Chương 39: Biệt ly, vì sự theo đuổi tốt hơn (5)

Lá thư thứ tư


Lòng nghi ngờ của con người xưa nay là nặng nhất, chuyện tôi sợ nhất không phải là em nghi ngờ tôi, lúc nhỏ em rất lanh lợi đáng yêu, khi đó tâm cơ của Nguyễn Miên rất sâu, tôi không biết được tại sao, trong lúc đó em lại cách xa tôi, thời gian trường quân đội, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, xem vào lúc này, em đang làm gì, đang mỉm cười với người nào, có để lộ ra hai cái răng thỏ không.


Em ghét nhất tôi nói em răng thỏ, tôi cũng thích nhất nói câu độc ác với em, tôi thích nói em đần, nói em ngu, khi tức giận sẽ bảo em cút, tôi chỉ chọc tức, tại em không thích tôi mà thôi, nghĩ đến khi đó chắc cũng chưa có duyên phận nhỉ, tôi yêu em như vậy, nhưng tôi đối với em mà nói cũng chỉ là một người anh trai mà thôi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn


Từ lúc nhập ngũ về, thấy bộ dạng em mỉm cười, đã không còn răng thỏ, lúc ấy tôi rất nổi giận, em nói tôi bệnh thần kinh, không cởi mở, khó gần, sau khi tôi vừa dụ dỗ vừa cầu xin, dáng vẻ của em khi đó, tôi chưa bao giờ từng nói cho em biết, mang theo e sợ xấu hổ, giống như con thỏ, con thỏ nhỏ không có răng thỏ.


Sao lại là con thỏ ư?
——- Cố Diễn Sinh


Khi Cố Diễn Sinh tỉnh lại, đập vào mắt chính là một mảng lớn màu đen, anh còn đang nghi hoặc tại sao có thể có màu đen, đi lên một chút nữa là mặt của Nhan Thấm, đó là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, Nhan Thấm chỉ biết nói Cố Diễn Sinh ‘xinh đẹp’ như thế này như thế kia, mà lại quên mất bản thân cũng vô cùng xinh đẹp, anh nghiêng đầu nhìn cô, tướng ngủ rất yêu ổn, giống như một đứa bé, bộ dạng này làm Cố Diễn Sinh nhớ tới cô khi còn bé, khi đó cô còn nhỏ, khi đi học thích ngủ, Cố Diễn Sinh bay qua tường rào, thật vất vả đến phòng học của bọn họ, Nhan Thấm đang ngủ, lúc ấy mọi người cũng đã đi rồi, chỉ còn lại một mình cô, giống như giữa bầu trời này chỉ có một mình cô.


available on google playdownload on app store


Vốn Cố Diễn Sinh muốn đánh đầu vào đầu của cô để trừng phạt, nhưng cũng không biết tại sao, đến cuối cùng, anh lại không làm, chẳng qua là cong ngón tay lại, cuối cùng lại yên tĩnh, sửa lại tóc của cô, khi đó cô ngủ còn chảy nước miếng, từng sợi trong suốt, đôi môi cũng đỏ tươi, quỷ thần xui khiến thế nào, anh lại hôn lên, cô bé tỉnh lại, xoa nhẹ mắt, thanh âm ngọt ngào: "Anh, anh đang làm gì vậy??"


Đúng rồi, là anh. (anh ở đây là anh trai nhé)


Khi Nhan Thấm tỉnh lại, Cố Diễn Sinh đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ này làm cô chợt nhớ lại thời gian vừa mới kết hôn, cô khóc cả đêm, anh thấy thì đã phiền, trực tiếp nói ra những câu tàn nhẫn, cô bị dọa đến sửng sốt sửng sốt, sau đó buổi sáng nhìn thấy cũng là bóng lưng của anh, mảnh khảnh xinh đẹp vô cùng, đầu Nhan Thấm sinh ra đau đớn, tầm mắt lập tức dời về đến trên đùi của anh, sau đó mới nhớ tới, cưới rồi ly hôn, con cũng sinh rồi, thứ tự cũng điên đảo, thế giới cũng tối đen, Nhan Thấm chợt giống như bị hút hết sức lực, tính tình, dáng vẻ như vậy, quả nhiên là không làm cho người thích, chỉ là cũng tốt, cô cũng không cần người bên cạnh thích, nghĩ đến đây, chợt lập tức khẽ cười lên: "Ôi, sáng sớm đã ngắm phong cảnh sao?"


Cố Diễn Sinh là người thích nói lời nói tàn nhẫn, khi lần đầu tiên nghe nói những lời này, chỉ quay đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, nói: "Bản thân anh nghĩ, người xinh đẹp như vậy nằm ở trên giường, không nổi lên một chút phản ứng gì không khỏi cũng quá có lỗi với chính mình, vốn tới thăm em nhìn thôi cũng nổi lên phản ứng rồi, đang chuẩn bị đè tay chân em lại, em đã tỉnh mất, nhìn xem, thời gian tỉnh này, quá không phải lúc." Rõ ràng là giọng nói đùa giỡn, khi anh nói quả thật lại quá nghiêm chỉnh, Nhan Thấm xấu hổ mang theo e sợ, tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy anh nổi lên phản ứng, phát hiện người này thật sự không nói láo, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngược lại Cố Diễn Sinh bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, mắng: "Ngu ngốc sẽ không gồ lên." 


