Chương 56
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCuối mùa thu này, Khâu Lê không chụp ảnh cưới, bởi vì Cố Diễm đề nghị nói vào mùa hè cảnh sắc ở ngõ hẻm sẽ đẹp hơn một chút.
Còn nói ngày cụ thể, là 29 tháng 7.
Khâu Lê hỏi tại sao lại vào ngày đó?
Cố Diễm nói không có gì, chỉ là cảm thấy ngày đó khí trời rất tốt.
Khâu Lê: "..."
Cố Diễm đang ôm cô xem tin tức kinh tế tài chính, cô bất mãn quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Nói mau, anh không nói em sẽ không cho anh xem!" Cố ý lấy tay che hai mắt của anh lại.
Cố Diễm bắt được tay cô rồi bắt chéo ra sau lưng cô, anh cong đôi chân dài lại, đồng thời cũng khoá lại hai chân cô, hôn cô nói: "xem ti vi."
Khâu Lê liều mạng thoát ra, dùng hết tất cả sức lực của mình, nhưng cũng không làm được gì, giãy dụa mệt mỏi, cô tựa vào lồng ngực anh thở hồng hộc.
Xem thường nhìn anh: "Mau nói cho em biết là tại sao đi!"
Cố Diễm đang xem ti vi, một lát sau mới nhớ lại trả lời cô một câu: "Quên rồi."
Anh trả lời rất qua loa, cũng không biết là anh không chú ý đến vấn đề của cô hay là đang quá hứng thú với ti vi.
"Ông xã."
"Sao?"
"Nhìn em đi."
"Không rảnh."
"..."
"Ông xã."
"Sao?"
"Nhìn em đi mà."
"Vẫn không rảnh."
"..."
Khâu Lê bị chọc tức mà cười.
Tiếp tục đùa giỡn với anh, cũng đã quên hỏi tại sao anh lại muốn chọn ngày đó để chụp ảnh cưới.
Cô gọi anh: "Ông xã."
"Sao?"
"Nhìn em đi."
"Em có phiền hay không?"
"Anh nói xem?"
"Không phiền."
Khâu Lê nở nụ cười.
Trong phòng khách giọng nói thu hút của người dẫn chương trình vẫn còn tiếp tục, ánh sáng của ti vi chiếu vào mặt họ, lúc sáng lúc tối, cô hơi hơi ngửa đầu.
Anh vẫn nhìn ti vi chăm chú đến không chớp mắt, cũng không có bị cô quấy nhiễu.
"Ông xã."
"Sao?"
"Anh nhìn em một chút đi."
Cuối cùng Cố Diễm cũng cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, "Có phiền hay không? Hửm?"
"Không phiền."
Khâu Lê trở tay ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, "Hôn cái nữa."
Cố Diễm hôn ở bên tai cô một cái, "Không nhớ được ngày 29 tháng 7 là ngày gì sao?"
Khâu Lê chớp mắt như là đang tập trung lục lại trí nhớ.
Không có kết quả.
Cố Diễm: "Em cẩn thận ngẫm lại cho thật kỹ."
Ánh mắt Khâu Lê sáng lên: "Ngày em gặp được anh?"
Cô ngồi xuống đối diện với anh, tâm trạng hưng phấn đến mức không có lời nào diễn tả được, cô nắm vai của anh dùng sức lắc lư mấy lần, vui vẻ a a a a mấy tiếng.
Cô kề mặt vào cổ anh, dùng sức hít một cái, tất cả đều là mùi sữa tắm vị bạc hà dễ ngửi, còn đi cùng với hơi thở của anh.
Cắn lên cổ anh một cái: "Làm sao anh lại nhớ ra được?"
Cố Diễm: "Em lấy kem của anh ăn, sao anh không nhớ kỹ cho được."
Khâu Lê bật cười ha ha ha, "Gạt người, nói đi, sao lại nhớ rõ như vậy!"
Cô vẫn không thuận theo mà cũng không buông tha.
Cố Diễm: "Mấy ngày trước anh về nhà, trong lúc vô tình tìm thấy quyển nhật ký lúc còn bé, không nghĩ đến sẽ nhớ được."
