Chương 39: Chương 39
Lúc Ôn Tịch Viễn tới chỗ gặp mặt thì người phụ trách của giải trí Thanh Không cũng đã tới.
Đồng thời còn có Lê Duệ, Ôn Tịch Viễn bảo anh ta đem hợp đồng ký kết qua đây.
Người phụ trách giải trí Thanh Không là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tên là Lưu Vĩnh, không cao lắm, hơi mập, dáng người nhỏ nhắn lại có thêm vài phần lanh lợi.
Lần này Ôn Tịch Viễn lấy thân phận là tổng tài của Hoa Ngôn ảnh thị để hẹn ông ta tới.
Anh rất ít dùng đến thân phận này.
Ngay cả khi có dự án nào đó cần sự có mặt của anh, anh cũng sẽ để người khác dùng thân phận của mình, còn anh sẽ là trợ lý đi theo.
Không vì gì cả, chỉ là anh muốn được yên tĩnh.
Anh không thích xã giao, cũng không thích bị người khác quấy rầy, sắp xếp như thế sẽ khiến anh tránh được rất nhiều cuộc xã giao không cần thiết.
Hiển nhiên là Lưu Vĩnh cũng đã biết thói quen này của anh, cho nên từ lúc Ôn Tịch Viễn bước vào, ông ta vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt đánh giá.
Ôn Tịch Viễn khách khí đưa tay về phía ông ta: “Xin chào Lưu tổng, tôi là người phụ trách Hoa Ngôn ảnh thị, Ôn Tịch Viễn.”
Lưu Vĩnh cũng giơ tay bắt tay với anh, có hơi lo lắng: “Xin chào Ôn tổng, tôi là người phụ trách của giải trí Thanh Không, Lưu Vĩnh.”
Ôn Tịch Viễn bắt tay với ông ta, sau đó buông tay, kéo ghế ngồi xuống, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lưu tổng, hôm nay tôi hẹn ngài là muốn cùng ngài thảo luận một chút về chuyện hợp tác cùng với giải trí Thanh Không.”
“Hợp tác?” Lưu Vĩnh sửng sốt.
Ôn Tịch Viễn: “Nói đúng hơn là mua bán và sáp nhập.”
Lưu Vĩnh lập tức đứng dậy: “Thật xin lỗi Ôn tổng, tôi không có ý định muốn bán công ty.”
Ôn Tịch Viễn vẫn ngồi im ở đó, cho Lê Duệ một ánh mắt.
Lê Duệ lấy hợp đồng ra: “Lưu tổng, ngài có thể xem hợp đồng trước rồi sau đó mới quyết định.”
Lưu Vĩnh có chút do dự.
Giải trí Thanh Không là tâm huyết của ông ta, tuy rằng tiền lời không có nhiều, thậm chí còn có lúc bị thua lỗ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán nó.
Ôn Tịch Viễn nhìn ra được sự do dự của ông ta: “Lưu tổng, Hoa Ngôn thu mua giải trí Thanh Không không phải là muốn ông từ bỏ công ty này, ngược lại, có Hoa Ngôn ảnh thị ở đằng sau làm chỗ dựa, giải trí Thanh Không sẽ có quyền tự chủ hơn trong các dự án lớn, chắc chắn Lưu tổng sẽ có nhiều cơ hội để phát huy tài năng của mình hơn.”
Lưu Vĩnh khó hiểu nhíu mày: “Tại sao Ôn tổng lại coi trọng giải trí Thanh Không vậy? Công ty của chúng tôi không có tiếng tăm, lợi nhuận cũng không quá lớn.
Tùy tiện chọn một công ty đầu tư cũng có thể mạnh hơn chúng tôi.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Đúng thế.”
“Nhưng trong số các hạng mục của các công ty đó, tôi có hứng thú với hạng mục của giải trí Thanh Không hơn.” Ôn Tịch Viễn bổ sung.
Là hạng mục?
Lưu Vĩnh nhíu mày: “Nhạn Vân Lâu?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng.”
Lưu Vĩnh càng nhíu chặt lông mày, bộ phim này là vài ngày trước Chu Cẩn Thần tìm tới ông ta, ông ta mới do dự mà đầu tư, nhưng chỉ dám đầu tư một ngàn vạn, dù sao cũng không phải là phim một mình mình đầu tư, doanh thu có khả quan hay không cũng không quá lo lắng.
Kịch bản và người trong đoàn làm phim ông ta đã xem qua, cảm thấy khá ưng ý, là một bộ phim cổ trang bình thường, lại là kịch bản gốc, không có đại IP lưu lượng đảm bảo, dù Hoa Ngôn có muốn thử sức với lĩnh vực phim thần tượng thì cũng có rất nhiều đại IP để lựa chọn, kịch bản này không phải là phương án lựa chọn tối ưu nhất.
“Vì sao?” Ông ta không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ôn Tịch Viễn: “Tôi muốn có quyền khống chế tuyệt đối đối với hạng mục này.”
Lưu Vĩnh: “…….”
Ông ta càng không hiểu, hạng mục này có gì tốt mà phải khiến Hoa Ngôn hạ phàm thế này?
Ôn Tịch Viễn không giải thích gì thêm, chỉ dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ hợp đồng về phía ông ta: “Lưu tổng, ông có thể xem hợp đồng trước.
