Chương 2
Vừa đi đến gần "Lâu đài quỷ", dạ dày Diêu Thì Đông bắt đầu có cảm giác đau đớn mơ hồ. Dạ dày của cô từ trước tới giờ luôn không tốt , mỗi khi khẩn trương thì bao tử lại đau. Kể từ sau ngày hôm qua cô bị quỷ dọa, đau bao tử càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô lo lắng đề phòng nắm lấy cánh tay của Dương Khải Ca, từng bước một cẩn thận, rất sợ thảm kịch ngày hôm qua sẽ xảy ra lần nữa. Không ngờ hôm nay mọi chuyện lại thuận lợi khiến cô không thể nào tin nổi. Không thấy nữ quỷ ở bên cạnh gọi hồn. Cũng không gặp anh chàng niệm kinh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng. Hơn nữa, khi Dương Khải Ca mở ra cánh cửa phòng" Đoàn điện ảnh" cũng không có việc gì xảy ra.
"Phù!" Diêu Thì Đông lập tức thở ra một hơi .
Bàn tay nắm chặt tay của Dương Khải Ca rốt cuộc cũng buông lỏng một chút. " Khải Ca, hôm nay những thứ quái quỷ kia một thứ cũng không xuất hiện. Nhất định là cùng dũng khí của mình có quan hệ".
"À, không.......". Dương Khải Ca ngượng ngùng nói với Dương Thì Đông.
Dương Thì Đông cảm thấy tòa nhà này thật kì quái. Sau đó, cô cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua.
"Em tới rồi ?". Thanh âm Đường Ẩn Khiêm chợt vang lên rồi từ từ đi ra, trên mặt trước sau luôn mỉm cười.
"Học... học trưởng, anh từ đâu đi ra vậy?". Diêu Thì Đông nhát gan theo bản năng lui ra sau một bước.
Đường Ẩn Khiêm cười càng thêm rực rỡ. "Nơi này có rất nhiều phòng, anh là từ một trong số những phòng đó đi ra". Nói xong, anh còn đưa tay chỉ về chỗ mình vừa mới đi ra.
"Thì ra là như vậy......"
"Em hôm nay đi cùng với bạn học! Không lẽ vị học muội này cũng muốn vào Đoàn sao?"
"Không.....không phải vậy. Học trưởng, cái đó......." Diêu Thì Đông lo lắng xem xét xung quanh, rất sợ có người xấu sẽ nghe lén bọn họ nói chuyện.
"Làm sao rồi?". Lông mày Đường Ẩn Khiêm nâng lên, thú vị nhìn phản ứng của cô.
"Mặc dù nói như vậy là rất không lễ phép. Nhưng mà học trưởng, anh có cảm giác là.......Nơi này là lạ?Anh xem! Thế nào sắc trời lại tối như vậy, rõ ràng là mới đầu thu, mặt trời không có lí do gì mới năm giờ liền xuống núi!".
"Là lạ?". Đường Ẩn Khiêm khẽ chau mày, nhìn phản ứng phong phú của cô mà cười. " Lạ thế nào?"
"Ngày hôm qua anh không thấy sao? Em chính là thấy ‘cái đó’ mới ngất đi !". Diêu Thì Đông có chút nóng nảy mà nói. Vì lo lắng cho sự an toàn của học trưởng. Cô cần phải cho anh biết ở chỗ này rất nguy hiểm.
""Cái đó" là chỉ?" Đường Ẩn Khiêm khó hiểu mím môi, giọng điệu trầm trọng hỏi. Nhưng trong lòng lúc này đã cười đến nghiêng ngả.
"Đó là.........". Cô lần nữa liếc nhìn bốn phía, quyết định là nói bên tai học trưởng an toàn hơn." Học trưởng, anh cúi đầu xuống thấp một chút".
Đường Ẩn Khiêm rất phối hợp cúi đầu xuống. Cô lập tức ghé vào bên lỗ tai anh, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ nói:"Qủy"
"Qủy?". Đường Ẩn Khiêm cố làm ra vẻ kinh ngạc, lớn tiếng nói.
"Suỵt! Học trưởng. Anh nói nhỏ một chút, bọn họ sẽ nghe được đó!". Diêu Thì Đông đưa ngón trỏ lên môi, khẩn trương nhìn xung quanh.
Dương Khải Ca thật sự nhìn không nổi nữa. Diêu Thì Đông cũng thích nói nhảm quá đi! Nếu tiếp tục như vậy, khi nào mới có thể đi vào chủ đề chính đây! Cô liền tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Không sai! Thì Đông nghi ngờ ở chỗ này có quỷ. Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên cô ấy quyết định rời khỏi Đoàn trường.Mọi chuyện là như vậy!".Cô nói xong một mạch cũng không cần phải thở gấp một hơi.
"A! Thì Đông. Em muốn rời khỏi Đoàn sao?". Đường Ẩn Khiêm hơi nhíu lông mày, giọng điêu trầm thấp. Giống vừa nghe thấy một chuyện làm anh vô cùng khổ sở.
Diêu Thì Đông nhanh chóng gật đầu. Học trưởng, em cũng không muốn đâu.....
"Nhưng........". Anh nặng nề thở dài, lộ ra vẻ mặt khổ sở." Anh thật vất vả mới tìm được một trợ thủ đắc lực......"
Nhìn gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ khổ sở. Lòng của Diêu Thì Đông muốn tan ra.
"Học trưởng, thật xin lỗi.....". Cô áy náy nói. Đều do cô, không có chuyện gì lại mà nói muốn rời khỏi Đoàn.
"Haiz!" Anh lại thở dài một hơi. "Anh cứ nghĩ rằng , rốt cuộc đã tìm được một người có thể tin được. Không ngờ chưa kịp bắt đầu mà đã kết thúc rồi. Cũng nên buông tay rồi......". Đầu của anh cúi xuống thấp, giọng nói như đưa đám.
"Học trưởng.......". Diêu Thì Đông thấy thế cũng không biết phải làm sao, các ngón tay xoắn vào nhau.
"Nhớ ngày đó, em còn cam kết với anh tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng. Anh vì như vậy mà thật lòng tin tưởng em, không ngờ.........". Anh ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Diêu Thì Đông một cái, sau đó lại cúi đầu. Ánh sáng lờ mờ vừa lúc che lại vẻ mặt của anh. Nhưng cô lại thấy vai của học trưởng khẽ run run.
"Thật xin lỗi, học trưởng, em không nên nói muốn rời khỏi Đoàn trường. Em là ngu ngốc! Tại sao em có thể đánh mất sự tin tưởng của học trưởng đối với em, thật xin lỗi........" . Lương tâm Diêu Thì Đông không nhịn được trách móc bản thân mình. Giọng nói thất vọng của học trưởng giống như cây kim đâm vào lòng của cô.
"Có thật không?". Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu lên. Nét sầu khổ trên khuôn mặt được thay đổi bằng mặt mày hớn hở mỉm cười. Thay đổi chóng mặt, so với lật sách quả thật còn nhanh hơn.
"Vâng!". Cô thấy học trưởng cười, mình cũng cưới theo, mắt lấp lánh ánh sao mà dùng lực gật đầu.
"Thì Đông, bạn muốn gặp lại quỷ sao?". Thanh âm Dương Khải Ca trầm xuống, nhắc nhở.
Cô nghe xong, chợt tỉnh táo hơn, liên tục lắc đầu.
"Haiz! Muốn lui thì lui đi! Trước kia nghe người ta nói "Bảy năm cấp sinh vẫn là dâu tây nhất tộc". Anh đều bỏ qua, nhưng là hiện tại.....". Đường Ẩn Khiêm thu lại nụ cười. Một bộ dạng muốn buông tay tất cả.
