Chương 45
Edit + Beta: Hwan
**************
Hôm nay là ngày lễ tế thần, sáng sớm tất cả mọi người đã dậy sớm bắt đầu bận rộn.
Các thú nhân chia làm hai tổ, một tổ ở lại trợ giúp Lâm Mộc bọn họ chuẩn bị thức ăn cho lễ tế thần, tổ còn lại đi theo Patrick săn bắn con mồi hiến cho thần thú.
Lâm Mộc đã chuẩn bị tốt một số loại mì trước đó, làm thành vài loại đơn giản, đương nhiên là hương vị cũng khác nhau. Tuy rằng chủ yếu vẫn là đồ ngọt, do cho thêm nước trái cây nên cũng không khác lắm. Vì có thể làm cho mì có nhiều hương vị, Lâm Mộc bọn họ đã tốn không ít tâm tư, thử dùng rất nhiều hoa quả, mới tìm được một vài loại có thể trộn chung với bột mì.
Hiện tại bọn họ muốn chuẩn bị làm thịt viên cùng với cá viên, cá chiên, mà cá chua ngọt, Lâm Mộc vẫn quyết định làm nó. Dù sao là lễ vật hiến cho thần thú, trước đó Lâm Mộc vẫn chưa làm cho bọn họ ăn.
Bên này đám người Lâm Mộc bận rộn, bên Patrick kia cũng không nhẹ nhàng. Sở dĩ hàng năm tại lễ tế thần đều tổ chức trong bộ lạc có thú nhân đi săn giỏi nhất, cũng bởi vì bọn họ có thể săn được động vật khó bắt. Dù sao cũng là lễ tế thần, bọn họ cũng không có khả năng tùy tiện săn bắt con mồi coi như cho có, con mồi cường đại bao nhiêu tỏ vẻ hắn tôn kính thần thú bấy nhiêu, đồng thời cũng triển lãm cho thần thú thấy được sự cường đại của bộ lạc mình. Cho nên trước khi đi săn, Patrick đã thương lượng với bọn Jason, bọn họ chuẩn bị đi săn cốt thú.
Bởi vì trên người cốt thú xương cốt lồi ra cho nên mới gọi là cốt thú, da cốt thú rất dày và cứng, trên người còn có nhiều gai nhọn, hơn nữa có một cái đuôi vừa dài vừa đầy gai, nếu thú nhân bị nó dùng đuôi quật phải sẽ bị thương rất nặng. Mà cốt thú rất khó bắt, xương của nó cứng như sắt, da cũng dày dặn, trên thực tế cũng chẳng có ai thích ăn thịt cốt thú cả, hơn nữa trên người nó cũng chẳng có bao nhiêu thịt. Nhưng bởi vì cốt thú rất hung mãnh, rất khó bắt được, cho nên khi tới lễ tế thần nó trở thành đối tượng bị săn bắn, dù sao động vật càng khó bắt mới có thể càng triển lãm được năng lực của bộ lạc.
Sacha chảy nước miếng nhìn món cá chua ngọt mới ra khỏi nồi, nhìn nước đường đỏ đỏ, hương vị chua chua ngọt ngọt, được nhìn mà không được ăn, đây quả thật là tr.a tấn hắn mà. Nhưng mà hắn cũng không có can đảm ăn vụng, dù sao thần thú ở trên, hắn cũng không muốn bị thần thú trừng phạt, cho nên cũng chỉ có thể nhìn từng món mà nuốt nước miếng.
“Thật là thơm đó Lâm Mộc.” giọng nói của Sacha thật u oán.
Lâm Mộc chỉ có thể tặng cho hắn một ánh mắt nén bi thương, sau đó nghe thấy Sacha ai thán : “Tôi đói quá….” Dài giọng ra cũng chẳng ai để ý tới hắn, một là mọi người rất bận, hai là mọi người cũng đói bụng. Nhưng bởi vì hôm nay là lễ tế thần, mọi người không thể ăn trước thần thú. Tuy rằng đêm qua sợ hôm nay đói nên đã ăn rất nhiều nhưng mà nhịn không được mùi vị bay ngang qua mũi a. Kỳ thật mọi người đều có cảm giác tr.a tấn giống như Sacha, này đúng là tr.a tấn mà.
