Chương 9: Mẫu đơn mùa thu

Đảo mắt đã đến tháng mười một, bởi vì thành phố S nằm ở phía đông nam, lại là một thành phố miền duyên hải (gần biển), cho nên nơi đây vẫn rất ấm áp, vô cùng ấm áp, thực hợp với lòng người.


Trước mặt người khác, Cận Thiếu Triết vẫn luôn ít nói như vậy, nghiêm chỉnh đi học, hết giờ liền lặng lẽ về làm việc. Có điều các sinh viên ưu tú như vầng sáng rực rỡ thế này, muốn có cuộc sống yên tĩnh cũng khó, cậu cứ nghĩ mình lặng lẽ sinh hoạt lắm rồi, nhưng vẫn cứ thu hút sự chú ý của người khác. Thường xuyên có các câu lạc bộ này nọ đến mời cậu gia nhập, đáng tiếc đều bị cậu lấy đủ mọi loại lí do mà từ chối. Ngoài việc ứng phó với bài vở trên lớp, cậu muốn dành toàn bộ thời gian còn lại đều ở cửa hàng bán hoa với Ôn Thuấn, hơn nữa gần đây cậu phát hiện cô ấy tinh thần không tốt lắm, dường như là có tâm sự.


Nếu có chuyện gì đó làm cho cậu quan tâm thì cho đến bây giờ vẫn chỉ có thể là Ôn Thuấn.


"Thiếu Triết, Thiếu Triết!" Vừa bước lên tầng ba, Phương Văn Hạo ở sau lưng đã đuổi theo gọi, từ khi hai người hợp tác với nhau về chuyện lễ khai giảng đến nay, anh ta nghiễm nhiên trở thành bằng hữu của Cận Thiếu Triết, thường xuyên đến tìm cậu nói chuyện phiếm, hai người này một lạnh, một nóng, quả là tổ hợp rất thú vị.


"Học trưởng có việc gì sao?" Cận Thiếu Triết ôm sách vở cũng dừng lại, vẻ mặt ôn hòa hỏi. Đối với vị sư huynh đã nhiều lần giúp đỡ mình này, Cận Thiếu Triết cũng đối với anh ta có phần kiên nhẫn hơn đối với người khác.


Phương Văn Hạo nghĩa khí vỗ vỗ vai cậu, cười tươi như ánh mặt trời, truy vấn: "Thiếu Triết, cậu thực sự không muốn tham gia hội sinh viên?"
Cận Thiếu Triết nghe vậy, liền mân môi lắc đầu cự tuyệt: "Tôi còn phải làm việc, không có thời gian đâu."


available on google playdownload on app store


Mỗi năm một lần, hội sinh viên đại học J đều tổ chức bầu lại, từ trước đến nay cũng được coi như là tiêu điểm chú ý của phần đông sinh viên. Bọn họ vốn nghĩ Cận Thiếu Triết đối với công tác đoàn đội không có hứng thú, thì ít nhất cũng sẽ tranh cử đến chức vụ trong hội sinh viên chứ, nhưng đợi cho đến khi hết hạn báo danh, vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu, đúng là như mọi người đồn đại, tân sinh viên thiên tài của khoa kiến trúc, Cận Thiếu Triết, chỉ thấy hứng thú với học tập và làm thêm mà thôi.


"Nghe nói cậu đang làm thêm ở cửa hàng hoa? Sao giống như đem thời gian lãng phí ở nơi đó thế? Tôi đoán chừng tiền lương chắc cũng không cao phải không, cậu có muốn tôi giới thiệu cho cậu mấy việc khác không? Trả thù lao cao, cũng không mất nhiều thời gian lắm. Như vậy cậu còn có thời gian tham gia các hoạt động trong trường."