"Học trưởng, xin cho em góp sức cùng anh!". Cô nhanh chóng cắt đứt lời nói của Đường Ẩn Khiêm. Mắt mở to, thần thái sáng suốt đã trở lại, lý tính lúc này tạm dừng hoạt động.
"Thì Đông, bạn nếu như có tính toán ở nơi này cùng quỷ yêu thương lẫn nhau. Vậy mình cũng không cản bạn nữa". Dương Khải Ca vừa bực mình vừa buồn cười trợn mắt một cái. Thật là muốn nói với Diêu Thì Đông đừng dễ dàng như vậy được không? Cứ như vậy mà để cho người khác định đoạt à?
"Mình không muốn!". Cô lại dùng lực lắc đầu.
Đầu nhỏ của cô cúa vừa lập tức gật đầu, vừa lập tức lắc đầu khiến cho sự cân bằng của cơ thể cô không được tốt liền choáng váng. Thân thể cô lung lay, may mà Đường Ẩn Khiêm tinh mắt giúp cô ổn định lại cơ thể. "Thì Đông, em làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.
"Đầu em thật là choáng váng, thật là muốn ói........".Diêu Thì Đông che miệng, xem ra là thật sự muốn ói.
Một cỗ cảm giác quen thuộc nhằm về nơi cổ họng của anh. Lông mày Đường Ẩn Khiêm nhíu lại, cố gắng đem nó đè xuống.
"Trời ơi! Tại sao có thể có người đem chính mình lắc đầu liên tục đến muốn ói?". Dương Khải Ca cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thiếu chút nữa là cười thành tiếng.
"Mình thật sự muốn ói mà......". Diêu Thì Đông sắp khóc đến nơi rồi. Khải Ca thật quá đáng. Mình đã khổ sở như vậy rồi mà cô ấy lại có bộ dạng nhịn cười, vẫn là học trưởng tốt........Cô chuyển sang nhìn học trưởng, lại thấy anh đưa lưng về phía mình, bả vai run run một cách khả nghi.
"Các người thật quá đáng! Toilet ở đâu vậy?". Cô quyết định muốn tự bản thân cố gắng.
Đường Ẩn Khiêm run run vươn ngón trỏ, chỉ chỉ góc.
Diêu Thì Đông bất chấp tất cả nhanh chóng chạy vào toilet, động tác mở cửa đột nhiên dừng lại. Cô đáng thương quay đầu, giọng có vẻ sắp khóc nói:" Theo giúp mình đi......mình sẽ sợ......"
Hai người chịu đựng nhịn cười rốt cuộc nhịn không được mở miệng cười to.
Nhưng Dương Khải Ca xem ra còn có lương tâm một chút, cô tuy vẫn còn cười mà vẫn không quên giúp bạn mình vào toilet bắt con thỏ.
Diêu Thì Đông ói ra thật, sau đó được Dương Khải Ca dìu đi ra.
Lúc này, Đường Ẩn Khiêm đã khôi phục bình thường. Nhưng trên gương mặt tuấn tú vẫn còn nhìn ra dấu vết của trận cười vừa rồi. "Thì Đông, em có khỏe không?".
"Không khỏe". Cô hít hít cái mũi, " Em quyết định muốn rút lui khỏi Đoàn". Lập trường lần ngày của cô kiên định ngoài ý muốn. Bởi vì cô cảm thấy mình không còn mặt mũi. Cô bị cười nhạo, cô thế nhưng bị học trưởng cười nhạo!
"Thì Đông, tuy là không khí nơi này tương đối có chút đặc biệt. Nhưng mà em không biết Đoàn điện ảnh của chúng ta là bình thường nhất trong tòa nhà Tùng Hạc so với các phòng Đoàn khác sao?". Đường Ẩn Khiêm quyết định chỉnh đốn lại suy nghĩ trong đầu cô, dùng phương pháp phân tích đối với cô. Bây giờ, dù nói cái gì cũng không cho cô rút lui khỏi hội. Cô chính là tương lai vui vẻ của anh đó nha!
"Cho hỏi một chút....." Dương Khải Ca nhịn không được xen vào: "Tòa nhà này rốt cuộc có những loại Đoàn gì?"
"Uhm....Chỉ có sáu cái văn phòng Đoàn ở trong này. Lầu một là Đoàn Nghiên thi ......." Anh khó có lòng tốt mà từ từ giải thích.
"Là nghiên cứu thi thể, không phải nghiên cứu thơ văn nha!". Diêu Thì Đông sợ Dương Khải Ca hiểu lầm giống mình, vội vàng nói thêm vào.
Đường Ẩn Khiêm cười cười với cô, xem như cảm ơn lời giải thích của cô. Sau đó tiếp tục nói:" Lầu hai là Đoàn triệu hồi Vu linh, lầu bốn là Đoàn nghiên cứu và thảo luận U Phù , lầu năm là Đoàn nghiên cứu và thảo luận Độc tà, lầu sáu là Đoàn nghiên cứu quỷ Tây Dương hay còn gọi là Đoàn nghiên cứu Ma cà rồng".
"Đoàn triệu hồi Vu linh? Đoàn nghiên cứu và thảo luận Độc tà? Bọn họ là.......". Dương Khải Ca không khỏi nhíu mi tâm, không hiểu hai cái Đoàn này rốt cuộc là đang làm cái gì?
"Đoàn triệu hồi Vu linh chính là nghiên cứu có thể khai thông Tâm kinh mà triệu hồi vong hồn.....Phương pháp, nếu như học muội có hứng thú thì nên tìm người thân đã ch.ết nhỏ tuổi một chút. Có thể tìm bọn họ giúp đỡ. Còn Đoàn nghiên Độc tà thì chuyên nghiên cứu hạ độc, nguyền rủa. Đợi chút, nếu học muội có người rất đáng ghét ngược lại có thể tốn chút tiền lẻ nhờ bọn họ giúp một tay. Xem là muốn hạ độc, đóng đinh người rơm hoặc là nuôi tiểu quỷ, tất cả đều có phục vụ nha!". Anh không quên quảng cáo cho những lầu thân cận.
Diêu Thì Đông cũng là lần đầu tiên nghe được, không nhịn được sợ tới mức không nói ra lời. Làm sao mà nhà này lầu Đoàn nào cũng kỳ quái thế kia?
"Uhm, nghe qua thì đúng là Đoàn của các người là bình thường nhất". Dương Khải Ca gật đầu sau khi nghe giải thích của Đường Ẩn Khiêm.
"Chắc chắn rồi! Hơn nữa chúng tôi sở hữu các phim mà ở trong rạp chiếu phim chưa chắc sẽ xem được. Tất cả cuộn phim của chúng tôi đều nhờ đến chuyên gia mua. Hơn nữa sẽ được ưu tiên mà không chuyển sang nhà đài, thậm chí còn có người chuyên phiên dịch đó nha!"
Diêu Thì Đông nghe xong trong lòng hơi dao động. Nhưng mà.........Không được đâu! So với việc yêu thích điện ảnh, cô vẫn tương đối sợ quỷ.
"Em........em........" Cô hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, hạ quyết tâm:" Em vẫn muốn rút lui khỏi Đoàn!"
"Thì Đông.......". Đường Ẩn Khiêm kéo tay nhỏ bé của cô lại, vừa thâm tình vừa chân thành nhìn cô.
Diêu Thì Đông ép buộc mình dời đi tầm mắt, tránh vì nhìn mặt của anh mà làm nhiễu loạn quyết tâm của chính mình.
