Chương 16: Lễ vật

Đừng tưởng rằng ngươi nắm giữ được thì ngươi liền đắc ý.
Sau khi Dụ phi ly khai có bốn người đi tới. Bốn nam nhân. Bốn nam nhân cao mã đại1.


Nam nhân cùng tiến về hướng ta, tất cả đều diện vô biểu tình, chỉ có một thoáng có vẻ co quắp, do dự không đi lên, một người trong bọn họ nói: “Ta nói đại ca, chúng ta thực sự phải làm như vậy sap? Đây chính là chuyện thiếu đạo đức a, ta không muốn tương lai sinh nhi tử không có thí nhãn2. Ta coi như xong rồi


“Bớt nói nhảm đi, tiểu tử ngươi thực không có loại đấy. Không phải chỉ là ăn một nam nhân thôi sao, lâu la lề mề, bứt rứt cái gì, tiền chúng ta cũng đã thu đủ rồi. Ngươi không làm? Đợi bên này, đừng cản trở lão tử làm việc!” Nam nhân vừa nói vừa đẩy người nọ ra. Lập tức tới trước mặt ta, “roạt” xé nát y phục của ra.


Đầu lĩnh nam nhân kia, nhìn chằm chằm vào thân thể xích lõa của ta nói: “Tiểu Lục Tử. Đừng nhìn khuôn mặt không bằng các cô nương ở Hạnh Hoa lâu, nhưng mà cơ thể lại trắng nõn trơn mịn a, khiến đại gia ta nhìn đã ngạnh rồi.” Nói liền đưa cái miệng tanh hôi đến gần hắn.


Ta lạnh lùng trừng hắn: “Buông ra. Bằng không đừng trách ta không khách khí.”
“Ha ha không phải chỉ là một con thỏ sao? Đắc tội với người có tiền, ha ha ta không buông, ngươi có thể làm gì ta?”


“Ta đã nói rồi. Đây chính là các ngươi tự tìm đến.” Ta nhẹ nhàng tránh, liền thoát khỏi ràng buộc của hắn.


available on google playdownload on app store


Hai nam nhân khác thấy đại ca của chúng không địch lại được cũng nhảy vào bắt ta. Đối họ ta thông cảm nhiều hơn oán trách, nhưng hiện tại có lẽ ta là người đáng thương nhất. Ta đã cho các người cơ hội cầm rượu mà còn vậy thì đừng trách ta. Nhẹ nhàng bắn ra, dược từ trong móng tay ta liền bay vào miệng của ba nam nhân, “Từ nay, các ngươi sẽ không thể làm những chuyện này nữa.” Ta bước qua người bọn họa, nam nhân kêu Tiểu Lục Tử thấy đồng bạn nằm bất động trên mặt đất nhất thời choáng váng.


Nhưng ta cũng chẳng quan tâm đến hắn, từ chỗ đồ đạc Tiểu An mang cho ta lấy ra một bộ trường sam đỏ tươi. Màu đỏ rực rỡ a! Đây là màu sư phụ yêu thích nhất. Sư phụ từng nói qua, loại màu đỏ đến cực hạn này, là hàm chứa tình cảm mãnh liệt nhiệt liệt, cũng là ái tình bùng cháy vô cùng. Sư phụ rất thích ta mặc y phục đỏ tươi, nói rằng loại y phục này rất hợp với ta, vừa tịch mịch vừa như lửa. Cùng với gương mặt yêu nghiệt của ta, chính là câu dẫn người ta phạm tội. Ha ha hảo ngày hôm nay để ta bùng cháy đi!


Chớp mắt, liền ra khỏi thiên lao. Ta nhớ ta từng nói qua khinh công của ta trên giang hộ thuộc vào dạng nhất nhì đi? Hiện tại có thể sử dụng nó rồi đây. Phát huy khinh công đến mức tận cùng, rất nhanh ta liền thần không biết quỷ không hay đi đến tẩm cung của tiểu quỷ. Nơi ta từng ở nửa năm nay.


Đối với nơi nay ta có muôn vàn cảm xúc. Ái tình lẽ nào chỉ có nửa năm sao? Có thể tất cả là do ta tự mình đa tình mà thôi.
Khi ta bước vào tẩm cung, trái tim của ta rất rất đau đớn. Ta thấy tiểu quỷ và dụ phi hai người quần áo không chỉnh, nằm ở trên giường mà ta cùng y từng hoan ái vô số lần.


“Khái các ngươi thực hăng hái a! Đành quấy rối một chút vậy.” Ta chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, cước bộ dị thường nặng nề.


Tiểu quỷ trước hết phản ứng rất nhanh. Y một tay đẩy Dụ phi sắc mặt xấu hổ ra rồi muốn xuống giường tới nắm tay ta, sau đó lại ngưng lại diện vô biểu tình nói: “Sao ngươi lại đến đây?”


Ta không quan tâm đến câu hỏi của y bình thản nói: “Lúc này đến đây, chính là muốn hỏi hoàng thượng vài vấn đề.”
Tiểu quỷ im lặng.
Ta liếc nhìn y nói: “Nghe nói hoàng thượng đem ta gả cho Ứng Tường vương, có chuyện này sao?”


