Chương 26
...
...
_ Jaejoong...
_ Umh... - Cậu vừa ậm ừ vừa dụi dụi đầu vào ngực hắn, cơ thể dễ chịu, tâm hồn dễ chịu, hai mắt bắt đầu díp vào nhau, buồn ngủ quá.
_...
Hắn thấy bộ dạng mèo con buồn ngủ của cậu thì không nói thêm gì nữa mà chỉ lặng lẽ đi đến chỗ lan can tầng thượng rồi ôm cậu ngồi xuống. Đây chính là nơi hắn đã quyết định chấp nhận tình cảm mình dành cho cậu, và đây cũng sẽ là nơi hắn nói cho cậu biết điều đó.
_ Dễ chịu không? - Hắn đột nhiên lại hỏi như vậy.
_ Ừm...
Jaejoong gật gật đầu, sau đó hai mắt he hé ra một chút nhìn cảnh vật xung quanh. Nếu như xa xa kia không phải là nghĩa địa tàn khốc lần trước thì khung cảnh này sẽ còn dễ chịu hơn nữa. Tầng thượng rộng rãi thoáng mát, không gian riêng tư kín đáo, hắn và cậu lại ngồi ôm nhau thân mật thế này, Jaejoong cảm thấy tim mình đang đập nhanh dần lên.
_ Jaejoong, ta là gì với ngươi? - Trái tim cậu ngay lập tức trật một nhịp khi nghe câu hỏi đó. Hắn bắt đầu tấn công rồi.
_ Không biết... - Cậu rụt rè trả lời.
_ Vậy...có muốn biết ngươi là gì với ta không? - Hắn lại tiếp tục hỏi.
_ Hả?
Câu hỏi gợi ý hết sức lộ liễu khiến Jaejoong giật mình ngẩng lên nhìn hắn, sau đó ngay lập tức chạm phải ánh mắt ấm áp nồng nàn mà hắn dành cho mình. Cậu vội quay mặt đi, hai tay vo vo cái chăn đang choàng quanh người. Ban đầu đã định tỏ vẻ buồn ngủ để phòng khi có trường hợp khẩn cấp còn dùng ba từ “ngủ mất rồi” để thoát nạn. Cơ mà hình như kế hoạch đó vừa bị hắn bóc mẽ rồi hay sao đó.
_ Ngươi có biết, ta đã không còn coi ngươi là búp bê nữa không? – Đôi mày hắn khẽ nhíu lại, quả thật đúng như lời Heechul nói, tỏ tình không hề dễ dàng, lưỡi hắn bắt đầu cứng đơ rồi.
_ À...vậy sao? – Jaejoong mím môi gật gù, cho dù không nhìn cậu cũng có thể cảm thấy ánh mắt hắn đang nhìn chăm chăm vào mình. Tự dưng thấy cái chăn này nóng quá, nóng thật đấy.
_ Không đúng! - Hắn đột nhiên lắc đầu, im lặng một chút rồi lại nói tiếp -...vẫn là búp bê, nhưng với ý nghĩa khác...
Hyung có biết gì không...
Sunggie nói...búp bê cũng giống ngươi thương đó...
Có thể nào là nghĩa đó không? Jaejoong nắm chặt tay, trong lòng không ngừng cầu khấn, dừng lại đi, cậu không muốn nghe nữa đâu, cậu đổi ý rồi. Nếu nghe tiếp thì sao chứ, cậu biết trả lời hắn thế nào? Cậu vẫn chưa mở lòng cơ mà, cậu vẫn chưa chấp nhận hắn cơ mà. Gật đầu với câu nói tiếp theo của hắn có nghĩa là cậu đồng ý ở bên hắn, có nghĩa là cậu đồng ý từ bỏ tất cả cuộc sống trước kia của mình mà ở đây mãi mãi, còn cha mẹ, còn Changmin...còn cuộc đời cậu thì sao?