Nếu có gì không hiểu, ông cũng có thể tham khảo ý kiến của bộ phận pháp lý công ty ông.” Lưu Vĩnh chần chừ nhận lấy hợp đồng, là một bản hợp đồng rất có thành ý.
Ôn Tịch Viễn ra giá muốn giữ 67% cổ phần của giải trí Thanh Không, Lưu Vĩnh giữ 33% cổ phần.
Ôn Tịch Viễn thấy sắc mặt ông ta hòa hoãn lại: “Lưu tổng, sau khi thay đổi quyền sở hữu cổ phần, cơ cấu nhân sự hiện tại của công ty sẽ không có gì thay đổi.
Sau khi ký tên vào hợp đồng, Hoa Ngôn ảnh thị sẽ đầu tư vào Nhạn Vân Lâu năm nghìn vạn, cái này sẽ do Hoa Ngôn đầu tư toàn bộ, nhưng sau khi đến công đoạn hậu kỳ, tiền lời sẽ đưa về giải trí Thanh Không, Lưu tổng ngài sẽ được nhận hoàn toàn số tiền hoa hồng.
Đồng thời, giải trí Thanh Không với tư cách là công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Hoa Ngôn ảnh thị, cũng sẽ được hưởng các hạng mục và tài nguyên tuyên truyền như những công ty con khác.”
“Yêu cầu duy nhất của tôi là, tôi có quyền không chế cổ phần và quyền quyết định cao nhất.”
Điều kiện như vậy rất có sức hút với Lưu Vĩnh.
Tuy rằng mất đi quyền quyết định, nhưng giải trí Thanh Không chỉ là một công ty giải trí nhỏ, không có năng lực tự mình khai phá một hạng mục, năng lực phát hành cũng gần như bằng không, bọn họ chỉ có thể hợp tác với các công ty khác đầu tư vào các hạng mục đó, như thế đồng nghĩa với việc không có quyền quyết định gì trong hạng mục, giống như là đánh sổ xố, đầu tư vào đó một ít tiền, sau đó tiền kiếm lại được cũng không nhiều, thậm chí còn bị lỗ.
Công ty vẫn ở luôn ở trong tình trạng không lời không lỗ.
Hơn nữa bởi vì chỉ là công ty nhỏ nên các hạng mục tốt cũng không tới lượt bọn họ.
Hạng mục mà bọn họ coi trọng, người khác sẽ thấy bọn họ chướng mắt.
Đối với công ty, ông ta chính là làm không được mà bỏ cũng không xong.
Có thể ôm được cái đùi này của Hoa Ngôn là chuyện Lưu Vĩnh không dám nghĩ tới.
Một khi sáp nhập vào Hoa Ngôn, tài nguyên mà Hoa Ngôn mang lại không chỉ là lợi nhuận tăng theo cấp số nhân, quan trọng hơn chính là ông ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với những hạng mục mà mình mong muốn, cũng tương đối có được quyền tự do làm chủ.
Hơn nữa giá mà Ôn Tịch Viễn đưa ra có thể khiến giấc mộng giàu sau một đêm của ông ta thành sự thật.
Với số tiền này, ông ta có thể phát triển giải trí Thanh Không lớn mạnh hơn.
Ông ta đã động tâm, nhưng lại do dự, sợ trong đó có bẫy.
Ôn Tịch Viễn nhìn ra nghi ngờ của ông ta: “Lưu tổng, ông có thể đem hợp đồng về công ty tham khảo ý kiến của bộ phận pháp lý của các ông trước, xác nhận không có vấn đề gì mới ký tên cũng không muộn.”
Lưu Vĩnh lập tức chụp hợp đồng gửi cho người phụ trách bộ phận pháp lý, cũng chính là một người bạn của ông ta.
Ôn Tịch Viễn nhìn ông ta, cũng không sốt ruột.
Anh muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên thành ý trong hợp đồng rất rõ ràng.
Người bình thường không có khả năng không động lòng.
Luật sư của Lưu Vĩnh nhanh chóng trả lời ông ta, lời nói ngập tràn sự kích động: “Điều khoản không có vấn đề gì, thành ý của đối phương rất lớn, lợi ích của việc hợp tác này có lợi chứ không có hại, tôi cho rằng nên ký.”
Trong hợp đồng có những đãi ngộ mà ông ta không tưởng tượng nổi.
Lưu Vĩnh thoáng thả lỏng, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Tôi đồng ý hợp tác.”
Cằm Ôn Tịch Viễn hơi hướng về phía hợp đồng: “Phiền Lưu tổng ký tên.”
Lê Duệ đặt bút lên.
Lưu Vĩnh nhanh chóng ký tên của mình, đóng dấu, con dấu là lúc trước khi tới cuộc hẹn Lê Duệ đã nhắc ông ta mang theo.
Ôn Tịch Viễn cũng cầm bút lên ký.
Đặt bút xuống, Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lưu Vĩnh: “Lưu tổng, tôi còn có một chuyện muốn làm phiền ông.”
Lưu Vĩnh hoang mang nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn: “Phiền ông gọi cho Chu tổng một cuộc điện thoại.
Về phần nói cái gì, chỉ cần làm theo lời của tôi là được.”