Chương 29

Mưa phùn, những cơn mưa vừa nhẹ, vừa mỏng giống như tấm màn mờ ảo phủ lên khung cảnh như sương khói. Tâm trạng của Xuân Phi lúc này cũng mờ ảo như thế, nếu cứ phải dùng một sự vật gì để hình dung nó thì đó chính là nụ cười của Hạ Sâm Triệt. Nụ cười của anh giống như mũi kim đâm vào tất cả các ngõ ngách trong cơ thể của cô. Vô tình, toàn bộ cảm xúc của cô đều đượm mùi của anh. Cô rất muốn vạch khuôn mặt thật ẩn giấu dưới nụ cười ấy. Sự mong chờ và kháng cự này quả thực rất mâu thuẫn.


Hạ Sâm Triệt vừa dọn vệ sinh xong. Anh đứng trước vòi nước phía sau sân vận động, cúi đầu rửa tay. Xuân Phi đứng sau anh.
- Này….Xuân Phi không kiềm chế được, gọi anh bằng giọng điệu rất thô lỗ – Em là con gái còn không tức, vì sao anh phải tức.


Tối hôm ấy cô mặt dày gọi anh là “Triệt”. Bây giờ lại biến là “này”, ngay cả từ “anh” cũng bị lược bỏ. Con gái trở mặt thật là nhanh. Quả nhiên cô không còn nhớ gì cả. Những giọt nước không ngừng chảy xuống những ngón tay dài và mảnh của anh. Anh rất muốn cười nhưng lại không thể cười được. Xuân Phi nhăn nhó, thấy nét mặt của anh như vậy, bất giác lùi ra sau một bước.


Anh nhìn cô chằm chằm. Ánh nhìn ấy khiến Xuân Phi cảm thấy khó thở.
- Anh không tức. Anh thở phù một cái và nói – chỉ là thấy em căng thẳng như vậy, thấy mình thật vô dụng.
- Em không căng thẳng.


Em chỉ sợ anh giận. Quả nhiên không có cách nào vẹn cả trăm đường. Xuân Phi đá hòn đá dưới chân, đột nhiên cảm thấy chua sót. Cô hướng ánh nhìn về phía chân anh, khẽ nói – Kỷ Vi là bạn gái của anh. Nếu cô ấy tức giận thì anh sẽ phải dỗ dành cô ấy. Nếu anh dỗ dành cô ấy thì em sẽ giận. Em mà giận thì sẽ làm anh giận. Nếu anh giận….


Ánh mắt Hạ Sâm Triệt nhìn cô trìu mến hơn. Anh bước lên trước. Xuân Phi chỉ nhìn thấy anh bước đi, sau đó phía sau gáy có một thức gì đó rất mạnh mẽ và ấm áp. Cô ngẩng đầu lên thì thấy mặt mình áp vào ngực anh. Cô không nhìn thấy mặt anh, không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ nghe thấy anh nói:


available on google playdownload on app store


- Xin lỗi Xuân Phi, là anh sai. Anh không nên giấu em. Thực ra….Kỷ Vi….không phải là bạn gái của anh”.
- Hả? Cô tưởng mình nghe nhầm.


- Cô ấy là bạn thân của anh, là bia đỡ đạn của anh. Các cô gái biết anh có bạn gái rồi sẽ không tỏ tình với anh nữa. Anh khẽ nói – Quả thực anh không thích socola, hơn nữa nếu có quá nhiều thư tình thì vali của anh cũng không đủ chỗ nhét.


Thì ra bao nhiêu chuyện mà cô cảm thấy khó chịu có thể được giải quyết một cách đơn giản như thế này. Cô vốn tưởng rằng mình có thể bật cười thành tiếng, nhưng bây giờ cô muốn khóc hơn. Cô đẩy Hạ Sâm Triệt ra. Sự dịu dàng trong ánh mắt của anh biến thành nỗi kinh ngạc. Chỉ nghĩ thôi cũng biết phải hạ quyết tâm lớn như thế nào, những cô gái khó đối phó như Xuân Phi mà biết anh không có bạn gái thì những cô gái khác càng không thể lại gần mình được. Nhưng cô ấy tức gì vậy? Gườm gườm nhìn anh rồi bỏ chạy?


Hành lang lạnh và ẩm ướt. Xuân Phi không mang chìa khóa, chỉ có thể ngồi trước cửa. Thỉnh thoảng lại ho một tiếng, rất đều đặn. Thực sự cô rất vui, chỉ là cô đang e thẹn. E thẹn gì mà như thế, kỳ lạ.


Nhưng cách biểu lộ sự e thẹn này….ngay cả bản thân mình cũng không thể chịu được….đúng là một ngày rung động lòng người.






Truyện liên quan