Chương 7
"Đúng là anh ấy!" Tiểu Băng kinh ngạc đến mức mắt mở tròn xoe.
"Em ấy lại ở đây." Thiên thầm nghĩ.
Hai người cùng ngẩng lên nhìn đối phương, vô tình khiến cho hai ánh mắt giao nhau. Một đôi mắt trong veo pha chút ngại ngùng và một đôi mắt không chất chứa bất kì cảm xúc nào.
Má Băng trong phút chốc đỏ bừng, cô không nghĩ có thể gặp được anh ở đây nên có chút vui vui…
"Nếu như có duyên gặp nhau như vậy rồi hay là chúng ta cùng đi đi! Hai em đang định đi đâu?" Nam lên tiếng đề nghị.
"Ừm… Như vậy càng vui! Chúng ta đi ăn đi!"
Nhi vui vẻ chấp nhận đề nghị của Nam. Gì chứ được gặp anh là cô đã vui lắm rồi, bây giờ anh còn đề nghị đi chung, dại gì mà không đồng ý!
Sau khi ăn uống no nê, Nhi và Băng muốn đi chơi tiếp.
"Chúng ta đi dạo siêu thị/chơi trò chơi đi! Ơ" Nhi và Băng cùng nói, sau đó kinh ngạc nhìn nhau.
"Đi dạo siêu thị/chơi trò chơi đi mà!" Đồng thanh tập 2.
Cứ như vậy, hai cô nàng chẳng ai chịu ai. Thấy vậy, Nam bèn nảy ra một ý! Anh vui vẻ nói: “Thế này đi, bây giờ chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm đi chơi trò chơi, còn một nhóm đi dạo siêu thị! Thế nào? Anh xung phong cùng Nhi đi dạo!”.
"Được đó! Chia làm hai nhóm đi!" Nhi hân hoan.
"Ok! Vậy đúng bốn giờ chúng ta sẽ tập trung trước cổng nhé!"
Nói xong, không đợi hai người kia đồng ý, Nam và Nhi đã dắt tay nhau bỏ đi một mạch!
"Chúng ta cũng đi thôi!" Tiểu Băng cười trừ nói với Thiên.
"Ừm."
Nói về cặp Nhi và Nam trước nhé!
Bởi vì sở thích lớn nhất của Nhi là được dạo siêu thị, cho nên khi đã đạt thành nguyện vọng, cô sẽ không để nó trôi qua một cách lãng nhách đâu!
Thế là, cô kéo Nam đi khắp mọi ngóc ngách, mua đủ thứ quà vặt.
"Anh Nam! Anh xem, kẹo này có hình trái tim dễ thương quá!"
"Anh nhìn này, là loại bánh mới ra đấy!"
"Đây có phải là loại nước ngọt mà anh thích không? Mua cho anh một chai nhé!"
...
Nam nhìn đồng hồ, mới đi được có nửa tiếng thôi mà lưng áo anh đã ướt đẫm mồ hôi! Mà thôi kệ! Cực khổ một chút nhưng đổi được nụ cười vui vẻ của cô thì anh cũng cam tâm tình nguyện!
Nam mỉm cười nhìn cô gái đang tung tăng vui vẻ như một chú nai nhỏ, trong mắt ánh lên tình cảm yêu thương vô bờ…
Đi dạo mỏi, hai người lại nghỉ chân ăn kem ở quán ăn nhanh, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ!
Đối với cả hai, có lẽ hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Bởi vì, hai người có cảm giác như họ đang hẹn hò với nhau vậy, thật sự… rất hạnh phúc…
"Anh thích em, Nguyễn Ngọc Nhi!/Em thích anh, Nguyễn Kì Nam!"
[......]
Còn về cặp Băng và Thiên thì thôi rồi! Quậy banh xác luôn!
Ban đầu Tiểu Băng còn hơi ngại một chút, dù gì cũng đi riêng với người mà mình thích, có cô gái nào không để ý được chứ!
