Chương 10: Ngoại truyện
Nhiều năm sau……….
""Mẹ!"". Đường Quan Vũ ba tuổi một tay để sau lưng một tay để trên bụng nhô ra của mẹ, nghiêm khắc cảnh cáo ""Mẹ nhất định phải sinh em gái đó!""
Diêu Thì Đông bất lực nhìn con trai cố chấp của mình, không biết làm như thế nào cho nó hiểu, chuyện đó cô không thể quyết định được.
""Uhm….Tiểu Vũ……em trai cũng tốt lắm mà……"". Cô thử thương lượng với con trai.
""Không được!"". Đường Quan Vũ không chấp nhận thét chói tai ""Nhất định phải là em gái!"". Đường Quan Vũ tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất nguyên tắc.
Nghe vậy, cô khóc không ra nước mắt, con trai cô buổi sáng nào tỉnh dậy, chuyện đầu tiên chính là ép cô hứa hẹn trong bụng cô sẽ là em gái. Nhưng mà cô thật sự không có biện pháp! Bác sĩ nói rõ ràng đó là con trai rồi!
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là cô đã làm sai ở đâu? Cô rõ ràng nghe chị gái nói Tiểu Duệ đáng yêu được dạy dỗ như vậy, vì sao kết quả lại không giống? Cô làm sai ở chỗ nào?
Đường Ẩn Khiêm từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy con trai lại đang ép Đông Đông, nở nụ cười, anh đi đến bên cạnh con trai ôm nhóc vào lòng, hôn lên má một cái ""Tiểu Vũ. Không sao, cho dù đây không phải là em gái nhưng con cũng không nên vội vàng. Nếu không sinh được em gái cho con, ba ba sẽ không bỏ qua cho mẹ""
Tiểu Vũ được ba hứa hẹn. mừng rỡ như mở cờ trong bụng, vui vẻ chạy đến nhà bếp ăn sáng.
Diêu Thì Đông u oán nhìn chồng. Hai cha con xem cô là heo sao?
""Chào buổi sáng! Bà xã!"". Anh ôm cô lên trên đùi, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô dùng nắm tay nhỏ mãnh liệt đấm anh, tức giận đến chảy nước mắt ""Ngay cả con trai anh cũng bắt nạt em. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!"". Cô là mẹ của thằng nhóc kia nha!
""Đừng tức giận. Em rất coi trọng việc dưỡng thai không phải sao?"". Anh ôn hòa trấn an cô. Anh vốn không định bắt nạt cô trong lúc cô mang thai, nhưng con trai anh lại tiếp nhận công việc của anh.
""Vô dụng thôi……"". Cô lớn tiếng khóc.
""Được rồi. Phụ nữ có thai khóc rất có hại cho mắt. Em có muốn anh đi dạy dỗ con trai không?"". Anh giúp cô lau nước mắt.
""Anh còn dám hỏi? Đều tại anh, tại anh. Anh còn giúp con bắt nạt em. Anh cho em là heo sao?"". Không nói thì không tức giận, cô càng nói càng tức giận, đấm thêm mấy cái.
""Nó chỉ làm ầm ĩ một chút thôi! Em so đo với nó làm gì?"". Anh thở dài, đã làm mẹ rồi nhưng vẫn trẻ con như vậy.
Cô bĩu môi, đấm anh làm cho cô bình tĩnh lại một chút.
""Mẹ! Mau đi ăn cơm! Nếu không sẽ đói bụng đó!"". Tiểu Vũ ngồi ở bàn cơm nhiệt tình gọi.
""Em xem! Con vẫn rất quan tâm đến em"". Anh trừng mắt nhìn con trai.
Diêu Thì Đông hít hít cái mũi, có chút cảm động.
""Nhanh lên! Mẹ. Em gái đói đến gầy đi là rất nguy hiểm!""
Cô vừa nghe, lông mày nhíu lại khổ sở, nước mắt chảy ròng ròng ""Nó không phải là quan tâm em!"". Thằng bé chỉ quan tâm đến em gái trong bụng của cô thôi.
Hu hu----Cô thật đáng thương. Sinh ra con trai giống anh thì thôi, ngay cả tính cách cũng di truyền từ anh, rốt cuộc là cô đã sai ở đâu?
Đường Ẩn Khiêm kéo bà xã vào trong lòng, trong lúc cô khóc nức nở, trong lòng anh lại nghĩ: A! Đây chính là hạnh phúc!