Chương 7: Phần 7
"Trầu cau đại diện cho nhân duyên, không đủ năm vị ngọt cay đắng nóng thì làm sao gọi là tình yêu."
Ông Tân nhìn người con trai ngồi ăn bên cạnh cảm thấy thật vui vẻ, cũng rất lâu rồi bọn họ không gặp nhau: “Hay con chuyển về nhà ở đi, bên ngoài lại không có ai chăm sóc.”
Trái lại với sự vui vẻ của ông Tân, Mike không có hứng thú với chuyện này, anh vẫn chưa thể tha thứ cho bố của mình, nếu không vì cái tính lăng nhăng của ông ấy mẹ anh cũng không ra đi.
“Bố sắp xếp cho anh ta ở lại thành phố T đi, tốt nhất là đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Đặt đũa xuống Mike nói, đây mới là mục đích thực sự của anh.
Bước đầu anh muốn tách đứa con hoang kia khỏi Thảo Vi, sau đó sẽ từng bước, từng bước sẽ đoạt lại Thảo Vi, cuối cùng là đạp hắn khỏi công ty. Anh muốn cho hắn thân bại danh liệt, không thể ngẩng đầu lên được.
Ông Tân nhìn đứa con trai, với nó ông luôn cảm thấy rất áy náy. Mấy năm trước nếu không phải ông gian díu bên ngoài làm vợ ông bị tai nạn mà ra đi thì quan hệ của hai cha con cũng không đến nỗi này.
Đối với ông thì dù cho có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài thì gia đình cũng chỉ có một mà thôi.
“Được rồi! cứ làm như con nói đi. Khi nào con đến công ty bố sẽ sai người hướng dẫn con.” Ông Tân nói, đối với chuyện con trai chấp nhận tiếp quản công ty ông cảm thấy rất vui mừng bởi vì tất cả những thứ này ông đều muốn dành cho nó hết.
“ Gần đây tôi rất bận, chuyện đó cứ tính sau đi.” Mike vốn không thích mấy thứ như kinh doanh, anh đồng ý tiếp quản công ty cũng chỉ vì muốn đuổi đứa con hoang kia đi thôi.
“Ông chủ có cậu Nam…..!”
“Ồ! Chào bố chào em trai, con dẫn bạn gái đến chơi, thật đúng dịp.” Không để cho cô giúp việc nói xong, Phương Nam đã kéo tay Thảo Vi từ bên ngoài vào giới thiệu.
“Đây là bạn gái của con Thảo Vi.” Cùng với lời giới thiệu của Phương Nam Thảo Vi mới cúi đầu chào, từ lúc bước vào cô đã luôn cúi đầu không dám nhìn họ. Dù cho Phương Nam nói không cần để ý họ nhưng mà đây đều là người thân của anh. Điều đó làm cho cô rất lo lắng sợ họ sẽ không thích mình. Sau khi tự động viên mình cô mới dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ là khi mà ánh mắt chạm vào nhau lại càng làm cô không biết nói sao.
“Em có chuyện gì cứ nói đi.” Phương Nam dừng xe ở trước cổng chung cư của Thảo Vi rồi mới hỏi chuyện, đây là lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau mà không nói lấy một câu.
“Tại sao anh làm vậy? ” Anh rõ ràng biết rõ quan hệ của cô cùng với Mike vậy mà anh lại dấu chuyện anh là anh trai khác mẹ của Mike, là con trai ông hoàng nghỉ dưỡng. Điều quan trọng nhất là anh đã sắp xếp buổi gặp mặt ngày hôm nay, ý anh là gì, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của cô hay không.
Hiện tại cô rất rối, cô không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào, cô làm sao mà đối mặt với anh với Mike đây.
“Chỉ là anh…” Phương Nam ngập ngừng không nói đối với chuyện này chỉ là chuyện nhất thời, chính anh cũng không rõ bản thân đã làm gì.
Thảo Vi chờ đợi rất lâu cũng không nghe được câu trả lời của anh, quá tức giận cô bước xuống xe. Chuyện này làm cô rất khó xử, cô nói: “Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ lại mọi chuyện, em nghĩ tạm thời không cần gặp mặt nữa.”
“Anh sẽ đến thành phố T.” Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, Thảo Vi đứng khự lại, nhưng cô vẫn không quay đầu cuối cùng vẫn bước vào trong khu chung cư.