Cận Thiếu Triết mở miệng, thản nhiên nói: "Cám ơn ý tốt của học trưởng nhưng mà tôi hiện tại không cần. Hơn nữa, tôi cũng không rằng thế là lãng phí thời gian." Giọng nói của cậu đã có phần trở nên lạnh lùng, nhè nhẹ mang theo hơi thở hờn giận, cậu không thích có người đánh giá thấp cửa hàng hoa của Ôn Thuấn.


Phương Văn Hạo không biết đến quan hệ phức tạp trong đó, anh chỉ nghĩ rằng cậu ta không muốn thay đổi công việc hiện tại mà thôi, vì thế lại cười nói: "Được, được, coi như tôi chưa nói gì. Giải bóng rổ các trường lần này cậu có tham gia không?" Thật ra đây mới là mục đích chủ yếu của anh ta, từ lần trước đội bóng có thành viên bị thương, anh nhất thời tìm Cận Thiếu Triết đến giúp đỡ, ai ngờ kết quả làm kinh động toàn trường. Thì ra cậu ta lại chơi bóng rổ tốt như thế, quả thực so với đội trưởng còn xuất sắc hơn, nhưng cũng chỉ có một lần ấy, sau đó dù nói thế nào để mời cậu vào đội cũng không được. Lần này các trường thi đấu với nhau, đối thủ chính là đại học W vốn vẫn luôn ngang cơ với bọn họ, từng bốn lần gặp nhau, hai thắng hai bại, lần này là vì vinh dự mà thi đấu, nếu có Cận Thiếu Triết gia nhập đội bóng rổ, thật đúng là như hổ mọc thêm cánh.


"Không tham gia, tôi còn muốn làm việc." Đây là câu cửa miệng cự tuyệt của cậu. Tham gia vào đội bóng, sẽ tốn thời gian tập luyện phối hợp với cả đội, còn phải đi tập từ sáng sớm, buổi chiều lại rèn luyện thêm, thời gian rảnh chi bằng giúp Ôn Thuấn nhập hàng còn hơn.


"Ôi chao, cho tôi chút mặt mũi được không? Chẳng lẽ cậu không thích đánh bóng rổ? Tôi vẫn thấy cậu thường xuyên đến sân bóng tập luyện hai tay mà!" Cũng vì như vậy anh ta mới biết được học đệ mặt lạnh như băng này đánh bóng rổ rất khá: "Cậu không biết là ở trận đấu, dưới sự cổ vũ, chú ý của bao nhiêu người, cảm giác sẽ vô cùng phấn khích nha."


"Không biết, tôi đánh bóng rổ chỉ là vì rèn luyện thân thể mà thôi, không phải là vì muốn cho người ta thổi phồng lên." Ánh mắt cậu lướt qua Phương Văn Hạo, nhìn ra phía xa xa. Mỗi ngày cậu đều giành một giờ rèn luyện, hoặc là chạy bộ, hoặc chơi bóng, chỉ bởi vì một cô gái đã nói cậu giống như một thư sinh yếu đuối, cho nên cậu thuần túy là vì muốn trở nên rắn chắc một chút mà thôi.


"Sao? Cậu đùa tôi phải không?" Phương Văn Hạo kêu lớn, trước mắt là một anh chàng cao mét tám mấy, kĩ năng bóng rổ tuyệt vời, thông minh vô cùng, bao nhiêu điểm tốt ông trời đều ban hết cả cho cậu ta, tại sao cậu ta lại có tính cách cổ quái như vậy chứ, thực sự không phải là lãng phí nhân tài sao?


"Học trưởng, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây." Hôm nay khó có được buổi chiều không có tiết học, có thể trở về hỗ trợ cửa hàng hoa một chút, cậu nhớ là hôm qua Ôn Thuấn nói ngày hôm nay người ta sẽ giao hoa đến.


