Chương 40
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrong lòng Khâu Lê buồn bực, cô không có tâm tư cố tình gây sự với anh.
Ô cô cũng không muốn che, cô trực tiếp ném lại cho anh.
Cố Diễm cũng không nhận lấy, ô rơi xuống, rơi tới vũng nước, ướt hết cả ô.
Anh nhìn cô, lại nhìn ô.
Cũng rất tức giận, nhưng vẫn khom lưng nhặt lên, dùng sức vẫy hết nước trên ô đi, cũng không mở ra nữa.
Hai người cứ mặc cho mưa xối xuống.
Tóc ướt, quần áo cũng đã ướt.
Cố Diễm đi lên phía trước, dùng tay lau đi nước mưa trên trán của cô, bị Khâu Lê đánh một cái, "Đừng đụng vào em!"
Cố Diễm bất đắc dĩ nhìn cô, "Về khách sạn rồi tức giận với anh có được không? Ướt mưa sẽ bị cảm."
Khâu Lê: "Trở về thì được, nhưng em không muốn nhìn thấy anh."
Nói xong, cô quay mặt đi, lau một chút nước mắt.
Trái tim Cố Diễm chợt căng thẳng: "Vì những người không quan trọng, đáng giá phải chia tay sao?"
Khâu Lê vẫn nhìn về nơi khác, giọng nói lạnh nhạt: "Em không làm loạn."
Cố Diễm nhìn cô: "Đầu tư Phương Quân, chỉ là lợi ích, không có liên quan đến tình cảm."
Khâu Lê quay mặt sang, là nước mưa là nước mắt, lớp trang điểm cũng đã trôi đi.
Cô nói: "Em tức giận không phải vì anh đầu tư cho Phương Quân, đương nhiên, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái, nhưng sẽ không đến nỗi mà tức giận với anh, dù sao tập đoàn Trung Doãn không phải là một mình anh, không phải anh muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, giống như anh và Dung Thâm, cả hai đều không nhìn vừa mắt đối phương, nếu có thể, cả đời này khẳng định hai người đều sẽ không muốn hợp tác với đối phương, thế nhưng thân bất do kỉ (*), ở trách nhiệm của chức nghiệp, đạo lý này em hiểu."
(*)"Thân bất do kỷ" có nghĩa là thân mình không do mình định đoạt, ý nói dòng đời xô đẩy.
Còn trong ngôn tình nghĩa là chúng ta không có duyên phận phận của chúng ta rất là vô vọng. (theo t hiểu là vậy.)
Cố Diễm nhìn cô khóc như vậy, cả trái tim đều đau.
Anh không hiểu, nếu cô không phải vì anh đầu tư cho Triệu Tiêu Quân mà cáu kỉnh, vậy thì vì cái gì?
Hỏi cô: "Có thể nói cho anh biết tại sao em không vui vẻ? Thu Thu, chúng ta bình tĩnh đem chuyện này mà nói có được không?"
Khâu Lê: "Anh vẫn cảm thấy em làm B B là làm loạn, từ trước đến nay vẫn không tán thành qua, dù cho một lời ủng hộ cũng không có."
Cô nhìn vào mắt anh, "Giống như em và Triệu Tiêu Quân lập tức phải thi chạy cự ly dài, có lệnh. Súng còn chưa vang lên, anh liền dắt em đi xuống, nói với em: Thu Thu, thế nào em cũng không chạy theo kịp cô ta, đừng chạy nữa."
Nói xong, cô cười lạnh một tiếng.
"Anh biết loại tâm trạng này sao? Bản thân mình cảm thấy rất hài lòng, có thể ở trong mắt anh em chính là đồ vô dụng, cái gì cũng làm không được."
Cố Diễm lẳng lặng nghe, cũng không có phản bác.
Vẻ mặt rất phức tạp.
Ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào cô.
Khâu Lê vẫn còn đang lên án: "Lúc còn bé em muốn khiêu vũ cho anh xem, có thể mỗi lần anh đều nói không dễ nhìn, từ trước đến nay anh cũng không khen em, một lần đều không có."
Nước mắt hoà với nước mưa, trước mắt cô đều là mơ hồ.