Nhìn bóng lưng cao lớn bên dưới hàng cây, Thảo Vi có chút không đành lòng, anh đã đứng đây hai tiếng đồng hồ rồi.
Bóng dáng cô độc ấy làm trái tim cô xót xa nhưng mà bản thân lại chẳng thể nào mà có thể bình thường mà nói chuyện với anh, trong lòng cô rất rối rất rối, cũng rất giận dữ chuyện anh lừa dối cô.
Tại sao mối quan hệ của họ lại là như vậy, là thế giới quá nhỏ bé hay là ông trời không muốn trêu chọc cô đây.
Gió ngoài trời càng lúc càng thổi lớn hơn, những chiếc lá cũng bay bay quanh chân anh. Trái tim bứt rứt không yên, cuối cùng cũng kìm lòng không nổi mà lao xuống trước cổng chung cư.
Con đường dài mênh mang, một bóng người cũng không có, chỉ còn lại một mảng đen như bất tận, hòa cùng với bầu trời đêm. Hai hàng cây bên đường khẽ xào xạc, Thảo Vi chỉ có thể đứng bơ vơ nhìn con đường trống trơn.
Đột nhiên cô lại cảm thấy có chút sợ hãi, bởi vì từ khi cuộc gặp mặt diễn ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay. Trong lòng chỉ là rất giận rất giận anh mà thôi.
Thứ bảy lại đến cũng giống như mấy ngày trước đó, Thảo Vi vẫn không hề nhận được bó hoa cúc dại như thường lệ. Xoay xoay chậu hoa cúc dại đã sớm phai tàn, trong lòng cảm thấy rất buồn, kể từ ngày hôm ấy dường như Phương Nam đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô.
Không có hoa, không có tin nhắn, lại càng không có lịch hẹn như thường lệ.
Có phải anh đã quyết định từ bỏ cô không?
“Chị suy nghĩ gì vậy.” Thu Hằng ở bên cạnh hỏi thăm cô, từ sau chuyện Mike tính tình cô ta đã bớt đi kiêu căng ngày xưa, quan hệ của hai người cũng tự nhiên mà tốt lên.
Có đôi lúc cả hai còn cùng nhau đi ăn uống hay mua sắm.
“Không sao! Chị chỉ thấy hơi đau đầu thôi.” Xoa xoa thái dương Thảo Vi lắc đầu trả lời. Chuyện này thực sự làm cô cảm thấy rất đau đầu.
“Cãi nhau sao chị với người đó sao?” Hất mặt về phía bình hoa Thu Hằng hỏi.
Thảo Vi chỉ biết cười trừ, cô không muốn chia sẻ chuyện này với ai.
Không làm khó cô, Thu Hằng nhanh chóng chuyển đề tài: “Tối nay chị đi chứ? Việc mời khách của Mike ý.” Đối với chuyện của Mike, Thu Hằng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lần đó bị anh ta mắng quát tháo cùng với sự bàn tán của cánh phóng viên vẫn còn làm Thu Hằng bị ám ảnh.
“Chị đau đầu lắm, chắc sẽ không đi còn em thì sao?” Thảo Vi vẫn tiếp tục xoa trán trả lời, sau ngày hôm ấy Mike chủ động gặp mặt muốn hai người có thể làm bạn, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy không tự nhiên.
Thu Hằng xua tay ý nói không đi tiếp xúc với Mike vẫn làm Thu Hằng rất sợ hãi.
Khi đến giờ tan việc mọi người ai nấy đều rất vui vẻ mà chuẩn bị đi ăn. Mike chẳng biết từ bao giờ đã đến đợi mọi người cùng đi.
Thấy Thảo Vi như muốn ra về anh kéo tay cô lại hỏi: “Em không đi sao?”
Mọi người nghe vậy cũng xôn xao.
“Chị đi đi mà, không có chị sẽ mất vui đấy.”
“Đi đi mà coi như giải sầu ý.”
“….”
“…”
Thấy cả phòng xôn xao Thảo Vi cũng thấy ái ngại nhưng mà cô cảm thấy rất khó chịu: “Xin lỗi mọi người chị thấy rất đau đầu hẹn dịp khác nhé!”
Mọi người nghe vậy cũng không có nói gì thêm, tất cả đều đang thu xếp đồ để ra về.