_ Bởi vậy, Jaejoong ah... - Hắn hoàn toàn không biết cậu đang rối bời thế nào, mà có lẽ chính hắn cũng đang rất rối bời nên chẳng thể để ý đến điều gì ngoài những lời quan trọng sắp nói ra.
_... - Cơ thể nhộn nhạo cả lên vì những ý nghĩ đập nhau chan chát trong đầu, đôi mắt Jaejoong đảo liên hồi. Cứu với, ai cứu cậu với!
_ Ta... - Cổ họng như nghẹn lại. Hắn cảm thấy tức giận với sự vô dụng yếu đuối đáng nguyền rủa của bản thân.
_... - Jaejoong cắn chặt môi đến suýt bật máu. Là suýt thôi, bởi vì ngay lúc cậu đang nghiến chặt lên bờ môi tội nghiệp của mình thì mắt bỗng lia thấy một hình ảnh...
_ Ta yêu ngươi...
_ Ô CHANGMIN CHANGMIN AH! HYUNG Ở ĐÂY NÈ...HIIIII!
Jaejoong ngồi trong lòng hắn đưa tay vẫy như điên với cái người nhỏ xíu dưới vườn. Sau đó cậu còn tự cho rằng Changmin đã nhìn thấy mình mà giơ tay chữ “V” lên chào. Còn may là đúng lúc ấy Changmin có ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn thật nên cậu cũng đỡ quê. Cơ mà chắc là với độ cao này thằng nhóc đó chẳng nghe thấy cậu nói gì đâu. Kệ đi, Changmin ah, hyung nợ em một mạng rồi.
_...
_ Chắc Changmin lại đang ngồi kể chuyện cho lũ trẻ, haha...
Jaejoong mặt mũi cứng ngắc rặn ra một nụ cười xoay đầu qua nói với hắn. Rồi sau khi nhìn vẻ mặt hắn xong thì vẫn với cái biểu cảm cứng ngắc đó mà quay đầu đi, khuôn mặt trở nên méo xệch. Xin lỗi Yunho, xin lỗi...
_... - Cậu không đồng ý. Cậu không chấp nhận tình cảm của hắn.
_ Thế...thế ban nãy ngươi vừa nói gì ah? – Jaejoong lấm lét nhìn kẻ mặt mày đang tối sầm lại -...ta không nghe rõ...
_ DẸP! - Hắn bất ngờ quát to một tiếng rồi xốc mạnh cậu lên và xoay người đi thẳng, về phòng!
_ A...
Vốn định kêu lên kháng nghị rằng hắn vừa làm đau cậu, thế nhưng Jaejoong lại nhanh chóng ngậm miệng. Ai làm đau ai nhiều hơn cậu biết rất rõ, hắn đang tổn thương. Cậu không có ý trả thù bằng cách đó, nhưng bây giờ để giảm đi sự tội lỗi trong lòng thì cứ coi như đấy là cái giá hắn phải trả cho những gì hắn đã gây ra cho cậu đi. Jaejoong len lén vòng tay qua ôm cổ cái người đang hầm hầm bước đi đấy...
Cái này gọi là thất tình phải không, chắc là đau lắm...nghĩ vậy lại ôm hắn chặt thêm một chút...
Ta xin lỗi, ta xin lỗi ngươi...
...
_ Nói thật đi, lúc đó anh cảm thấy thế nào? Tức giận và đau khổ, cái nào nhiều hơn?
_ Cũng không rõ, lúc ấy nửa muốn giết em nửa muốn “yêu” em ngay lập tức...
_ Errr, cả hai cái đều đáng sợ như nhau.
_ Còn không đáng sao?
_ Ummm, nhưng em có nỗi khổ mà...
_ Vậy ta thì sao? Lần đầu tiên trong đời như một thằng ngốc tập nói!
_ À...thôi thôi, chúng ta nói sang chuyện khác nhé!