Thú nhân ở lại không chỉ giúp trợ giúp Lâm Mộc chuẩn bị thức ăn mà còn bố trí dàn tế mà tối qua đã làm xong. Đương nhiên, giàn tế của bọn họ rất đơn giản, chính là dựng một cái đài cao ở giữa sân, hiện tại cái thú nhân đang quét dọn quanh đó rồi nâng cái bàn để cống phẩm để trước dàn tế.
Khi Lâm Mộc chuẩn bị xong tất cả thức ăn thì cũng đã gần giữa trưa, thấy Patrick bọn họ còn chưa có trở về, hắn trước hết để cho mọi người bưng thức ăn lên dàn tế, dù sao tế thần phải cử hành đúng giữa trưa.
Patrick về trước khi giữa trưa, Lâm Mộc nhìn thấy bọn họ đem một con cốt thú có thể thích khổng lồ, tướng mạo xấu xí dữ tợn đặt trước dàn tế, Lâm Mộc vội vàng chạy tới trước mặt Patrick, “Anh sao rồi, có bị thương không?” Hắn nghe nói cốt thú rất lợi hại, trong lòng rất lo lắng, nhưng không có biện pháp ngăn bọn họ đi săn cốt thú. Đó là tôn nghiêm của bộ lạc.
Patrick lắc đầu với Lâm Mộc đang khẩn trương, “Không có việc gì, bọn anh đi săn thực thuận lợi.” Tuy rằng tất cả mọi người có chút vết thương nhỏ, nhưng không có gì đáng ngại.
Lâm mộc quét mắt một lượt trên người Patrick, không phát hiện trên người y có vết thương rõ ràng nào cũng yên tâm.
Linie bọn họ vài người lôi Lâm Mộc đi, “Lễ tế thần sắp bắt đầu, cậu nhanh đi thanh quần áo đi.”
Nhìn Lâm Mộc bị lôi đi, Patrick nhẹ nhàng thở ra, cốt thú tự nhiên khó bắt, y cũng bị thương, nhưng mà ở sau lưng, bị y che lại, y không muốn Lâm Mộc vì y mà lo lắng.
Được vài người hỗ trợ mặc vào quần áo tế thần, Sacha còn thuận tay cắm lông con chim gì đó lên trên chỗ chột tóc, làm cho Lâm Mộc khó hiểu.
“Chẳng lẽ tế sư đều ăn mặc như vầy?”
“Không phải, tại tôi cảm thấy thêm cái lông chim nhìn đẹp mắt. Nhùng lông chim này càng thêm đẹp.” Lông chim đỏ tươi chói mắt, nhưng Lâm Mộc nhịn không được phun tào thẩm mỹ của hắn.
Bị mấy người kia đẩy lên trên dàn tế, Lâm Mộc nhìn mọi người đang chăm chú nhìn mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện, hắn đã quên mất lời chúc tế thần. Trong lòng hô “Xong đời!” Ở mặt ngoài thì đang trang chấn định.
Lâm Mộc đem máu động vậ vẩy lên tế đàn, nhìn mọi người nhìn tế đàn đầy trang trọng, bọn họ khẽ cúi đầu tỏ vẻ cung kính với thần thú. Những thú nhân đó cho dù gặp cực khổ bị đuổi đi nhưng vẫn giữ vững tín niệm của mình, tin tưởng cững chắc vào thần thú.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn lên cao, hắn đột nhiên biết nên nói lời tế chúc cho thần thú như thế nào.
“Thần thú vĩ đại, những điều này là do con dân của ngài, cho dù bọn họ có bị đuổi đi, cho dù bọn họ mang trên người thanh danh bị thần thú vứt bỏ, nhưng mà bọn họ vẫn như cũ một lòng tin tưởng vào thần thú sẽ không vứt bỏ bọn họ. Hy vọng thần thú có thể cho chúng tôi một tương lai tươi sáng.” Lâm Mộc nói xong đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, mùa thu được gọi là mùa thu hoạch, thời kỳ này động vật có sung túc hay không quyết định trải qua mùa động có thuận lợi không, cho nên khi tế thần, tế sư đều sẽ cầu thần thú ban cho họ mùa thu dồi dào, “Hy vọng thần thú cho chúng tôi thực vật phong phú.”