Nhưng cậu vừa nhấc chân đi, đã phát hiện áo mình bị kéo lại, quay đầu thấy Phương Văn Hạo vẻ mặt ai oán mà nhìn mình, mặt mày nhăn lại, đau khổ nói: "Thiếu Triết, cậu giúp tôi lần này được không, trận này chỉ được thắng chứ không được bại. Tôi sang năm là năm thứ tư rồi, cậu thành toàn tâm nguyện cho tôi có được không? Cậu xem, tôi sẽ giúp cậu mua vé ngồi, là hàng ghế đầu, thế nào?" Anh lắc lắc tay Cận Thiếu Triết, vừa ôn nhu năn nỉ lại dùng lợi ích dụ dỗ, Phương Văn Hạo phen này đúng là xuất toàn bộ chiêu thức ra hết rồi. Trận bóng rổ giao hữu này mua vé cũng rất khó nha, đặc biệt là hàng ghế đầu, muốn mua quả thực vô cùng khó khăn.


Cận Thiếu Triết do dự nhìn Phương Văn Hạo, suy nghĩ một hồi rồi lại thản nhiên nói: "Mỗi ngày tôi chỉ có thể tham gia luyện tập một giờ, nếu có việc mà không đến tập được, anh cũng không được nói gì, nếu được thế thì tôi sẽ tham gia trận này." Thật ra là cậu nghĩ đến vé ngồi hàng đầu kia, nếu đưa Ôn Thuấn đến chỗ náo nhiệt một chút, có lẽ tâm tình cô ấy sẽ tốt hơn, mà cũng có thể để cho cô nhìn xem, thật ra cậu không phải là gầy yếu.


"Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề!" Phương Văn Hạo mặt mày hớn hở đáp ứng ngay. Buồn cười, có thể mời được ngôi sao của khoa kiến trúc là cậu ta, thì vài điều kiện kia tính là gì, anh vốn đang định nói với Thiếu Triết, chỉ cần cậu ta đồng ý tham gia thi đấu, thì thậm chí không luyện tập cũng chẳng sao! Nhưng cậu ta đã nói như vậy rồi thì sao lại không đáp ứng chứ? Vì vậy, hai người trao đổi vài câu rồi cũng tạm biệt nhau.


Phương Văn Hạo lập tức chạy đến đội bóng rổ báo cáo tin tốt này, tất cả mọi người đều nghĩ là anh thổi phồng lên, dù sao Cận Thiếu Triết cũng là có tiếng khó tiếp cận.


"Thật hay giả vậy?" Đội trưởng đội bóng Lăng Tuấn hỏi, anh ta với Cận Thiếu Triết cùng học khoa kiến trúc, có điều anh là học trưởng năm thứ ba, cũng từng hẹn gặp cậu ta nhưng không thành công, vị học đệ này vốn có danh là núi băng, người đến liền cự tuyệt, lại từ chối có lễ nghĩa, làm người ta không tức giận được.


"Đương nhiên là thật rồi! Cậu ta là vì nể mặt mũi tôi nên mới đáp ứng đấy, có điều thời gian luyện tập mỗi ngày chỉ có thể là một tiếng đồng hồ, không thể nhiều hơn. Tôi thực lợi hại phải không?" Phương Văn Hạo vuốt vuốt mũi tự mãn.


"Ừ, như vậy cũng được, còn hơn là không chịu tham gia." Lăng Tuấn bật cười, quay sang nhìn cô gái bên cạnh nói: "Em nên cảm ơn Văn Hạo đi, coi như cậu ta đã giúp em một ân huệ lớn đây!" Nữ sinh này tên La Thiên Tâm, là quản lí, phụ trách đội bóng rổ, mà cô ấy cũng rất quan tâm đến việc mời Cận Thiếu Triết vào đội, ý tứ hàm xúc trong đó, không cần nói cũng biết.


"Học trưởng!" La Thiên Tâm mặt đỏ hồng, hờn dỗi vì bị bọn họ trêu ghẹo.
---------
Cửa hàng hoa....