_ Lúc đấy, đau đớn, phẫn nộ, tuyệt vọng,...đều đủ cả...
_ Em...em...
_ Rõ ràng cũng có tình cảm với ta, lại còn bày đặt từ chối...
_ Tại...tại...
_ Đã vậy đến lúc sau còn...
_ AAA, em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh, được chưa vậy?
_ Hừ...lúc đó chịu thừa nhận như thế có phải hơn không...
...
_ Hết truyện...
Changmin thở phào gập cuốn sách trên tay vào rồi để xuống bàn, trong khi đó lũ trẻ lại đang ngồi gật gù thoả mãn với cái kết của câu chuyện vừa rồi, nhân vật chính ch.ết rất thê thảm.
_ Câu chuyện kinh dị thứ năm, thế nào? Có thể nói những điều đó cho ta biết chưa...
Changmin ngay lập tức đòi tiền công. Mọi khi nó chỉ đọc cho mấy nhóc Vampire này từ hai đến ba truyện thôi, cho dù có bị tụi đấy nài nỉ thế nào cũng một mực không đọc thêm. Toàn truyện kinh dị khủng khiếp như thế, đọc nhiều để đêm đến ngủ không được ah. Thế nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ, bởi vì Min có việc muốn hỏi tụi nhỏ này, vậy nên điều kiện trao đổi là nếu nó đọc cho bọn chúng nghe năm truyện kinh dị thì sẽ được chúng nó tiết lộ tất tần tật mọi việc về người đó. Tiện thể nói luôn, người mà Min muốn biết thêm thông tin chính là “bạn cùng phòng” Kim Kibum.
_ Được rồi... - Eunhyuk gật gù -...vậy hyung muốn biết về cái gì của ngài Kibum nào?
_ Quá khứ! – Changmin không do dự nói ngay.
_ Không phải lần trước bọn em đã nói rồi sao? – Yesung ngơ ngác.
_ Lần trước mới chỉ nói qua thôi, lần này ta muốn biết rõ hơn, tại sao Kibum lại trở thành Vampire... - Đang yên đang lành tự dưng muốn từ bỏ dòng máu loài người để làm Vampire, Changmin thật sự tò mò về điều này.
_ Thôi được rồi, vậy tụi em sẽ nói những gì mà mình biết cho huyng...là thế này...
Cứ thế cả đám túm tụm lại một góc vườn nói về quá khứ của Kibum. Việc Dã Vương tự dưng mang một đứa trẻ loài người về, rồi lại dùng máu của mình để biến nó trở thành Vampire đã từng là một đề tài rất nóng ở toà lâu đài này. Vậy nên tụi nhóc Vampire có thể nghe và biết được chuyện từ bảo mẫu của chúng cũng là điều đương nhiên.
Còn về phần Changmin, nguyên nhân khiến nó tự dưng muốn nghe về quá khứ của Kibum bắt nguồn từ đêm qua. Những chuyện xảy ra khi ấy làm Min có ước muốn mãnh liệt tìm hiểu thêm về cậu ta.
