Chương 105: Đi cùng tôi
"Cô ấy tỉnh rồi, vào xem một chút đi. Ngày mai chúng ta cùng bay sang Mỹ!"
Chuyện này không cần người khác nói, anh tự biết mình từ chối không được, cùng Cố Hiểu Kha đi khám bệnh trước giờ đều rơi trên người anh. Hạ Minh Duệ cười khổ.
Mắt thấy Lâm Thiển Y hướng phòng bệnh đi tới, Hạ Minh Duệ nhanh tay lẹ mắt đem cô kéo trở lại.
Lâm Thiển Y trừng anh. "Làm gì?"
"Em tính dùng bộ dạng này mà đi vào sao?"
Hạ Minh Duệ khoé mắt quét trên người cô một vòng, Lâm Thiển Y lập tức cúi đầu, sau đó xấu hổ, hận không tìm được cái lỗ chui vào. Lúc tới bởi vì lo lắng cho Cố Hiểu Kha, chưa kịp nghĩ đến bản thân, hiện tại phát hiện bộ dáng này của cô căn bản không còn mặt mũi gặp người.
Hạ Minh Duệ kịp thời kéo Lộ Phi lại, không khách khí đem áo khoác người ta đang mặc kéo xuống, mặc vào người Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y ngây ngốc cầm lấy áo khoác Hạ Minh Duệ đưa mặc lên người.
"Chúng ta về nhà!"
"Ặc!"
Lâm Thiển Y nhắm mắt theo đuôi Hạ Minh Duệ, đúng lúc chìa khoá xe của Lộ Phi cũng bị cướp về tay.
Về đến nhà, sau khi nhập mật mã mở cửa, Hạ Minh Duệ trực tiếp từ tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi lớn kín đáo đưa cho Lâm Thiển Y, đuổi người như đuổi ruồi.
"Nhanh đi tắm!"
"Gì chứ?"
Nhìn áo sơ mi bị nhét vào trong ngực, Lâm Thiển Y bất mãn chùi miệng lầm bầm. Bộ dáng bây giờ của cô đã rất khó chịu, cho dù Hạ Minh Duệ không thúc giục, cô cũng hận không được lập tức bay vào trong phòng tắm.
Lúc Lâm Thiển Y mặc áo sơ mi rộng lớn của Hạ Minh Duệ đi ra, Hạ Minh Duệ đã tắm xong đang ngồi ở trên ghế sa lon lau tóc.
Trên người anh chỉ mặc đúng chiếc áo ba lỗ màu trắng, lộ ra tấm lưng sâu gày gò, nước da màu đồng tản ra ánh sáng như nước, chỉ có điều trên những vết gậy đánh chằng chịt trên người hoàn toàn phá đi vẻ mỹ cảm có lực bộc phát này!
Chờ Lâm Thiển Y lau tóc xong, lúc đi tới phòng khách, trước mặt Hạ Minh Duệ đã bày đầy các loại thuốc trị thương ngoài da.
Mái tóc dài đen ướt nhẹp như tảo biển của cô lúc này trượt trên bờ vai, làn da trắng nõn mịn màng như sữa tươi, bởi vì vừa tắm xong mà mềm mại non nớt, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng.
Những dấu vết trên người cô đã chuyển sang màu tím bầm, khi ánh mắt Hạ Minh Duệ chạm vào những vết thương đó, trong mắt sát ý không hề che giấu.
"Haizz, tôi không sao rồi, những người đó cũng không được như ý. May mắn là anh tới kịp thời!"
Lâm Thiển Y bị ánh mắt thâm trầm của Hạ Minh Duệ nhìn khiến cả người không được tự nhiên, cô thậm chí có thể cảm giác được cơn tức giận của anh, không khỏi có chút chột dạ.
Cho đến khi chỗ những vết thương kia truyền đến cảm giác mát lạnh, cô mới hơi sợ hãi rụt cổ. Bàn tay Hạ Minh Duệ mang theo nhiệt độ nóng rực, khiến cho ánh mắt cô có chút do dự, chính là không dám đối diện với anh.
Cô đây sao vậy? Không phải là xấu hổ chứ? Mặc dù không nhìn thấy, Lâm Thiển Y vẫn cảm thấy gò má của mình nóng ran.
Không phải sao? Giữa bọn họ chuyện gì cũng đã làm rồi, cô còn xấu hổ cái quỷ gì, thật là mất thể diện mà.
Sự khác thường của Lâm Thiển Y Hạ Minh Duệ làm như không thấy, chuyên tâm bôi thuốc trên tất cả các vết thương trên người cô.
Khi bôi thuốc xong anh mới nghiêm túc ngẩng đầu lên, ai ngờ cô gái nhỏ trước mặt dựa ở trên ghế sa lon, mắt to híp lại thành một đường thẳng, thoạt nhìn là bộ dáng hết sức hưởng thụ, dáng vẻ thoải mái khiến anh không khỏi nheo mắt.
"A, làm gì vậy? Không dịu dàng một chút được à?"
Nhìn Hạ Minh Duệ đem bình thuốc nước nhét vào trong ngực mình, sau đó xoay người lại, giọng nói nghe có chút tức giận, cô đắc tội anh khi nào nhỉ? Thật đúng là trời tháng sáu nói đổi liền đổi ngay!
"Thoa thuốc cho tôi!"
"Ồ!"
Lâm Thiển Y còn muốn oán trách mấy câu, nhưng khi thấy vết thương kinh khủng trên người Hạ Minh Duệ, cả người liền trầm mặc.