Đường Ẩn Khiêm nhìn thấy nhưng cũng không thèm để ý. Còn dùng bàn tay của anh dịu dàng xoa đầu cô, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng nói:" Em chắc chắn không có xem qua sổ tay học sinh. Trong đó, giữa Chương 3: điều 12 có quy định vì muốn rèn luyện học sinh có tính kiên trì, một khi đã gia nhập Đoàn, nếu không thích ứng được thì phải sau một năm mới được rút lui khỏi Đoàn. Chưa hết một năm mà đã rời Đoàn sẽ bị xử phạt bằng một lỗi nặng. Đây là nội quy trường học nghiêm khắc nhất, cũng không chỉ xử phạt một người không đâu! Theo như anh biết thì cho tới bây giờ thầy hiệu trưởng vẫn còn thực hiện quy định này đó nha! Tiểu học muội Thì Đông, em trước quyết định gia nhập Đoàn nhất định cũng phải xem qua nội quy trường học chứ?!!". Lời của anh che dấu đầy ý cuời.
Diêu Thì Đông mắt to chớp hai cái, đầu óc chưa tiêu hóa được một đoạn dài như vậy.
"Ý anh ấy nói là nếu bạn vẫn quyết tâm rút lui khỏi Đoàn. Bạn sẽ bị đánh dấu một lỗi nặng". Dương Khải Ca nói ngắn gọn cho cô nghe.
Nghe xong, Diêu Thì Đông đưa mắt nhìn anh.
Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng gật đầu một cách vui vẻ.
"Ở chung vui vẻ! Quản lí. Làm phiền em cho anh xem thời khóa biểu, anh mới có thể sắp xếp thời gian để em đến văn phòng Đoàn trình diện".
Diêu Thì Đông đột nhiên có một loại ảo giác, khuôn mặt cô ngây ngốc nhìn đến người ở sau lưng mình đang cười đến khoái trá. Thật đáng giận!
"Không muốn! Không muốn! Không muốn!". Diêu Thì Đông miệng nói không ngừng giống như một đứa trẻ con, còn dậm chân tỏ vẻ chán ghét.
"Thì Đông, chín chắn một chút. Em đã là sinh viên Đại học rồi đó!". Đường Ẩn Khiêm rất kiên nhẫn, cũng không có nổi giận mà nhắc nhở.
"Cùng lắm là bị đánh dấu một lỗi nặng thôi!". Dương Khải Ca lớn tiếng nói.
"Không được! Mẹ mình nhất định sẽ rất tức giận........" Diêu Thì Đông quả thật muốn khóc . Biết vậy chẳng làm rồi!
"Như vậy sao? Thì Đông xem ra là học sinh ngoan, chắc chắn không hy vọng bởi vì chút việc nhỏ mà làm mất thanh danh ở trường học đi?". Đường Ẩn Khiêm tốt bụng truyền thụ cho cô về tầm quan trọng của " Danh tiết".
"Học trưởng, anh không thể thông cảm một chút sao? Em thật sự rất sợ quỷ. Hix....nếu lần sau con quỷ kia lại nhìn thấy em...nhất định sẽ đem em ăn vào bụng. Em còn không muốn ch.ết.......Oa...". Diêu Thì Đông khóc thật đáng thương. Không phải lần nào cũng đều may mắn như vậy có người sẽ cứu mình. Cũng giống như trong phim kinh dị, nhân vật chính nếu không có người cứu chắc chắn sẽ ch.ết.
"Thì Đông, mình nghĩ quỷ không có ăn thịt người............". Dương Khải Ca có lương tâm nói. Theo như cô biết thì quỷ chỉ hút tinh khí của con người chứ chưa có nghe nói quỷ sẽ ăn thịt người.
"Nó sẽ! Nó sẽ! Nó đưa cái miệng to đầy máu đến chỗ mình, không phải muốn ăn thịt mình thì làm gì?". Không phải cũng có bộ phim điện ảnh tên "Qủy ăn thịt người" sao?
"Yên tâm! Còn có anh ở đây. Em sợ cái gì?". Đường Ẩn Khiêm nhếch miệng thoải mái cười. Đã quên mất chính mình là kẻ đầu xỏ dọa quỷ khiến cô sợ tới mức ngất xỉu.
"Học trưởng, nếu ngay cả anh cũng bị nó ăn luôn thì phải làm sao?". Cô khóc thành tiếng nói, nếu mà khuôn mặt đẹp trai như vậy mà bị ăn mất. Thật sự là rất đáng tiếc!
"Anh không sợ quỷ. Anh còn từng đánh nhau với quỷ!". Anh nói dối mà mặt cũng không đỏ.
"A!? Vậy anh đánh thắng hay thua nó?".Diêu Thì Đông ngây ngốc tin, quên cả khóc.
Đứng ở một bên, Dương Khải Ca thờ ơ lạnh nhạt vừa nghe vừa lắc đầu. Cùng đánh nhau với quỷ, chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ có Diêu Thì Đông tin đó là thật.
"Nếu anh mà đánh thua thì đã không đứng ở đây!". Đường Ẩn Khiêm lộ ra nụ cười đáng tin cậy, vỗ vỗ hai gò má của Diêu Thi Đông để cô yên tâm.
"Học trưởng, anh thật lợi hại. Vậy anh nhất định là có niệm kinh hoặc siêu độ gì đó. Thế mà anh không dạy cho em?".
Diêu Thì Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn. Đem hy vọng sống còn duy nhất gửi gắm cho anh. Nếu cô có được bản lĩnh như vậy, cô có thể ở lại được rồi!
"Bé ngoan. Em chỉ cần thành tâm niệm "A di Đà Phật", Phật Tổ sẽ phù hộ cho em". Đường Ẩn Khiêm chân thành nói.
"Nhưng mà.........Em không phải tín đồ Phật giáo. Em...em tin Thiên Chúa Gíao........". Cô chu miệng lên, Phật Tổ thật sự có sức mạnh lớn như vậy sao?
"Yên tâm, đều giống nhau. Tôn giáo là không biên giới. Anh cũng không phải là Phật tử. Nhưng mỗi khi anh niệm bốn chữ này thì cảm thấy hiệu quả vô cùng.......Cho nên em chỉ cần thành tâm thành ý, Phật Tổ lúc nào cũng ở bên em". Đường Ẩn Khiêm đưa tay lên trước mũi tạo thành chữ thập, thật trang nghiêm, thật thành kính cúi đầu suy nghĩ 3 giây.
"Nghe qua, nó rất lợi hại.........". Diêu Thì Đông xúc động lắng nghe.
"Không phải nghe qua, quả thật là vô cùng lợi hại đó nha!". Anh mở mắt ra, mỉm cười nói.
"Em..........Em đã biết. Học trưởng, em sẽ cố gắng!". Tay cô nắm thành nắm đấm, thân thể tỏa ra rất nhiều dũng khí và năng lượng. Một bộ dạng phải cố gắng phải làm hết sức mình.
"Anh thật sự chờ mong biểu hiện trong tương lai của em!". Đường Ẩn Khiêm vui mừng gật đầu. Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy:" Như vậy, thời gian cũng không còn sớm, hai em nhanh đi về nhà đi!".
Trước khi rời đi, Dương Khải Ca quay đầu nhìn Đường Ẩn Khiêm liếc mắt một cái. Qủa nhiên, cô thấy được vẻ mặt khoái trá của anh ta khi thực hiện được âm mưu. Mà anh ta cũng nhìn thẳng vào cô, không tính che dấu bộ dáng đó mà còn cười đến kì dị.
Đi ra khỏi tòa nhà cổ, Dương Khải Ca đành phải hỏi: "Thì Đông, bạn không cảm thấy là lạ sao?"
