Chương 106: Nộp đơn
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, Lâm Thiển Y mừng rỡ hoan hô một tiếng, cả người như một quả pháo lao thẳng lên giường, lăn qua lộn lại. Ôn thần tiên sinh rốt cuộc đi rồi, cô cuối cùng có thể hít thở không khí mới mẻ của riêng mình.
Lâm Thiển Y ở trên giường dùng sức lăn hai vòng xong, tâm tình hưng phấn mới từ từ bình ổn trở lại.
Cô nhất định phải tính toán việc rời khỏi Hạ Minh Duệ sau này, Cố Hiểu Kha trở lại chính là lúc cô hẳn nên rời đi nhỉ?
Khi đó vì để hoàn toàn rời khỏi Hạ Minh Duệ, công ty của anh cô không thể tiếp tục làm. Thật vất vả mới tìm được một công việc ổn định thoải mái như vậy, muốn tìm được công việc tương tự chỉ sợ không dễ dàng.
Có điều trời không tuyệt đường người không phải sao? Lâm Thiển Y lạc quan hy vọng.
Nhưng cô hiện tại tuyệt không muốn đi làm, đoán chừng cô không đi cũng không sao đâu hả? Dù sao cũng định từ chức, hơn nữa Hạ Minh Duệ cũng đã khấu trừ nửa năm tiền lương của cô, đi hay không đi cũng không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa cô là thư ký của Hạ Minh Duệ, Hạ Minh Duệ không có ở đây có phải đồng nghĩa với việc cô được nghỉ phép?
Moa ha ha! Cô khoa trương cười.
Được rồi, cô quyết định thỉnh thoảng sẽ ghé công ty xem một chút, lúc không có chuyện gì làm cô phải tranh thủ đi tìm công việc mới, tính toán cho chuyện rời khỏi Hạ Minh Duệ sau này.
Dù sao trong công ty dường như cũng không có lãnh đạo nào dám quản cô, Hạ Minh Duệ chính là cấp trên trực tiếp của cô, hiện tại lại xuất ngoại, cô đương nhiên muốn làm sao thì làm.
Cho nên buổi sáng Lâm Thiển Y lấy chiếc xe thể thao màu đỏ Hạ Minh Duệ cho cô chạy đến công ty một chuyến. Phòng làm việc của Tổng giám đốc vắng lạnh không một bóng người.
Đột nhiên cảm thấy Hạ Minh Duệ như vậy chẳng phải có phần giản dị quá? Trong tiểu thuyết chẳng phải những vị tổng giám đốc kia bên cạnh vừa có nữ thư ký đắc lực lại có nữ thư ký xinh đẹp, nhưng vì sao bên người Hạ Minh Duệ chỉ có mỗi mình cô?
Lâm Thiển Y vốn muốn tới phòng văn thư thăm Trần Hi cùng Lâm Na, nhưng tới trước cửa phòng làm việc của bọn họ thì dừng lại, không bước vào.
Nghĩ kỹ lại, lỡ như cô vào, các cô ấy lôi kéo cô giúp chỉnh sửa tài liệu, cô không phải là rất thua thiệt sao?
Tốt hơn hết vẫn nên về nhà chơi game, xem ti vi thì hơn.
Hiện tại cô rốt cuộc có thể một phen trải nghiệm cảm giác làm người thứ ba, tư vị trước mắt cũng không tệ lắm, ít nhất có ăn có uống có chơi.
Lâm Thiển Y sờ sờ ví tiền, im lặng không nói gì, tiền của cô hình như đã xài hết rồi.
Kể từ lần trước cô rút một trăm vạn từ thẻ Hạ Minh Duệ cho, sau đó liền không động đến nữa. Nhưng mà vừa không có tiền lương, vừa không có công việc, cô lấy đâu tiền mà xài đây?
Suy nghĩ một chút, Lâm Thiển Y từ trên ghế sa lon đứng dậy, đi ra ngoài kiếm thêm chút thu nhập là được, nếu không ở nhà chờ ch.ết à!
Mấy ngày nay cô có tìm trên mạng, có công việc nào thích hợp cô đều ứng tuyển.
Trước khi ra ngoài, cô ở trên mạng tìm kiếm một lượt, nhìn xem có công ty nào đang cần tuyển người, chẳng qua là cô tìm kiếm vài trang thì nhìn thấy một thông báo tuyển dụng như vậy.
"Cần tuyển gấp một trợ lý riêng, thời gian thử việc 1 tháng, mức lương trong thời gian thử việc là 5000 nhân dân tệ. Sau khi hết thời gian thử việc, tiền lương một tháng là 1 vạn, biểu hiện tốt còn có tiền thưởng. Yêu cầu nữ, ngoại hình ưa nhìn, có phẩm vị riêng, tốt nhất là biết nấu ăn, tính khí tốt! Cung cấp chỗ ở và 3 bữa cơm."
Lâm Thiển Y trên dưới nhìn một lượt, cô thế nào cảm thấy thông báo này chính là dành cho mình chứ?
Dáng dấp cô cũng không tệ, ít nhất không làm... người xem thất vọng, phẩm vị thì sao, cái này có thể từ từ luyện tập, cô có phải là người có phẩm vị riêng không? Về phần nấu ăn? Cô biết chứ. Chẳng phải một người hay kén chọn giống Hạ Minh Duệ cũng phải im lặng mà ăn đồ cô nấu đó sao?
