Chương 8: Tửu hậu ngộ sự
(Hậu quả của say rượu)
Lý tương quân tên là Lý Nghị. Người cũng như tên ngay thẳng kiên nghị, là Thiết tướng quân của Lãnh Nguyệt hoàng triều. Người ta nói Thiết tướng quân là bách chiến bách thắng, người ta nói Thiết tướng quân trừng trị nghiêm minh, người ta nói Thiết tướng quân là chiến thần chuyển thế Lời thuật lại có thêm chút thần thánh vào nhưng cũng có thể hiểu được vị trí của Lý Nghị trong lòng bách tính. Cải trang đem theo bạc chuồn ra khỏi cung đi tìm Lý Nghị chiếu tướng của ta.
Kinh thành chính là kinh thành, ca múa mừng cảnh thái bình. Đi trên con đường cẩm hoa của kinh thành phồn hoa, đi bên cạnh ta còn có Lý tương quân, rất thích ý. Sáng sớm nay ra khỏi cung ta dễ dàng tìm thấy chiếu tướng phủ, cũng bởi vì mấy ngày này tân hoàng đăng cơ tứ phương yên ổn, Lý Nghị ở trong phủ cũng không rảnh rỗi. Ta nói với hắn là được hoàng thượng phê chuẩn xuất cung giải sầu Lý Nghị cũng không hoài nghi mà cùng ta đi dạo xung quanh.
Có mỹ nhân làm bạn đương nhiên không thể thiếu rượu ngon. Lãnh Nguyệt hiên, kinh thành tửu quán lớn nhất, đầy đủ rượu ngon, trong đó có một loại rượu ngon độc nhất vô nhị tên Thanh Phong là chiêu bài ở đây, có người nói Thanh Phong mỗi ngày chỉ một vò, dành cho người hữu duyên phẩm, không thu tiền. Chúng ta vừa đi đến tửu quán đã có mũi rượu thơm ngọt bay tới, hảo tửu! Tiểu nhị thân thiện nghênh chúng ta nhập tọa, cười hì hì hỏi: “Khách quan, dùng rượu gì a?”
“Loại nào cũng được. Ân cho một vò rượu nho đi!” Ta thích loại rượu này nhẹ nhàng mà không mất đi vị ngọt “Lý huynh, muốn rượu gì?”
“Cho một cân rượu Phần đi.”
“Hảo. Khách quan ngài chờ một chút!”
Chúng ta ngồi tại trước song cửa sổ lầu hai, phạm vi nhìn phi thường tốt, liếc mắt là có thể thấy toàn bộ lssug một của tửu quán. Ta châm cho hắn một chén trà rồi lại tự rót cho mình sau đó len lén quan sát hắn. Hắn nhấc chén trà nhẹ nhàng nhâm một ngụm, đôi môi đạm sắc dính nước thoạt nhìn thập phần bóng loáng, thực muốn ɭϊếʍƈ một chút. Mặt ta đỏ lên. Ta đang làm cái gì? Làm sao mà lại giống như quỷ háo sắc vậy? Tuy rằng với hắn có hảo cảm nhưng chưa đến mức thèm muốn khó nhịn, chẳng lẽ là vì lý do dương diện này ta chưa trải qua bao giờ? Nhất định là vậy. Nhất định là vậy.
“Nhược huynh? Ngươi làm sao vậy? Khó chịu sao? Có muốn trở về hay không?” Âm thanh của Lý Nghị thoáng chốc cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
“Không không có việc gì. Làm sao có thể có chuyện được chứ. Ngạch đã tới rồi, đến uống rượu uống rượu” Lúc này trùng hợp tiểu nhị bê rượu lên che giấu xấu hổ của ta.
Tửu quán này thực ra rất thú vị, rượu nho trong chén bạch ngọc càng lộ rõ màu tinh hồng. Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, tỳ bà dục ẩm mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?1 Rượu tựa như tiên huyết kia giữa xa trường dâng trào nói lên sinh mệnh của hắn! Ta hơi thở dài một hơi. Ngẩng đầu dục ẩm nhưng thấy Lý Nghị vẻ mặt cổ quái, có cảm động, có bi thương còn có một ít gì đó nói không lên lời. Ta vừa định hỏi, chợt nghe đã có người đi tới “Ba ba” “Vị tiểu huynh đệ này hảo tình hoài, chẳng biết có thể cùng uống một chén?” Người đến dáng người hảo không thua Lý Nghị, mặt mày tuấn lãng, quai hàm vuông vức, nhãn thần lấp lánh. Vừa nhìn đã thấy là nhân trung long phượng.