"Đúng! Đúng! Đúng! Rất là lạ nha!". Diêu Thì Đông không ngừng gật đầu đồng ý, cho nên cô mới bắt Khải Ca phải nắm chặt tay mình.
"Mình nói với bạn là có cảm thấy học trưởng kia là lạ?". Nhất là trước khi đi cô còn nhìn thấy nét mặt quỷ dị kia.
"Có sao? Học trưởng làm sao kì lạ? Mình cảm thấy anh ấy là người tốt". Trải qua sự việc vừa rồi, cô đối với học trưởng càng thêm ngưỡng mộ. Không ngờ, anh không chỉ đẹp trai mà đến quỷ anh cũng không sợ. Ha ha! Qủa thật chính là sự kết hợp giữa hoàng tử và anh hùng!?
"Không lẽ........ Bạn một chút cũng không nghi ngờ anh ấy lừa bạn?". Khóe miệng Dương Khải Ca hơi run rẩy. Không thể nào! Người bình thường có ngu ngốc thế nào, trong lòng cũng sẽ có điểm nghi ngờ.
"Anh ấy không cần phải lừa mình! Học trưởng sẽ không bao giờ làm như vậy". Cô trăm phần trăm tin tưởng học trưởng.
"Thì Đông". Dương Khải Ca cúi đầu nhìn bộ dáng tươi cười ngây thơ kia của Diêu Thì Đông chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng. Chỉ bỏ lại bốn chữ:" Bạn hết thuốc chữa!".
Nếu người trong cuộc đã một mực khẳng định như vậy. Cô và những người đứng ngoài cũng không cần thiết phải nói gì nữa.
Hai người cùng nhau đi ra sân trường, sau đó thì gặp được chị gái của Dương Khải Ca đang đi cùng với bạn học nhiệt tình mời bọn họ lên xe để đưa về nhà.
Vừa lên xe, Dương Khải Ca nhanh trí nghiêng về phía trước hỏi: "Chị! Chị có biết gần trường học , phía sau núi có một tòa nhà cổ tên là Tùng Hạc không?".
"Sao?". Dương Á Đạt nhìn trong gương chiếu hậu liếc mắt nhìn em gái mình một cái."Em là nói đến Lâu đài quỷ?".
"Uhm...... Có thể nói như vậy".
"Sao lại hỏi về nơi đó? Chị cảnh cáo em đừng đến gần nơi đó. Nơi đó thật quỷ quái". Dương Á Đạt tức giận nói.
"Vì sao?". Dương Khải Ca mở to mắt lên hỏi.
"Trước kia nghe một vị học trưởng nói. Tòa nhà đó là ngôi nhà cổ từ thời xưa, một mình nó một vùng! Trải qua bao nhiêu năm,nó vẫn luôn có không khí u ám. Mà cũng thật khéo, bên trong đó toàn là các loại Đoàn khủng bố". Bạn học của Dương Á Đạt trả lời.
"Đâu phải tất cả các Đoàn đều khủng bố. Ví dụ như Đoàn điện ảnh cũng rất bình thường mà!". Dương Khải Ca nhớ tới những lời giải thích của Đường Ẩn Khiêm.
Diêu Thì Đông vội vàng gật đầu. Bởi vì cô rất tôn trọng học trưởng đứng đầu Đoàn điện ảnh nha!
"Đoàn điện ảnh? Ha ha! Trường chúng ta làm gì có cái Đoàn điện ảnh. Mà thật có cái hội chuyên về phim, tên đầy đủ của nó là [Hội yêu thích phim kinh dị]".
Nghe vậy, bả vai Diêu Thì Đông cứng đờ, ngây ngốc nhìn Dương Khải Ca.
"Cái Đoàn hội kia toàn những người biến thái, thích nhất là đi dọa người. Mỗi năm nhân ngày thành lập trường, bọn họ đều bố trí thành căn phòng quỷ, dọa nhiều người chân mềm nhũn, tè cả ra quần. Thậm chí còn hấp dẫn cả phóng viên đến để phỏng vấn". Bạn của Dương Á Đạt nhớ lại nói.
"Vậy.........Vậy chị có biết Đường Ẩn Khiêm không?". Dương Khải Ca sốt ruột hỏi, lo lắng liếc mắt nhìn Diêu Thì Đông một cái.
"Làm sao có thể không biết được! Cậu ta là nhân tài của khối bảy ở viện y học, còn là kẻ cầm đầu của các Đoàn hội biến thái. Nhìn cậu ấy rất đẹp trai phải không? Em có biết tại sao cậu ta lớn lên đẹp trai như vậy, điều kiện thì vượt trội như vậy mà không có nữ sinh nào muốn đến gần cậu ta?". Dương Á Đạt lạnh lùng nói: "Đó là vì cậu ta là kẻ siêu cấp biến thái!".
"Chị từng bị cậu ta ức hϊế͙p͙ sao?". Dương Khải Ca liếc mắt một cái thì nhìn ra. Nếu không phải từng nếm qua, chị nhỏ của mình tuyệt đối sẽ không nói nặng lời như vậy.
"Chị....Chị không có. Em đừng đoán bậy". Dương Á Đạt vội vàng phủ nhận. Đó đã là chuyện cũ, cô cũng không muốn nhớ lại.
"Chị của em chẳng qua bị vẻ bề ngoài của cậu ta lừa xoay quanh thôi".Bạn của Dương Á Đạt nhanh chóng giải thích.
"Đó đã là chuyện trước kia". Dương Á Đạt tức giận nói.
"Em nghe nói một khi đã gia nhập Đoàn hội, nhất định phải qua một năm mới có thể rút lui. Có chuyện này không?". Dương Khải Ca tiếp tục hỏi. Không lẽ cả chuyện này mà anh ta cũng đem ra lừa sao?
"Đúng vậy! Thật là không hợp lý. Cho nên bọn chị chưa bao giờ tham gia vào Đoàn hội". Họ đồng thanh nói.
Thì Đông thật đáng thương........Dương Khải Ca chuyển sang ngồi cạnh cô nàng đáng thương. Phát hiện cô nàng bị sự thật tàn khốc đả kích trầm trọng co rút thành một cục. Thân thể nho nhỏ còn hơi run run.
"Ngoan, ngoan". Cô nhẹ nhàng an ủi.
"Khải Ca, cứu mạng..........". Diêu Thì Đông mất hết sức lực, sợ hãi rên rỉ.
"Đó là định mệnh. Là phúc thì chạy không được, là họa tránh cũng không thoát". Cuối cùng đã khiến cho tiểu nữ sinh "ngây thơ ngu ngốc" tỉnh ra. Haiz! Sự thật luôn luôn tàn khốc.
Buổi tối hôm đó, Diêu Thì Đông vừa khóc vừa làm ầm lên với chị gái để xin nghỉ học một thời gian.
Nguyện vọng muốn nghỉ học của Diêu Thì Đông đương nhiên không có thực hiện được. Từ sau khi cô biết được tất cả, con đường đại học trong tương lai của cô trở nên khổ sở. Cuộc sống đại học vui vẻ cô mong muốn a......a.......a!!!!!!
"............Tâm sự kia chôn giấu trong lòng, có ai hiểu cho............". Diêu Thì Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng Đài hát ra tâm tình của mình.
"Diêu Thì Đông! Bên ngoài có người tìm!".
Phản ứng đầu tiên của Diêu Thì Đông là nhanh chóng ngồi xổm xuống, làm cho chính mình biến mất ở dưới bàn, rất đà điểu cầu nguyện không ai nhìn thấy mình.