Cô dùng tay lau một chút, đơn giản đem cái không thoải mái trong lòng nói hết ra.
"Lúc trước, anh nói anh không phải là người nhà của em, không có lập trường ủng hộ em, em cho rằng sau khi chúng ta ở bên nhau, chí ít anh có thể cổ vũ cho em một chút, nhưng cuối cùng cũng không có."
Cô nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Cái gì anh cũng không xem trọng, hà tất gì phải miễn cưỡng mà ở bên nhau? Nếu như sớm muộn gì cũng phải chia tay, còn không bằng vừa lúc. Đối với anh mà nói thì cũng không đáng kể, chia tay sớm chia tay muộn gì cũng giống nhau, một đoạn tình cảm, một người phụ nữ mà thôi, anh muốn, thế nào cũng sẽ có. Có thể..."
Cô nghẹn ngào dừng lại, không nhìn anh.
Nhìn về phía đường cái, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Cô nói: "Nhưng em thì không giống, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình anh, em sợ thời gian càng lâu sẽ vùi lấp em càng sâu, cuối cùng sẽ không thoát ra được."
Cô quay đầu lại nhìn anh: "Cố Diễm, hiện tại em không xử trí theo cảm tính, cũng không làm loạn, em cảm thấy chúng ta nên tỉnh táo suy nghĩ thật kỹ, có nên tiếp tục ở bên nhau hay không."
Cố Diễm không lên tiếng, anh muốn hút thuốc, sờ sờ túi, khói thuốc và bật lửa anh cũng không mang theo.
Anh nói: "Đi thôi, về khách sạn, em ướt như vậy không chừng sẽ bị cảm."
Lại nói thêm: "Em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ ở phòng khác."
Nói xong, anh đi đến bên lề đường vẫy tay gọi xe taxi.
Nước mắt Khâu Lê tựa như hạt trân châu, ào ào rơi xuống.
Cô biết, chút tình cảm này, người hãm sâu là cô, mà giống như anh không có để trong lòng.
Một chút đều không để trong lòng.
Hai người lên xe taxi cũng là một trước một sau, cũng không ngồi cùng một chỗ.
Khâu Lê vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Phong cảnh rất mơ hồ.
Đến khách sạn, Khâu Lê cũng không đi tìm Khâu Tây Văn, sợ làm phiền chị gái bị sai múi giờ.
Tắm xong, thay quần áo sạch, một mình rầu rĩ ngồi trong phòng khách.
Cố Diễm đang tắm ở trong phòng, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn về nơi đó một chút, vốn cô cho rằng anh trở về trước hết sẽ thu dọn hành lý đi đến phòng khác, nhưng trước hết anh lại đi tắm rửa.
Có thể là đổi xong quần áo rồi mới đi.
Đầu óc Khâu Lê bây giờ rất loạn, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Sự nghiệp là bốn bề thọ địch, chuyện tình cảm cũng đi đến ngã ba.
Cô thở dài, lấy di động ra gọi cho Mạc Viễn Đông, bên kia rất lâu mới nhận máy.
"Alo, Thu Thu?"
Khâu Lê: "Anh đang ngủ sao?"
Mạc Viễn Đông: "Ừ, đang ngủ trưa."
Kỳ thật cả đêm anh ngủ không được, đến buổi trưa cảm thấy rất mệt mỏi, đầu cũng đau.
Hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Khâu Lê: "Không có gì đâu, muốn hàn huyên với anh một chút."
Mạc Viễn Đông: "Ừ, em nói đi."
Anh vén chăn lên rời khỏi giường, đi đến phòng tắm rửa mặt, tỉnh táo được không ít.
Khâu Lê: "Anh biết tập đoàn Phương Quân không?"
Mạc Viễn Đông: "Biết. Công ty nhà Triệu Tiêu Quân."
Anh đi lên sân thượng, đốt một điếu thuốc.
Khâu Lê: "Triệu Tiêu Quân đang làm B B, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của em, hiện tại đang chiếm trước thị trường của em, động tác rất nhanh."