Tiểu quỷ cúi đầu, một lúc lâu không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.
Loại vấn đề này cần cân nhắc lâu thế sao? Hay ngươi muốn tìm một lý do khiến ta cam tâm tình nguyện vì hắn dốc sức nửa đời còn lại?


“Có.” Cuối cùng cũng nói, tuy rằng từ lâu biết đáp án Tiểu An sao có thể lừa gạt ta chứ, nhưng ta cũng muốn nghe chính ngươi nói ra, có thể khiến ta triệt để hết hy vọng với ngươi.


“Phải? ngạch chắc là sẽ khiến hoàng thượng ngài thất vọng rồi?” Nở nụ cười hoàn mỹ nói, “Ngày hôm nay ta chào từ biệt ngươi.”
“Ngươi”
“Tiểu quỷ. Ngươi từng yêu ta chứ?” Ta ngắt lời y nói tiếp.
Tiểu quỷ trầm mặc.


“Như vậy a, ta đã biết. Ha ha tất cả đều là ta tự mình đa tình, tự chuốc vạ vào mình, chẳng liên quan đến ngươi a! Nhưng mà chuyện cầu thân này ta sẽ không phụ trách, ta phải đi, xin ngài lo liệu nốt vậy! Ha ha lúc này còn đang suy nghĩ việc làm không tự trọng của ta a!” Ta cười cười.


“Còn nữa a, ta xem đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, ta cho ngươi xem chân diện mục của ta.” Nói rồi ta kéo một cái, một diện cụ đã đeo nửa năm trời từ từ bị lột ra. Cười rạng rỡ, ta nhìn thấy kinh diễm trong mắt tiểu quỷ, thấy kinh diễm đến đố kị ác độc trong mắt Dụ phi.


Nói với tiểu quỷ: “Lãnh Nặc, từ đầu đến cuối ta không nợ ngươi. Lúc đầu cứu ngươi một mạng, đến bây giờ ly khai ngươi, ta không thẹn. Lúc đầu ngươi lưu ta bên người để giám thị lợi dụng ta đi? Sau đó ta không biết ngươi vì sao muốn lên giường cùng ta, nhưng trải qua tất cả ta đau đủ rồi. Kết thúc! Nếu ngươi cảm kích ân cứu mạng của ta, liền đối xử tốt với Tiểu An đi! Từ nay về sau hai chúng ta không dính dáng đến nhau!” Ta vừa định bay ra tẩm cung, lại quay lại.


“Dụ phi nương nương.Lễ vật của ngươi ta rất thích! Vì vậy ta cũng muốn đáp lễ không phải sap?” Dụ phi nguyên bản đang lộ biểu tình đắc ý nghe được ta nhắc tới nàng, nhất thời sắc mặt biến đổi thành vẻ mặt phòng bị.


Ta cười cười không quan trọng, nhẹ nhàng bắn ra, đem một một viên dược hoàn bay vào miệng nàng “Dụ phi nương nương, biết ta y thuật cao siêu chứ? Hiện tại ta nói cho ngươi, ta không chỉ có y thuật cao siêu độc thuật cũng không có người sánh bằng.” Thấy Dụ phi cuống quít lấy tay móc họng mình, ta có lòng tốt nói “Nhưng mà, dược của ngươi không phải độc dược. Chỉ là so với độc dược càng khó giải quyết thôi. Dụ phi nương nương, ngươi không muốn làm mẫu thân, vậy ngươi sau này cũng không thể làm mẫu thân nữa. Muốn cũng không được!”


“Nga, đã quên nói cho ngươi. Ta. Nhược U không phải người ai cũng có thể khi dễ!”
“Đại thúc, ngươi ngày hôm nay đừng nghĩ ra khỏi hoàng cung này.” Tiểu quỷ phục hồi tinh thần lại, triệu thị vệ tứ phía.


“Câm miệng, ngươi không tư cách gọi như thế. Vậy sao người còn đem ta đưa đến Ứng Tường?” Ta không nhìn bi thương trong mắt tiểu quỷ. Đến nước này rồi, vì sao còn lộ là biểu cảm đó chứ? Còn muốn chiếm được thương cảm của ta sao? Ta mới không cần đứa ngốc thông cảm, bị người lừa thân thể ngay cả trai tim cũng bị lừa “Ngươi cho rằng ta ngày hôm nay vì sao dám đến?” Ta nhìn thị vệ chung quanh “Chưa thấy qua công phu của ta đi? Cũng không biết ta quay về bằng khinh công đi? Hơn nữa trên người ta có mê dược đủ để hạ gục thị vệ của cả kinh thành này. Lãnh Nặc. Sau này không gặp!”


Trong lúc nói ta bay ra xa.
“Đại thúc ” là âm thanh của Lãnh Nặc sao? Thực mơ hồ a
Kinh thành. Ta phải ra đi rồi. Đây cuối cùng vẫn không phải nơi dừng chân của ta!
Chú thích:
1. cao mã đại: chỉ người cao to mạnh khỏe vóc dáng lực lưỡng
2. thí nhãn: ƈúƈ ɦσα






Truyện liên quan