Anh phải cảm ơn thầy giáo đã yêu cầu anh viết nhật ký nghỉ hè, kỳ thật là anh không muốn viết chút nào, thật sự không có gì để viết nên liền mang chuyện của cô viết vào.
Sau này anh phát hiện, nhật ký nghỉ hè mỗi năm, có hai phần ba độ dài đều viết về cô.
Vốn là vô ý, nhưng bây giờ nhìn lại, từng cái một đều ghi chép lại quá trình trưởng thành của cô.
Khâu Lê năn nỉ: "Tặng cho em mấy cuốn nhật ký đó đi? Có được không?"
Đôi mắt trông mong mà nhìn anh.
"Có được hay không?" Cô tiếp tục làm nũng.
Cố Diễm: "Không được."
Bởi vì ở bên trong còn có rất nhiều lời mắng chửi cô.
Khâu Lê hừ một tiếng, không cho xem cũng được, hôm nào cô sẽ đi trộm lấy.
Nhưng cô không biết Cố Diễm đã giấu hết mấy quyển nhật ký này vào trong két sắt ở văn phòng rồi.
Đột nhiên kênh kinh tế tài chính vang lên một giọng nữ quen thuộc, là chương trình của Đường Đường.
Khâu Lê: "Cũng không biết chị ấy với tr.a Nhị thế nào rồi."
Cô hỏi tr.a Nhị, tr.a Nhị không nói gì, mỗi lần cô mới vừa nói mấy câu anh liền đổi chủ đề, xem ra xuất trận đã thất bại.
Cố Diễm: "Chỉ cần Mạc Viễn Đông sử dụng da mặt dày của anh ta, nhất định vấn đề sẽ không có gì lớn."
Chỉ là lần này Cố Diễm đã tính sai, Mạc Viễn Đông cảm thấy da mặt mình đã dày gấp đôi tường thành nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào.
Nhưng xem như cuối cùng anh cũng có hi vọng, bởi vì con trai là của anh.
Bị Đường Đường sửa lại tuổi.
Không còn cách nào, anh chỉ có thể đến xin ba mẹ giúp đỡ.
Sau khi bị mắng một trận, Mạc phu nhân quyết định tự thân xuất mã.
Buổi tối, Đường Đường về nhà sau khi tăng ca, cả người liền choáng váng.
Ba Đường: "Đứa nhỏ này con choáng váng rồi hả? Mau mau chào hỏi đi con."
"Chào chú dì ạ." Trái tim của cô đã nhảy đến cổ họng.
Thật không nghĩ đến ba mẹ của Mạc Viễn Đông sẽ tìm đến đây, xem ra đã biết chuyện của đứa bé, cũng không nên tiếp tục che giấu nữa.
"Đường Đường à, nhanh rửa tay đi con, dì nấu cơm nóng cho con rồi đây, năm phút nữa là có thể ăn rồi." Mẹ Mạc nói xong đã đi đến nhà bếp.
Đường Đường: "..."
Cô nhìn về ba mình.
Ba Mạc đứng dậy: "Chú đến phòng của bảo bảo xem nó có đạp chăn hay không."
Để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
Ba đường ra hiệu cho cô sang đây ngồi, trong lòng Đường Đường có chút tức giận, nghiêm mặt không lên tiếng, nhưng vẫn dời bước đi sang.
"Bé à, ba cũng đã già rồi, cũng không biết có thể ở cùng con bao lâu nữa, còn có thể chăm sóc bảo bảo bao lâu nữa..." Nói xong ông liền nghẹn ngào.
Đột nhiên Đường Đường khóc, lúc nhỏ mẹ cô bị bệnh qua đời, là ba cô vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi cô khôn lớn.
"Ba, không cho ba nói bừa như vậy!"
Ba Đường lau nước mắt cho cô, "Đứa bé ở với ai cũng đều không bằng với ba mẹ ruột của mình. Trước hết không nói đến việc con không muốn tha thứ cho Viễn Đông, vậy con nói xem mấy năm qua con sống có vui vẻ không?"
Đường Đường hít mũi, không có một ngày nào mà cô trải qua vui vẻ.
Yêu anh, nhớ anh, lại hận anh.