"Thiếu Triết!" Ôn Thuấn nhẹ nhàng lên tiếng, Cận Thiếu Triết theo bản năng xoay người lại, "tách" một tiếng, ánh sáng lóe lên, Ôn Thuấn đã chụp được một tấm ảnh của cậu. Máy ảnh kĩ thuật số này là sản phẩm mới của công ty nhà Nhã Huệ, gửi cho Ôn Thuấn và Tư Hiền mỗi người một cái, cô nhàn rỗi không có việc gì nên ở trong cửa hàng hết chụp cái này lại chụp cái kia, hoa hoa cỏ cỏ ở đây tất cả đều trở thành người mẫu cho cô chụp, từ lúc Cận Thiếu Triết đến đây ở, dần dần trở thành nhân vật chính thay thế những hoa cỏ kia.


"Ôn Thuấn, chị thật là rãnh rỗi quá rồi. Chị xem xem, máy ảnh của chị ngoài hình hoa cỏ ra thì đều là chụp tôi, đợi hai người kia nhìn thấy, thế nào rồi cũng chê cười cho mà xem." Cận Thiếu Triết tức giận lắc đầu, không để ý đến hành động trẻ con của cô nữa, quay đầu ngồi sắp xếp phân loại lại đống hoa cỏ người ta vừa vận chuyển đến, bị so sánh với Dương Quá và Tiểu Long Nữ, cậu đã nghe đến ch.ết lặng rồi.


"Chụp cậu thì có gì không tốt chứ! Thiên tài kiến trúc của đại học J! Sau này cậu trở thành kiến trúc sư thành danh rồi, tôi còn có thể đem bán nó đi, kiếm được không ít tiền đâu!" Lời cô nói đều là sự thật, tốt nghiệp từ khoa kiến trúc đại học J đều là tinh anh của xã hội hết, thành danh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.


"Thật là!" Cận Thiếu Triết thở dài một cái, càng ngày càng cảm thấy mình mới là người lớn tuổi hơn thì phải: "Đúng rồi, sắp tới trường học có trận thi đấu bóng rổ, tôi cũng muốn tham gia, cho nên khả năng chiều nào cũng phải luyện tập một lúc mới trở về được, chắc chị phải trông cửa hàng một mình."


"Ừm, tôi biết rồi." Ôn Thuấn trả lời, rồi lập tức lại kêu lên: "Cái gì? Trận bóng rổ? Thiếu Triết, cậu, cậu biết đánh bóng rổ?" Cô dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi xem xét cậu, nhìn từ trên xuống dưới, mãi cũng không thể tin được.


"Sao vậy? Hoài nghi à?" Cậu chỉ biết rằng cô không tin, may mắn đã chuẩn bị trước: "Đây, đây là vé xem trận bóng đó, ở sân vận động trường tôi, đến lúc đó chị đến xem sẽ biết." Cậu nhét vé vào tay cô, vô cùng bất mãn vì cô ấy hoài nghi mình.


Ôn Thuấn nhìn chằm chằm vào chiếc vé, nhìn mãi, lúc này mới tin tưởng, vô cùng cao hứng mà nói: "Được, đến hôm đó tôi nhất định sẽ đi!"


"Còn có, tối nay tôi về sẽ nấu cơm, chị đói bụng thì ăn gì đó trước đi, nhưng đừng ăn linh tinh, biết chưa?" Cậu biết dạ dày của cô không tốt, một tháng đều phải khám bác sĩ một hai lần, nếu lại ăn uống không tốt, sẽ rất tồi tệ.


"Đã biết, thưa quản gia! Tối nay chúng ta ăn gì?" Ôn Thuấn vụng trộm lè lưỡi, nhăn nhăn cái mũi hỏi lại.
"Sườn xào chua ngọt, rau xào chua cay, canh cá..."
"Thật tốt quá, Thiếu Triết, không có cậu thì tôi làm sao bây giờ?"
"Rau trộn!"