Ta liếc mắt dò hỏi Lý Nghị im lặng, thấy hắn hơi gật đầu lại với người kia cười cười: “Mời.”
Người kia thấy dáng tươi cười của ta hơi sửng sốt, lại lập tức bình thường, ngồi xuống cạnh ta.”Tại hạ Bạch Nham Phong. Không biết nên xưng hô với huynh đài?”
“Nhược U. Lý Nghị.” Ta chỉ mình lại chỉ Lý Nghị nói.
“Lý Nghị? Chẳng lẽ là Thiết tướng quân Lý Nghị? Cửu ngưỡng đại danh2 a!” Bạch Nham Phong nhìn về phía Lý Nghị.
Lý Nghị cũng hướng hắn ôm quyền: “Không dám. Ngưỡng mộ uy danh Viêm Quốc vương tử đã lâu!”
Viêm Quốc vương tử? Uống rượu còn có thể đụng với vương tử?!
“Ha hả đừng nói vương tử này vương tử nọ, hiện tại chúng ta chỉ là uống rượu thôi. Nột ngày hôm nay các ngươi thực may mắn a.” Bạch Nham Phong hướng chúng ta nháy mắt mấy cái, “Chính là chiêu bài của tửu quán này Thanh Phong, cùng nhau đến phẩm phẩm.” Lắc lắc bầu rượu trong tay.
Đã vậy, không quan tâm hắn là vương tử hay không, cùng ta có quan hệ gì đâu, cũng không thể lãng phí rượu ngon khó được. Lập tức mang một chén tới hướng hắn thỉnh rượu.”Bạch huynh?”
Bạch Nham Phong nhìn thoáng cái chén trong tay ta cười ha ha: “Hảo. Tính tình của Tiểu U ta thích, gọi Nham Phong đi. Đến uống rượu!”
Người này thật đúng là quen thói, Tiểu U? Tùy tiện thích gọi gì thì gọi đi. Lý Nghị nhíu nhíu mày, cũng chưa nói gì, ba người bắt đầu uống rượu.
Thanh Phong quả nhiên danh bất hư truyền. Vào miệng thanh điềm, hồi vị cam thuần, hậu vị vô cùng. Đáng tiếc chỉ có một vò! Chúng ta trò chuyện với nhau thật vui, bất tri bất giác mấy bầu rượu đã thấy đáy. Ta tuy rằng thích hương thuần của rượu, nhưng tửu lượng không ra gì, hơn nữa Thanh Phong này hậu kính3 thực lớn, không lâu hai mắt đã mông lung. Sư phụ từng cấm ta uống rượu nói ta uống rượu bộ dạng cực xấu, tửu lượng đã thấp lại còn thích uống rượu, say rồi lại ôm chặt lấy người ta.
Trong mông mông lung lông, ta nhớ rõ ta ôm lấy ai đó, sau đó chính là một trận lay động. Một hồi sau, người tựa vào cái gì đó mềm mại, hẳn là cái chăn. Trong mơ mơ màng màng hình như có vật gì chạm vào môi ta mát mát thật thoải mái. Vừa muốn ngủ chính là một chút xô đẩy nói lên bất mãn của người trong lòng ta, sau đó lại bị người khác ôm lấy. Lại một trận xóc nảy vì sao lại khẳng định là người khác chứ? Bởi vì mùi hương của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau. Một người có mùi bạc hà thơm ngát dễ ngửi. Một người là long duyên hương tiểu quỷ hay dùng. Ngạch làm sao lại nhớ tiểu quỷ chứ. Mấy ngày nay không gặp lẽ nào nhớ y rồi? Ha hả hảo chờ ngày mai ngày mai phải đi xem y.
Ta hai tay hai chân ôm chặt người dùng long duyên hương. Lấy đầu cọ cọ trước ngực y, cười cười thỏa mãn. Không muốn lại một lần nữa, đừng ly khai ta, mụ mụ!