Không có cách nào tha thứ cho anh, lại cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Ba Đường: "Con đang tự phân cao thấp với bản thân mình, trước đây ba cho rằng Viễn Đông đã làm chuyện gì có lỗi với con, cũng để toàn bộ tuỳ thuộc vào con, nhưng hôm nay nó đã nói hết tất cả chuyện các con cãi nhau bốn năm trước, ba lại cảm thấy... không thể nói nó đúng, nhưng cũng không nói con không sai."
Kỳ thật dưới cái nhìn của ông cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng đặt ở trên người trẻ tuổi đều phải thượng cương thượng tuyến(*), một câu không hợp chính là bạn không yêu tôi.
(*)Nó có nghĩa là để phân tích vấn đề bằng cách đề cập đến chiều cao của đấu tranh giai cấp và đấu tranh đường lối. Một phương pháp tư duy và một phương pháp diễn ngôn là phổ biến trong Cách mạng Văn hóa. Phương pháp này đòi hỏi mọi người và mọi thứ không thể được thảo luận về vấn đề này, nhưng phải "nhìn nhận bản chất thông qua các hiện tượng" và đặt tất cả các vấn đề lên tầm cao của các nguyên tắc chính, nghĩa là từ đỉnh cao của đấu tranh giai cấp và đấu tranh đường lối, tất cả các vấn đề là đề cập đến vô sản Sự khác biệt cơ bản giữa giai cấp và tư sản, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản là phân tích, công nhận và đánh giá. Đường trên đã từ bỏ nguyên tắc tìm kiếm sự thật từ thực tế và ủng hộ việc đơn giản hóa và tuyệt đối hóa vấn đề. Bây giờ nó thường được sử dụng để châm biếm hành vi nâng chủ đề lên cấp độ quốc gia, quốc gia và chính trị với suy nghĩ sai lầm về lở đất khi nói về các chủ đề thông thường. (Nguồn Google - Baidu)
Ở thời đại của bọn họ, ai sẽ đem chữ yêu lúc nào cũng treo ở ngoài miệng?
Để tâm là được.
Đường Đường rơi nước mắt, nghĩ đến trước đây, cô càng khóc càng thương tâm.
Ba Đường đau lòng sờ đầu cô.
Chọc cho cô vui vẻ: "Hiện tại người trẻ tuổi các con đều lưu hành cái gọi là trái tim pha lê đúng không? Xem như trái tim của cô bé đó được làm từ pha lê, đó cũng là thuỷ tinh công nghiệp, mà trái tim đàn ông lại là pha lê bình thường, cái loại mà cực kỳ mỏng đó, đụng vào là vỡ liền."
Đường Đường nín khóc mà cười, tức cười nói: "Ba!"
Ba Đường: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa."
Ông vỗ nhẹ lưng con gái: "Nếu như con không muốn tha thứ cho Viễn Đông, ba vẫn ủng hộ con, mặc kệ lúc nào cũng đều đứng bên con. Thế nhưng từ từ bảo bảo sẽ trưởng thành, vấn đề sau này sẽ ngày càng nhiều, ba ở đâu, ông bà nội ở nơi nào? Chúng ta không thể lúc nào cũng lừa nó, đối với một đứa bé trưởng thành cũng không tốt, nói không chắc lớn rồi vẫn còn có thể hận con, chúng ta không có lý do ngăn cản nó với ông bà nội mình gặp nhau."
Đường Đường lau nước mắt: "Ba đừng nói dễ nghe như vậy, kỳ thật ba vẫn hướng về Mạc Viễn Đông!"
Ba Đường: "..."
Lại giải thích: "Ba cũng già rồi, thân thể và tinh thần càng ngày càng tệ, con lại không yên lòng cho bảo mẫu chăm sóc đứa bé, mỗi ngày ba đều chăm sóc, không chịu được đau lưng eo nhức. Bây giờ đứa bé có ông bà nội chăm sóc, ba còn có thể nghỉ ngơi một chút."
Đường Đường cọ vai ba cô: "Ba, con xin lỗi."
Ba Đường: "Chú dì con cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, đời này Viễn Đông hoặc là cưới con hoặc là mãi độc thân, nói đứa bé không thể có mẹ kế."
Đường Đường nhếch môi, không lên tiếng.
