Chương 5: Bỏ trốn
Cô và lee sung ngồi trong xe, không khí khá trầm, không ai nói với ai câu nào cho đến khi lee sung cất lời
- cô tên gì ?
- trần bảo nhi- cô nhìn ra ngoài cửa xe
-a . . Cô bị hàn mặc phong bắt sao-lee sung hét lên
- hàn mặc phong là ai? Lee sung chưa kịp trả lời thì xe đã dừng lại trước cổng học viện. Cô xuống xe, Không quên nhắc
- anh không cần đợi- rồi đóng cửa xe và đi vào. Lee sung nhìn bóng cô khuất dạng rồi lái xe đi. Cái gì cũng làm ăn cẩn thận, đặc biệt là đối với hàn mặc phong. Một con sói khát máu
trần bảo nhi đi trong sân trường, không một bóng người, rộng lớn đồ sộ như một toà lâu đài của những nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích.
-em có phải là trần bảo nhi không
nghe tiếng gọi, cô vội quay lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên
- vâng- cô đáp
-em đến đây làm hồ sơ nhập học - bà cô đi lại gần cô
- vâng- cô hơi cúi đầu
- em đi theo tôi- bà cô nhìn trần bảo nhi rồi bước đi. Cô chỉ biết đi theo sau, vào phòng làm hồ sơ, sau một hồi vật lộn kí ngược kí xuôi, bà giáo viên nhìn cô
- tháng sau em chính thức nhập học. Em học lớp A
trần bảo nhi đứng ngơ ngơ như gà mắc tóc
-
-học viên được nghỉ một tháng giữa kỳ sau
khi tìm được lời giải đáp, cô mới lặng lẽ rút lui. Ra khỏi học viện, cô hạnh phúc quốc bộ trên đường. Bỗng. Một ý nghĩ loé lên trong đầu cô
- tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ. Cơ hội tốt như thế này, tại sao mình không bỏ đi. Làm sao hắn biết được - nói rồi, cô tung tăng bỏ trốn
-mình là phải đi vào nơi ít người. Lỡ hắn truy sát cũng không biết. Mình quả là thiên tài
cô nói rồi rẽ vào một ngõ hẻm khuất. Vừa đi vừa cười lại nghêu ngao hát. Bất chợt. Cái cảm giác như có một mối nguy hiểm đang cận kề mình, cô vội quay đầu. Ba tên đàn ông lạ lẫm đang tiến lại gần. Con ngõ quá hẹp và không có ngã rẽ. Cô thật ngu ngốc khi chọn đi nơi con đường mà mình không hay biết. Mọi đường thoát của cô đều bị triệt tiêu. Cô sợ hãi lùi dần, lùi dần cho đến nước không còn đường lùi nữa. Bọn chúng , lúc đầu ba tên bây giờ thêm ba tên nữa. Sáu tên, cô có mọc thêm cánh cũng không thoát nổi. Một tên tiến lên, đưa bàn tay chai sần ghê tởm lên trước mặt trần bảo nhi. Theo phản xạ né tránh tự nhiên, trần bảo nhi quay mặt hừ lạnh khinh bỉ. Sáu tên kia cười ồ lên. Bọn chúng đâu ngu ngốc để bỏ qua cho một miếng mồi ngon trước mắt. Và ở cái đất nước có phần phõng đãng như mỹ thì điều đó là hoàn toàn có thôi
- cô bé. Tại sao em lại đi một mình như thế này
- em cái đầu anh. Tôi bằng tuổi mẹ anh đấy
-ồ. Mạnh miệng thật. Để xem em bằng tuổi mẹ bọn này như thế nào
-cứ thử động vào tôi xem. Tôi sẽ không nương tay đâu
-không nương tay nữa cơ đấy. Bọn anh đang chờ xem em không nương tay với bọn anh như thế nào
bỗng. Phía trước. Một bóng hình quen thuộc. Quen đến phát ghét. Hắn đi qua, không dừng lại với ý định giải thoát cho nó. Lạnh lùng đến mức kinh khủng. Lướt qua mà không bận tâm chú ý. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong, nhìn với một ánh mắt tràn đầy hi vọng, hi vọng rằng hắn sẽ cứu cô coi như là đền bù cho việc tốt qua cô cho hắn chung giường. Nhưng hàn mặc phong không nhìn cô, đi qua bình thản như một cơn gió, mà cơn gió đó lại quá lạnh. Lạnh đến thấu xương. Biết sức của bản thân không thể thoát nổi lũ côn đồ này, cô cắn răng cầu cứu
- anh . . Anh . . Hàn mặc phong- cô hét lên .
Hàn mặc phong đang đi bỗng dừng lại, bọn kia vừa nghe những từ thoát ra khỏi miệng cô đã bắc chân lên cổ chạy toán loạn. Thấy lũ kia chạy như ong vỡ tổ, cô không khỏi tự hào
-chẳng lẽ giọng nói của mình uy lực đến như vậy-trần bảo nhi chưa bao giờ phấn khích đến thế, trên môi cười như không thể tắt và
- đau quá-cô hét lên
hàn mặc phong cầm lấy cổ tay cô, siết lại một cách bạo lực làm cổ tay bé nhỏ của cô đau kinh khủng, tưởng như đã nát xương bên trong. Khuôn mặt đối diện kia lạnh đến nỗi cô phải run lên. Không một câu từ, không một tiếng nói và thậm chí là một tiếng hừ lạnh. Hàn mặc phong lôi cô đi, lôi đi trong sự đau đớn . Rầm. Cánh cửa xe đóng lại. Hàn mặc phong lãnh băng ngồi vào cuồng lái và phóng đi với tốc độ kinh hoàng trên đường phố new york. Két. Tiếng bánh xe ma sát đường làm mặt cô suýt nữa đập vào kính. Tay đau bây giờ thì xém nữa là vào viện băng đầu, trần bảo nhi dù sợ hàn mặc phong như sợ chết cũng không thể tiếp tục câm nín.
- đồ điên. Nếu anh không biết lái xe thì cút xuống mà đi bộ
sắc mặt hàn mặc phong đen như mực tàu.