"A? Thì ra cậu cũng hay nói giỡn nha! Tôi còn nghĩ cậu chỉ biết làm mặt lạnh thôi chứ!" Ôn Thuấn ra vẻ khó hiểu.
"Tôi nghĩ đem thực đơn tối nay đổi thành món "Ôn Thuấn hấp"......"
+++++++++


Những ngày tiếp theo lịch tập luyện đều dày đặc, Cận Thiếu Triết cũng nể mặt mũi Phương Văn Hạo, luyện tập phối hợp vô cùng chăm chỉ, trong thời gian ngắn đã ăn nhịp được với toàn đội bóng.


Trước ngày quyết đấu với đại học W, cũng có mấy trận đấu giao hữu nhỏ, không hề ngoài ý muốn, đại học J toàn thắng. Nhưng mục tiêu của bọn họ, chính là đại học W nổi danh kia, mọi người đều tập trung chuẩn bị cho trận đấu phân cao thấp sắp tới đó.


Ngày thi đấu, Ôn Thuấn đã đóng cửa từ sớm, đi đến đại học J.


Không cần ai dẫn đường, cô cũng có thể đi đến trước cửa sân thể dục, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng gào thét ồn ào của đám đông, vô cùng náo nhiệt, khiến cho cô không khỏi hồi tưởng lại thời sinh viên của mình, dường như cũng tươi trẻ, sảng khoái, nhiệt huyết sôi trào như thế.


Nhìn chiếc vé trong tay, cô cũng dần tìm được vị trí ngồi, là giữa hàng ghế đầu tiên, tầm nhìn vô cùng tốt, thu hết được toàn cảnh sân vận động vào mắt, có thể thấy rõ hai bên quyết đấu thế nào, cô cười tủm tỉm mà ngồi xuống. Đa số người xem đều là sinh viên của hai trường, có điều đại học J có ưu thế sân nhà, cho nên bên này hò hét hiển nhiên vang dội hơn nhiều, toàn bộ sân vận động vô cùng náo nhiệt, khiến cho tâm tình Ôn Thuấn cũng náo nhiệt lên theo, rất chờ mong trận đấu bắt đầu.


Trước giờ bắt đầu trận đấu, La Thiên Tâm chạy lên khán đài tìm bạn, đã nhìn thấy chỗ ngồi vốn là an bài cho người nhà Cận Thiếu Triết đã có một cô gái trẻ tuổi ngồi đó, xem ra là học tỷ của bọn họ, vì thế liền bước đến, nói với cô ấy: "Chị này, vị trí này đã sắp xếp người ngồi rồi, chị có thể đổi sang chỗ khác được không?"


Giọng nói của cô coi như là lễ phép, Ôn Thuấn nghe thấy vậy, ánh mắt vốn đang chuyên chú nhìn sân bóng lại chuyển sang nhìn cô gái bên cạnh, rồi lại nhìn vé trên tay mình, cười nói: "Nhưng mà vé của tôi ghi chỗ này mà!" Dường như sợ La Thiên Tâm không tin, Ôn Thuấn còn đưa vé ra, cho cô ấy nhìn rõ ràng.


La Thiên Tâm nhìn xem, quả nhiên là vé của Cận Thiếu Triết, giọng nói đột nhiên có chút bén nhọn hỏi: "Chị là thế nào với Thiếu Triết vậy? Sao lại có vé của cậu ấy?" Chất vấn thế này chẳng khác gì là bạn gái chính thức của người ta vậy, ngay cả chính La Thiên Tâm cũng không phát hiện, hành vi hiện tại của mình vô cùng không ổn.


Mọi người xung quanh nghe thấy ba chữ "Cận Thiếu Triết", đều hướng ánh mắt về phía này, tò mò mở tỏ hai mắt nhìn xem thế nào.