Mạc Viễn Đông ăn ngay nói thật: "Ở phương diện làm ăn em không phải là đối thủ của cô ta, tuy rằng hiện tại em có Dung Thâm giúp đỡ, nhưng dù sao phần lớn tinh lực của cậu ta đều đặt ở Phương Vinh."
Ngón tay Khâu Lê xoay xoay mái tóc dài của mình, một vòng lại một vòng, trên ngón tay cùng bắt đầu in dấu.
Cô nói: "Đây không phải là tệ nhất, tệ nhất chính là, mấy ngày nữa công ty của Cố Diễm sẽ đầu tư B B của Phương Quân, công ty B B của Phương Quân là công ty niêm yết(**), Cố Diễm còn từ từ thu mua cổ phần của bọn họ."
(**)Công ty niêm yết (listed company) là: những công ty có đủ điều kiện để đưa cổ phiếu ra giao dịch trên TTCK. Công ty niêm yết là nguồn cung cấp hàng hoá chủ yếu trên TTCK và tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà đầu tư có nhiều sự lựa chọn để tìm kiếm lợi nhuận.
Mạc Viễn Đông dùng sức hít một hơi thuốc: "Đối với em thì là chuyện tốt, Cố Diễm trở thành đại cổ đông B B của Phương Quân, không phải có nghĩa em cũng là đại lão bản sao? Sau đó mọi chuyện đều do Triệu Tiêu Quân bận tâm, em chỉ cần nhàn nhã đợi cuối năm kiếm tiền là tốt rồi."
Khâu Lê thở dài, thì ra hiện thực đàn ông đều như thế.
"Em không muốn như vậy, em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ trên cái mà người khác cực khổ xây dựng lên."
Mạc Viễn Đông cười: "Khi nào tư tưởng giác ngộ lại cao như vậy rồi hả? Được rồi, em nói tiếp đi."
Khâu Lê: "Cuộc sống vốn rất ngắn, em không có nhiều thời gian lãng phí ở trên người Triệu Tiêu Quân, cô ta mạnh mẽ, em sẽ không khổ sở, cô ta chán nản, em sẽ không có cảm giác thoả mãn. Cô ta tìm cớ, em cũng không có sức lực để tức giận."
Mạc Viễn Đông: "Theo em nói, chính là đừng dùng sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình?"
Khâu Lê: "Cũng đừng dùng nhược điểm của người khác làm thấp đi bản thân mình, mỗi người đều độc nhất vô nhị, ở trong mắt người nhà em là bảo bối, Triệu Tiêu Quân cũng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ anh trai cô ta, cho nên có cái gì so sánh sao?"
Mạc Viễn Đông, "Không sai, em còn nhỏ mà triết lý nhân sinh đều đã lĩnh hội."
Hỏi ngược lại cô: "Vậy bây giờ em xoắn xuýt khổ sở làm gì?"
Giọng nói của Khâu Lê bắt đầu thấp dần: "Điều em khó chịu chính là, cái em muốn, Cố Diễm cảm thấy không có ý nghĩa, em không muốn, Cố Diễm cố gắng mang đến cho em, nói với anh ấy không thông suốt được."
Mạc Viễn Đông: "Anh có thể hiểu Cố Diễm, cậu ta cũng giống ba mẹ của em, luôn muốn mang những điều tốt nhất đến cho em, không muốn em phải chịu khổ hay liên luỵ đến bất cứ cái gì, thế nhưng, phận làm con, cũng không mua nợ, bởi vì cô ấy nói bản thân mình có con đường nhân sinh đặc sắc phải đi, không muốn để cho người khác mang đến ánh sáng tốt nhất cho cô, một mực nhất định phải đi vào bụi gai đầm lầy."
Khâu Lê không lên tiếng.
Mạc Viễn Đông đem bản thân cân nhắc lại một lần, không đến nỗi.
"Em không sai, Cố Diễm cũng không sai, mấu chốt là tư tưởng."
Khâu Lê: "Có khác nhau sao?"
Mạc Viễn Đông cười, "Gần như vậy."
Khâu Lê: "....Nhưng em sẽ không thoả hiệp."
Cô không có thoả hiệp với ba mẹ, đối với anh cũng sẽ không.