Đứng ở bên cạnh Mike đưa tay đỡ cô: “Anh đưa em về, đi xe rất nguy hiểm.”
Vốn định từ chối mà bên đã bị anh ta kéo đi ra đến cửa phòng thì dừng lại quay đầu nhìn mọi người nói: “Mọi người cùng Jun đến trước nhé tôi sẽ đưa Vi về rồi sẽ đến.”
Sau khi hai người đi khuất trong phòng đột nhiên lại xúm lại quanh Jun hỏi chuyện.
“Hai người họ quan hệ thế nào.”
“Có phải Mike đang theo đuổi chị Vi không?”
“......”
“......”
Thảo nào lại có thể nhanh chóng lấy được hợp đồng, mà Mike còn yêu cầu riêng Thảo Vi làm phụ trách chính nữa đúng là có gian tình không nhẹ mà.
Nhìn bộ mặt hóng chuyện của mấy người xung quanh, Jun chỉ biết giải thích một câu thế này: “Trước kia hai người từng học chung một trường đại học.”
Chuyện của ông chủ anh cũng không dám nói nhiều, giải thích như vậy chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Trên đường đi Mike kể rất nhiều chuyện cho cô nghe, thì ra công việc của anh ta cũng khá thú vị. Không phải chỉ cần hình thể đẹp hay chân dài mà còn cần khá nhiều kỹ năng nữa. Đúng là mỗi nghề một cái khó riêng.
“Ngày mai là chủ nhật em đến nhà anh được không.” Mike nói anh muốn có thể ở bên cô nhiều hơn nhưng mà cô lại luôn luôn trốn tránh chính vì vậy anh chỉ có thể ra hạ sách này: “Bố anh vẫn muốn em đến nhà!”
Thảo Vi có chút do dự, Phương Nam vẫn chưa hề liên lạc với cô, bây giờ cô đến nhà anh liệu có sao không còn, còn có quan hệ của mấy người họ cũng quá rắc rối đi.
Nhưng mà cô lại rất muốn gặp anh: “Để em gọi lại cho Phương Nam đã có gì em sẽ bảo anh đấy gọi điện về nhà.” Đột nhiên Thảo Vi lại nghĩ có thể lợi dụng chuyện này để gọi điện cho anh không.
“Không cần đâu ngày mai bố muốn mời riêng em thôi.” Mike nói anh đây chỉ là lấy cớ thôi không thể tên kia đến quấy rối được.
Thảo Vi cảm thấy không được ổn lắm nhưng cũng chỉ có thể ừ ừ rồi đi lên nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau cô lái xe đến nhà Phương Nam do dự rất lâu mới
bấm chuông, tối hôm qua anh vẫn không dám gọi trước cho anh.
Cánh cửa lớn mở ra trong nhà lại chỉ có Mike với một cô giúp việc, bố của Phương Nam lại không hề có ở nhà.
“Đừng nhìn nữa vào nhà đi, bố đi chơi bóng lát nữa sẽ về thôi.” Mike nói rồi đẩy cô vào nhà.
Anh ta từ trong bếp nhìn cô cười cười bảo: “Anh đang nấu ăn cho bố em có muốn phụ không con dâu cũng nên làm chút đồ ăn cho bố chồng chứ.”
Anh nói có vẻ rất đương nhiên nhưng mà cô lại nghe được cái gì đó rất lạ. Cuối cùng vẫn xắn tay áo tiến vào bếp
Bên trong nhìn rất bừa bộn có vẻ nhiều năm trôi qua anh ta vẫn không hề biết chuyện bếp núc này.
Mike nhìn cô cười hì hì, sau đó chạy quanh giúp cô chuyện này kia. Chẳng mấy chốc đã chuẩn bị một bữa trưa tươm tất.
“Em vất vả rồi.” Mike đột nhiên đưa tay lau mồ hôi trên trán Thảo Vi làm cô phản ứng không kịp để tránh. Cuối cùng còn tạo ra một bức tranh tình tứ trong mắt người khác.
“Lâm cậu làm gì thế?” Ở bên ngoài chứng kiến cảnh tượng đó Diệu Linh hay còn gọi là Anna tức giận hét lên sau khi nhìn kỹ mặt cô gái cô ta có chút không tin lẩm nhẩm: “Thảo Vi..”