Đột nhiên giống như bị ánh đèn chiếu rọi, khiến cho Ôn Thuấn co quắp đứng lên, hô hấp có chút khó khăn: "Tôi, tôi là......" Cô lại không biết nên giới thiệu quan hệ của mình và Thiếu Triết như thế nào nữa, cô gái này khẩn trương như vậy, lại còn thân mật gọi Thiếu Triết, chẳng lẽ là bạn gái của cậu ấy? Ôn Thuấn suy nghĩ chút, cuối cùng thấp giọng nói: "Tôi là bạn của cậu ấy, đến đây cổ vũ."


La Thiên Tâm nhíu nhíu mày lại, bạn bè? Là bạn kiểu gì đây: "Xin hỏi là chị học khoa nào vậy?" La Thiên Tâm tự cho rằng Ôn Thuấn là người nào đó ngưỡng mộ Cận Thiếu Triết. Bởi vì cô là quản lí đội bóng rổ, thường xuyên có nữ sinh viên ái mộ các thành viên đến nịnh bợ cô, nhờ cô truyền tin tức hoặc giúp đỡ này nọ, cho nên cũng có chút kiêu ngạo. Nhưng đương nhiên là khi ở đội bóng, luôn mang bộ dạng như con chim nhỏ nép vào người ta.


Ôn Thuấn lẩm bẩm nói: "Tôi không phải là sinh viên trường này......."
"Cái gì?" La Thiên Tâm hô to, ngay cả người bên cạnh cũng kinh ngạc theo, chẳng lẽ Cận Thiếu Triết có bạn gái ở trường ngoài? Đây chính là tin tức lớn nha!


Lúc này, Cận Thiếu Triết đang chuẩn bị ra thi đấu lại có vẻ không yên lòng, dường như có dự cảm gì đó không tốt, ngồi không được, đứng cũng không yên.


"Thiếu Triết! Sao thế? Lo lắng sao? Không cần sợ, chúng ta nhất định sẽ thắng!" Phương Văn Hạo nghĩ cậu là vì trận đấu mà lo lắng, cho nên vỗ vỗ vai cậu mà an ủi.


"Không phải. Học trưởng, vé anh cho tôi là vị trí ở đâu vậy?" Cậu muốn đi xác nhận xem Ôn Thuấn đã đến chưa, có ngồi an ổn hay không, đây mới là điều trọng yếu.


"Ngay giữa hàng ghế thứ nhất đó. Nhìn cậu khẩn trương như vậy, là bạn gái đến sao?" Phương Văn Hạo trêu ghẹo hỏi, đồng thời cũng tò mò rốt cuộc là ai làm cho Cận Thiếu Triết luôn bình tĩnh lãnh đạm lại bất an thế này.


Mà Cận Thiếu Triết cũng không trả lời, đứng dậy rời phòng nghỉ nhìn lên phía khán đàu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Ôn Thuấn, có điều mặt cô đỏ hồng, có chút lúng túng dường như đang giải thích gì đó với nữa sinh trước mặt, mà cái nữ sinh kia nhìn có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.


Cậu nhìn thấy Ôn Thuấn đã luống cuống đến sắp khóc rồi, bước chân bất giác mà chạy khỏi phòng nghỉ lên chỗ khán đài, Phương Văn Hạo phía sau chạy theo hô to: "Thiếu Triết, cậu đi đâu vậy, trận đấu sắp bắt đầu rồi!" Anh thấy Cận Thiếu Triết sắc mặt xanh mét, sợ xảy ra chuyện gì, cũng chạy theo lên khán đài.


"Ôn Thuấn, làm sao vậy?" Cận Thiếu Triết vừa lên khán đài, lập tức tạo lên một làn sóng, rất nhiều nữ sinh từ lúc nhìn thấy cậu chơi trận bóng kia liền trở thành fan của cậu, thấy được thần tượng thì đương nhiên không thể an tĩnh được, thét chói tai liên tục. Có điều, Cận Thiếu Triết cũng không có tâm tư quản nhiều chuyện như vậy, chỉ kéo Ôn Thuấn đến bên người quan tâm hỏi. Cậu xuất hiện vừa đúng lúc giải vây cho Ôn Thuấn.