Thời gian Lâm Mộc tế thần mặc dù hơi ngắn, hơi khác với những gì trong quá khứ, nhưng càng thêm đúng với bọn họ, các thú nhân đều không có ý gì. Kế tiếp bọn họ yên lặng chờ đợi, hy vọng thần thú có thể nhận lễ vật của bọn họ.
Lúc Lâm Mộc nhìn trời nói chuyện là đưa lưng về phía mọi người, đồng thời cũng đưa lưng về phía bàn thờ. Khi hắn xoay người lại nhìn phản ứng của mọi người, hắn ngây cả người, “Hả?” Cống phẩm ở trên bản sao không thấy, hắn nhìn mọi người còn đang khẽ cúi đầu, nếu không phải bọn họ đều đang cung kính như vậy, hắn sẽ hoài nghi có phải ai đó trộm cống phẩm rồi. Nhưng mà tình huống hiện tại tuyệt đối không phải bọn họ lấy, vậy tự nhiên là…..
Lâm Mộc cao hứng hô to, “Thần thú nhận lễ vật của chúng ta rồi~”
Giọng nói của Lâm Mộc làm cho mọi người ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn thấy bàn thờ trống không ngay cả chén đĩa cũng không có, mọi người sững sờ một chút, sau đó trong đám người bộc phát ra tiếng hoan hô.
“Thật tốt quá! Thần thú nhận lễ vật của chúng ta…”
“Thật tốt quá! Thần thú không có vứt bỏ chúng ta…”
….
Nhìn mọi người kích động, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời phía x axa, thần hú kia chung quy cho bọn họ chút hy vọng.
Đám mây phía chân trời…
Có giọng nói khoái trá truyền ra từ bóng dáng mơ hồ trong đám mây, “Rốt cuộc cũng ăn được món ăn bình thường, thật là không dễ dàng, đây đã là bao nhiêu năm rồi, xem ra quyết định của ta thật chính xác.”
Nhìn tư thế người đó, giống như lang thôn hổ yết.
Một đoàn mây mù xuất hiện bên người hắn, thân ảnh cũng mơ hồ không nhìn thấy rõ.
Giọng nói lạnh như băng, “Chủ nhân, ngài không nên ăn nhiều như thế.”
“Long Lăng, lâu lắm rồi ta chưa được ăn món ngon như vậy, ngươi liền nhẫn tâm ngăn cản ta sao…..” Âm thanh nói chuyện không rõ xem ra người được xưng là chủ nhân này cũng không có đình chỉ động tác ăn uống.
“Ăn nhiều dễ dàng biếng ăn.” Giọng của người tên là Long Lăng vẫn lạnh như cũ, cho dù nói câu quan tâm.
Người nọ bị câu nói của hắn làm nghẹn, lập tức rống lớn: “Biếng ăn cái gì, ta là thần thú đó!”
Lại một đoàn sương mù bay tới, « Chủ nhân, ngài chẳng lẽ quên lần trước ngài bỏ bữa sao. Huống chi đây chỉ là tế phẩm ở thú giới, tự nhiên là lấy hình thức con người để do dạ dày chủ nhân. » Người này cho dù không thấy rõ hình dáng, giọng nói kia cũng đủ làm cho người ta cảm thấy đây là một người yêu mị.
Người nọ không có đáp lại, nhưng có lắng nghe, âm thanh nhai nuốt không ngừng.
Thấy người không có ý tứ ngậm miệng, giọng nói yêu mị nói rằng, « Ngộ, thu thức ăn. »
« Liêm, sao ngươi có thể làm như vậy chứ. » Người tức giận vì thức ăn bị lấy mất.
« Ha hả, chủ nhân đừng tức giận. Những thứ còn lại đều là của ngài. Hiện tại chủ nhân nên ban cho bọn họ thứ tốt gì đi, dù sao, ăn thịt của người ta thì phải đáp lại. »
« Còn phải chúc phúc cho bọn họ ? Trước đó ta đã cho mà ? »
Long Lăng nói, « Chủ nhân, tâm tư của ngài không phải chúc phúc cho nhóm du thú. »
Lời Long Lăng nói thành công làm cho chủ nhân của hắn nghẹn.
« Đáng giận ! Hiện tại không thể tưởng được, chờ tới lúc ta nghĩ ra lại nói sau. » Nói xong phẩy tay áo chạy lấy người.