Cô đáng thương ôm đùi, nhớ tới những bi kịch gần đây, thiếu chút nữa vì quá thương tâm mà rơi nước mắt. Không biết cứ trốn tránh như vậy đến khi nào mới chấm dứt?
Cô chỉ biết ngồi tự kiểm điểm bản thân, hoàn toàn không thấy các bạn học đang nháy mắt liên tục với cô, cho đến khi xuất hiện một đôi giày da sáng bóng vững vàng trước mắt cô thì đã quá muộn rồi......
"Thì Đông!". Gương mặt cô "từng" yêu, nhìn cô mỉm cười mê người.
Theo phản xạ tự nhiên, Diêu Thì Đông vui vẻ nói :"Chào! Học trưởng......Ách.......". Không đúng! Mình làm sao vậy? "Anh.....Anh tìm em có chuyện gì sao?". Cô vụng trộm lui về phía sau.
Ôi trời! Cô hình như đã biết là có chuyện gì rồi!
Đường Ẩn Khiêm tươi cười rực rỡ, sau đó ngồi xổm xuồng trước mặt cô, dò hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên em trở nên khác lạ?".
Hơn một tháng không nhìn thấy cô, trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Nếu không phải vì chạy đi viết một bài luận văn, cô nàng này nghĩ anh sẽ để cho cô tự do tự tại sao? Ha ha! Có thể thấy được, cô còn chưa thật sự hiểu biết về anh rồi. Nhưng cũng không quan trọng, anh tuyệt đối sẽ mở mang kiến thức thật nhiều cho cô. Cả đời không quên !!!!!
"Chúng ta...........cũng đâu có quen thân". Diêu Thì Đông cố lấy dũng khí nói, sau đó lại vụng trộm lui ra sau một bước nhỏ.
"Haiz! Em sao càng ngày càng ra xa vậy? Như vậy làm sao chúng ta có thể nói chuyện được?". Anh càng lúc càng tới gần cô hơn.
Anh đi tới gần, cô lại lui về phía sau, đến khi không thể lui được nữa, cô dứt khoát đứng lên.
"Học trưởng, sau khi suy nghĩ lại, bị đánh dấu lỗi lớn cũng không sao. Em không muốn tham gia vào Đoàn". Cô thật cố gắng để mình không nổi da gà. Nhưng là chỉ cần nghĩ tới tất cả đều là âm mưu của anh để cô gia nhập Đoàn,anh âm hiểm giả dối như vậy khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Anh lại lần nữa cười thật to, không có chút ác ý nào.
"Không cho em rút lui".
"Sao? Làm sao lại có người như vậy........". Cô oán giận nhỏ giọng phản kháng.
"Anh chính là người như vậy". Anh thẳn thắng thừa nhận, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đến bên người cô. Nắm tay cô kéo ra khỏi phòng học, đi ra ngoài."Đi thôi! Xế chiều hôm nay là thời gian hoạt động của Đoàn, em là quản lí thì càng không thể vắng mặt đâu đó!".
"Nhưng mà.......Nhưng mà chiều nay em muốn đi nghe buổi diễn thuyết của giáo sư........" Diêu Thì Đông vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không dám trực tiếp phản kháng Đường Ẩn Khiêm.
"Đó là hoạt động dành cho các tân sinh viên, nếu em đã tham gia vào Đoàn thì cũng không cần thiết phải đi". Ánh mắt anh tỏa sáng như đang nói: Em thật sự là gặp may đó!
"Em cũng không có để ý khi chịu phạt.........". Diêu Thì Đông dọc theo đường đi cố gắng đi thật chậm. Thật kì quái, rõ ràng cảm thấy anh không sử dụng lực gì vậy mà chính mình lại không có ngừng lại mà bước đi theo.
"Gần đây đang có một vài bộ phim mới, nếu em không đến nhất định sẽ hối hận". Anh cũng sẽ hối hận, phản ứng của cô chắc là rất thú vị, làm sao mà lại có thể dễ dàng bỏ qua.
"Em chắc chắn sẽ không hối hận". Cô lắc đầu liên tục, kiên quyết phải làm rõ hiểu lầm của ngày hôm nay.
"Em sẽ hối hận". Đường Ẩn Khiêm so với cô còn kiên định hơn, bước chân càng đi càng nhanh. Anh thật mong chờ nha....
"Là.........Là bộ phim về cái gì vậy?" Vẻ mặt cô đau khổ hỏi,bỏ qua suy nghĩ muốn bỏ chạy trong đầu. Hy vọng bộ phim không quá khủng bố.
"Biến thành quỷ ,Con quỷ giết người, Tiếng bước chân trong nghĩa địa, Ngôi nhà bí ẩn,.......Có phải vừa nghe đã cảm thấy rất hấp dẫn?". Đường Ẩn Khiêm nói xong mỗi cái tên thì khóe miệng cũng khẽ nâng lên.
Diêu Thì Đông nghe xong lập tức lấy bàn tay không bị nắm ôm chặt lấy tay vịn cầu thang, đứng tại chỗ sợ quá mà khóc.
"Em không muốn...........Mẹ ơi! Cứu con........"
"Không đi nữa sao? Anh cũng không ngại vác em lên mà đi đâu đấy!". Anh rất có phong độ đứng lại chờ cô, tươi cười rạng rỡ nói.
"Học trưởng! Em còn chưa có ăn cơm.......Em thật sự rất đói bụng, hay là chúng ta ăn no xong rồi lại đi tiếp". Cô vừa khóc vừa kiếm cớ kéo dài thời gian.
"Em yên tâm, Đoàn hội của chúng ta có rất nhiều phúc lợi. Người quản lý quỹ vì lợi ích của tất cả mọi người. Nên chúng ta có thể vừa xem phim vừa ăn cơm, ". Anh nhếch miệng cười, bàn tay dùng lực một chút nhanh chóng kéo cái tay đang bám chặt vào tay vịn cầu thang của cô, lần thứ hai mạnh mẽ đem người kéo đi.
Cô là sao có thể ăn được chứ............Oa............Cứu mạng!
***********
"Đến rồi! Đến rồi! thành viên mới đến rồi!". Trong đám nam sinh đang đánh trống reo hò có người đột nhiên vui sướng kêu lên, làm như chưa bao giờ thấy nữ sinh.
"Tiểu học muội, lại gặp nhau rồi. Em vẫn còn tỉnh táo nha!". Có người thật vui mừng nói. Bọn họ vốn cho rằng, nếu cô đi cùng với học trưởng thì khi đến gặp họ chắc là đã ngất xỉu mất rồi.
Diêu Thì Đông mím môi, nhìn tình huống trước mắt , không hiểu tại sao những người xa lạ này lại rất vui vẻ chào đón cô.
"Lần trước dọa em ngất đi, thật sự là xấu hổ mà!". Thư ký Đoàn ngượng ngùng gãi đầu nói.
"Đều là do học trưởng! Không cho em chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà, em đừng cho là mọi người cố ý đùa giỡn em. Đó là truyền thống chào mừng thành viên mới của Đoàn. Sau đó mọi người còn vỗ tay chào mừng em gia nhập đó!". Đáng tiếc là sau đó cô lại ngất đi nên không biết mà thôi.
Đôi mắt ngập nước của Diêu Thì Đông mở to, nghi ngờ nhìn Đường Ẩn Khiêm.
Nhìn thấy ánh mắt lên án của cô, Đường Ẩn Khiêm vô tội nói: "Anh có nói sẽ chuẩn bị cho em món quà thú vị nha!"