Mấu chốt cuối cùng chính là tính khí tốt a, Lâm Thiển Y nhìn gương chớp mắt vài cái, vuốt vuốt gương mặt mượt mà. Tính khí cô cũng không tồi, nếu không sao Hạ Minh Duệ có thể chịu được?
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, thông báo này không phải là lường gạt gì chứ? Tin tức cũng thường đề cập tới những trường hợp như thế này nhiều không kể xiết.
Lỡ như cô đi nộp đơn mà đối phương là một lão già bỉ ổi hay một công ty lừa đảo, chẳng phải cô sẽ rất thảm sao? Nhớ tới thảm trạng cô cùng Hạ Minh Duệ bị đánh hai ngày trước, lòng cô vẫn còn chút sợ hãi.
Trong đầu vòng vo vô số suy nghĩ, giằng co hồi lâu sau, Lâm Thiển Y rốt cuộc bị mê hoặc bởi tiền lương hấp dẫn, cầm lấy điện thoại bấm số gọi.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
Đây là giọng nói của một người đàn ông, nghe có chút thở hổn hển. Tim Lâm Thiển Y đập điên cuồng, sau đó cô cẩn thận mở miệng.
"Xin chào, xin hỏi các anh đang cần tuyển trợ lý đúng không?"
"Đúng vậy, cô là?"
Giọng nói kia khi nghe Lâm Thiển Y muốn nộp đơn, giọng điệu rõ ràng khá hơn nhiều.
"À, tôi tên Lâm Thiển Y!"
"Vâng, cô Lâm đúng không, hiện tại cô có thể tới phỏng vấn không? Chúng tôi bên này đang cần gấp!"
"Hả? À, được!"
Có cần phải gấp gáp vậy không chứ? Cô càng ngày càng có cảm giác đây chính là một thông báo tuyển người lừa đảo. Hy vọng không phải vậy a! Toàn bộ tài sản cùng hy vọng của cô đều đặt cả ở công việc này.
Sau khi người kia vội vã đọc địa chỉ liền cúp điện thoại, Lâm Thiển Y hồ nghi sờ sờ mặt mình. Cô mặc như vậy có thể được sao?
Một chiếc đầm liền màu xanh da trời bao bọc lấy vóc người cô, tóc dài xoã ngang vai không hề chải chuốt gì, tỏa ra vẻ đẹp tự nhiên tươi mát, gương mặt nhỏ mượt mà thanh tú không trang điểm, mặt mộc vô cùng!
Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, lỡ như gặp phải một ông chú bỉ ổi thì phải làm sao bây giờ? Cho nên cô quyết định đổi một cái quần jean, áo sơ mi màu lam, giày thể thao...
Sau đó cô hài lòng nhìn gương huýt gió một cái, búng tay một cái, được rồi, cứ như vậy đi, cần gì để ý người ta có phải tên lường gạt hay không, dù sao trên người cô cũng không có tiền, về phần cướp sắc? Cô Lâm Thiển Y dễ khi dễ vậy sao?
Để cho bọn họ nếm thử một chút mùi vị Phật sơn vô ảnh cước của cô.
Lần này Lâm Thiển Y không dám lái xe, dường như cách chỗ cô ở không xa lắm, cô ngồi mấy chuyến xe buýt, hướng bác tài nói địa chỉ.
Càng chạy cô càng cảm thấy chỗ này vắng vẻ, cảm giác giống như nơi này bị bỏ hoang đã lâu rồi, ý nghĩ trong lòng càng thêm bất an, không phải chứ? Chẳng lẽ lại thật sự gặp phải tên lường gạt?
Lâm Thiển Y cố gắng chịu đựng cảm giác lo lắng trong lòng tiếp tục đi vào bên trong. Bên trong là một sân trống trải, cô cư nhiên thấy được nhiếp ảnh gia? Không phải chứ?
"Dừng, anh đứng sao vậy, tư thế này không đúng, không đủ khí phái!"
"Đổi kiểu đi!"
Đây là buổi chụp hình? Đây rốt cuộc là tuyển trợ lý gì vậy? Chẳng lẽ là nhân viên giao hàng sao? Không thể a? Nhân viên giao hàng có cần yêu cầu nhiều vậy không?
Lâm Thiển Y ở bên ngoài ngó dáo dác, cô đang do dự rốt cuộc có nên đi vào hay không.
Hiện trường buổi chụp ảnh, trên tay Mộc Nam đang cầm một ly cà phê, nhàn nhã nằm ở trên ghế, bộ dáng thanh thản đẹp mắt giống như anh tới đây để tham quan chứ không phải tới chụp ảnh. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ đang bóp vai cho anh, hết sức thoải mái.
Hồi lâu, Mộc Nam cau mày.
“Được rồi, không cần bóp nữa. Cô đi nghỉ đi!”
Ngồi cho tới trưa cũng trở nên mốc meo, anh có phải cũng nên hoạt động một chút? Nếu không lỡ lên cân thì làm sao bây giờ? Lại bị những tên kia bắt giảm cân, nhưng làm minh tinh như anh dễ lắm sao.
Mộc Nam đứng lên hoạt động gân cốt, xoay eo, chớp mắt thấy cách đó không xa Lâm Thiển Y đang dáo dác ngó.
"Người phụ nữ này? Người phụ nữ này không phải là người ngày đó bỏ mình một mình trên đường cái sao? Cô ấy tới đây làm gì?"
Trong lòng vừa nghĩ tới, Mộc Nam liền di chuyển hướng phía Lâm Thiển Y.
"Hi, người đẹp, đã lâu không gặp!"