“Thì ra đây là bạn gái của giám đốc Nam, thật có duyên.” Anna ở một bên mà nói, mới ban đầu cô còn tưởng là ai nào ngờ lại là oan gia ngõ hẹp. Hai người nhất định là nghiệp duyên nếu không sao có thể lại chạm mặt nhau. Lại còn là người yêu của kẻ mà Mike ghét nhất nữa.
“Hai đứa quen nhau sao?” Ông Tân từ khi vào nhà vẫn thấy khó hiểu về quan hệ của mấy đứa trẻ, mà đứa con gái quê mùa kia không hiểu tại sao lại xuất hiện trong nhà anh. Điều kỳ lạ nhất là Mike rất ghét Phương Nam nhưng lại có vẻ rất chăm sóc cho cô gái này.
“Chúng cháu trước đó có học cùng trường đại học ở thành phố T.” Anna từ tốn trả lời, dù cho Mike có từ chối cô thế nào đi nữa nếu bố anh thích cô cô không tin không thể làm cho quan hệ của hai người tốt lên.
Ông Tân như đã hiểu ra điều gì nên không nói thêm chỉ lặng lẽ quan sát bữa ăn.
Sau khi bữa ăn kết thúc vẫn không thấy Ông Tân mở miệng nói gì, trong lòng Thảo Vi lại cảm thấy rất xót ruột chỉ sợ ông ấy sẽ không thích mình. Cuối cùng vẫn không đợi được cô xin phép về trước. Mike khăng khăng đòi trở cô về.
Khi đứng trước cổng chờ anh ta lấy xe, Anna chẳng biết từ đâu đứng bên cạnh cô chăm chọc: “Trên đời này đúng là có rất nhiều đứa mặt dày thật đấy không có được em lại muốn có anh.”
Giọng cô ta đầy cay nghiệp giống như trước đó. Nhưng mà cô cũng không phải là cô gái hai mươi tuổi để người ta bắt nạt đâu: “Có thể nào cũng không bẳng một số người thích mấy đồ đã dùng của người khác đâu. Kiểu đó phải gọi là mặt chai ý nhỉ."
Trước đây mỗi khi đi mua sắm Anna luôn chỉ thích mấy thứ hàng mới tinh, chị ta còn từng nói nếu phải dùng đồ cũ thì thả chị ta đeo mo vào mặt còn hơn.
Nghe xong Anna tức đến phát điên nhưng mà lại thấy xe của Mike đi ra nên không thể làm gì khác hơn mà nói: “Em về cẩn thận nhé!”
Trên đường về nhà Thảo Vi vì không muốn nói chuyện mà giả bộ ngủ say, nhưng mà suy nghĩ của cô lại cứ quanh quẩn với câu nói của Anna. Không câu được em thì câu anh, liệu người khác có nghĩa như vậy không cô đột nhiên cảm thấy có chút do dự. Liệu rằng cô và Phương vượt qua dư luận được không.
Thấy người bên cạnh trằn trọc giả bộ ngủ Mike cũng có rất nhiều suy nghĩ riêng. Ngày hôm nay anh cảm thấy rất vui, hai người họ có thể cũng nấu ăn, còn có thể nói chuyện ăn cơm cùng cô quả thật là điều vô cùng vui vẻ.
Nhưng sự xuất hiện của Anna mà làm cô không thoải mái, nên anh cũng rất khó chịu. Có lẽ chuyện năm đó cô vẫn còn để trong lòng.
Anh và Anna là bạn thân từ cấp 1 sau đó lúc nào cũng học cùng nhau anh cũng rất thích cô nhưng mà cô lại luôn từ chối anh cho đến khi vào đại học cũng vẫn như vậy.
Chính vì vậy anh mới chán nản mà thay yêu đương hết người này đến người kia mà tất cả họ đều liên quan đến Anna. Anh muốn làm cô chú ý đến mình nhiều hơn, nhưng hết lần này đến lần khác làm anh thất vọng.
Mãi cho đến khi anh quen với Thảo Vi thì Anna mới có phản ứng đáp lại anh. Cô còn chủ động tiếp cận anh chính vì vậy anh mới không ngần ngại mà đón nhận.
