- Chương 1: Tiểu tử này là ai?
- Chương 2: Tất cả mọi người là tràng diện người
- Chương 3: Chi bằng từ nay về sau không cần gặp lại
- Chương 4: Bất tri bất giác phát hiện, tất cả từ lâu đã…
- Chương 5: Nếu như có thể không cần để ở trong lòng
- Chương 6: Từng khiến cô cảm động nhưng cũng từng khiến cô đau lòng
- Chương 7: Luôn luôn yêu em…
- Chương 8: Gần ngay trước mắt, xa cuối chân trời
- Chương 9: Như hạt bụi
- Chương 10: It’s Now and Never…
- Chương 11: Là ai có ảnh hưởng lớn nhất đối với ai?
- Chương 12: Thời gian trong tương lai còn có thể đuổi theo sinh mệnh được hay không?
- Chương 13: Bệnh cũ tái phát, tình huống không ổn
- Chương 14: Lưu lạc tại bên ngoài 16 năm
- Chương 15: Tách trà hoa cúc cuối cùng
- Chương 16: Hạnh phúc kết thúc
- Chương 17: Chẳng qua chỉ là một vòng luẩn quẩn
- Chương 18: Một chuyện xưa khác bắt đầu
- Chương 19: Còn có thể có được tình yêu sao?
- Chương 20: Hôn ước cùng yêu không quan hệ
- Chương 21: Tạm biệt, người tôi yêu
- Chương 22: Ngoại truyện: Phong hồi lộ chuyển
Convert: Tàng Thư Viện
Edit: Chucuoiyeu, Khuynh Thành, Huyết Tử Lam
Người ta nói "Bát nước đổ đi không thể hốt lại được nữa"
Hôn nhân đã tan vỡ, niềm tin cũng rạn nứt làm sao lại có thể yêu thương, hàn gắn được như lúc đầu???
Trên đời này chẳng ai vô duyên vô cớ yêu ai, yêu cũng có nhiều điều khởi đầu lắm, yêu vẻ ngoài, yêu tính cách, yêu tiền bạc, yêu gia thế địa vị... Cái đó cũng có thể gọi là yêu đấy
Và cũng chắng ai vô duyên vô cớ hận ai, bởi không có yêu thì làm sao có hận???
Vì yêu sinh hận
Có khi ta tình nguyện lúc đó đừng gặp đừng động lòng thì đã không phải đau khổ
Nhưng có ai lại khống chế được tình cảm của bản thân??
Tuổi trẻ yêu đương, khó có ai mà không phạm sai lầm, nhưng cái sai lớn nhất chính là lừa dối, chính là phản bội
Liệu câu nói thứ tha có mấy ai thốt ra được?
Liệu tình thương, tin tưởng đã bị đâm một lỗ sâu hoắm sẽ lành lại được mà không một vết sẹo ư???
Và có biết vết sẹo ấy sẽ nhức nhối thế nào nếu vô tình có điều gì gợi nhớ, nếu có những lúc xao nhãng chính đối phương lại gợi lên điều đó?
Người phạm lỗi lại nhớ đến sai trái của mình bao giờ?
Chỉ có người chịu khổ đau mới mãi khắc ghi cái giằng xé cái mùi vị như cứa vào tim ấy mà không nói nên lời, không thể diễn tả nỗi, cũng chẳng làm cho kẻ kia hiểu rõ được
Tan vỡ, đường ai nấy đi chắc là kết quả tốt nhất. Nhưng yêu sâu đậm như vậy, cái day dứt, cái thương nhớ, tình cảm đằm thắm, những kỉ niệm bên nhau,...dằn vặt bao nhiêu, thổn thức bao nhiêu...