lâm Mộc chính y cũng rất thỏa mãn.


Xong một bữa cơm, tất cả mọi người đánh giá rất cao —— đồ vật này ăn rất ngon.
Trước khi đi ngủ Lâm Mộc thương lượng với Linie bọn họ về bữa sáng hôm sau. Bọn họ nghĩa làm chút đồ ăn khác, nhìn bột mì, bây giờ hắn rất muốn ăn bánh mì, xem ra phải cho Patrick làm ra mới được.


Sáng hôm sau Lâm Mộc dạy bọn họ làm hai loại thịt băm và tố hãm, chiếm được sư nhất trí của mọi người. Bọn họ bao rất nhiều, mọi người cùng nhau động thủ chiên, cho dù không ăn xong cũng không lo, đi ra ngoài săn thú mang theo, những cái lưu lại cho tới giữa trưa Lâm mộc đã thấy không còn bởi vì các thú nhân không ra ngoài ăn hết rồi.


Lâm Mọc nói với Patrick về lồng hấp, nhưng Patrick lại đem việc làm lồng hấp giao cho Khắc Đặc, mà y thì cùng Lâm Mộc vội về lễ vật tế thần. Dù sao lễ tế thần chỉ còn có vài ngày là tới.


Bột mì tìm được, tự nhiên có thể làm nhiều thức ăn, nhưng không phải thức ăn nào cng4 lấy ra tế thần, trong lòng Lâm Mộc cũng suy xét một phen.


Thức ăn không thích hợp Lâm Mộc sẽ không chọn, dù sao lễ tế thần cũng là loại hao phí thời gian, cũng không thể trực tiếp dâng thức ăn rồi nói một câu ‘Thần thú, ngài chậm rãi hưởng.” là được.


Ngẫm lại hắn cũng đã thấy qua thức ăn cúng thấn, giống như chỉ dùng mì cùng đường làm trái cây. Hiện tại bột mì bọn họ có, về phần đường, hắn cảm thấy hắn có thể làm ra. Có đường, tự nhiên cũng làm chút mì khác được.


Về phần những thứ khác, hắn cảm thấy có thể làm chút cá viên cùng cá chiên. Nghĩ tới hương vị cá chiên, nghĩ tới hương vị chiên nguyên con cá mà hắn làm cũng không kém. Vốn muốn dùng cá viên, dù hương vị rất được, nhưng cảm thấy có chút không chính thức. Hắn cũng muốn làm cá chua ngọt, nhưng sợ nguội hương vị khong ngon, nhưng hắn cảm thấy kỳ thật có nguội cũng có phong vị, cho nên về phần có làm hay không, Lâm Mộc cảm thấy tới đó rồi tính, trước đem đường làm ra đã.


Patrick cùng Lâm Mộc lấy ngọt ngào quả trong phòng chứa đồ ra, Linie bọn họ cũng hỗ trợ.


Nhìn hai sọt lớn ngọt ngào quả, hôm nay cũng có hai thú nhân đi ra ngoài hái ngọt ngào quả. Lâm Mộc cảm thấy dù sao thứ này có hàm lượng đường cao như vậy, cho dù lúc đó không đủ thực vật, có đường cũng là một loại cam đoan.


Mọi người đem ngọt ngào quả đi rửa, sau đó gọt vỏ. Hột của ngọt ngào quả rất nhỏ, cái này làm cho Lâm mộc cảm thấy tốt, dù sao thì quả nhiều thịt cũng có nghĩa ra nhiều đường.


Nghe xong chuyện Lâm Mộc chuẩn bị dùng ngọt ngào quả ngao đường, lại nghe Lâm Mộc nói về chỗ tốt của đường, mấy người kia thật dụng tâm cúi đầu vội vàng, dù sao dựa theo những gì Lâm Mộc nói, có đường bọn họ có thể làm ra nhiều món ăn ngon nữa. Chỉ cần nguyên nhân này cũng đủ để làm cho bọn họ dốc sức gọt vỏ bỏ hột.


Quá trình ngao đường thật thuận lợi, vốn Lâm Mộc còn lo lắng thịt quả sẽ làm cho đường không tinh thuần, nhưng không nghĩ tới, trong quá trình nấu, thịt quả đều biến mất. Không biết là chưng nát hay là đều biến thành đường rồi.


Ngọt ngào quả không hổ là trái cây ngọt nhất mà bọn họ ăn, làm đường thật cao. Nhìn trong nồi tràn đầy nước đường màu vàng làm cho Lâm Mộc bọn họ rất là cao hứng. Những nước đường đó ở trong mắt Lma6 Mộc thì phải là đường mùa trắng tinh. Tuy rằng, hiện tại nó màu vàng nhạt.


Lúc nước đường sền sệt như mật, Lâm Mộc bắc xuống, những nồi khác thì vẫn tiếp tục.
Hắn đem nước đường sền sệt cho vào ống trức, thuận tiện cũng cho bọn họ nếm hương vị. Đương nhiên, kết quả bọn họ thật thích hương vị của nước đường này. Cho vào nước cũng rất tốt.


Mà những nồi đường ngao tới cuối cùng không có trở thành màu trắng như Lâm Mộc thấy trước kia, mà trở thành cục đường lớn. Đối với kết quả này Lâm Mộc coi như vừa lòng, bọn họ đập tan cục đường cũng có thể dùng. Đương nhiên vừa lòng nhất không phải là Lâm Mộc bọn họ mà là đám nhỏ Casso kia. Cục đường kia giống như thủy tinh của thế giới hiện tại, nhưng ngọt ngào quả này còn có mùi thơm ngát đặc biệt, mấy đứa nhỏ rất thích ăn. Đương nhine6 cũng có người thích ăn ngọt ngào quả thích, ví dụ như Phil. Về phần Sacha như vậy, Lâm Mộc đến nay chưa phát hiện ra hắn không thích ăn cái gì.






Truyện liên quan