Liêm nhìn người bị tức chạy đi, nói với người lạnh như khối băng bên cạnh, « Chủ nhân thật sự càng ngày càng đáng yêu, hình như hôm này đến phiên ta hầu hạ chủ nhân, ha hả… » Tiếng cười kia làm cho hai người bên cạnh nhịn không được run rẩy.
———————— trở lại đài tế thần ————————
Lâm Mộc đi xuống đài tế thần, lễ vật chuẩn bị được thần thú thu nhận chứng tỏ bọn họ được thần thú chúc phúc, đây là tin tức tốt, cũng tỏ vẻ lễ tế thần thành công, đương nhiên cũng làm cho Lâm Mộc – người lâm thời bị kéo tới làm tế sư cảm thấy có thành tựu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi tới bên người Patrick, nhìn hắn mỉm cười với mình « Nhìn xem, bọn anh nói đúng, thần thú không vứt bỏ các anh. Chúng ta nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng. »
Patrick gật đầu « Sẽ »
Lễ tế thần diễn ra tốt đẹp, mọi người rất la vui mừng, tự nhiên sẽ ăn mừng, đương nhiên mỹ thực được Lâm Mộc làm là không thể thiếu. Bọn họ nhớ thương những món cúng đó đã lâu rồi. Đáng tiếc là, hôm nay đầu bếp Lâm bãi công – ở trong phòng sinh hờn dỗi. Bạn hỏi vì sao ? Mọi người trong bộ lạc nhất trí cho rằng Lâm Mộc đau lòng.
Thì ra là khi Lâm Mộc nói chuyện với Patrick hát hiện ra hắn có chuyện, sau đó nhìn thấy vết thương trên người y, trên lưng Patrick máu thịt trộn lẫn. Lâm Mộc nhìn thật đau lòng, đồng thời cũng rất tức giận, tức giận Patrick vì không nói chuyện y bị thương
Patrick thấy Lâm Mộc tức giận tự nhiên phải dỗ dành, nhưng muốn dỗ dành thì phải chú ý một chút. Y biết Lâm Mộc lo lắng cho mình, cũng bởi vì y bị thương mà sợ hãi, nhưng thú nhân đi ra ngoài săn bắn luôn phải chịu phiêu lưu, thế giới này là như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận quy luật của thế giới này. Y biết hiện tại là phải trấn an bạn lữ của mình.
Patrick cẩn thận ngồi vào bên cạnh Lâm Mộc « Mộc Mộc, anh sai »
Lâm Mộc không lên tiếng.
« Mộc Mộc.. » Patrick sát lại một tí, « Anh thật sự sai rồi. »
« Hừ, vậy anh sai ở đâu ? »
« Anh không nên để bản thân bị thương, không nên làm cho Mộc Mộc lo lắng cho anh, Anh sai. »
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn thú nhân trước mặt, người này là người duy nhất mà hắn ó thể dựa vào ở thế giới này, hắn không biết nếu người này không còn, hắn có dũng khí để sống không. Trước cảm thấy người này rất lợi hại, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy y bị thương, ngày hôm nay, hắn nhìn thấy máu thịt lẫn lộn trên lưng y, hắn đột nhiên cảm thấy rất là sợ. Sợ mất đi. Người này mạnh mẽ làm cho hắn thiếu chút nữa quên mất sự nguy hiểm của thế giới này.
Mắt Lâm Mộc đỏ « Patrick, về sau anh đi ra ngoài săn thú phải cẩn thận, đừng bị thương nữa. »
Patrick ôm Lâm Mộc « Anh đáp ứng em. » Không cho em lo lắng, không để cho em sợ hãi nữa.
« Hai ta ra ngoài đi, tất cả mọi người còn đói mà. »
Khi hai người ra ngoài, mọi người thấy bọn họ không sao nữa cũng không nhìn Lâm Mộc nữa. Lâm Mộc nhận ra không đúng, tất cả mọi người đang vội vã, mà bản thân hắn còn làm mình làm mẩy với Patrick.
Hắn chạy tới chỗ đám người Linie, mấy người này đang làm cá viên. Lâm Mộc cũng vươn tay hỗ trợ, hắn nghe nói Ryland bi thương « Phil, Ryland không sao chứ ? »
Phil cười nói « Không có việc gì, anh ấy bị thương nhẹ ở cánh tay, tôi đã đắp thuốc cho anh ấy. »
« Không có việc gì là tốt rồi. » Lâm Mộc cười nói. Sau đó chuyên tâm giết cá.
