Chương 9: Kết
“Nếu quá khứ của em chẳng có vết nhơ còn hiện tại của anh không có vướng bận thì chắc có lẽ tương lai chúng ta có thể bước chung đường.”
Năm đó hơn hai mươi đối với Thảo Vi chuyện không thể có con chỉ làm cô sợ hãi, cùng tự ti, nhưng hai tám tuổi đó lại là một suy nghĩ khác. Là hối hận là thất vọng, vì tuổi trẻ mà đánh mất quá nhiều.
“Do cô ấy ăn phải đồ ăn không hợp vệ sinh thôi.” Hoàng Quân nói ra nguyên nhân cô bị nôn oẹo, nếu anh đoán không nhầm cô lại ăn đồ ăn ở mấy quán ven hồ. Nơi đó thức ăn rất không được sạch sẽ không cẩn thận còn có thể gây ngộ độc.
Thật không ngờ cuối cùng hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.
Nhìn dáng vẻ quan tâm mà Vũ Lâm dành cho cô, chắc hẳn hai người đã quay lại.
Trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng mà anh cũng thực sự mong cô sẽ hạnh phúc.
“Cậu có chắc không, có khi nào con bé có..không.” Ông Tân bỏ dở câu nói nhưng mọi người đều có thể hiểu rõ.
Khi mà Hoàng Quân còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Mike hét lên: “Làm sao có thể.” Mike gần như muốn điên lên anh làm sao có thể chấp nhận chuyện cô có con với đứa con hoang kia.
Hoàng Quân nhìn biểu hiện của Mike cũng gật đầu tán thành.
“Đúng vậy Thảo Vi làm sao mà có thể có con chứ, nếu không sao lại bị bác sỹ Quân bỏ rơi cơ chứ.” Đứng một bên quan sát lúc này Anna mới lên tiếng.
Sau khi Anna lên tiếng mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Hoàng Quân và Thảo Vi.
Ông Tân trong lòng càng thêm khó chịu với cô gái này, đã chẳng tốt đẹp gì lại còn không thể có con thì cưới về có tác dụng gì đâu.
Ông sẽ không chấp nhận cô ta.
Mike cũng biết chuyện Hoàng Quân và Thảo Vi qua lại sau lại chia tay mà nguyên nhân là vì Hoàng Quân tham phú phụ bần chứ chưa từng biết chuyện này.
“Tại sao lại như vậy.” Mike hỏi.
Anna lại tiếp tục dùng giọng nói đay nghiến để nói ra những chuyện khiến người ta phải bất ngờ: “Còn phải hỏi sao nữa phụ nữ không thể sinh con chỉ có hai trường hợp một là tự nhiên, hai chính là do nạo phá thai thôi.” Cô ta cười khẩy nhìn Thảo Vi vẻ khinh thường.
Chuyện này cô ta cũng chỉ được nghe lại từ người khác thôi không ngờ tất cả lại là thật, nhìn dáng vẻ của Thảo Vi thì biết.
Mà Thảo Vi trong xuất quá trình đó chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta bắt nạt, đến cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi ám ảnh ngày xưa.
Bàn tay cô không tự chủ được lại bắt đầu nắm chặt vào nhau, cho dù đau đớn cũng sẽ không buông tay.
Hoàng Quân nhận ra phản ứng không bình thường của cô, muốn đến gần xem xét nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Mike đấm một cú ngã lăn ra nhà.
Khi anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị đánh mấy cú liền.
“Mày là thằng khốn nạn, sao lại bắt cô ấy phá thai, mày là thằng khốn nạn, khốn nạn,..”
Hoàng Quân thể lực vốn yếu hơn nên không thể phản kháng chỉ có thể co rúm người chịu trận.
“Anh thôi đi.” Chẳng biết từ khi nào Thảo Vi đã tiến đến chỗ họ kéo Mike ra, cô đỡ lấy Hoàng Quân giúp anh lau vết máu trên mặt. Sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm Mike, đôi mắt chẳng biết từ khi nào đã tràn trề nước mắt, cô hỏi: “Vũ Lâm anh đã từng nghĩ đến đứa bé đó có thể là của anh chưa.”
