Chương 9: Người đàn ông đó gọi là mộ thanh (5)

Trong lòng Nhan Thấm cảm thấy rất rối rắm, không phải không có tốt đẹp mà chính là đã trôi qua, năm đó lúc đính hôn cô cũng không có bất kỳ ý kiến gì, dù sao cũng lớn lên cùng nhau, anh đối xử với cô cũng không tệ, loại phương thức đối đãi này giống như là cây gậy và củ cà rốt vậy, một giây trước vẫn còn ngọt ngào tinh tế, một giây sau anh có thể tức giận ngay.


Nếu như không phải là Mộ Lương, cô cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước, cô vĩnh viễn nhớ rõ một ngày kia, mưa phùn rả rích, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên mỉm cười: "Ôi, cả người em dầm mưa đều ướt cả rồi? Em muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của anh sao, anh cho em biết, chỉ bằng quan hệ hiện tại của hai chúng ta, hiện tại cho dù anh có ‘xử lý’ em, cha mẹ em cũng sẽ vui vẻ bỏ qua, em tin không." Thật sự là anh đang cười, vẻ mặt cũng là cà lơ phất phơ, lại gọi người làm cầm khăn tắm tới, anh nhận lấy sau đó lực đạo trên tay mềm nhẹ, bắt đầu lau tóc cho cô, Nhan Thấm cúi đầu, dường như cũng không phân được là mưa hay là nước mắt của cô, hốc mắt cô hồng hồng, ra sức tránh thoát khăn tắm màu trắng trên đầu kia.


Bạn đọc truyện tại Di3nd@nl3quy/d0n


"Giống như con thỏ vậy." Cố Diễn Sinh cho là cô lại đùa giỡn với anh, trong lòng cũng là ý cười tinh tế, ngón tay xẹt qua môi của cô, sau khi bị lạnh môi của cô có màu tím nhàn nhạt, Cố Diễn Sinh cúi đầu hôn môi của cô, để cho môi của cô tản ra một chút ấm áp. Vừa mới cúi đầu, còn không có chạm vào môi của cô, Nhan Thấm đã quay đầu đi, sợi tóc đen phất qua gương mặt của anh, có một chút nhột, anh nheo mắt, trong mắt có tia máu lướt qua, giống như là từng điểm từng điểm yêu khí, cùng tụ lại một chỗ, sau đó có thể bộc phát bất cứ lúc nào, anh cắn môi.


"Cố Diễn Sinh, chúng ta hủy bỏ hôn ước thôi." Dĩ nhiên Nhan Thấm sẽ không nói những lời như ‘ thật ra từ trước tới nay em chỉ xem anh như anh trai ’, cái này thật là ngu xuẩn, cô chỉ biết, Cố Diễn Sinh là thanh mai trúc mã, người khác đều nói anh và cô là ‘ trời đất tạo thành một đôi ’, vì vậy cô tin.


Cố Diễn Sinh chưa từng nghĩ tới Nhan Thấm sẽ nói những lời này, anh biết cô không thương anh, chỉ là anh cũng biết xưa nay Nhan Thấm luôn tin tưởng lời nói của mọi người xung quanh, anh cho là anh có thời gian cả đời để cùng cô đi quảng đời còn lại, cho dù cô không thương anh, anh cũng có biện pháp để cho cô thương anh.


available on google playdownload on app store


"Tại sao?" Cố Diễn Sinh chỉ hỏi cô như vậy
"Em không thương anh."
Bạn đang đọc truyện tại Di3n d@n l3 quy/ d0n


Xưa nay Cố Diễn Sinh luôn kiêu ngạo, cũng không nói lời thừa thải trực tiếp giẫm khăn tắm ở dưới lòng bàn chân, Nhan Thấm rõ ràng nhìn thấy ngón tay của anh nắm thật chặt, các đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt, đến máu tươi cũng không có chảy ra, anh nắm chặt lòng bàn tay, xung quanh là một loại không khí quỷ dị hắc ám, trong vườn hoahoa tường vi vừa nở, một bụi lại nối tiếp một bụi, chen chúc nhau, ở một nơi vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Cố Diễn Sinh ngừng một chút: "Được."


Hôm nay hình ảnh này lại quay trở lại, khuôn mặt tươi cười của Cố Diễn Sinh, năm đó Nhan Thấm nhất định không nghĩ tới, đã nhiều năm như vậy, cô cố gắng lâu như vậy, kết quả vẫn lại là như vậy.


Nhan Thấm khuất phục, nghiêng đầu cười: "Em phát hiện bây giờ phương thức anh đối với em, vẫn là củ cà rốt và cây gậy, giống như trước kia vậy." Cô không thương anh, đây chính là sai lầm lớn nhất.


"Buổi sáng ngày mai anh gọi em, biết em rất là tham ngủ, hơn nữa trên máy bay cũng ngủ không được ngon." Cố Diễn Sinh vén sợi tóc của cô, đen nhánh sáng ngời.


Thật ra thì có lúc thanh mai trúc mã cũng có chỗ tốt, cho dù không phải yêu, anh cũng biết cô không thích cà rốt, sẽ cẩn thận quan tâm cô, anh biết cô tính xấu, tốt hoặc là hư hỏng của cô. Biết được tay cô vào mùa đông sẽ lạnh lẽo, biết cô thích ngủ nướng và làm nũng, biết cô thích ăn cái gì không thích ăn cái gì. Dù là không yêu nhau, cũng có thể giống như một loại thân mật cùng nhau bước tiếp, nỗ lực đi tới cuối cùng.