Sacha đi đến bên cạnh hắn «Lâm Mộc, làm cá chua ngọt đi. »
Hiện tại tâm tình của Lâm Mộc không tồi, gật đầu đáp ứng « Được, chúng ta làm hai con. »
Lâm Mộc chỉ làm hai con cá là hai con cá bự, đây đều là cá nuôi trong hồ chứa nước. Lúc mùa mưa Lâm Mộc đã kêu bọn họ đào hồ chứa nứa, cũng nói kích cỡ, nhưng Patrick lại nói kích cỡ hắn nói quá nhỏ, cho nên hắn bảo Patrick quyết định rồi làm. Mà khi Lâm Mộc nhìn thấy hồ chứa nước kia, cảm thán thật sự không nhỏ. Về phần thú nhân nào đem cá bỏ vào nuôi hắn cũng không biết.
Cách đó không xa à các thú nhân vừa nướng thịt vừa nói chuyện với nhau. Mà Patrick thì nhìn thân ảnh bận rộn của Lâm Mộc chẳng dời.
« Nướng khét. » giọng nói lạnh như băng chỉ có thể là Jason làm cho Patrick nhận ra tình huống của chuỗi thịt nướng trong ta. Thật tùy ý ném miếng thịt vào miệng nhai luôn, « Jason, rất nhanh tôi cùng Lâm Mộc cử hành nghi thức. »
Jason không có phản ứng gì.
« Ryland cùng Locker nói sẽ làm cùng với tôi, vậy cậu thì sao ? »
Jason vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía thân ảnh cao gầy kia. Lúc lâu, « Không biết. »
« Không biết cậu ta có đáp ứng cậu không à ? » Patrick nhìn Linie, « Cậu ta rất thích cậu, nếu không giống cái sẽ không ở cùng một chỗ với cậu. »
Jason giống như có điều suy nghĩ.
« Không biết cậu đang nghĩ cái gì nữa ? »
« Thời gian ngắn »
Patrick cảm thấy nếu không phải vì bảo trì hình tượng tộc trưởng y muốn học Lâm Mộc trợn trắng mắt như vậy, thế nhưng có thú nhân nào bởi vì thời gian ở cùng giống cái hơi ngắn mà chậm trễ xuống tay chứ, « Bọn tôi cũng đâu có dài. Chẳng lẽ cậu không thích cậu ta ? »
Jason nói « Không có »
« Vậy cậu còn do dự cái gì ? » Patrick cảm thấy đối khi Jason thật khiến người ta không nhận ra hắn đang nghĩ cái gì, bất luận thú nhân nào cũng sẽ không bỏ mất cơ hội thoe đuổi giống cái, thế này mà còn do dự, chẳng lẽ Jason không thông mình bằng tên Loker kia ?
« Chờ một thời gian. »
Patrick kinh ngạc nhìn Jason, chẳng lẽ Jason không có cực kì thích Linie ? Hình như cũng không phải.
« Tự mình cậu lo liệu đi, chỉ là đừng bỏ lỡ thời cơ tốt như thế. » Patrick lật miếng thịt nướng trong tay, dặn dò, sau đó cầm miếng thịt đi tìm Lâm Mộc. Làm sao thì làm cũng không thể đói Mộc Mộc nhà y.
Mà Jason thì nhìn Linie không biết nghĩ gì.
Sacha như nguyện được ăn món cá chua ngọt, đồng thời cũng yêu luôn hương vị cá chua ngọt.
“Ăn ngon quá! Lâm Mộc, tôi muốn học!” Sacha cảm thấy hắn phải thừa dịp bây giờ có cơ hội nên học chút món mà mình thích ăn.
Lâm Mộc cảm thấy có người sẽ làm tốt, vậy hắn se nhàn hơn.
Có Sacha nhấc tay muốn học, Phil bọn họ tự nhiên cũng không lạc hậu, Mischa cũng nhào vô “Con cũng muốn học, như vậy về sau con có thể nấu cho phụ thân ăn.”
Lời Mischa nói làm cho Khắc Đặc rất vui vẻ.
Lâm Mộc cười đáp ứng, không có chút áp lực.