"Dì của con còn nói, nếu như con không muốn gả cho Viễn Đông, tuỳ vào con không muốn gả thì cho con làm con gái bà ấy cũng được, sau đó bà ấy đăng một cái thông báo, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Viễn Đông."
Đường Đường: "..."
Ba Đường lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên khoé mắt cô, "Bây giờ con cũng đừng nghĩ quá nhiều, cũng không cần có nhiều áp lực trong lòng, ba người già chúng ta giúp con chăm sóc đứa bé, con rảnh rỗi vui vẻ hơn một chút, khúc mắc này người khác mở không ra, chỉ có thể tự con nghĩ thông suốt mới được."
Đường Đường lại không biện giải cái gì, càng không có phản đối, gật đầu nói được.
Ba Đường thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều năm như vậy, đều không có lúc nào thoải mái như bây giờ.
Dù sao ông cũng không thể đi cùng con bé cả đời, hơn nữa con bé đã trải qua chuyện không vui, nói không chừng ở cùng một chỗ với Mạc Viễn Đông, khúc mắc gì cũng sẽ được mở ra.
Vài tuần sau, mỗi ngày ba Mạc mẹ Mạc đều đến đây, mẹ Mạc chăm sóc em bé, ba Mạc chơi cờ với ba cô, có lúc hai người còn có thể cùng nhau đi câu cá.
Có lần cô tăng ca đêm, mẹ Mạc còn lái xe đi đón cô, nói cô mệt mỏi cả một ngày còn làm đêm nữa sẽ mệt nhọc.
Trong lòng cô chua xót không thôi, bởi vì cô chưa từng cảm thụ qua tình thương của mẹ, từ khi bắt đầu có ký ức, cô đã không có mẹ.
Sau khi về đến nhà, mẹ Mạc vội vàng làm bữa khuya cho cô, đợi cô ăn uống xong, ba mẹ Mạc mới rời đi.
Cô cảm thấy khoé mắt ba mình có ý cười, sắc mặt cũng tốt hơn không ít.
Một buổi tối thứ sáu, lúc cô về nhà, phát hiện Mạc Viễn Đông cũng ở nhà cô, anh đang ngồi chơi với con trai, hai người rất ấu trĩ mà chơi transformers.
Có thể là do máu mủ ruột thịt, con trai chơi rất vui vẻ, cũng không có chú ý cô đã về.
Lúc cô nhìn thấy Mạc Viễn Đông, cô liền giật mình, trong lòng cũng rối ren.
Quay mặt nói với con trai: "Bảo bảo, mẹ về rồi."
Anh đứng lên, ôm lấy con trai, "Đi tìm mẹ thôi."
Cô nhận lấy con trai, hôn một cái, nhưng khi đụng vào ánh mắt của anh, hung hăng liếc anh một chút.
Mạc Viễn Đông: "..."
Nhưng da mặt dày thì cái này cũng không quan trọng.
Anh giả bộ không nhìn thấy, cô đến phòng trẻ cũng đi theo, cô đi thư phòng anh cũng theo, cô tắm cho con trai xong, ôm con đi ngủ, anh vẫn đi theo.
Ở trước mặt con trai, Đường Đường không thể ồn ào với anh, chỉ có thể lạnh mặt nhìn anh, không muốn phản ứng với anh.
Sau đó đứa bé ngủ thiếp đi, Đường Đường mở đèn áp tường lên, rời khỏi phòng ngủ, Mạc Viễn Đông hôn nhẹ lên trán con trai, "Bảo bối ngủ ngon."
Lưu luyến không muốn rời khỏi.
Ba Đường đã sớm về phòng mình, lúc này trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Đường Đường nhướng mày, cực kỳ thiếu kiên nhẫn: "Mạc Viễn Đông, một chút tự tôn anh cũng không có sao? Tôi đã nói rồi tôi không muốn tha thứ cho anh, cũng không muốn nhìn thấy anh."
Mạc Viễn Đông cảm thấy mình đã nói ngọt nói nhạt cũng không ăn, anh chỉ chỉ lỗ tai của mình, "Chỗ này có chút tật xấu, phải lựa chọn lời để nghe, em vừa mới nói cái gì, anh không nghe thấy."