Mike như không thể đứng vững làm sao có thể, làm sao có thể: “Làm sao có thể.”
“Tin nhắn năm đó là thật.” Thảo Vi gào lên.
Mike nhớ lại đoạn tin nhắn cô nhắn cho anh trước ngày anh ra đi.
“Em có bầu rồi.” Khi ấy anh chỉ đơn thuần cho rằng cô đang muốn níu kéo, nên đã nói ra mấy lời khó nghe: “Bỏ đi.”
“Vậy nên em thực sự bảo nó sao.” Mike nắm lấy cánh tay cô siết chặt rồi gào lên: “Sao em lại nhẫn tâm như vậy.”
Thảo Vi chỉ nhìn anh ta cười một cách chua cay, cô làm sao mà nhẫn tâm đến vậy: “Tôi làm sao nhẫn tâm bằng anh, tôi đã từng nghĩ sẽ nuôi nấng nó trở thành một đứa trẻ thật tốt, sẽ cho nó những thứ tốt đẹp nhất. Nhưng mà một đứa trẻ không có được sự chào đón của cha mình thì phải làm sao, cuối cùng ngày anh xuất cảnh nó cũng ra đi.”
Thảo Vi như muốn gào lên: “Nỗi đau đó anh có hiểu được không.”
Mọi người xung quanh đều không dám nói một câu.
Mike gần như đã sụp đổ hoàn toàn tất cả đều do anh mà ra.
Thảo Vi càng lúc càng thấy bản thân không thể nào thở nổi được. Loạng choạng quay đầu cô muốn đi khỏi đây, muốn rời khỏi cái nơi làm cô ngạt thở này.
Khi mà cánh cổng sắt được mở ra cô chẳng còn chút hơi sức mà gục ngã trong vòng tay Phương Nam.
Nơi đó thật ấm áp!
“Tránh ra tôi muốn vào trong”
“Các người đi đi”
Đó là những câu nói đầu tiên khi tỉnh lại mà Thảo Vi nghe thấy, nhưng mà cô lại chẳng thể mở nổi mắt nhìn xem xung quanh.
Hai mắt cô nặng trĩu, đầu cô rất đau. Cô muốn mở miệng nói điều gì đó mà mãi không thể nói nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể nằm yên lặng ở nơi đó lắng nghe hết mọi chuyện.
Sau đó có tiếng xô đẩy, hình như có người bị đẩy ngã sau đó là tiếng quát mắng đầy khó nghe: “Đồ khốn không biết xấu hổ ăn ở nhà tao sống bằng tiền nhà tao mà dám đánh con tao à.”
“Đứa con gái ấy cũng chỉ là đôi giày rách con trai tao chơi chán mà mày cũng xem như châu báu à.” “Đồ không biết xấu hổ nhà mày tao đánh ch.ết mày.”
“Giày rách thì sao, có của con trai ông thì sao đã vứt đi thì đừng mơ lấy lại. đã là của tôi thì tôi sẽ giữ mãi.”
Sau đó lại có tiếng xô đẩy cuối cùng là tiếng đóng cửa đầy nặng nề.
Một lần nữa tỉnh lại thì trời đã chuyển tối, Phương Nam vẫn nắm chặt tay cô. Thấy cô tỉnh lại anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: “Có anh ở đây đừng sợ.”
Đôi mắt Thảo Vi nhắm chặt lại cô không muốn anh thấy sự đau lòng trong mắt cô.
Những lời chiều nay họ nói với nhau cô đều có nghe được hết. Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ, không phải sợ bản thân bị tổn thương mà cũng sợ anh bị tổn thương.
Nếu Vũ Lâm là một người khác có lẽ anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Nhưng cuộc đời đâu cho ai đi mãi trên con đường thẳng, có lúc phải rẽ trái có lúc cần rẽ phải nếu không may còn có thể gặp ổ gà ổ voi nhưng như vậy mới là cuộc đời.
