Chương 17: Hoa nở (3)

Nhan Thấm vừa tỉnh dậy thì Cố Diễn Sinh đang ngồi bên giường hút thuốc lá, thuốc trắng thon dài, tuyệt đối không hút thuốc lá ở trước mặt Nhan Thấm, huống chi anh cũng không phải là rất yêu thích thuốc lá. Trong đầu Nhan Thấm Tâm đang vì sự việc hôm qua mà mất hồn mất vía, Cố Diễn Sinh ngược lại cười: "Nhìn em kìa, đây chỉ là chuyện nhỏ."


"Cố Diễn Sinh." Nhan Thấm gọi: "Là ông ấy chà đạp lên tất cả sự tin tưởng trong lòng em, em gọi ông ấy là ba nhiều năm như vậy, ông ấy cho em một điều kinh ngạc đến như vậy, hai mươi mấy năm là con gái một, kết quả lại phát hiện mình có một đám lớn anh chị em, em cũng nhịn, chỉ coi như đàn ông có mới nới cũ, huống chi mẹ có lòng tự tôn cao, hàng năm không ở trong nhà, vì vậy tự khuyên mình thông cảm bỏ qua. Nhưng mà em không nghĩ như thế, Nhan Thanh lại có thể mạnh hơn em, Cố Diễn Sinh, anh có hiểu hay không, anh hiểu được em. . . ." Cuối cùng ‘ thật rất muốn đi ch.ết ’ mấy chữ cuối tại anh mắt gần như ác độc của Cố Diễn Sinh mà nuốt xuống


Cố Diễn Sinh lấy một tư thế quái dị bóp vỡ thuốc lá lấy, cười như không cười nói: "Nếu như em nói thử mấy chữ phía sau ra một chút." Ngón tay dùng một phương thức ôn hòa xẹt qua sợi tóc của cô, đầu ngón tay của anh mang theo khí lạnh, từng chút từng chút, Nhan Thấm cắn đôi môi, hiểu được người này vui giận không rõ ràng, làm sao còn dám nói tiếp.


"Nhan Nhan, nếu gả choanh, mạng này chính là của anh, cũng không cho nói bậy nữa, nếu không anh liền thật sự tức giận đấy." Cố Diễn Sinh vẫn luôn dùng giọng âm ấm lành lạnh, khóe miệng cong lên một chút đường cong, nhưng trong mắt vẫn là lạnh lẽo: "Nhưng mà tất nhiên, mạng của anh cũng là của Nhan Nhan ." Mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, ngầm mạnh mẽ dùng sức.


Cố Diễn Sinh vui giận bất thường, suy nghĩ rất khó đoán, người khác không hiểu, Nhan Thấm cũng vẫn không hiểu được.


Nhan Thấm không hề tranh chấp nữa, dáng vẻ Cố Diễn Sinh cũng mềm mỏng hơn: "Chuyện của Nhan Thanh đó quay về anh tự khắc sẽ tìm người đi xử lý, yên tâm, trời sập xuống cũng có ảnh chống đỡ được”


available on google playdownload on app store


"Em không hận Nhan Thanh." Nhan Thấm không nhịn được thốt lên: "Chuyện này chỉ là bực tức của em, không trách người khác được, Cố Diễn Sinh, đây không phải như lúc còn bé người khác khi dễ em, anh liền cứ trả thù lại, anh cũng không phải là ‘anh Diễn Sinh’ khi còn bé, em cũng đã lớn, em cũng đã hiểu được không ít chuyện, tự em có thể xử lý được."


"Nhìn xem em tức giận cái gì." Cố Diễn Sinh không cố chấp với cô, mặc dù trong lòng đang tức giận, nhưng mà anh chưa bao giờ nổi nóng trong lúc ở cô đang tức giận, nha đầu này ngang ngược đến mức bướng bỉnh, anh lấy khăn vuông ra che khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu lần này em không cần đến chồng em là anh đây... anh dĩ nhiên là không làm những chuyện đó."


Trước đây Cố Diễn Sinh nói là ‘ nếu lần này em không cần đến anh Diễn Sinh của em là anh đây...anh dĩ nhiên là không làm những chuyện đó. ’


Hôm nay biến thành ‘ chồng ’, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không thể tiếp nhận, Cố Diễn Sinh ngược lại chuyển đổi (cách nói) rất tốt, cô mím môi, sau đó dụng lực gật đầu một cái.


Mặc dù Nhan Thấm nói mình sẽ xử lý tốt, nhưng trong lòng cô rõ ràng, dưới đáy lòng của ba coi trọng người nào, Nhan Thanh kìm nén bao nhiêu năm, cô tất nhiên oán giận, nhưng cũng hiểu được chuyện này nặng hay nhẹ , trong lúc nhất thời không xuống tay, cũng cho Nhan Thanh cơ hội, diệt trừ thế lực của cô ở thành phố A, gần đây ba luôn nói hi vọng dời vốn của cải về công ty, phát triển tốt hơn.