Kibum gặp ác mộng. Đương nhiên đó không phải là lần đầu Min chứng kiến cảnh kẻ đó nằm run run sợ hãi như vậy. Đến đây cũng được một thời gian, lại ở cùng phòng với Kibum, hơn nữa đêm nào cũng mặt dày trèo lên giường ngủ cùng người ta, vậy nên đêm qua đã là lần thứ ba Changmin chứng kiến thấy cảnh ấy rồi. Lần đầu tiên thấy Kibum rơi vào tình trạng đấy Changmin đã đạp cho cậu ta một cái. Không phải Min nhân lúc Bum yếu đuối mà lợi dụng trả thù đâu, chỉ vì mỗi khi bị giấc mơ làm cho sợ hãi đến cực độ thì Kibum đều ôm chặt lấy một thứ gì đó gần mình nhất. Mà trước kia thì không biết cậu ta ôm cái gì chứ hiện giờ Min luôn là người bị ôm này. Đấy, lần đầu Min hoảng quá nên đạp Bum ra, lần thứ hai bị ôm cũng hoảng, không đạp nhưng gỡ ra rồi thì nằm cách xa 3m. Còn lần thứ ba, chính là đêm qua, Kibum thực sự bị ám ảnh bởi thứ gì đó mà nằm ôm Min rất tội nghiệp, hơn nữa cậu ta còn nói mê cái gì mà toàn là “sao lại đối xử với con như vậy...” với cả “đừng ghét bỏ con...”. Changmin ban đầu cũng để mặc Bum co ro một mình còn bản thân thì ra một góc giường nằm yên ổn, thế nhưng một lúc sau lại không kìm được mà vươn tay ôm lấy cậu ta. Kẻ đó, rốt cuộc đã gặp chuyện gì trong quá khứ mà lại ám ảnh như vậy...Changmin thực sự muốn biết, cái bộ dạng yếu đuối đó nhìn không thích hợp với Kibum chút nào, thà rằng cậu ta cứ luôn lạnh lùng bắt nạt Min còn hơn...
Thật sự tò mò lắm...quá khứ của kẻ đó...
Kẻ khiến Min chủ động ôm, dù biết đối phương là một đứa con trai...
_ Và sau khi trả thù xong thì ngài Kibum đã sống luôn trong toà lâu đài này. - Kyuhyun vui vẻ kết thúc câu chuyện.
_ Vậy sao...
Changmin bặm môi cố tiêu hoá nốt những gì mình vừa nghe. Ra là vì gia đình không hạnh phúc, nhưng chỉ có thế mà đã quyết định từ bỏ làm người rồi đi theo con đường máu me của những Vampire như vậy sao? Trở thành Vampire, đi giết hại con người - dòng giống cũ của mình, vậy mà cũng có thể làm được sao? Hơn nữa cậu ta mới chỉ làm người được có tám năm, chả biết đã gặp được bao nhiêu người mà dám kết luận con người là một sinh vật độc ác và vô tình. Thực sự...cái thể loại này, không thể thông cảm nổi đâu!
Bị ý nghĩ ấy làm khó chịu, Changmin ngẩng đầu lên thở dài một hơi thư giãn, ai ngờ đúng lúc ấy lại thấy phía trên cao kia có người nào đó quen quen đang vẫy mình.
_ Ủa, ai như Jaejoong hyung kìa? – Đám trẻ bên cạnh cũng nhìn thấy người đang vẫy tay kia mà nhao nhao cả lên.
_ Có cả Chúa tể nữa hay sao đó...
_ Chúa tể ôm Jae hyung đi hóng gió a ~
_ JAE HYUNG...
Thấy hyung vẫy mình thì Changmin cũng giơ tay đáp lại, cơ mà ngay sau đó đã thấy Jae hyung bị tên Chúa tể đó xốc đi mất rồi. Changmin đang bực lại càng bực hơn.
_ Thôi thôi giải tán nào... - Changmin lùa lùa mấy đứa trẻ vào lâu đài -...tất cả về phòng trước khi ta gọi bảo mẫu các người ra!
Lời đe doạ đó tất nhiên rất có tác dụng, bọn trẻ phản đối yếu ớt một chút rồi cũng ngoan ngoãn dắt tay nhau về phòng. Lúc này chỉ còn mình Changmin đứng trong vườn.
_ Còn muốn biết thêm chuyện gì về ta nữa không? – Đang định xoay người về phòng thì bỗng nghe thấy tiếng nói, Changmin vội quay người lại, là Kibum.
_ Ngươi đến từ bao giờ vậy? – Changmin nhíu mày.
_ Ta vẫn luôn ở đây mà... - Kibum lặng lẽ đi đến ngồi bên chiếc bàn đá, sau đó đưa tay nghịch nghịch quyển truyện “Tuyển tập kinh dị” mà Changmin vừa đọc cho bọn trẻ nghe -...Huyết Vương ra lệnh cho ta trông chừng ngươi mọi lúc mọi nơi, quên rồi sao?
