Chương 4
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng, Trần Bảo Nhi nhíu mày. Cảm giác nặng nề và chật chội đến khó chịu. Cảm giác như nghe được hơi thở nóng hổi của ai đó phả vào mặt mình. Hàng mi khẽ động đậy, đôi mắt còn mớ ngủ. Những hình ảnh buổi sáng in nhẹ vào võng mạc, hình ảnh mờ nhạt, cô thấy một người đang ôm mình. Lắc đầu để tỉnh táo hơn, và có lẽ những hình ảnh trước mắt là thật. Hàn Mặc Phong đang ôm cô chặt, chặt đến nỗi cô tưởng chừng như không thể thoát ra nổi. Hắn và cô đang ở trên một chiếc giường, đắp chung chăn,cô lại còn gối đầu trên tay hắn ,còn hắn đang gác chân lên người cô và căn bản hơn là hắn không mặc áo. Cô sốc +kinh hãi
- A......a. ....- kèm theo tiếng hét là một cú đạp ngoại mục làm Hàn Mặc Phong yêu nghiệt bay xuống giường
hắn tiếp đất hơi an toàn ,đảm bảo không gãy hay là sập biệt thự. Tay chân, mặt mũi ổn chỉ có điều là đầu tóc hơi rối. Một cái nhìn như muốn giết người hàng loạt, cô nuốt nước bọt, ngồi trên giường ôm chăn vẫn mạnh miệng hét thẳng vào mặt boss tàn ác
- Tên biến thái kia. Anh dám động đến tôi tôi sẽ một đao giết anh
hàn Mặc Phong không nói gì chỉ coi lời cô nói giống như tiếng muỗi kêu, đứng dậy, đi lại về phía chiếc tủ quần áo hùng hậu, chạm khắc tinh xảo lấy lần lượt một bộ vest đen, ao sơ mi trắng và chiếc caratvat. Trần Bảo Nhi nhìn mọi ý nghĩ đều tập trung trên người hắn rồi đỏ mặt tung chăn tính chạy ra ngoài.
Cạch. Cạch. Cửa phòng đã bị khóa.,
/ Khốn nạn. Tại sao cửa lại không mở được chứ. Không thể nào. Nếu như vậy thì hắn cũng không thể ra ngoài. Shit /- những dòng suy nghĩ mông lung lướt qua bằng một tốc độ ánh sáng. Cô nhìn quanh phòng rồi vèo vèo phóng nhanh chóng vào phòng tắm. Mở vòi nước, lấy nước tạt thẳng vào mặt mình. Những giọt nước như thích thú đùa với làn da trắng mịn màng. Bây giờ cô mới chú ý đến phòng tắm. Rộng. Rất rộng, hơn cả căn hộ cô đang thuê. Đẹp mắt và đúng chất nhà giàu ....Tất cả đều như tien cảnh trừ tên biến thái bên ngoài kia. Trần Bảo Nhi ngước mặt lên tấm gương trước mặt hét lên thêm một lần nữa
- A. ...a
- Không định đến học viện- hắn đứng trước cửa phòng nhìn cô
- ch.ết rồi. Quên mất- cô quay người phóng thẳng ra ngoài nhưng khổ nỗi sàn nhà có phải là quá trơn hay là vì trời đã định sẵn mà cô trượt chân ngã nhào về phía trước. Cô chỉ biết nhắm mắt và đón nhận cú tiếp đất của cơ thể. Không đau. Quả thật là không đau. Không tiếng động. Ngược lại. Rất mềm. Rất rắn chắc và an toàn. Môi cô như chạm vào một vật thể lạ nào đó. Cô mở mắt, khuôn mặt phóng đại của hắn hiện hữu ngay trước mặt. Môi cô đang có khoảng cách với môi hắn là 0 cm , cô đang ở trên người hắn. Trần Bảo Nhi hoảng loạn chập choạng đứng dậy chạy trốn. Hàn Mặc Phong đứng dậy, chỉnh sửa áo vest ,khóe môi hắn bất giác mở nụ cười hiếm hoi .Cô chạy, chạy không nhìn, và cánh cửa phòng khóa trái chưa được mở phía trước đang dang tay chào đón cô. Rầm. Cô đâm ngay vao cánh cửa thân yêu thêm một lần hét
- A .... Cái cửa khốn nạn này- cô hét ầm lên và ôm đầu. Hắn bước ra vừa hay chứng kiến cảnh đẹp mắt này bản thân lạnh lùng cũng không thể nhịn được cười
- Câm cái miệng của anh lại cho tôi
thấy thái độ của mình hơi bị hố , hắn mau chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đi lại gần mở cửa. Cô đi xuống phòng ăn. Đập vào mắt là một bàn ăn thịnh soạn. Không nhiều lời, bản chất của con heo ham ăn sẽ phi nhanh lại bắt đầu đánh chén. Hàn Mặc Phong nhìn cô, mặt thoáng chút buồn cười. Hắn đi lại ngồi vào bàn ăn bắt đầu bữa sáng. Lee Sung và Hoàng Quân cũng bước xuống. Lee Sung thấy nó bèn cất giọng
- Thiên thần dậy sớm nhỉ ?
- ừm
- Tối qua thiên thần ngủ ở đâu
nghe đến đây, cô đang ăn bỗng ho sặc sụa làm hai tên kia không khỏi nhíu mày. Hàn Mặc Phong đẩy nhẹ ly sữa lại gần cô , không băn khoăn suy nghĩ, cô vội vơ lấy
- Có chuyện gì bí mật ở đây sao?- Lee Sung băn khoăn
- Hai anh thừa hơi sao- cô nói rồi đứng dậy
- Cô định đi đâu vậy?- Lee Sung hỏi,
- Tới học viện
- Cô biết đường sao?- Hoàng Quân ân cần
- Uk - cô dừng lại
- Tôi chở cô đi - hai tên hám gái đồng thanh
-- cô băn khoăn nhìn hai hoàng tử
- Tớ đưa- Hoàng Quân
- Tớ - Lee Sung
- Tôi. Cậu không phải giành- Hoàng Quân
- Mơ đi. Tớ- Lee Sung
- Oẳn tù tì- Hoàng Quân
- Okie. Thua phải chịu- Lee Sung quả quyết
- Một...... hai .....ba..... thắng rồi- Lee T hớn hở rồi vơ lấy áo vest,vỗ vai Hoàng Quân và Hàn Mặc Phong
- Ở lại vui vẻ.