Sau lưng Hạ Minh Duệ không biết bị trúng bao nhiêu gậy, thoạt nhìn giống kiểu vết chân chằng chịt khắp nơi, thậm chí còn có máu bầm, khiến Lâm Thiển Y hết sức đau lòng.
Lâm Thiển Y đưa tay nhỏ bé ra thoa thuốc lên hết các vết thương của anh, sau đó xoa nắn một lần, cho tới khi những thuốc kia ngấm vào.
Tay nhỏ bé của Lâm Thiển Y vô cùng mềm mại, lực đạo nhẹ nhàng, xoa ở trên người giống như đang cù lét vậy.
Sau khi thoa xong, Lâm Thiển Y lại cầm lên một chai thuốc khác, lấy tay quệt ra một ít, nhẹ nhàng xoa ở trên lưng Hạ Minh Duệ, lực đạo nhẹ như lông chim.
"Dùng sức một chút, em chưa ăn cơm hả?"
Phía sau lưng của anh rất đau a, nhưng mà bị cô xoa nhẹ như vậy, nhẹ tâng tang vừa nhột vừa khó chịu, anh thà để cô dùng lực một chút, ít ra đau so với nhột vẫn tốt hơn.
Xì! Có người thoa thuốc cho đã là may lắm rồi, còn kén cá chọn canh!
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y nói thầm, trên tay cũng nhân cơ hội dùng lực mạnh hơn. Hạ Minh Duệ a một tiếng đồng thời hít một hơi khí lạnh.
"Em cố ý?"
Giọng nói Hạ Minh Duệ u ám, có chút kinh khủng.
Lâm Thiển Y thừa dịp anh không nhìn thấy sau lưng liếc mắt một cái, giải thích.
"Là anh bảo dùng sức mà, nếu không thì sao?"
Lâm Thiển Y giơ ngón tay ra, giống như con rết vậy, dùng đầu ngón tay bò tới bò lui trên lưng sau của Hạ Minh Duệ.
Lông mày của Hạ Minh Duệ nheo lại một đường, sau lưng giật giật, người phụ nữ này muốn ăn đòn phải không?
Vì vậy thuốc cũng không lau, dứt khoát xoay người đẩy người ngã xuống.
Kế tiếp là tiếng một người phụ nữ thảm thiết cầu xin tha thứ.
Sau khi xong chuyện, Hạ Minh Duệ ôm Lâm Thiển Y vào trong lòng.
"Ngày mai cùng tôi đi Mỹ!"
Giọng nói không cho phép từ chối.
"Không đi!"
Lời này dứt khoát đến dị thường, không chút nào dây dưa.
"Em thử không đi thử xem?"
"Thử thì thử!"
Một trận chiến mới lại bắt đầu.
Hai người vẫn giằng co cho tới tối.
Hạ Minh Duệ đem theo thức ăn Lâm Thiển Y làm tới bệnh viện, còn cô thì ở nhà.
Hạ Minh Duệ nói muốn cô cùng anh đi Mỹ, giỡn gì chứ? Cô có còn tự do hay không? Hơn nữa hai người bọn họ thân thân mật mật đi cùng nhau, cô đi theo làm gì? Rõ ràng là vô ơn.
Mặc dù thái độ Hạ Minh Duệ vô cùng cương quyết, nhưng ở Lâm Thiển Y mặt dày mày dạn bày ra đủ các loại thủ đoạn, Hạ Minh Duệ rốt cuộc thoả hiệp.
Anh đi Mỹ vì cuộc phẫu thuật của Cố Hiểu Kha, lại không phải đi chơi, dẫn theo một người phụ nữ quả thật bất tiện, đơn giản chính là tự chuốc lấy khổ, nhưng vì cái gì khi nghe người phụ nữ kia từ chối trong lòng lại buồn bực vậy chứ?
Hạ Minh Duệ một đêm không về, chỉ là hôm sau trời còn chưa sáng, Lâm Thiển Y đã sớm giúp anh chuẩn bị xong hành lý, nhìn ra được sự quan tâm của cô, Hạ Minh Duệ tương đối hài lòng.
Trước khi đi, Hạ Minh Duệ còn hung tợn cảnh cáo.
"Cô nhóc, trong thời gian tôi không có ở đây tốt nhất nên an phận một chút, không được phép liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, nếu không........ hừ hừ!"
"Biết rồi biết rồi!"
Lâm Thiển Y không nhịn được khoát tay, tiễn Hạ Minh Duệ vào trong thang máy. Cho tới khi xác nhận Hạ Minh Duệ thật rời đi, Lâm Thiển Y mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Trời ạ, cô cuối cùng cũng được tự do!
Tự do muôn năm!
Hạ Minh Duệ đen mặt đi tới nhà cũ, nơi đó hiện tại đã bị mẹ con Diệp Tình Văn chiếm đoạt.
Thật ra thì anh vẫn muốn dẫn theo Lâm Thiển Y, chỉ bất quá ở bệnh viện Diệp Tình Văn từng đề cập với anh, nói rằng dù gì cảm xúc của Cố Hiểu Kha cũng không ổn định không cần dẫn Lâm Thiển Y theo, sợ cô khổ sở. Ánh mắt Hạ Minh Duệ lúc đó trở nên trầm mặc.
Quên đi, mọi thứ trước hết cứ lấy việc chữa trị cho Cố Hiểu Kha làm đầu, hôm nay anh cũng chỉ có thể hy vọng liệu pháp y học mới nghiên cứu ra kia có thể cứu vớt được tánh mạng Cố Hiểu Kha.