_ Xìiii... - Changmin bĩu môi, đúng là nó quên thật, ai mà biết tên này ẩn thân ở nơi nào chứ. Mà cũng hay thật đấy, không biết ai là kẻ đêm qua đã ôm cứng lấy nó không buông nữa, sao giờ nhìn phong độ lạnh lùng thế?
_ Nói đi, ngươi tìm hiểu quá khứ của ta làm gì? – Tự dưng có kẻ đồng ý đọc năm câu chuyện kinh dị để nghe kể về quá khứ của mình. Thật quái dị.
_ Chỉ tò mò thôi... - Changmin cũng đi đến bàn đá ngồi rồi chống cằm trả lời.
_ Ngươi có lý do nào khó nói hả? – Kibum đột nhiên hỏi vậy...
_ Không... -...làm Min hơi chột dạ. Chẳng lẽ lại nói vì muốn biết nguyên nhân khiến ngươi trở nên yếu đuối động lòng người như tối hôm qua chắc? Đảm bảo tên này mà nghe Min nói vậy sẽ cho nó nằm đất cả tháng luôn.
_ Quan tâm ta sao? – Kibum nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.
_ Không có.
_...
_...
_...
_ Nhưng... - Quả nhiên Changmin vẫn còn nhộn nhạo với những thông tin vừa nghe được, nó muốn hỏi rõ hơn -...ngươi có bao giờ ân hận...vì đã quyết định trở thành một Vampire không?
_ Không bao giờ.
_ Chỉ vì cha mẹ ngươi... - Changmin ngắc ngứ cố tìm cách nói giảm nói tránh -...đã không cho ngươi cuộc sống hạnh phúc mà ngươi chọn cách phản bội loài người như vậy hả?
_...Có sao? – Kibum hờ hững hỏi lại.
_ Trở thành Vampire, mỗi tuần đi săn con người, Vampire bẩm sinh thì không nói làm gì, nhưng ngươi vốn là con người...
Changmin bắt đầu trở nên gay gắt. Chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao mình lại nhạy cảm với vấn đề Kibum từ con người trở thành Vampire như vậy. Chỉ là...nếu kẻ đó vẫn là con người, vẫn cùng giống loài với Min, biết đâu hai người có thể làm bạn tốt. Đúng rồi, ở với Bum một thời gian như vậy Changmin đã nhận ra, đằng sau vẻ lạnh lùng bất cần này là một kẻ rất tốt tính ấm áp. Cậu ta luôn tỏ ra ghét bỏ Min nhưng lại chưa bao giờ đối xử có ác ý với nó. Cậu ta thực chất cũng rất đáng mến. Thế nhưng...thế nhưng cậu ta là Vampire...là một trong những sinh vật suốt ngày đi giết hại con người, làm sao Min có thể làm bạn với cậu ta đây?
_ Đó không phải việc của ngươi... - Kibum cũng bắt đầu khó chịu khi Changmin có ý xoáy vào vấn đề này.
_ Ngươi thật ngu ngốc, Vampire thì có gì tốt! – Changmin nghẹn lời -...máu lạnh, chỉ biết giết chóc, hành hạ kẻ khác...
_ Ít nhất Vampire không giết hại đồng bọn mình...
_ Chỉ vì ngươi chưa gặp người tốt thôi, nếu chờ đợi thêm một chút nữa ngươi sẽ biết được con người rất tốt...
_ Rốt cuộc ngươi đang cố nói cái gì vậy? – Kibum gắt lên – Ngươi có biết ta ghét nhất kẻ nào lảm nhảm “con người con người” trước mặt ta không?
_ Ngươi thật ghê tởm, có thể trở thành Vampire, giết chính cha ruột mình...
