Chương 2: Giải thoát
Ta là con thứ năm của phú thương Nguyên thành Lí Nhương, nhi tử của một người tiểu thiếp sinh. Trên có hai huynh hai tỷ đều là chính thất sinh ra dưới có ba muội. Mà mẫu thân của ta vốn là làm đầu bài của thanh lâu lớn nhất Nguyên thành, được phụ thân đi thanh lâu tầm hoan vừa ý dùng số tiền lớn chuộc về làm tiểu thiếp.
Lúc đầu phụ thân vẫn đối mẫu thân thiên y bách thuận1, theo dòng chảy thời gian phụ thân liền bắt đầu đối mẫu thân phiền chán, dần dần không hề tới chỗ ở của mẫu thân. Thiếp thất khác của phụ thân xem mẫu thân không còn được sủng ái liền luôn luôn đến chỗ mẫu thân tìm chuyện ức hϊế͙p͙ làm nhục, mẫu thân cũng tự cho mình là thân phận đê tiện một nhẫn lại nhẫn, cuối cùng buồn bực sầu não không vui, không quá ba năm buông tay thế gian. Đến lúc mẫu thân ch.ết đi phụ thân cũng không từng xuất hiện. Năm ấy ta năm tuổi.
Từ đó, ta thành hết giận trút giận của huynh đệ tỷ muội trong đại viện này, chỉ cần chúng nó mong muốn chỉ cần bị chúng nó trông thấy, liền không tránh khỏi cho ăn đánh. Thời gian bình thường lúc nào cũng có thể trốn liền trốn, xa cách đại trạch càng xa càng tốt, ở trong phòng hạ nhân co quắp sống qua ngày. Khi ta tám tuổi, đại mụ của ta, chính thất phu nhân của phụ thân rốt cục nhịn không được đối với khuôn mặt yêu mị của ta lớn lên càng ngày càng giống mẫu thân hạ thủ. Ngày đó ta đang ở trong viện tử trồng rau, đại mụ dẫn người hầu thân cận và một người nữ nhân tướng mạo diêm dúa loè loẹt đi vào. Ta vội vàng đi tới hành lễ quỳ trên mặt đất cúi đầu im lặng không lên tiếng cũng không dám ngó, đây chính là kinh nghiệm máu. Đại mụ cũng không để ý ta, thờ ơ hướng một tiểu nô quen biết bên ra hiệu: “Đi, nắm đầu của hắn giơ lên đây.”
Tiểu nô thô lỗ nắm đầu của ta nhấc lên. Ta thấy nữ nhân diêm dúa loè loẹt kia híp mắt tại trên mặt ta tỉ mỉ xem kĩ, sau đó chuyển hướng đại mụ: “Bao nhiêu?”
“Không cần tiền, chỉ cần để hắn mỗi ngày đi tiếp khách cho ta. Nương có cái dạng gì nhi tử sẽ có cái dạng đó.” Đại mụ vẻ mặt chán ghét, hướng mặt của ta hung hăng tát một cái.
“Ha hả một lời đã định. Loại này vưu vật ta có thể lượm được trong bảo khố. Bất quá cũng được, chính là đã là người của ta liền muốn không có quyền quản nữa, bằng không •••••• ”
“Hanh!” Bác gái vung tay áo trùng trùng điệp điệp mà đi.
Tám tuổi, tại đây trong đại trạch tử cũng đều có thể minh bạch việc đời này, ta cũng phải đi hướng đường của mẫu thân sao? Ta chỉ là muốn liền thế này bình thường thản nhiên mà trải qua vì sao rượu dung nạp chẳng được ta ngã. Ta không muốn bị người chà đạp không muốn bị người xem thường, không muốn bị người coi khinh a Vì sao? Vì sao?
Chờ khi ta phục hồi tinh thần lại, đã tại trên một chiếc xe ngựa rồi. Mã xa đong đưa lắc lắc đem hướng về phía vực sâu vạn ác. Không, ta không muốn, vì sao ta còn sống chứ? Vì sao không ch.ết? Vì sao may mắn đau khổ như thế. Kiềm nén bình thường, ở đây nghiệt ngã cũng hóa thành bi thương một dòng ý thức mà hướng ta kéo tới. Ta nhảy xe, tại trên mã xa bay nhanh ta nhảy xuống tới.
Chú thích:
1. thiên y bách thuận: nghìn đồng ý trăm thuận theo