Nhưng lúc đó anh đột nhiên không hề muốn chia tay với Thảo Vi, nhưng mà chuyện lén lút vẫn không dừng lại được cuối cùng Thảo Vi phát hiện ra.
Anh cảm thấy bản thân không còn mặt mũi mà gặp mặt Thảo Vi nên trở về thành phố H, rồi mẹ anh qua đời. Thế nên anh mới quyết định sang Mỹ ngay sau đó.
“Trước khi qua Mỹ anh và Diệu Linh đã chia tay rồi.” Mike muốn giải thích rõ chuyện này, anh không muốn cô hiểu lầm mình.
Tối chủ nhật bình thường sẽ luôn có người cùng Thảo Vi dạo phố nhưng mà hai tuần này lại chỉ có mình cô lẻ bóng. Đi dạo quanh cạnh hồ Thảo Vi có chút nhớ Phương Nam anh đã ở lúc này đang làm gì nhỉ?
“Chị Thảo Vi.” Giọng nói trẻ trung mạnh mẽ ở phía sau vang lên. Ngoảnh đầu lại hóa ra là cậu thư ký của Phương Nam.
“Trần Tú, chào cậu.” Thảo Vi đầy bất ngờ nói
“Hi Hi thật tình cờ để em giới thiệu đây là bạn gái em Ngọc Lan.” Cậu ta đẩy cô gái kế bên lên giới thiệu. Đó là một cô gái khá trẻ trung và năng động, cô gái có hai chiếc má lúm nên nhìn vô cùng đáng yêu.
“Còn đây là phu nhân tương lai của sếp.” Trần Tú nhìn cô gái mà giới thiệu. Nhưng vừa nghe xong cô gái đã bật thốt lên một câu làm cậu ta giật mình cùng ngại ngùng: “Anh ta mà cũng có vợ sao, ai mà chịu nổi anh ta chứ.”
Nhìn cô gái có vẻ rất rất không hài lòng với Phương Nam. Trần Tú ở một bên không nói nên lời với cô bạn gái trẻ con.
Ngọc Lan trước đây cũng từng là bạn gái của Phương Nam hai người còn có một thời gian qua lại rất lâu. Khi đó Ngọc Lan mới có hai mươi còn khá nhỏ tuổi lại là con nhà giàu có nên tính tình tùy hứng cả ngày chỉ bám lấy Phương Nam nhưng luôn bị anh lạnh nhạt sau đó phát hiện ra người thường xuyên nhắn tin với mình không phải Phương Nam thì tức điên lên đòi chia tay.
Mà tính tính Phương Nam lại lạnh nhạt không quan tâm nên cứ như vậy tách ra. Sau đó dù Ngọc Lan và anh đã yêu nhau thì Ngọc Lan vẫn luôn rất ghét Phương Nam cảm thấy anh ấy cố tình chơi cô.
“Chị gái em bảo này, dù cho chị có lớn tuổi thế nào cũng đừng vì lỡ thì mà gả cho anh ta, lấy người mình không yêu đau một thì lấy người như anh ta lại càng đau nhiều hơn chị biết không.” Chẳng biết từ khi nào cô gái nhỏ nhắn đó đã bám riết lấy cô kể ra đủ thứ chuyện xấu về Phương Nam.
Trần Tú ngồi một bên chỉ có thể cầu trời cho ông chủ không vì vậy mà chia tay bạn gái thứ n. Sau khi nói này nọ một hồi cô gái mới thỏa mãn mà chạy đi mua nước ngọt, Thảo Vi cảm thấy cô gái này tuy có chút trẻ con nhưng lại không hề nhõng nhẽo hay làm nũng.
Chỉ còn lại hai người Trần Tú mới nói: “Chị đừng để ý đến lời cô ấy, giám đốc đối với chị rất tốt.”
Thảo Vi cũng cảm thấy anh rất tốt với cô.
Một lúc sau cô mới dám hỏi đến chuyện mà bản thân quan tâm: “Bao giờ thì hai người trở về thành phố H.” Lúc trước Phương Nam cũng từng nói sẽ đi thành phố T, khi nãy Ngọc Lan lại than thở chuyện này khiến cô đột nhiên nhớ ra, có lẽ khi anh trở về cô sẽ đến gặp anh.
Trần Tú trợn mắt ngạc nhiên: “Chị không biết sao anh ấy bị điều chuyển sẽ không được về thành phố H,”