Cảm giác có người đang thoát ta y phục, sau đó là quần, sau đó là tiết khố?! Ta chợt tỉnh lại một chút, mở mắt ra nhìn lại, thấy tiểu quỷ đang cúi đầu ở cổ của ta dùng hàm răng khẽ cắn. Muốn đẩy y ra, véo vài cái muốn thoát khỏi trói buộc của y, tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn ta. Ánh sáng trong mắt y khiến người ta sợ hãi, giống như muốn đem ta nuốt vào bụng. Ta bắt đầu giãy dụa, cố sức đẩy y. Nhưng người say rượu làm gì có khí lực, toàn thân mềm nhũn. Nhãn thần của tiểu quỷ càng ngày càng làm người ta sợ hãi, thanh âm khàn khàn: “Đây chính là ngươi tự tìm đến.” Đã dùng môi của y chặn môi ta, mở răng ta ra, đầu lười của y liền trườn vào khoang miêng ta. Bắt được đầu lưỡi của ta liền không ngừng hút lấy. Không biết qua bao lâu, rốt cục buông tha, thân thể vốn vô lực lại càng giống nước nhũn ra, đầu lưỡi vừa đau lại vừa tê.
Tiểu quỷ một đường trượt xuống, lưu lại cảm giác ươn ướt. Đến trước ngực ta thì dừng lại, ta cho rằng kết thúc, giấc ngủ lại đến với ta, không ngờ tiểu quỷ dùng lực cắn nhũ đầu trước ngực ra.”A” ta vô ý thức kêu. Tiểu quỷ cũng không để ý đến kháng nghị của ta, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn một bên nhũ đầu của ta, bên kia y cũng dùng tay xoa nắm. Lần này cảm giác của ta càng thêm kì quái, muốn đẩy ra càng khiến tiểu quỷ hấp vào. Đến khi tiểu quỷ cắn xong rồi, không biết từ đầu lấy ra một lọ gì đó, mở ra có một mùi hương hoa hồng dễ ngửi. Tiểu quỷ lấy ngón tay đào lấy một khối cao, đem lưng ta quay lại. Ta cảm giác mông của của ta bị y mở ra, sau đó có thứ gì đó lành lạnh đụng vào địa phương kia, đầu tiên là vòng vòng, đợi khi cơ thể ta bắt đầu thả lỏng một chút thì có cái gì đó đâm vào nơi hai ba năm qua ta chưa bao giờ đụng qua, tuy rằng không đau nhưng rất quái dị. Ngón tay dựa vào ta thích ứng bắt đầu ra ra vào vào, từ một ngón thành hai ngón ba ngón. Phía trước của ta bắt đầu run rẩy. Bỗng nhiên, tiểu quỷ rút tay ra, mặt sau của ta cảm giác trống rỗng, muốn thứ gì đó nhồi vào, lại vướn tay tới, tiểu quỷ khéo tay nắm tay của ta, khéo tay giữ thắt lưng của ta một cái động thân phân thân của hắn liền trực tiếp xông vào cấm địa của ta.”Ân” đau quá a. Thứ này so mới ngón tay lớn hơn rất nhiều. Tiểu quỷ giọng nói khàn khàn ɭϊếʍƈ cổ ta: “Đại thúc, thả lỏng. Ngươi kẹp ta đau quá a”
Đây thực sự là tên đã lên dây không thể không bắn, một lát sau, ta trầm tĩnh lại. Tiểu quỷ xem ta có chút buông lỏng, nắm chặt thắt lưng ta mãnh liệt rung động.”Ân a a ân” tiếng kêu ta phát sinh khi y ra ra vào vào cơ thế ta.
Không biết qua bao lâu, toàn thân ta rung động, phía trước căng lên, bắn đi ra, hậu huyệt co rút nhanh, tiểu quỷ phía sau rung động hơn mười lần sau cũng bắn dịch thể nóng hổi nào cơ thể ta. Tiểu quỷ cũng không đi ra, ta cũng không có sức so đo. Hiện tại tỉnh rượu, nhưng toàn thân càng thêm vô lực, để tiểu quỷ ôm ta ngủ.
Chú thích:
1. Lương Châu từ (凉州词) – Vương Hàn (王翰)
Nguyên tác:
葡萄美酒夜光杯,
欲飲琵琶馬上催.
醉臥沙場君莫笑,
古來征戰幾人回?
Phiên âm:
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?
Dịch thơ:
Bồ đào, rượu rót chén lưu ly
Muốn uống, tỳ bà giục ngựa đi
Bãi cát say nằm, chê cũng mặc
Xưa nay chinh chiến mấy ai về.
Nguồn: svqy
2. cửu ngưỡng đại danh: kính mến đã lâu
3. hậu kính: sức ngấm về sau, ở đây là ngấm rượu đó