Nước mắt của Diêu Thì Đông rốt cuộc chảy xuống, vừa khóc vừa xấu hổ lên án: " Oa!....Đó là cái gì vui mừng.........Em thiếu chút nữa bị hù ch.ết nha! Anh là cái người xấu xa.....". Cô dùng tay đánh vào ngực của Đường Ẩn Khiêm để trả thù. Tất cả chuyện này đều là quỷ kế của anh, thật sự là rất đáng ghét mà!
"Được rồi! Được rồi! Đừng nên tức giận nữa! Nhanh đến chỗ ngồi, bộ phim sắp chiếu rồi". Anh bắt lấy tay của cô, trong lòng một chút áy náy cũng không có.
"Em muốn về nhà..........". Diêu Thì Đông dùng sức vung cánh tay, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay của anh.
Anh cười cười :" Đừng nói lời ngu ngốc, phim sắp chiếu rồi kìa!".
Vì sợ cô thấp nên bị chắn tầm mắt, anh thật "chu đáo" sắp xếp cô ngồi ở hàng đầu tiên, vì để dễ dàng giải thích nội dung của bộ phim anh cũng thật tự nhiên ngồi bên cạnh cô.
Bộ phim kéo dài bốn tiếng đồng hồ, Diêu Thì Đông quả thật ăn chưa được một miếng cơm, ngay từ khi bộ phim được chiếu cô đã sợ đến thét lên liên tục, nắm chặt quần áo của người bên cạnh thiếu chút là lao vào trong lòng của Đường Ẩn Khiêm.
"Sau khi xem xong, mỗi người đều sẽ viết vài lời nhận xét! Em nếu chưa xem kỹ có thể xem lại một lần nữa!". Anh cười giống như gió xuân nhưng giọng nói lại tràn ngập ác ý.
"Không cần.........". Ông trời ơi! Cô bây giờ không chỉ bị đau dạ dày mà đầu cũng đau đến tê dại.
Vừa rồi, cô vừa khóc, vừa kêu, vừa dùng sức giữ chặt lấy người ở bên cạnh để có cảm giác an toàn. Còn phải chú ý nhìn bộ phim, một chút cũng không dám lơ là.
Còn Đường Ẩn Khiêm lấy tay chống cằm, hơn nửa thời gian đều dùng để quan sát phản ứng phong phú của cô. Anh cảm thấy thật thần kỳ, có rất ít người có thể cùng một lúc làm ra nhiều biểu cảm và nhiều hành động như vậy, còn làm thật xuất sắc. Cô đúng là có tài năng xuất chúng nha!
Cô thật sự rất thú vị, anh lần đầu biết có một nữ sinh thú vị như vậy, ngây thơ, trong sáng.........Đặc biệt là cô hình như đối với anh không có sức miễn dịch. Mỗi lần nhìn anh thì trong mắt luôn sáng lên lấp lánh, giống như là sùng bái thần tượng. Ha ha! Thật là sung sướng!
Thật ra, anh rất ít khi cảm thấy hứng thú với một người. Nhưng mà nhất cử nhất động của cô đều rất ngốc nghếch, ngây thơ gần như ngu ngốc.......Đường Ẩn Khiêm suy nghĩ tiếp theo sẽ "chiếu cố" cô thế nào đây!
" A-a-a-a-a..........."
Đang mãi suy nghĩ, bên tai lại nghe được tiếng kêu thê lương của cô. Ôi trời! Cô thật sự kêu lên, nếu mỗi tuần cô đều kêu như vậy thì năm cái Đoàn hội kia sớm hay muộn cũng họp lại mà chống đối anh.
Haiz....Sao lại có người thú vị như vậy chứ!
Thật là khiến anh nghĩ mãi cũng không ra.
Diêu Thì Đông cho là bộ phim đã chấm dứt mà thả lỏng thân thể, không ngờ cuối bộ phim lai hiện lên hình ảnh và âm thanh dọa cô sợ đến ngất đi. Sau đó thì có tiếng vỗ tay như sét đánh vang lên.
"Lần này xem phim chỉ có một từ để hình dung--Hay! Hơn nữa còn có âm thanh trực tiếp, quả thực là High đến cực điểm".
"Học trưởng, anh thật tinh mắt. Tìm được tiểu học muội này đúng là tìm đúng người rồi, hiện trường có tiếng hét chói tai làm không khí càng giống như thật". Một học đệ trong nhóm gật đầu khen ngợi.
"Còn cần phải nói sao, anh vừa nhìn thấy cô ấy thì liền biết cô ấy nhất định thích hợp với chúng ta"". Đường Ẩn Khiêm kiêu ngạo kể công, đối với lời ca ngợi của học đệ kia mà vui vẻ nhận.
"Cô ấy tại sao lại ngất đi?".
Mọi người đều nhìn đến "nguồn gốc" phát ra âm thanh tuyệt vời kia đang bất tỉnh nằm trong lòng của Đường Ẩn Khiêm.
"Cô ấy có lẽ là quá hưng phấn". Đường Ẩn Khiêm hời hợt nói. Nói nhảm! Cô chưa ăn cơm, còn thét chói tai liên tục, dùng sức túm lấy anh khó trách vì mất sức ngất xỉu.
Cô té xỉu ở đây cũng không phải là chuyện gì mới lạ. Vì thế mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Còn cô, đương nhiên là do Hội trưởng chịu trách nhiệm rồi!.
"Haiz! Lãng phí đồ ăn là hành vi không tốt nha!". Đường Ẩn Khiêm cúi đầu nhìn thức ăn của cô ngay cả một miếng cũng không ăn thuận miệng dạy dỗ.
Tất nhiên là người trong lòng vẫn không phản ứng, anh lấy tay chọc chọc má hồng hào của cô nói: ""Thì Đông, đừng ngủ, tan học rồi, có thể về nhà"". Thử mấy lần như vậy, cô vẫn như cũ ngủ say. Anh cuối cùng bỏ qua việc gọi cô dậy, dù sao cũng đã từng ôm qua cô.
Một tay cầm lên ba lô của hai người, một tay ôm lấy cô vào trong lòng, không quay đầu lại nói với mọi người: ""Đi trước"". Sau đó vui vẻ đi ra ngoài.
Đường Ẩn Khiêm lái xe đến trước cửa nhà họ Diêu, đem ""thi thể"" ôm xuống xe đi đến cửa, sau đó ấn chuông cửa.
""Ai đó?"". Phía sau cửa truyền ra giọng nữ hiền lành ấm áp.
"Chào bác gái, cháu là học trưởng của Thì Đông, cháu đưa em ấy về nhà"". Anh lễ phép chào hỏi.
Nghe trả lời mẹ Diêu nghi ngờ mở cửa ra thì thấy con gái bảo bối nằm trong lòng một người con trai, không nhịn được sợ hãi.
""Đông Đông!"". Mẹ Diêu kêu lên sợ hãi, chạy về phía trước lo lắng hỏi: ""Nó bị làm sao vây?"".
"Bác gái không cần lo lắng, Thì Đông bởi vì xem phim kinh dị mà bị dọa ngất xỉu"".
""Phim kinh dị?"". Mẹ Diêu vẻ mặt buồn cười, Đông Đông chưa bao giờ xem phim kinh dị.
""Dạ, vâng ạ. Thì Đông cứ lôi kéo cháu cùng xem với em ấy. Không ngờ em ấy lại bị dọa đến ngất đi"". Đường Ẩn Khiêm cười ôn hòa, một chút cũng không thấy mình nói có gì sai. Đúng là cô ""kéo"" anh ""cùng"" cô xem mà!