Bốpppp...
Cú đấm lao thẳng vào mặt khiến Changmin ngã bật ra đằng sau nằm sóng xoài trên đất. Bụi rơi vào mắt khiến nước mắt ứa ra.
_ KHÔNG ĐƯỢC NHẮC ĐẾN QUÁ KHỨ CỦA TA... - Kibum nắm chặt tay đứng trước mặt Changmin.
_ TÊN KHỐN, NGƯƠI CHẲNG LÀ CÁI GÌ CẢ! NGƯƠI KHÔNG CÓ QUYỀN ĐÁNH TA! - Niềm kiêu hãnh của một thanh niên mới lớn làm Changmin không dễ dàng chấp nhận việc mình bị đấm thẳng vào mặt như vậy. Min cố đứng dậy lao vào đấm Kibum.
_ NGƯƠI CŨNG CHẲNG LÀ CÁI GÌ CẢ, NẾU KHÔNG CÓ JAEJOONG NGƯƠI ĐÃ CHẾT LÂU RỒI...
_ IM ĐI IM ĐI! - Changmin mắt ướt nước mặt đỏ bừng cứ thế đấm đá Kibum. Giờ phút này tự dưng có cảm giác hụt hẫng tủi thân kinh khủng. Rõ ràng biết bản thân không đánh lại cậu ta mà cứ cố sức, cuối cùng lại chỉ làm đau chính bản thân mình...
Bịch ~
Kibum đẩy Changmin ngã xuống đất, sau đó thì phăm phăm bỏ đi, như thể nếu ở lại thêm một giây nào nữa cả hai sẽ lại tiếp tục lao vào nhau nữa ấy.
_ Hic... - Changmin đưa tay quệt quệt môi, ấm ức nấc lên một tiếng rồi đứng lên chạy nhanh về phòng. Tồi tệ, toà lâu đài này toàn những kẻ tồi tệ, Min muốn rời khỏi đây.
Min và Jaejoong hyung...hai người nhất định phải rời khỏi đây! Thề đấy!
...
Thật nhanh đã đến được nơi ở của tên phù thuỷ đó, thế nhưng đúng như những gì Junsu nghĩ, phù thuỷ là những kẻ chẳng dễ chơi chút nào.
_ Dã Vương, mong ngài hãy hợp tác... - Kẻ vừa lên tiếng là một phù thuỷ hết sức vạm vỡ, hiện giờ đang chĩa đũa thần về phía nó và gã như kiểu nếu như Junsu thẳng thừng trả lời “không” thì phép thuật từ chiếc đũa đó sẽ bắn thẳng vào hai đứa vậy.
_ Lũ thừa hơi! – Junsu nghiến răng -...Dù sao người của các ngươi cũng đã bị bắt đi rồi còn muốn giữ ta lại làm gì?
Chính xác là phù thuỷ có khả năng đánh thức Hunter Vương đã bị tên Taekoong gì gì đó bắt mất. Lúc Junsu và Yoochun đến thì thấy các phù thuỷ nơi đây đang thu dọn chiến trường, mà cũng bởi vì họ có sẵn bực tức trong người rồi nên vừa thấy nó và gã - một Vampire một Hunter - đến đòi người là ngay lập tức nổi xung lên. Tuy rằng không phải không có khả năng thoát ra, nhưng Junsu thực sự không muốn giao chiến với phù thuỷ, bởi vậy mà nãy giờ mới đứng dây dưa nhiều lời như vậy. Cơ mà nó cũng bắt đầu bực mình rồi đây!
_ Phù thuỷ chúng ta xưa nay sống rất hoà thuận với Vampire và Hunter, bây giờ tự dưng các ngươi đến gây sự, Dã Vương nói chúng ta phải xử sự ra sao? - Một ông lão đầu tóc bạc phơ bước ra chậm rãi nói.