Kết quả của việc đó chính là cuối cùng hai người chỉ có thể mỗi người một ngả.
Mạc Viễn Đông: "Theo tâm ý của em, con đường tươi sáng có phong cảnh con đường tươi sáng, bụi gai đầm lầy có bụi gai đầm lầy độc đáo mị lực. Nhân sinh sao, không sai, tại sao lại gọi là tuổi trẻ đi qua?"
Khâu Lê: "tr.a nhị, trong tất cả mọi người anh là tốt nhất."
Mạc Viễn Đông: "Em gọi anh là cặn bã, anh còn tốt sao?"
Anh ấn thuốc lá vào gạt tàn, lại bắt đầu đốt điếu thuốc khác.
Khâu Lê: "Anh là cặn bã tốt nhất trong các cặn bã."
Mạc Viễn Đông đang quẹt bật lửa, tay run một cái, bị cô chọc cho cười.
"Đang muốn ăn đòn đúng không?"
Khâu Lê đổi chủ đề: "Đúng rồi, bộ phim cẩu huyết kia đã đến tập bao nhiêu vậy anh?"
Đầu ngón tay Mạc Viễn Đông khẽ run, giọng nói có chút khàn khàn: "Người phụ nữ kia nói mình đã kết hôn, đăng ký ở Las Vegas, đứa bé không phải là con của người đó."
Khâu Lê cắn quả táo: "Sau đó thì sao?"
Mạc Viễn Đông: "Không biết, đêm nay mới biết, mỗi ngày đều phát sóng hai tập."
Khâu Lê cũng không nói chuyện phiếm: "Ừ, tên phim là gì vậy? Em chưa từng nghe qua."
Mạc Viễn Đông: ".... Anh không chú ý đến tên."
Anh đúng lúc kết thúc cuộc trò chuyện: "Trước hết không nói nữa, anh phải ra ngoài một chuyến."
Khâu Lê tắt di động, lại bắt đầu ngẩn người.
Cố Diễm tắm xong, đem quần áo ướt mưa của hai người giặt sạch sẽ, phơi xong, lúc này mới ra ngoài tìm Thu Thu, Thu Thu đang nằm trên sô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Cố Diễm đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô, để hai tay đệm trên ót của cô, "Mệt thì ngủ một lát."
Theo bản năng Thu Thu muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy.
"Khi nào anh đi sang phòng khác?"
Cố Diễm hỏi lại: "Sang phòng nào?"
Khâu Lê: "... Không phải anh nói em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ đi sang phòng khác sao?"
Cố Diễm nhíu ấn đường lại: "Anh nói như vậy khi nào?"
Khâu Lê: "..."
Bắt đầu đánh anh: "Cố Diễm, sao anh lại vô lại như vậy!"
Cố Diễm cười, ôm chặt lấy cô: "Được rồi, đừng nghịch."
Sau đó chống vào trán cô: "Lúc đó anh không nói như thế, em sẽ nghe lời đi về khách sạn sao?"
Khâu Lê giận dỗi: "Cố Diễm, những lời em nói trong mưa, tất cả đối với anh đều phí lời phải không? Một chút anh cũng không để trong lòng?"
Cố Diễm: "Đều ghi nhớ trong lòng. Sau này hai chúng ta có cãi nhau, em cũng nói giống như ngày hôm nay, có lúc suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau. Em biết đấy, nhiều năm như vậy, anh không có lúc nào không lý trí."
Ngoại trừ lần kia thoả hiệp với Dung Thâm, đó là lần đầu tiên anh không lý trí không bình tĩnh trên phương diện làm ăn.
Cũng chỉ vì không để cho cô bị kẹp ở giữa bị khó xử.
Anh chà xát trán cô: "Ngày mai anh về Bắc Kinh, thứ tư họp cổ đông. Đầu tư Phương Quân sẽ không thay đổi, anh muốn cho cổ đông và hội đồng quản trị một câu trả lời."
Dừng lại, anh còn nói: "Sau đó, anh sẽ cho em một câu trả lời."
Khâu Lê: "Anh chuẩn bị làm thế nào?"
Cố Diễm: "Nhất định sẽ làm cho em vừa lòng."