Đường Đường: "..."
Mạc Viễn Đông chăm chú nhìn cô: "Đường Đường, có thể nói cho anh biết đáp án của mật mã thời gian được không?"
Anh đoán những ngày kỷ niệm của anh và cô, tổ hợp con số mà cô thích đều đã thử qua, nhưng cũng không đúng.
Đường Đường: "Không thể!"
Chỉ chỉ cửa lớn: "Anh còn không đi! Không đi nữa tôi báo cảnh sát."
Mạc Viễn Đông: "..."
Phụ nữ nói thay đổi liền thay đổi ngay.
"Ngày mai anh quay lại chơi với bảo bảo." Với em.
Hiện tại một con đường dài anh chỉ mới bước ra bước thứ nhất, có điều cuối cùng cũng xem như đã thấy được hi vọng.
Rạng sáng, Đường Đường đăng một trạng thái lên Weibo: 【 Có một ngày, a cùng i gặp nhau.】
Còn chưa đến một phút, đã có người bình luận, không nghĩ đến lại là Khâu Lê: 【Giơ tay giơ tay, em biết em biết, chính là yêu~】
Cô cười cười, trả lời: 【 Thêm vô cùng!】
Đối với cô mà nói, chỉ có yêu nhau mới mở được mật mã của thời gian.
Bởi vì tình yêu là sức mạnh to lớn nhất trên thế giới.
Nhưng đầu óc của cái người cặn bã nhất thế giới lại bị nước vào, đến bây giờ cũng chưa đoán ra được.
Nhưng lại nhớ hết những ngày kỉ niệm của bọn họ.
Khâu Lê và Đường Đường nói chuyện riêng vài câu, 【 Nghe nói bây giờ cô của em thường xuyên ở nhà của chị 【 cười khóc】】
Đường Đường thở dài: 【 Người lớn hài lòng là được.】
Khâu Lê: 【 Còn tr.a Nhị thì sao? Có mạnh mẽ ngược anh ấy không? Hãy tranh thủ ngược anh ấy cho đến tâm can tỳ phổi thận đều đau~】
Đường Đường: 【 ...】
Cố Điễm xem xong tin tức, đặt di động xuống, "Tán gẫu cái gì nữa? Đi ngủ."
Khâu Lê: "Ngủ đây."
Nói chúc ngủ ngon với Đường Đường xong, nhanh chóng tắt di động.
Cố Diễm ôm cô vào trong lồng ngực: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm anh dẫn em đi trượt tuyết."
Khâu Lê: "Đến tiểu khu trượt sao?"
"Ừ, hoa viên ở quảng trường nhỏ bên kia."
"Được, ngoéo tay."
Ngày hôm nay có tuyết rồi.
Đây là trận tuyết bắt đầu mùa đông, rơi cả một ngày.
Lại một đêm, ngày mai nhất định thành Bắc Kinh sẽ được bao phủ trong làn áo bạc.
Khâu Lê biết điều vùi trong lồng ngực của anh, nhắm mắt lại, nghĩ đến những cảnh tượng trượt tuyết trước kia, trong chốc lát liền thiếp đi.
Sáu giờ sáng ngày mai.
Cố Diễm cẩn thận từng chút rời giường, Khâu Lê vẫn còn đang ngủ say.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, mặc quần áo giữ ấm xong, cầm chìa khoá xe xuống lầu.
Tuyết lớn đã ngừng rơi.
Tình cờ có một hoa tuyết bay xuống.
Cố Diễm đến chỗ đỗ xe, lấy dụng cụ quét hết tuyết trên thân xe đi, sử dụng công cụ vẽ để vẽ một quỹ đạo trên tuyết ở quảng trường nhỏ, khởi động xe việt dã, cẩn thận chạy theo quỹ đạo.
Ở quảng trường nhỏ chạy tới chạy lui, một vòng lại một vòng.
Qua nửa giờ đồng hồ, tuyết trên quảng trường nhỏ đã được bánh xe cán cho bằng phẳng, tạo thành nơi trượt tuyết tự nhiên.
Cố diễm gửi đi một tin nhắn:【 Các người có thể bắt đầu trang trí.】
Dừng xe, khoá lại.
Đi lên lầu.