Chương 47: Giường lớn
Bốn phía yên lặng chỉ còn lại hô hấp triền miên, thẳng đến khi phía sau có âm thanh khàn khàn ho nhẹ, đột ngột đáng gãy nụ hôn kiều diễm như mộng này.
"Khụ, Thái tử điện hạ, có chuyện quan trọng..."
Đáy mắt Ngọc Vô Hà sinh ra lạnh lẽo, đứng lên đem Hoàn Ý Như che ở phía sau, lạnh lùng nói: "Lý tổng quản, có chuyện gì quan trọng?"
Lý Mạc Phi liếc nhìn Hoàn Ý Như: "Nơi này không tiện nói, nên đổi sang địa phương khác thưa Thái tử."
Ngọc Vô Hà nhìn về phía Hoàn Ý Như, chế nhạo cười: "Mấy việc này ngươi không cần lại làm, nếu là như vậy, ngươi chẳng phải mỗi ngày đều giặt sao."
Hoàn Ý Như giật mình, sau khi nghĩ thông suốt ý tứ của hắn, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Đáng giận, hắn cư nhiên tưởng mỗi ngày cùng chính mình...
"Trở về phòng chờ ta trở lại." Ngọc Vô Hà tiến đến bên tai nàng nói nhỏ, hô hấp mát lạnh làm nàng hơi hơi đỏ mặt, sau đó đi theo Lý Mạc Phi rời đi.
Lý Mạc Phi thấy bốn bề vắng lặng, trầm giọng nói: "Thái tử, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, làm người hồi đế đô sớm một chút."
"Chỉ là vì việc này thôi, vì sao phải thần bí như vậy?"
"Đương nhiên không phải, tiểu nhân chỉ là khuyên Thái tử, chớ nên trầm mê sắc đẹp, đừng quên đã có hôn ước trong người."
Ngọc Vô Hà nhíu chặt mày: "Hôn ước? Ta từng có khi nào?"
"Thái tử thật là quý nhân hay quên, đích nữ của Tả thừa tướng, Tả Nhàn Nghi, tướng mạo nhân phẩm đều vô cùng xứng đôi với Thái tử, chính là Hoàng Thượng tự mình ưng thuận việc hôn nhân. Hơn nữa thế lực trong triều của Tả thừa tướng rất lớn, Thái tử hẳn là nên mượn sức của hắn."
Ngọc Vô Hà nghĩ nghĩ, xác thực lúc trước phụ hoàng thuận miệng nói một câu, hắn hoàn toàn không có để trong lòng. Tả Nhàn Nghi kia chỉ nhìn thấy một lần, tướng mạo như thế nào hắn đều không nhớ rõ.
Ngọc Vô Hà lạnh lùng chắc chắn nói: "Ta sẽ không cưới nàng ta."
Lý Mạc Phi mặt đầy kinh ngạc, lôi kéo Ngọc Vô Hà nói: "Vì sao không cưới? Người phải củng cố địa vị, phía dưới có biết bao người đang mơ ước vị trí của người đó."
"Ta không cần dựa vào loại thủ đoạn này, về sau cũng không cần nhắc lại việc này." Ngọc Vô Hà không kiên nhẫn phất ống tay áo, ném lại Lý Mạc Phi kiên quyết rời đi.
Lý Mạc Phi vẫn còn duy trì tư thế lôi kéo hắn, một hồi lâu sau đột nhiên ha ha cười ra tiếng: "Cố Hoài Cẩn a Cố Hoài Cẩn, người muốn làm hoàng đế có rất nhiều, đừng tưởng rằng trừ bỏ dựa vào ngươi, ta liền không có biện pháp."
Đêm đó, Hoàn Ý Như đem cửa phòng khóa lại, mới thanh thản ổn định nằm lên trên giường.
Nhưng sau khi nàng khép lại mắt ngủ yên, mơ hồ nghe thấy âm thanh cởi y phục sột sột soạt soạt, ngay sau đó một khối thân thể nóng như lửa chui vào chăn.
Nàng sợ tới mức hoảng loạn, lùi lên đầu giường, dùng chân đá mạnh vào phía sau người nọ, cẳng chân bị một bàn tay thon dài bắt lấy.
"Là ta." Thanh âm của hắn tự như trấn an, khinh khinh nhu nhu.
"Ta biết là ngươi, không cho phép chạm vào ta!" Nàng kích động kêu, một chân đá loạn muốn đem hắn hất xuống giường, kết quả vẫn bị hắn bắt, cường thế túm vào ôm ấp dày rộng.
Ngọc Vô Hà đem nàng vây ở trong khuỷu tay, mặt dán vào cổ nàng, ngửi hương thơm của thiếu nữ, trong miệng nỉ non nói: "Đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi, không có ngươi bên cạnh hại ta ngủ không yên, ngươi muốn bồi ta như thế nào?"
Tối hôm qua nàng đều bị "ăn" thành như vậy, hắn lại còn một bộ dáng ủy khuất.
"Bồi ta ngủ một giấc, tất cả liền xóa bỏ."
"Thật không biết vì cái gì, giường lướn như vậy không cần, cố tình thích cùng ta chen chúc trên giường nhỏ này."
Ngọc Vô Hà trầm thấp cười ra tiếng, đột nhiên đem nàng ôm lên, nhanh chóng hướng phòng ngủ của hắn đi đến.
"A...Ngươi lại làm cái gì..."
Ngọc Vô Hà đem Hoàn Ý Như còn đang kinh ngạc ném ở trên giường to rộng mềm mại,chặn lại hành động duỗi tay bò xuống giường của nàng, đem nàng đè ở dưới thân thật mạnh: "Ngươi nói không tồi, giường lớn triển khai càng dễ chút..."