Chương 42: Lông ngỗng (3)
Phong thư thứ bảy
Đôi khi lơ đãng lại nhớ tới em, thật sự rất lơ đãng, khi đang tưới hoa trong vườn, giống như thấy em mỉm cười đứng trước mặt, đây là chuyện vô cùng đáng sợ, anh luôn cảm thấy, sự đáng sợ đó giống như có một ai đó bước vào trong nội tâm một người, nhìn trộm xem trong lòng anh ta thế nào, anh sợ để người bên cạnh biết anh yêu em, lại sợ người bên cạnh không biết anh yêu em, đây là mâu thuẫn khó hiểu của anh, thỉnh thoảng anh không phản ứng kịp lại chìa tay về phía không khí, anh chỉ mong em sẽ không rời xa.
Anh cho rằng cái kết của thanh mai trúc mã cho dù không phải trong tim có nhau thì cũng là tình bạn đẹp đẽ, giống như anh yêu em, cho dù em không yêu anh thì cũng thích anh, sau này anh mới biết, việc anh thích em không có liên quan gì với em cả, đây là một chuyện rất tàn nhẫn, anh cũng sợ nhất là xảy ra chuyện như thế, anh muốn được khóc, thậm chí mong rằng người ngoài không biết đến chuyện ấy, nhưng anh không thể khóc, bởi vì anh khóc, em sẽ lo, anh cũng lo.
Trước kia anh có hỏi em, thích là thế nào, em nói là ấm áp độ lượng, thế là anh cẩn thận thay đổi, em lại nói làm bản thân là tốt nhất, anh rõ ràng từng bước làm theo lời em, nhưng vì sao cuối cùng lại không có được trái tim em.
Yêu em, là điều anh đã làm tốt nhất.
Cố Diễn Sinh
Mộ Thanh cúi đầu cười nhẹ nhàng, giọng nói vô cùng hay, sau đó thờ ơ thốt lên: “Chân Cố nhị thiếu bị tê liệt thật đúng lúc.”
“Do ông Trời nể mặt thôi.” Cố Diễn Sinh dùng sức bốn lạng đẩy ngàn cân, nhìn về phía Nhan Thấm đang nghiêm mặt dạy dỗ Cố Ngôn, Cố Ngôn còn bé, nào đã hiểu đúng sai, nhấp môi cười nhẹ: “Có lẽ hạnh phúc đang là hiện tại, vợ đứng bên cạnh mỉm cười với anh, con trai nghịch ngợm phá phách, anh cam tâm tình nguyện thu dọn tàn cuộc cho nó.”
Mộ Thanh siết các ngón, Nguyễn Miên đang ngồi bên cạnh sửa móng, thấy anh ta bỏ điện thoại xuống, mím môi cười nhẹ nhàng: “Hối hận? Nếu không phải trước kia anh vứt bỏ, chỉ sợ đứa bé bây giờ cũng lớn hơn Cố Ngôn, không biết là nam hay nữ, thật đáng tiếc, giống tôi không phải tốt sao, Cục trưởng Mộ, trước đây thấy anh như thế, còn tưởng anh không sợ trời không sợ đất, bây giờ thì hiểu rồi, Nhan Thấm chính là vết thương anh vĩnh viễn không thể chạm vào, thật thú vị, anh nói xem.” Những câu Nguyễn Miên nhả ra như kim châm, những mũi kim tinh tế dày đặc.
Mộ Thanh cau mày, sau đó lại cười: “Cô Hai nhà họ Nguyễn chỉ giáo cho, nghe nói đám anh chị em gái nhà cô lại ngóc đầu dậy, nhắm vào vụ giết người lần trước, chỉ sợ đến lúc đó tôi có lòng mà không có sức, thế thì không tốt lắm, cô nói đi.”
Nguyễn Miên cười lạnh: “Việc này không nhọc Cục trưởng Mộ phí tâm.”
“Vậy thật không gì tốt hơn.” Mộ Thanh đáp trả.
Cố Ngôn thấy Cố Diễn Sinh cúp điện thoại, lập tức chạy về phía Cố Diễn Sinh, nước mắt lăn nhanh xuống: “Bố... mẹ bắt nạt con, mẹ xấu... mẹ xấu.” Cố Ngôn vừa tròn ba tuổi, không học được cái gì mà lại học được cái mách lẻo, Nhan Thấm tức giận đến nội thương.