""Ôi!"". Mẹ Diêu chịu không nỗi vỗ cái trán. ""Con bé này chắc là bị điên rồi! Từ nhỏ đã sợ quỷ đến muốn ch.ết. Lại còn không biết tự lượng sức mình, chạy đi xem phim kinh dị"". Mình sao có thể sinh ra đứa con gái ngốc như vậy chứ?
""Đúng vậy! Hôm nay cháu mới biết được là Thì Đông rất sợ quỷ"". Trên mặt Đường Ẩn Khiêm vẫn duy trì nụ cười, nói hùa theo.
Hóa ra từ nhỏ cô đã sợ quỷ rồi nha! Thảo nào phản ứng của cô lúc nào cũng đều kịch liệt làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
""Ngại quá, Thật sự là đã làm phiền cháu, con bé này thật là!"". Mẹ Diêu cảm thấy đã làm phiền người lạ như vậy thật không tốt vội vàng mời anh vào trong nhà.
Đường Ẩn Khiêm ôm Thì Đông lên trên giường xong, vẫn không quên đắp chăn thay cho cô để tránh cô bị cảm lạnh mà có cớ xin phép nghỉ học. Như vậy anh không thể trêu chọc cô để tiêu khiển nữa.
Những hành động của anh đều nằm trong mắt của mẹ Diêu, thật là rất dịu dàng, rất chu đáo. Bà đang muốn hỏi rõ ràng quan hệ của anh cùng con gái. Cho nên ngay lập tức mời anh xuống lầu cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm.
""Cậu đây là........""
""Bác gái, cháu tên là Đường Ẩn Khiêm, bác có thể gọi cháu là Ẩn Khiêm hoặc là A Khiêm"". Anh vẫn là một mực lễ phép. Ấn tượng của mẹ Diêu đói với anh lại tăng thêm vài phần tốt đẹp.
""Ai yêu! Bác sẽ gọi cháu là A Khiêm! Haha........"". Mẹ Diêu cao hứng che miệng cười "" A Khiêm này! Mặc dù hỏi như thế này thật đường đột, nhưng........Cậu có phải là bạn trai của Đông Đông?"".
Nghe vậy, đầu óc Đường Ẩn Khiêm tạm dừng hoạt động trong ba giây. Sau đó trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định, lộ ra nụ cười có lỗi, áy náy nói: ""Thật xấu hổ quá, đến bây giờ cháu mới đến gặp bác"".
Ha ha! Anh thật là thông minh, trước tiên đem cô cột bên người về sau nha đầu này cho dù có chắp cánh cũng không thể bay được!
Mẹ Diêu nghe xong, không khỏi mừng thầm trong lòng, ngoài miệng lại cố ý nói: ""Đông Đông cũng thật là. Sao lại không nói gì với bác chứ!"". May mà cậu ta là một người tốt, nên tha thứ cho con gái việc này vậy!
""Bác gái, là lỗi của cháu. Lúc mới quen, cháu muốn đợi khi chúng cháu thân thiết hơn mới đến gặp người nhà.......""
""Không sao! Không sao! Nhưng mà con gái bác từ nhỏ đã có vẻ chậm chạp, làm phiền cháu chiếu cố nó nhiều hơn"".
""Không phải như vậy đâu? Bác gái dạy dỗ rất tốt, Thì Đông tính cách ngây thơ, lãng mạn và trong sáng, thật là rất đáng yêu!"". Đúng là vô cùng ngây thơ, đơn giản là ""Ngu ngốc"".
Con gái mình được khen ngợi như vậy, người làm mẹ có ai lại không vui?
Ha ha! Phải vậy không? Nó từ nhỏ thích làm nũng, ba nó cũng cưng chìu nó quá mức nên khó tránh có chút tùy hứng. Cháu nên khoan dung nhiều hơn một chút. A Khiêm này! Chẳng trách nó lại thích cậu, cháu lớn lên có là một người đáng tin cậy lại dịu dàng. Bác nói nhỏ với cháu, con bé này có chút yêu thích ba nó, bác còn lo lắng nó không quen được bạn trai đấy! Haha!"". Bà thật vui vẻ đem bí mật của con gái nói ra.
Đường Ẩn Khiêm cười yếu ớt, trong lòng lại tà ác nghĩ: Aí chà! Càng hiểu biết về cô anh lại càng cảm thấy cuộc sống tương lai thật vô cùng tươi đẹp!
""Con gái ngốc của bác có ưu điểm là sẽ không ghi hận người khác. Mặc kệ người ta đối xử với nó không tốt, một khi đã giúp đỡ nó, nó sẽ lập tức quên hết những chuyện không vui"". Mẹ Diêu đã đem anh làm người một nhà, không suy nghĩ đem ""Nhược điểm"" của Diêu Thì Đông nói ra. Không biết đã đem nhược điểm của con gái mình rơi vào tay của một kẻ xấu xa.
Mẹ Diêu nói về con gái mình thì vui vẻ nói liên miên không dừng lại được, Đường Ẩn Khiêm kiên nhẫn lắng nghe làm cho bà tăng thêm vài phần cảm tình. Cho đến hai tiếng đồng hồ, trên lầu truyền ra tiếng thét chói tai quen thuộc......
""Đúng là đứa ngốc, chắc chắn là bị dọa rồi. Mỗi lần xem phim kinh dị sẽ mơ thấy ác mộng đến mấy tuần, còn phải đưa nó đi chơi cho bớt sợ, đã như vậy mà còn dám xem phim kinh dị"". Mẹ Diêu thở dài trách mắng con gái nhát gan này.
""Bác gái, để cháu đi lên thăm em ấy, thời gian cũng không còn sớm, hỏi thăm xong cháu sẽ đi trước. Quấy rầy bác lâu như vậy, chắc là đã làm chậm trễ thời gian làm bữa tối, thật là ngại quá"".
Mẹ Diêu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã sắp bảy giờ.
""Xem kìa, đã nói lâu như vậy. Cháu nhanh lên xem nó một chút đi! A Khiêm này! cháu có muốn ở lại ăn cơm cùng gia đình bác không?"".
""Xin lỗi bác, trong nhà có nấu cơm phần của cháu, hơn nữa chưa nói với người nhà mà ăn ở bên ngoài cũng không được tốt lắm"". Anh cười cười cảm kích. Trong lòng hết sức rõ ràng, mẹ Diêu có ấn tượng rất tốt với mình.
""Cũng đúng! Cũng đúng!"". Mẹ Diêu cười không khép miệng. Thật sự là một đứa trẻ tốt mà!
Đường Ẩn Khiêm khi đứng trước phòng Diêu Thì Đông thì cô vẫn đang thét chói tai. Anh mở cửa phòng cô, đi đến bên giường ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an nói: ""Không có việc gì! Không có việc gì! Thì Đông, đó chỉ là mơ thôi!"".
""Nằm mơ?"". Diêu Thì Đông hai mắt nhắm chặt, đôi mắt ngập nước hỏi. Thần trí của cô đang trong trạng thái mơ hồ.
""Đúng! Đó chỉ là mơ. Em xem, ở đây không có quỷ mà?"". Anh dịu dàng khuyên cô mở mắt ra.
Diêu Thì Đông cẩn thận mở mắt nhìn hết xung quanh, nhẹ nhàng thở ra ""Không có quỷ.......Không có quỷ.......Cảm ơn...."". Đang muốn ngẩng đầu lên nói cảm ơn, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú khiến cô muốn trốn tránh như gặp rắn rết. Anh nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của cô, nhanh chóng che miệng cô lại, đúng lúc cô lại muốn hét lên.
"" Không được phép kêu thì anh mới buông ra!"". Tiếng nói trầm thấp vang lên, cười nói.