Khi một cảm xúc giống như là tuyệt vọng xẹt qua lòng cô, Nhan Thấm tỉnh, thật sự cô không cách nào ngủ ngon giấc được khi đang ở trên máy bay, Cố Diễn Sinh đang nhìn một ít đồ vật, thuật ngữ chuyên ngành, Nhan Thấm nhìn không cách nào hiểu, Cố Diễn Sinh cũng không có ý tứ muốn trốn tránh. Nhan Thấm nhìn ngón tay của anh, năm ấy cô hiểu được lòng bàn tay của anh bị chính cô lưu lại sẹo, hôm nay đã không còn, tay của anh vô cùng lạnh lẽo, nước da của quân nhân sẽ không trắng như vậy, coi như trước kia Cố Diễn Sinh trắng nõn, sau này cũng thành nước da màu đồng thiếc, vóc người cũng trở nên càng ngày càng tốt, Nhan Thấm vươn tay, cầm ngón tay của anh, trong nháy mắt liền thấy được sự đối lập, làn da của cô là trắng noãn, còn có thể mơ hồ thấy gân xanh phía dưới.


"Có chuyện gì sao?" Cố Diễn Sinh quay đầu lại, lộ ra nhàn nhạt mỉm cười, anh cực kỳ có hương vị đàn ông.
Nội tâm của cô là một mảnh hiu quạnh.


Nhan Thấm không phải chấp nhận, là bất lực, đã biến thành như vậy, thì phải làm thế nào đây, già quang bản không có kéo xuống, cô chỉ nhìn thấy bên ngoài một mảnh trắng xóa.


Cố Diễn Sinh nheo mắt, lúc xuống máy bay liền cho người đưa Nhan Thấm trở về nhà ở thành phố G trước, sau khi nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt của anh, có người ở bên lỗ tai anh nói nhỏ: "Mới đây bên kia Cục cảnh sát liên tục làm khó dễ, cái người tên là Mộ Thanh xưng là đại diện cho ba mươi năm tới của Cục cảnh sát, đặc biệt mời anh qua đó." Vừa vào bên trong xe, Cố Diễn Sinh chỉ là cảm thấy lười biếng muốn ngủ, sau khi nghe được hai chữ Mộ Thanh nhẹ nhàng ‘ chậc ’ một tiếng, cảm thấy là thật là mệt mỏi.


Sau khi nhìn thấy Mộ Thanh, Cố Diễn Sinh chỉ là nhẹ nhàng cười: "Thân phận này của Mộ Đại Thiếu Gia thật ra khiến tôi rất kinh ngạc, Cục trưởng." Mộ Thanh thấy Cố Diễn Sinh, chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười.


"Nghe nói sắp tới là ngày giỗ của Mộ Lương, không biết thân là em trai, nhị thiếu gia anh có về nhà một chuyến hay không." Nhà họ Mộ có hai người con trai, con cả ôn lạnh (ôn hòa + lanh nhạt), con thứ yêu nghiệt (người chuyên làm bậy). Con cả Mộ Lương lịch sự ưu nhã, đối với tất cả mọi người đều mỉm cười, dễ tính, tính tình ông nội nhà họ Mộ nghiêm khắc, con cả nhất định sẽ tiếp quản nhà họ Mộ. Con thứ thì bị lạnh nhạt, tuy ngoài mặt thì hòa thuận nhưng trong lòng thì đối nghịch, hôm nay con cả ch.ết đi, con thứ là người được coi trọng nhất, cho nên nói cách khác, Mộ Thanh nên cảm tạ Cố Diễn Sinh mới đúng.


"Đến nay lời nói Cố nhị vẫn là ác độc như vậy." Cuối cùng Mộ Thanh cũng mỉm cười, mang theo từng điểm từng điểm tà khí, giống như từ sau lưng lộ ra ngoài, anh dựa vào, vẻ mặt lạnh nhạt: "Dù sao tôi và Nhan Thấm cũng từng mập mờ không rõ một đoạn thời gian, dĩ nhiên là hiểu được thân phận của mình là gì."


Em trai Mộ Lương, con thứ nhà họ Mộ.


Cố Diễn Sinh nhìn ngón tay của chính mình, đùa nghịch xoay tròn chiếc nhẫn trong ngón tay, là Nhan Thấm mua, hình thức đơn giản, anh lười phải tức giận, đáng tiếc Mộ Thanh từng bước từng bước ép sát, giống như là động vật mạnh nhất của rừng rậm Châu Phi, lộ ra hàm răng bén nhọn, bóng tối gần như đáng sợ: "Năm đó cuối cùng là xảy ra chuyện gì, chắc chắn Cố nhị thiếu càng rõ ràng hơn tôi."


Cố Diễn Sinh cười lạnh, răng trắng như tuyết lóe ra một chút ánh sáng, từng đóa từng đóa hoa sen trắng noãn nở rộ, như là nở rộ ở trong bóng tối, tuyệt vọng mà lạnh lẽo: "Cục trưởng Mộ chỉ giáo cho?"


Mộ Thanh nhìn chiếc ly trên bàn, lạnh nhạt đến mức độ nhất định, giống như một đóa hoa xinh đẹp, nụ cười của anh thậm chí còn lạnh hơn nước trong chén: "Thiếu tướng bộ binh, xảy ra chuyện lớn gì đều là ngài dũng cảm đi đầu, ở trước mặt truyền thông báo chí luôn bày ra một bộ quân nhân đồng cam cộng khổ, không biết đã lừa bao nhiêu người."






Truyện liên quan