Ôm chặt lấy eo anh vùi mình trong lòng anh cô thật sự rất tham luyến cảm giác ấm áp này.
Nếu quá khứ của cô chẳng có vết nhơ, còn hiện tại của anh không có vướng bận thì chắc có lẽ tương lai chúng ta có thể bước chung đường.
Như vậy không phải rất tốt sao.
Bình bình an an sống đến cuối đời.
Sáng sớm ngày hôm sau cô xuất viện, trước khi về Thảo Vi có gặp Hoàng Quân và vợ anh, đó cô nàng có chút tính khí tiểu thư nhưng mà có vẻ rất yêu Hoàng Quân.
“Anh có yêu cô ấy không?” Khi anh tiễn cô ra cổng cô nắm tay anh hỏi, cô thật sự mong anh có được hạnh phúc của riêng mình.
Anh không nhìn cô chỉ nhìn bầu trời mà nói: “Nếu đã vì cô ấy mà làm em tổn thương thì anh sẽ cố gắng để cô ấy không phải đau buồn."
Chuyện ba người hai người đau là đủ rồi không nên bắt người thứ ba phải gánh chịu.
Cuộc sống mà, ai cũng cần phải tiến lên phía trước. Sau ngày hôm ấy Thảo Vi lại tiếp tục đi làm, lại tiếp tục trở thành nữ cường nhân trong mắt người khác.
Nhưng mà chỉ có cô mới biết được bản thân đang đang trong trạng thái thế nào.
Là yêu hay không yêu sớm đã có câu trả lời. Chỉ là không nỡ buông tay không nỡ rời xa vòng tay ấm áp đó.
Có đôi lúc cô cũng nghĩ hay là bản thân ích kỷ một chút cứ bám chặt anh không buông, cho dù đau khổ cho dù thất vọng thì có làm sao. Hiện tại hạnh phúc là được rồi.
Nhưng mà cô sợ, sợ quá nhiều thứ.
Sợ một ngày vì những lời nói bên ngoài mà anh làm tổn thương cô, càng đáng sợ hơn là lúc ấy cô làm sao có thể bình tĩnh như bây giờ.
Những ngày tiếp theo trong tuần cứ như vậy mà êm đềm trôi qua. Hàng ngày khi cô về nhà Phương Nam sẽ nấu sẵn những món cô thích.
Giờ đây anh đã chẳng phải đi làm, anh nói công việc mới còn chưa bắt đầu nên chưa phải đi, nhưng mà cô hiểu rõ hiểu rất rõ. Anh bị đuổi việc rồi.
Hai người bọn họ nhìn vào tình cảm lúc nào chỉ thấy được ấm áp và ngọt ngào, nhưng thực chất trong đấy thật giả có bao nhiêu thì chỉ có hai người là rõ nhất.
Buổi sáng thứ tư, khi cô chuẩn bị bắt xe đi làm thì một chiếc xe đã đến đón cô đưa cô đi gặp bố của Phương Nam. Ông ta ngồi nghiêm nghị, hai tay để trên bàn nhìn cô thật lâu rồi nói: “Cô rời khỏi thằng Nam đi, cô không thấy từng yêu em trai rồi bây giờ qua lại với anh trai thì rất đáng xấu hổ sao.”
Thảo Vi lại chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy cô nói: “Thế ông có từng coi Phương Nam là con trai chưa.” Hay có từng chăm sóc cho anh ấy chưa.
Ngay cả thừa nhận ông ấy cũng không thì lấy tư cách gì mà nói với cô.
Ông Tân không biết trả lời ra sao nên đành yên lặng, Thảo Vi ở bên kia lại nói tiếp: “Nếu tôi có thể sinh con, có lẽ lời nói hôm nay đã là chia tay Phương Nam để đến với Mike rồi” Cô có thể đoán được những hành động gọi cô đến nhà là có ý gì.