“Nói với bố thì thế nào, bây giờ người làm chủ cái nhà này là lão nương, nếu con còn dám vén váy bạn gái nữa, mẹ sẽ băm con ra rồi hấp lên.” Nhan Thấm gần đây đang có xu hướng biến thân thành sói, Cố Diễn Sinh đoán quá nửa là do tiếp xúc với Hạ Xuân Đông, anh nghĩ không thể để vậy nữa, bằng không có ngày Nhan Thấm tức giận thật sự anh sẽ thê thảm, nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, vẫn cứ là bà xã quan trọng hơn con trai, bế con trai giao cho bà xã, tranh thủ sự khoan hồng, trong lòng nghĩ: Cứ mặc kệ chuyện của nó đi thôi.
Ai biết Nhan Thấm cười lạnh rồi lơ đãng nói: “Đừng có học theo bố con, khi bé đã dám vén váy mẹ.”
Cố Ngôn không hiểu: “Nhưng bây giờ bố đã kết hôn với mẹ rồi mà?”
Trong lòng Nhan Thấm đưa một dấu gạch: “Ai biết được ngày nào đó không ly hôn.” Thật ra chỉ là câu nói đùa, có điều đáng tiếc, Cố Diễn Sinh lại không thấy nó buồn cười, mặt liền lạnh xuống, Nhan Thấm phách lối chỉ trong phạm vi Cố Diễn Sinh có thể chấp nhận, lúc nhỏ Nhan Thấm đã bị Cố Diễn Sinh bắt nạt quá chừng, đâu dám đè đầu Cố Diễn Sinh, huống hồ Cố Diễn Sinh còn đen từ bụng ra ngoài, người đàn ông này chính là một ác ma, đáng khinh bỉ, tất nhiên Nhan Thấm chỉ dám OS trong lòng, nếu dám nói ra, cô tuyệt đối sẽ bị đưa vào chỗ ch.ết, cho nên vì sự an toàn của mình, cô bớt nói đi mà làm nhiều lên.
“Nhan Nhan, em nói lại có được không, vừa nãy anh lại không nghe rõ.” Cố Diễn Sinh đang cầm trong tay một đóa hoa màu đỏ như máu, nụ cười vẫn xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng, tia sáng lóe lên, cả người như được bao phủ trong màn sương, anh xinh đẹp lạ lùng.
Nhan Thấm liền ngậm miệng: “Đó là huyễn thính thôi, thật đấy, Cố Diễn Sinh, anh nghe em nói này, có rất nhiều chuyện đều là hiểu lầm, vừa nãy em chỉ muốn dạy dỗ Cố Ngôn...” Còn những lời chưa nói hết, cô đã thấy gò má cười như không cười của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm cuống cuồng, nóng nảy, cúi người xuống hôn môi Cố Diễn Sinh, cũng không phải lần đầu tiên chủ động hôn, hồi nhỏ khi bị Cố Diễn Sinh bắt nạt, cũng bị anh ép buộc đòi hôn cô, chẳng qua nói chung không phải cam tâm tình nguyện, lần này lại là bằng lòng, môi anh rất mềm mại, Cố Diễn Sinh mềm nhũn, nâng đỡ ót cô, trong mắt là nhu tình, Nhan Thấm đâu biết anh sắc đảm bao trời, chỉ nghĩ là một cái hôn nhẹ, nào ngờ trở thành thế này, đầu lưỡi của Cố Diễn Sinh cướp đoạt mọi thứ trong cô, Nhan Thấm túm lấy áo Cố Diễn Sinh, hai tay vô lực: “Không được... Sinh, không được... không được...”
Cố Diễn Sinh tựa trên vai Nhan Thấm, giọng nói mập mờ đến lạ lùng: “Em yêu... anh muốn...” Chữ “muốn” của anh nhấn thật mạnh, Nhan Thấm đỏ mặt, thầm mắng lưu manh, du côn gì đó, Cố Diễn Sinh tựa trên vai cô hết sức nghiêm chỉnh nói: “Ừ, anh đang thích lưu manh đấy.”
Nhan Thấm nghĩ đây có phải Cố Diễn Sinh hay là ngụy trang vạy, đầu năm nay, chuyện nào cũng có, Cố Diễn Sinh sao lại biến thành bộ dạng này chứ? Thật quá hư hỏng, quá hư hỏng, hư hỏng quá đáng...