Cô nhanh chóng gật đầu, anh vừa mới buông tay cô lập tức lui ra sau, lui lui đến góc giường có chút tức giận hỏi: "" Anh vì sao lại ở nhà em?"".
""Thì Đông! Em làm anh thật đau lòng. Em té xỉu, là anh đã đưa em về nhà!"". Mặt anh hơi trầm xuống, có chút oán trách sự vô tình của cô.
""Vậy.......Vậy anh nhanh đi về đi!"". cô vẫn sợ hãi dán sát vào cuối giường.
Đường Ẩn Khiêm thu hết vào trong mắt, trầm giọng nói: "" Thì Đông, không thể không lễ phép như vậy"". Giống như cô là một đứa trẻ đang làm việc sai trái mà dạy dỗ.
""Vậy......Vậy cảm ơn anh"". Cô sợ uy nghiêm của anh không tình nguyện nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ anh nhanh chóng rời khỏi đây.
""Thật là không có thành ý!"". Anh nhíu mi, thản nhiên nói làm cho Thì Đông run lên.
""Em rất thành ý"". Diêu Thì Đông khẩn trương nói lớn tiếng, sợ anh hiểu lầm, không biết lại muốn dùng biện pháp gì chỉnh cô.
""Lại đây"". Anh vẫy tay.
""Anh muốn làm gì......"". Giọng cô co rúm lại.
""Đây là nhà của em, anh có thể làm gì được em?"". Anh tức giận nói. Cô nàng này đang sợ anh muốn ch.ết, lẽ nào cô cũng không biết đây chính là nhà của mình sao!
Diêu Thì Đông bất đắc dĩ, lấy tốc độ rùa bò đến trước mặt hắn.
""Em buổi trưa chưa ăn gì, nhất định là đói bụng lắm rồi đúng không?"". Anh sờ sờ cái trán của cô.
Cô sợ hết hồn. Anh sao lại đột nhiên quan tâm cô?
""Sau này ba bữa em phải ăn đúng giờ. Anh sẽ không để em vừa xem phim vừa ăn cơm"". Anh hứa hẹn nói.
Hix! Cô có chút cảm động.
""Nghe mẹ em nói, em xem phim kinh dị sẽ đi chơi cho bớt sợ?"". Anh không chút nào keo kiệt triển khai sức quyến rũ.
Cô đáng thương gật đầu.
""Được rồi, Ngày mai mấy giờ em tan học?"".
Mắt cô cảnh giác nhìn anh. Anh lại muốn làm gì?
""Mấy giờ"". Anh hơi nhíu mi, có chút không kiên nhẫn lặp lại.
""Ba giờ......"". Cô cuối đầu. Chúa ơi! Cô không chịu nổi thường xuyên bị tr.a tấn như vậy. Buổi chiều ngày mai vẫn nên trốn học thì hơn......
""Vậy em ngoan ngoãn ngồi ở phòng học chờ anh. Anh mang em đi chơi để bớt sợ"". Anh nghĩ tới cái gì lại nhìn chằm chằm vào mái tóc đen trên đầu cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh, mắt to chớp chớp nhìn anh.
""Sao lại nhìn anh như vậy?"". Anh có chút buồn cười nói, thuận tiện xoa hai má của cô, cảm xúc thật tốt.
Vừa rồi cùng với mẹ Diêu "nói chuyện"", anh mới biết, nếu muốn cho Diêu Thì Đông luôn ở trạng thái tốt nhất, ngẫu nhiên cho cô chút ân huệ là điều cần thiết.
""Đâu có!"". Cô thẹn thùng đỏ mặt. A.a.a.a....Rất đẹp trai, học trưởng nhìn thế nào vẫn rất đẹp trai. Thật ra thì anh cũng không có xấu xa như vậy! Anh ít nhất anh còn chủ động muốn dẫn cô đi chơi cho bớt sợ, không phải sao?
""Mẹ của em đang ở dưới lầu nấu cơm, vậy là em có thể ăn cơm rồi. Em phải ăn nhiều một chút, nhìn em gầy quá"". Hai lần ôm cô về nhà đều cảm thấy cô rất nhẹ, giống như gió thổi là sẽ bay.
Diêu Thì Đông vô lực trợn mắt một cái. Làm ơn! Không biết là vì bị ai áp bức mà cô mới gầy đi. Cô khó chịu thầm oán, đương nhiên cô chỉ dám len lén oán giận trong lòng.
""Mẹ em đã trở về?"". Cô chậm chạp tiêu hóa tin tức này.
""Nghe nói vừa mới đi công tác ở núi trở về"". Anh nhịn không được lại véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Kỳ quái, làn da của cô sao lại có xúc cảm tốt như vậy.
""Vậy.......mẹ em......trông có vẻ tức giận không?"". Diêu Thì Đông thật cẩn thận hỏi thăm, hoàn toàn không chú tới hành vi của anh.
""Không có, tâm tình còn rất tốt, anh và mẹ em còn trò chuyện rất lâu đó!"". Lại sờ mặt của cô muốn cô yên tâm.
""Vậy là tốt rồi......."". Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
""Anh phải đi về đây. Em phải ngoan ngoãn nha!"". Đường Ẩn Khiêm vỗ mặt của cô rồi đứng lên.
""Anh phải về sao?"". Nhanh như vậy, cô lộ ra biểu tình mất mát.
Lông mày Đường Ẩn Khiêm nâng lên, khóe miệng khẽ nhếch. A....xem ra cho đi một chút ân huệ nhỏ nhưng có hiệu quả thật là lớn!
""Cũng đã khuya. Ngày mai gặp lại. Tạm biệt"". Nội tâm anh đang cười trộm không thôi nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lịch sự.
""Được rồi.......Học trưởng! Tạm biệt!"". Diêu Thì Đông lưu luyến vẫy tay với anh.
Anh đi rồi. Cô lại nằm xuống giường tự mình tưởng tượng, thật ra tất cả mọi việc trêu cô trước đó đều là đùa giỡn thôi phải không? Anh vừa rồi rất dịu dàng....Qủa nhiên biểu tình dịu dàng là thích hợp nhất với khuôn mặt của anh....Haha! Anh đúng là hoàng tử của cô!
Trên bàn cơm, mẹ Diêu vẫn hưng phấn bàn tán về Đường Ẩn Khiêm.
""Đông Đông này! Vị học trưởng kia của con đúng là không tồi nha!, Con cần phải đối biết quý trọng người ta"". Mẹ Diêu thật sự rất sợ Đường Ẩn Khiêm vừa thấy con gái mình ngốc nghếch thì hối hận. Rất không yên tâm mà dặn dò, thật không hiểu nỗi con gái ngốc này gặp phải vận may gì, lại có một người bạn trai tốt như vậy.
Diêu Thì Đông sửng sốt đem chén cơm để xuống bàn. Mẹ cô rất ít khi khen ngợi người nha! Hì hì! Chắc là không sai đâu! Học trưởng nhất định là người rất tốt. Ngay cả mẹ cũng nói anh tốt, vậy anh khẳng định là tốt lắm.
""Mẹ, mẹ nói quý trọng cái gì?"". Tâm tình của cô tốt nên khẩu vị cũng trở nên ngon hơn.
""Mẹ nói, con có một học trưởng tốt như vậy, con hẳn là cảm thấy rất may mắn"". Mẹ Diêu xấu xa nhìn con gái một cái, nhìn đến cô phải thẹn thùng, cố ý giả ngu.
""Đúng vậy! Học trưởng là người tốt lắm. Hơn nữa anh ấy lớn lên đẹp trai như vậy"". Nói đến cuối cùng, Diêu Thì Đông vẫn là coi trọng bề ngoài hơn bên trong xấu xa của người kia.