Mẹ bên kia thế đơn lực bạc , Nhan Thấm không ở thành phố A lâu, thật đúng là không ai có thể giúp cô.
Trùng hợp lúc này Nguyễn Miên tới, cười nhẹ nhàng , nhìn thấy Nhan Thấm liền lười biếng chào hỏi: "Sớm."
"Cậu đến làm gì." Giọng Nhan Thấm dừng một chút


"Nhận ủy thác của ba cậu thôi." Nguyễn Miên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đừng không muốn gặp mình, chuyện này sớm muộn gì cũng phải tới, em trai nhà cậu nói rõ muốn lấy quyền của cậu, nếu là mình, lén lút tìm người giải quyết hắn, chỉ tiếc cậu nhân từ nương tay, chuyện bỉ ổi như vậy, tìm chồng cậu là tốt rồi, không cần đến cậu." Nguyễn Miên từng chữ từng câu nói nhẹ nhàng linh hoạt, người giúp việc mang nước lên, cô (NM) yêu thích vị đắng của cà phê, màu tối om om , Nhan Thấm thì không muốn uống, ngón tay cô (NM) cầm linh hoạt, Nguyễn Miên nhấp một ngụm: " Trà nhà cậu rất tốt, nhưng cà phê còn kém một chút."


"Lấy những tài liệu đó đưa tớ xem một chút, nếu không phải quá đáng, ký rồi coi như xong." Giọng Nhan Thấm nhàn nhạt


"Nhan Thấm, chuyện này đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, thứ quyền lực này không phải cậu cứ cho là được, Nhan Thanh chịu đựng nhiều năm như vậy là vì cái gì, cậu nhường bước, đã có thể đến mức cái gì cũng không có, coi như không nghĩ cho mình, mẹ cậu sau này sống một mình như thế nào, có một số việc, không phải là vì mình, mà là vì những cái được gọi là ‘ đại cục ’ (tình hình chung, toàn cục)." Mặc dù miệng Nguyễn Miên nói không ngừng, trên tay ngược lại đưa túi hồ sơ cho Nhan Thấm, Nhan Thấm nhận lấy


"Chuyện ở trường quân đội, Nguyễn Miên, người khác không biết được, không có nghĩa là tớ cũng không biết được." Nhan Thấm giao túi hồ sơ cho người bên cạnh, hơi nhếch môi cười


• Nguyễn Miên vẫn lười biếng ương bướng, bình thường uể oải mệt mỏi , người khác không hiểu, chọc cô cũng không biết, chính là ở sau lưng hạ đòn sát thủ, cô chơi liều, dao găm sáng chói, một dao đâm vào trong cổ họng, máu tươi có thể bắn tung tóe cao đến ba trượng (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m => 3 trượng là 10m); thỉnh thoảng cũng làm nũng giả vờ nhu thuận , làm một hủ nữ nhỏ bé, dường như không tranh giành quyền thế, một phụ nữ như vậy, ngoan độc cũng ngoan độc, mềm mỏng cũng mềm mỏng , nham hiểm không thể so với người thường, về điểm nhiều việc loạn này của nhà cô ấy thì Nhan Thấm cũng không phải có thể so sánh, năm đó Nguyễn Miên mới 17 tuổi, trong tay cầm dao giải phẩu, có nụ cười xinh đẹp, từ bên trong nhà gió tanh mưa máu cô ấy đi ra, vẫn tự đắc như trước.


Nhan Thấm nói mấy câu, Nguyễn Miên luôn luôn bất hiện sơn bất lộ thủy (ngấm ngầm, không rõ ý tứ), bỗng nhiên liền thay đổi sắc mặt, nhe răng, màu trắng trên hàm răng lóe sáng, trong mắt có sắc máu thoáng qua.


Nhan Thấm nhìn thất sắc mặt này của cô ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, trong giây lát Nguyễn Miên liền mềm mỏng xuống: " Lời nói này của Nhan Nhan, tớ thật sự không hiểu."
"Biết rõ cậu không hiểu, chẳng qua là tùy ý nói một chút thôi." Nhan Thấm xoay người đi mất


"Tớ chính là hi vọng cậu và Cố Diễn Sinh ở bên nhau thật tốt đấy." Cuối cùng Nguyễn Miên yếu ớt nói một câu, sau một giây đồng hồ cuối, sắc máu rốt cuộc biến mất


Sau khi Nhan Thấm vào phòng ngủ liền khóa trái cửa, giơ chân ném văn kiện sang một bên, trong lòng cảm thấy đau khổ, ở bên trong phòng ngủ không an lòng, cô sao lại cam nguyện nhường quyền lực cho Nhan Thanh, nếu là trước đây còn may ra, hôm nay trong lòng cô đang uất ức, ba cô đã ra tới một chiêu như vậy rồi, thật xem cô thành yếu đuối cỡ nào, không phải cô sẽ không làm, là ông ta buộc cô như thế.


"Trở về thành phố A?" Lúc Cố Diễn Sinh nghe được Nhan Thấm nói lời này, mắt hơi kéo dãn một chút, tròng mắt nhỏ dài, dường như có ánh sáng ở bên trong, tản ra từng chút từng chút.


"Ba em muốn em nhường cổ phần ra, nhường tài sản ra, tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)." Nhan Thấm hơi nhếch môi: "Em ở thành phố G, chỗ này quá xa, em phải về thành phố A trước."


"Được, về nhà thăm người thân thôi, anh và em cùng nhau trở về." Cố Diễn Sinh mở ngón tay của cô ra, sau đó từ từ cầm lấy: "Cũng nên về nhà một chuyến rồi đấy, Nhan Nhan ngoan, anh ở đây."


Đúng vậy, Cố Diễn Sinh vĩnh viễn đều luôn ở đây, từ lúc còn nhỏ trở đi, chưa bao giờ tách ra xa nhau, xem như không phải tình yêu, tình cảm như vậy, cũng vĩnh viễn không cho phép bất cứ kẻ nào làm phai mờ.






Truyện liên quan