“Ông không thấy như vậy quá bất công với Phương Nam sao, cùng là con trai sao mà ông lại đối xử khác biệt như thế.Ông cho rằng mình có lỗi với mẹ con Mike thế ông có từng nghĩ đến hai mẹ con Phương Nam chưa.”
“Một người phụ nữ bị ông lừa gạt mà vẫn cố gắng sinh ra đứa con đó cho ông. Xuất mười tám năm bà ấy chưa từng oán trách hay gây khó dễ cho ông.”
“Vậy có phút giây nào ông cảm thấy có lỗi với họ chưa.”
"Mike thích học về thời trang, không thích học kinh tế nên ông bắt Phương Nam học kinh tế, vậy có từng hỏi anh ấy thích học gì chưa."
"Mấy năm anh ấy ở nước ngoài ông từng hỏi thăm không"
"Câu trả lời là chưa, thế nên đừng cố gắng xen vào cuộc sống của anh ấy nữa."
“Tôi sẽ chia tay với Phương Nam….nhưng mà không phải vì ông cũng không phải vì Mike mà là vì Phương Nam.” Bởi vì cô sẽ không để anh bị tổn thương. Nói xong cô liền đứng dậy bỏ đi, cô không muốn nói chuyện với mấy người không có tình cảm như ông ta.
Thứ bảy đến Thảo Vi hẹn Phương Nam ở một quán cà phê ở gần trung tâm thành phố. Cô nghĩ đến lúc cần kết thúc rồi.
“Chúng ta chia tay đi.” Thảo Vi nói, lời này cô cứ nghĩ bản thân không thể nói
ra được cuối cùng lại nói ra không sai lấy một từ.
“Tại sao?” Phương Nam nhìn cô hỏi, một tuần vừa rồi anh cũng đã cảm nhận được điều này sẽ đến, chỉ là khi nó đến thực sự rất đau.
“Bởi vì anh yêu em rồi nhưng em lại không yêu anh.” Thảo Vi trả lời.
Sau khi cô nói xong cả hai lại chìm vào im lặng, không ai nói với ai lời nào.
Tối hôm ấy anh không về nhà, ngày hôm sau khi cô về nhà thì tất cả hành lý của anh đều đã được dọn sạch sẽ.
Lúc ấy cô đột nhiên muốn anh sẽ quên một thứ gì đó, một thứ thôi cũng rất tuyệt.
Nhưng mà anh đi thật rồi. Anh đã mang đi tất cả những thứ mà cô có thể nhớ về anh.
Nhưng ngày sau đó cô thường xuyên bị mất ngủ cũng có lúc sẽ tưởng tượng ra anh đang nằm bên cạnh. Nhưng khi quay lại tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Dường như không thể chịu nổi nữa cô tìm kiếm khắp nơi những bức tranh cô vẽ anh nhưng mà một bức cũng không tìm thấy. Cuối cùng chỉ có thể nhìn mấy tấm thiệp anh đã gửi cho cô cười đến ngẩn người.
Càng gần Tết cô lại càng nhớ anh, nhớ đến lời hứa cùng nhau đón tết, nhưng mà cô lại không thể giữ đúng lời.
Mike vẫn tiếp tục theo sau cô, cô cũng dần dần cảm nhận được tình cảm của anh ta là thật nhưng mà cô vẫn không thể chấp nhận. Đối với cô giờ đây anh ta đã là quá khứ rồi.
Thế nên cô hẹn anh ta ra quán cà phê gần công ty, hai người ngồi đối diện nhau, Thảo Vi nói.
“Tôi từng hỏi anh có từng yêu tôi không.” Thấy Mike định nói gì cô lại nói tiếp: “Tôi biết câu trả lời là có.”
“Nhưng mà năm hai mươi tuổi chúng ta có thể rất yêu nhau nhưng mà hai tám tuổi anh còn nghĩ chúng ta vẫn có thể yêu nhau sao.”
Mike nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên anh vẫn luôn yêu em.”