Không đợi Ôn Thuấn mở miệng nói chuyện, La Thiên Tâm đã tranh giành nói: "Thiếu Triết, vị trí này là dành cho thân hữu (bạn bè người thân) của cậu, nhưng cô gái này lại ngồi xuống......" Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Cận Thiếu Triết càng ngày càng lạnh.


"Cô ấy chính là thân hữu của tôi." Cậu lạnh lùng mở miệng, sau đó nhìn Phương Văn Hạo phía sau cô, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Học trưởng, có quy định phiếu này nhất định chỉ cho người này ngồi, không cho người kia ngồi sao?"


"Không, không, đương nhiên là không có!" Phương Văn Hạo vội vàng khoát tay tỏ rõ lập trường, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng thấy bộ dạng lãnh khốc đến thế của Cận Thiếu Triết, ngày thường cậu ta tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng rất có lễ độ, hiện tại bộ dạng lại giống như "đừng có tới gần tôi".


Cận Thiếu Triết vừa lòng gật gật đầu: "Được rồi, Ôn Thuấn, cứ ngồi đây đi, không cần để ý đến người vô vị này."
"Người vô vị!" La Thiên Tâm hô to, tốt xấu gì bọn họ cũng ở cùng một chỗ tập luyện một tháng!


"Cậu là ai? Tôi không biết cậu! Về sau xin đừng gọi tôi thân thiết như thế, tôi không quen." Cậu lạnh lùng nói với La Thiên Tâm, rồi lại quay đầu, ôn nhu nói với Ôn Thuấn như đang lọt vào tầng sương mù: "Cứ ở đây ngồi chờ tôi, chờ hết trận đấu tôi sẽ trở lại." Dứt lời, liền theo thói quen vuốt vuốt mái tóc cô, rồi lại xoay người chạy khỏi khán đài, từ đầu đến cuối, hoàn toàn không liếc qua La Thiên Tâm lấy một chút.


Thấy thế, Ôn Thuấn bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ cho là hiểu lầm mà thôi, lại tiếp tục ngồi xuống. Có điều, cô nhìn ra được, ánh mắt cô gái kia, tràn ngập tình ý, sợ là...... đối với Cận Thiếu Triết là có ý tứ rồi!


La Thiên Tâm rất không tình nguyện bị Phương Văn Hạo kéo khỏi khán đài, vẫn còn mơ hồ nghe thấy âm thanh cô nói: "Học trưởng, cậu ấy nói cậu ấy không biết em, thật sự là rất thái quá!"


"Thiên Tâm, em nói ít vài câu đi!" Phương Văn Hạo tức giận quay sang liếc cô một cái, thực sự không rõ học muội dễ chịu, hiểu biết ngày thường hôm nay lại trở nên không hiểu chuyện như thế, nhìn bộ dạng Cận Thiếu Triết vừa rồi, không cần nói ai cũng biết là cậu ta tức giận rồi. Anh thấy thật nhức đầu, chuyện này lại giải quyết thế nào mới tốt đây?


Trận đấu nhanh chóng được bắt đầu.


Có điều, hôm nay lối đánh của đại học J có điểm khác biệt với ngày thường, bởi vì Cận Thiếu Triết tấn công sắc bén, khốc liệt hơn thường rất nhiều, tấn công không hề nể nang, tinh thần vô cùng tập trung, đánh bóng vào rổ rất chuẩn xác, cả tinh thần và cơ thể đều tham chiến rất hăng hái. Mà đại học W lại chưa từng giao chiến trận nào có Cận Thiếu Triết, cũng không biết ứng đối thế nào, điểm số liền nhanh chóng cách biệt.