Nhưng mà sau đó, cô nhận ra thái độ của Thiên rất bình thường, mà cô cũng bị các trò chơi thú vị trong trung tâm trò chơi hấp dẫn, thế nên ngại ngùng cũng bay mất hết! Cô hào hứng kéo anh chơi không thiếu trò gì!
"Thiên, chúng ta thi đua xe đi!"
"Ừm."
Vòng thi thứ nhất, cô thua thảm hại.
"Chúng ta thi bắn súng nhé!"
"Được."
Vòng thi thứ hai, cô cũng thua thảm hại.
"Trò đẩy đĩa này em nhất định thắng!"
Rốt cuộc, vẫn là cô nhận lấy thất bại…
Sau khi chơi hết một lượt các trò chơi, cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi: “Em tưởng anh ít khi đến đây mà, sao lại chơi cái gì cũng giỏi như thế được!”. Cô không phục, không phục, không phục!!!
"Bẩm sinh!" Thiên cười đáp.
Ngó qua ngó lại xem còn gì chưa chơi, cô đột nhiên phát hiện: “Anh, xem phim 5D nha?”.
...
“AAAAAAAAAAA!!!” Tiếng cô hét vang vọng trong rạp.
Ôi ôi, mới nãy lúc lựa phim, cô xét theo ảnh bìa mà chọn, càng màu mè càng tốt. Rốt cuộc, cô lựa một bộ phim kinh dị nhưng có ảnh bìa cũng tạm được, không hù người cho lắm. Anh thì không có ý kiến, cô chọn phim nào anh xem phim đó.
Nào ngờ, khi cô và anh nhận kính rồi bước vào rạp mới nghe cô tiếp viên bảo: “Cô nhóc đó hay thật, chắc là tín đồ của phim kinh dị, chọn ngay phim "hot" nhất hiện giờ!”.
Cô nghe xong cả người liền cứng đờ ra, nhưng mũi tên trót bắn ra vốn không thể thu lại, cửa rạp tàn nhẫn đóng sầm ngay trước mắt cô... Đã vậy… bây giờ cả rạp không có ai xem hết, chỉ có hai người… Cô đành nuốt nước mắt tự an ủi mình sẽ không sao đâu, sau đó lấy hết can đảm ngồi vào ghế.
Và bây giờ, ta có thể thấy một hình ảnh rất thú vị như sau: một cô nhóc hai tay ôm đầu, nhìn cũng không dám nhìn màn hình, sợ hãi la hét um sùm, còn anh chàng ngồi bên cạnh mặt mày tỉnh như sáo, điệu bộ giống như anh đang xem phim hài không bằng!
Năm phút sau, Tiểu Băng giống như vừa từ địa ngục trở về lảo đảo bước ra khỏi rạp, mặt cắt không còn giọt máu. Còn Thiên hai tay đút túi quần, thong thả đi ra, điềm nhiên như không.
Phải chờ đến gần mười phút cô mới có thể hoàn hồn lại được.
"Thật không công bằng! Tại sao đến xem phim em cũng thua anh chứ!!!" Giọng cô ấm ức.
Anh buồn cười vì tính cách trẻ con của cô, mỉm cười đáp: “Tại em dở quá thôi.”.
Cô nghe xong cảm thấy tức muốn ch.ết! Chỉ là cô một chữ cũng không cãi lại anh, bản thân cô cũng cảm thấy mình dở thật… Aaaaaaa!!!
......
Nhanh như vậy mà đã đến giờ hẹn rồi! Cả bốn người tập trung trước cửa siêu thị trò chuyện một chút nữa rồi tạm biệt nhau.
Về đến nhà, nhớ lại buổi chiều hôm nay, cả ba người đều không hẹn mà nở nụ cười! Chỉ riêng Thiên, anh không cười nổi… Anh đang nghĩ đến Linh… Anh thật sự nhớ, rất nhớ cô ấy!!!
Mệt mỏi, Thiên khẽ thở dài…