“Nhưng mà tôi thay đổi rồi, mười tám mười chín tuổi có lẽ tôi yêu anh nhưng mà gần ba mươi tuổi tôi lại cần một người chín chắn hơn.”
“Đi mua một đôi giày điều khách hàng quan tâm không phải là mẫu mã chất lượng mà là nó có phù hợp với túi tiền của mình hay không."
“Vũ Lâm có thể anh vẫn yêu say đắm Thảo Vi của năm hai mươi tuổi, nhưng khi hai mươi tám tuổi anh có còn yêu cô ấy không, tôi hiện tại anh có thích không.”
Khi cô đã nói xong mọi thứ thì Mike lại chẳng thấy phản ứng gì.
Tình yêu và tuổi trẻ là hai thứ luôn gắn chặt với nhau là thiếu một trong hai cũng không thể.
Nhưng khi ta lớn lên thì tất cả đều sẽ đi vào quá khứ.
Thanh xuân chỉ đến một lần người con trai có thể cả đời không trưởng thành nhưng mà người con gái thì luôn già đi, thế nên ở giai đoạn này có thể sống hết mình nhưng chỉ nên yêu bằng lý trí.
“Người em yêu là Phương Nam.” Dẫu đoán được đáp án Mike vẫn muốn xác nhận lại.
Thảo Vi gật đầu, cô yêu Phương Nam, điều ấy chẳng biết điều ấy từ khi nào bắt đầu, cũng chẳng biết sâu đậm đến cỡ nào chỉ biết là tranh cô chỉ luôn có mình anh.
“Vậy tại sao chia tay.” Mike lại hỏi.
Thảo vì nhìn bầu trời xanh thẳm thì thầm đáp: “Bởi vì yêu,” nên sợ anh tổn thương, càng sợ hơn một ngày nào đó anh cũng sẽ vì yêu mà làm cô tổn thương. Đau đớn nhất không phải đều do người mình yêu thương nhất gây ra đó sao.
Cuối tháng mười một Tường Vi về nước tổ chức đám cưới, và cô cũng giữ đúng lời hứa làm phù dâu.
Khi chúng họ mười tám điều hay làm nhất giữa những đứa chơi với nhau là đoán xem đứa nào lấy trước đứa nào lấy sau, ai làm phù dâu cho ai, còn có mong ước tổ chức đám cưới chung, cuối cùng là những lời hứa chơi với nhau đến già. Nhưng mà đến cuối cùng có mấy lời còn được giữ nguyên vẹn.
Lễ cưới được tổ chức ở khu nghỉ dưỡng MH nhưng anh lại không hề xuất hiện. xuất cả buổi lẽ cô vẫn luôn tìm kiếm bóng hình anh nhưng đều không thấy.
Nhưng rồi chính cô cũng không biết bản thân tìm anh là vì cái?
Cô chỉ biết bản thân rất nhớ anh.
Chỉ là khi biết anh đã trở lại làm việc thì cô thật sự mong có thể gặp được anh ở đây.
Rất nhiều năm sau khi mà cô nắm tay con gái đứng bên đường chờ đèn đỏ có thể thấy rõ anh đứng bên kia nhìn cô cười rạng rỡ. Con gái nhỏ nắm bàn tay cô nói: “Người kia…..”
Giây phút ấy cô mới chợt nhận ra hạnh phúc chỉ đến với người dám ước mơ. Tình yêu chỉ đến với người dùng cảm đón nhận nó.
Đôi lúc tình yêu chỉ cần những điều thật nhỏ nhặt cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim hay tặng nhau bó hoa nhỏ với lời nhắn đáng yêu.
Có đôi lúc sẽ giận hờn sẽ yếu đuối, có lúc sẽ gặp những khó khăn vất vả nhưng có thể nắm tay nhau đến già không phải mới là điều hạnh phúc nhất sao?
Hoàn
Bởi vì trong tim em có anh.
Bởi vì trong tim anh có em.
Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu.
Vậy nên cứ yêu thôi!