Ôn Thuấn vẫn dán mắt vào trận đầu, kích động hò hét, vì Cận Thiếu Triết mà cổ vũ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bóng dáng di động linh hoạt trên sân kia. Đại học J vốn thực lực cũng lớn, hơn nữa lại có Cận Thiếu Triết gia nhập vào, quả thực là mạnh mẽ không ai sánh kịp, đại học W mãi cuối cùng cũng không thể lật lại tình thế.


Cận Thiếu Triết một mình ghi ba mươi sáu điểm, trận đấu kết thúc, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc hơi xoăn xoăn, vẻ mặt lạnh lùng lãnh khốc nhưng lại mang vẻ tao nhã không nói lên lời, mê hoặc bao thiếu nữ trên khán đài, cả sân vận động lại ầm lên tiếng thét chói tai không ngừng.


La Thiên Tâm vội vàng chạy tới, ân cần đưa ra chai nước khoáng, lấy lòng mà nói: "Cậu chơi hay thật đấy! Uống chút nước đi!"
Nhưng Cận Thiếu Triết ngay cả chân mày cũng không nâng lên một chút, lướt qua cô đi về phía Phương Văn Hạo cũng đang ngồi nghỉ ngơi, đứng trước mặt anh ta.


"Thiếu Triết, có việc gì à? A, đúng rồi, chút nữa mọi người cùng nhau đi ăn cơm chúc mừng." Phương Văn Hạo tươi cười nói với cậu.


"Tôi không đi đâu. Hơn nữa, học trưởng, tôi chỉ tham gia trận này mà thôi, từ nay sẽ không đánh nữa." Cậu bình tĩnh trần thuật lại một câu mà đối với Phương Văn Hạo có thể nói là một quyết định kinh thiên động địa.


"Cái gì? Điều này làm sao có thể! Thiếu Triết, cậu đừng đùa tôi chứ, chúng ta không phải là phối hợp rất ăn ý hay sao?" Đâu chỉ rất ăn ý, quả thực làthiên y vô phùng*,công hay thủ đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.


(Thiên y vô phùng *: áo trời không thấy đường may, đại ý là hoàn hảo, không chê được.)


"Dù sao vết thương của học trưởng Lí Chính Huân cũng đã khỏi rồi, tôi cũng không nhất thiết phải ở lại nữa." Vì muốn cho Phương Văn Hạo chút mặt mũi nên cậu tìm một lí do hợp lí mà nói ra. Dứt lời, cũng không chờ anh ta lên tiếng đã rời khỏi phòng nghỉ, đi về phía khán đài.


"Thiếu Triết, có phải vì sự kiện vừa rồi hay không?" Phương Văn Hạo ở phía sau cậu truy vấn. Cận Thiếu Triết chỉ phất tay, cũng không có đáp lại, đã biến mất khỏi tầm mắt anh ta. Xong rồi, thật vất vả mới kéo được siêu sao đến, giờ lại đi mất như thế.


Phương Văn Hạo đoán rất đúng, chuyện này thực sự có liên quan đến chuyện vừa nãy. Vốn dĩ Cận Thiếu Triết vì muốn làm cho Ôn Thuấn vui vẻ một chút nên mới chơi bóng, kết quả biến thành không thoải mái như thế, cho nên cậu cũng không tất yếu phải ở trong này lãng phí thời gian nữa, nhất là lại biết nữ sinh kia chính là quản lí đội bóng rổ, thế nên một chút lí do để lưu lại đều không có.


Cậu đi lên khán đài, rất dễ dàng tìm thấy vẻ mặt Ôn Thuấn vẫn còn đang hưng phấn, dường như còn chưa ra khỏi trận đấu phấn khích vừa rồi, khuôn mặt cô đỏ hồng như quả táo, vừa nhìn thấy cậu đã cao hứng gọi: "Thiếu Triết, không thể tưởng tượng được cậu đánh bóng rổ lợi hại như vậy, thật sự rất tuyệt!"






Truyện liên quan