_ Ai bảo tên phù thuỷ họ Lee đó đồng ý giúp Hunter Vương lập lời nguyền thức giấc, giúp Hunter có nghĩa là đối đầu với Vampire, nếu Yunho hyung mà biết chuyện này, để xem phù thuỷ các ngươi có thể yên ổn như vậy không? – Junsu đay nghiến nói.
_ Chuyện này... - Các phù thuỷ nhìn nhau, đụng chạm đến Chúa tể Vampire là điều bọn họ không bao giờ muốn làm.
_ Nếu như mấy người còn không thả bọn ta ra thì Hunter kia sẽ đem phù thuỷ đó đến nơi có gươm bạc, sau đó Hunter Vương sẽ hồi sinh... - Gã có hơi nghẹn lời khi nói đến đó, đây là điều mà trước đây mọi Hunter như gã đều mong chờ, nhưng giờ thì... -...sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Chúa tể Vampire, lúc ấy còn không phải lỗi của các ngươi sao?
_ Nói rất có lý... - Một phù thuỷ lên tiếng -...nhưng làm sao bọn ta biết được các ngươi có nói thật hay không? Phù thủy chúng ta từ trước đến giờ nổi tiếng là có nhiều báu vật và thần chú siêu việt, nhỡ đâu...
Ý của phù thuỷ này là, nhỡ đâu Vampire và Hunter nhòm ngó đến những thứ đó mới bắt người của bọn họ đi thì sao. Mà không may là trong giới phù thuỷ thì dòng họ Lee là dòng họ có những phù thuỷ mạnh, kẻ bị Hunter Taekoong bắt đi là chắt nội của phù thuỷ đã giúp Hunter Vương lập lời nguyền, và cậu nhóc đó cũng rất mạnh.
_ Các ngươi nghĩ ta nói dối hả? – Suýt chút nữa nó đã lao lên bẻ cổ tên phù thuỷ vừa lên tiếng kia rồi, may mà Yoochun kịp thời ngăn lại.
_ Thứ lỗi cho bọn ta đa nghi, nhưng điều đó cũng đâu phải vô lý, mong Dã Vương thông cảm... - Có vẻ như lý do này được số đông các phù thuỷ đồng tình.
_ Thế rốt cuộc các người muốn thế nào mới thả bọn ta đi? - Yoochun hỏi thẳng.
_ Chuyện này... - Phù thuỷ già nhất ở đây khẽ vuốt chòm râu bạc trắng của mình -...chỉ cần Chúa tể Vampire đến đây một chuyến và bớt chút thời gian để giải thích, sau khi mọi chuyện sáng tỏ bọn ta sẽ không can dự vào việc này nữa...
_ Gọi Yunho hyung đến đây? – Junsu gần như gào lên -...Đến lúc đấy thì các ngươi có can dự hay không cũng muộn rồi!
Lúc ấy Hunter Vương lại chẳng thức dậy mất xừ rồi còn đâu!
_ Chúa tể Vampire quyền phép vô năng, từ lâu đài Vampire đến đây chắc cũng chỉ mất ba ngày...
Lão phù thuỷ đó vẫn cứ ung dung vừa vuốt râu vừa nói làm Junsu hận không thể nhảy ra vặt trụi chùm râu bạc phơ đó xuống làm thắt lưng. Gọi cho Yunho hyung đến đây sao? Trời đất, vậy thì nó mất bao nhiêu thời gian gấp rút chạy đến đây bắt người làm quái gì, biết vậy ngay khi biết cái bí mật này đã phóng về lâu đài thông báo cho Yunho hyung rồi. Chẳng qua vì sợ mất thời gian nên mới đi ngay, thế mà cuối cùng lại lằng nhằng như này đây!
_ Vậy cũng được, phiền các phù thuỷ nhanh chóng gửi thư mời Chúa tể Vampire đến đây... - Yoochun suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, sau đó lại phải vất vả giữ Junsu ra hiệu sẽ giải thích với nó sau.
...