"Anh lưu manh." Nhan Thấm chỉ nói một câu này, Cố Diễn Sinh đi ra cửa, chợt nhớ tới cái gì đó, vì vậy mỉm cười nói: "Ban nãy Hạ Xuân Đông gọi điện thoại, người đó em biết chứ, hiện tại anh không tiện, giúp anh đón tiếp được không?" Lúc anh nói chuyện, có một chút ý trưng cầu ý kiến, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không chú ý, cứ như vậy mà đồng ý, Cố Diễn Sinh quay đầu cười: "Biết là em không chịu nổi một chiêu này."


Sau khi phát hiện mình mắc mưu, Nhan Thấm chỉ có hai chữ, tức giận, tuy nói cô biết Hạ Xuân Đông, nhưng đối phương không nhất định biết cô, đó cũng là một cô gái lợi hại, nhỏ hơn cô năm tuổi, sinh ra trong gia đình cán bộ cao cấp, nghe nói thời gian ba cô ấy và ba Cố Diễn Sinh ở trong quân khu, là cùng chung một phe, Nhan Thấm xoa huyệt Thái Dương kêu đau, dĩ nhiên, đó cũng không phải là một người bớt phiền, khi Nhan Thấm làm việc, nghe nói Hạ Xuân Đông được đại học Massachusetts nhận vào, cô nàng kia lại không phải chui vào trong Thanh Hoa, nói gì nghiên cứu ‘Văn học cổ điển’, cũng không muốn mình học ba năm khoa học tự nhiên, làm gì mà đi nghiên cứu biểu diễn gì đó, trong nhà khuyên can mãi cũng không muốn, hôm nay cũng đã lẫn vào trong phong thủy sinh khởi*.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn


(*Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung sự việc đang làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng.)


Hạ Xuân Đông, đó là một chuyện xưa về thanh mai trúc mã khác, chẳng qua là đáng tiếc, hoàn toàn khác với mình, bọn họ phong sinh thủy khởi, tự do tự tại, Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, mặc kệ như thế nào, cũng giống như tiếc hận, nhưng đã không liên quan gì đến mình nữa rồi.


Nhan Thấm tốn thời gian đánh răng rửa mặt, quốc gia này thời tiết khá lạnh, cơ thể Nhan Thấm cũng là người yếu ớt, chịu không được những thứ kia giày vò, sau khi mặc áo dài, vuốt mái tóc lui phía sau rồi buột lại, lộ ra gương mặt, cô để mái hai bên, nhìn mình trong gương, nghiêng đầu bắt đầu mỉm cười: "Nhan Thấm, đã lâu không gặp." Trên trần nhà tỏa ra hơi thở lạnh như băng, giống như có gì đó, trong nháy mắt chợt bể tan tành, không oán được bất kỳ kẻ nào.


Cố Diễn Sinh đang tưới nước trong vườn hoa, vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh, nhìn thấy Nhan Thấm, từ trong lòng khẽ cười lên, lưu chuyển đến trên mặt: "Nhìn em như vậy, nơi nào thật sự chịu cho em đi." Anh vươn tay ra, lòng bàn tay có hơi thở ấm áp, Nhan Thấm đứng ở đằng xa, khẽ cười một cái, vì vậy để vào lòng bàn tay của anh.


"Còn tưởng rằng tính khí như thế sẽ kéo dài, không nghĩ tới vẫn chỉ là tính tình trẻ con, tức giận cái là coi trời bằng vung." Khi ở trên xe, Cố Diễn Sinh mở miệng như vậy, Nhan Thấm muốn phản bác, cũng không tìm được từ gì để nói, chỉ nói anh nói bậy, vì sao nói bậy cũng không muốn nói, chỉ là lại tựa vào trên vai của anh cười.


Cố Diễn Sinh nói cô hồ đồ, cô mím môi không nói gì, nhà bọn họ cách xa thành phố phồn hoa, đi chợ trung tâm tốn không ít thời gian, Nhan Thấm là người không thích ngồi xe, chỉ một lát, mặc dù sẽ không chảy nước miếng, vẻ mặt cũng đáng yêu, vẫn là một con thỏ, lanh lợi đáng yêu.


Cố Diễn Sinh mắng cô khó chấp nhận, nơi nào nhiều phiền phức như vậy, đơn giản chính là một phiền toái to lớn, mặc dù trong đầu nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng đang mỉm cười, ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào lúc này, lông mi cô cong cong, giống như nước, ánh mặt trời chuyển đến trên mặt, Cố Diễn Sinh cúi đầu mỉm cười, vừa vặn thành một bức tranh.


Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, một đời yên ổn.






Truyện liên quan