Chương 40: Chương 40

Trong đoàn làm phim, bởi vì Chu Cẩn Thần nói sẽ bấm máy theo đúng kế hoạch nên tất cả mọi người vừa lo lắng vừa chuẩn bị công việc cho buổi bấm máy ngày hôm sau.


Nguyên nhân bởi vì chuyện đạo diễn bỏ quay, đoàn làm phim đã thông báo tạm hoãn nghi thức bấm máy, lúc này mới qua một ngày lại đổi thành bấm máy theo đúng kế hoạch, mọi người vừa vội vàng vừa có chút lo lắng không yên, sợ đang tiến hành thì lại có cái gì đó cần phải sửa đổi.


Những người có chức vụ cao hơn trong đoàn đều nói, đạo diễn vẫn chưa trả lời có ở lại quay tiếp hay không, nếu như bấm máy đúng kế hoạch, lúc đó không có đạo diễn thì quay thế nào được?
Nhưng những người quen biết Chu Cẩn Thần sẽ có thể nhìn ra ý đồ của anh ta.


Bấm máy chỉ là nghi thức khởi động, sau nghi thức đó cũng không cần phải bắt đầu quay ngay, chỉ cần có đủ chi phí, Chu Cẩn Thần cũng sẽ không ngại mà kéo dài thêm vài ngày.


Chẳng qua chỉ là một cái cớ, nhờ buổi lễ bấm máy này sẽ công bố với bên ngoài dàn diễn viên, như thế nếu có ai muốn đổi người diễn cũng không còn hy vọng gì.


Quan trọng nhất là, Chu Cẩn Thần rõ ràng đã rất khó chịu với Lâm Sơ Diệp, trong tay anh ta vẫn còn giữ con bài tẩy, còn đưa tối hậu thư cho Lâm Sơ Diệp, cơ hội của cô chỉ có thể kéo dài đến buổi sáng ngày diễn ra nghi thức bấm máy.


available on google playdownload on app store


Buổi chiều anh ta ở trước cửa phòng Lâm Sơ Diệp đã nói những gì mọi người ít nhiều cũng đã biết, dù sao người ở tầng trệt cũng không ít, chỉ là mọi người đều biết tính tình Chu Cẩn Thần nóng nảy, không ai dám mở cửa ra nhìn lén, nhưng vẫn có không ít người dán tai lên cửa nghe lén.


Không phải người của Tinh Nhất không biết chuyện Chu Cẩn Thần qua lại với Lâm Sơ Diệp, nhưng mọi người đều biết lần này Lâm Sơ Diệp thực sự đã chọc giận Chu Cẩn Thần.


Tuy rằng số lần Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức không ít, nhưng bị chọc đến nỗi tức như vậy cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều đoán chuyện đạo diễn bỏ diễn để bứt Chu Cẩn Thần đổi vai cho Lâm Sơ Diệp có quan hệ với nhau.


Dù sao trên tay anh ta cũng có con bài tẩy, anh ta sẽ không có khả năng sẽ đưa lợi ích này cho đạo diễn.


Nguyên nhân khác chắc là do có liên quan đến người hôm qua xuất hiện trong phòng Lâm Sơ Diệp, nhưng không ai gặp mặt được người đàn ông kia, chỉ thấy nghe được từ lời giận dữ của Chu Cẩn Thần là Lâm Sơ Diệp dẫn bạn tới đây, châm ngòi cho mọi nguồn nổ.


Phùng San San ở trong phòng của Từ Tử Dương cùng anh ta sửa lại mấy cảnh diễn xong mới biết Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức, còn lấy nghi thức khởi động máy làm tối hậu thư uy hϊế͙p͙ Lâm Sơ Diệp.
Kỳ thật ngay cả một phần thắng Chu Cẩn Thần cũng không có, Phùng San San biết điều này, Chu Cẩn Thần cũng biết.


Chiêu này nếu như thành công thì Lâm Sơ Diệp của hiện tại không phải là Lâm Sơ Diệp, quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Thần cũng sẽ không đến mức giương cung bạt kiếm như bây giờ.
Anh ta cũng chỉ là hết cách, chỉ có thể gây sức ép như thế với cô mà thôi.


Nếu như là lúc trước, Phùng San San sẽ không do dự gì mà đứng về phía Lâm Sơ Diệp, để cô đừng để ý đến anh ta.


Nhưng cơ hội lần này đối với Lâm Sơ Diệp là rất hiếm gặp, bây giờ Từ Tử Dương vẫn đang sửa kịch bản chi tiết nhất có thể, anh ta cũng đã xóa toàn bộ những cảnh không tốt đối với nữ chính, rõ ràng là đang trau chuốt kịch bản một cách hoàn mỹ nhất.


Phùng San San cảm thấy nếu như Lâm Sơ Diệp bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ rất đáng tiếc.
Buổi tối lúc Lâm Sơ Diệp gọi cho cô, cô không nhịn được mà uyển chuyển khuyên Lâm Sơ Diệp: “Hay là, em thỏa hiệp với Chu Cẩn Thần một lần đi?”
Lâm Sơ Diệp sau khi sắp xếp xong chỗ ở mới mới gửi tin nhắn Wechat qua cho cô.


Phùng San San cũng không quá ngạc nhiên, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Lâm Sơ Diệp đang vùi mình trong chiếc ghế màu trắng trước cửa sổ đọc kịch bản, nghe vậy thì nâng mắt, liếc cô một cái: “Chị cho rằng cái mà anh ta muốn chỉ là em thỏa hiệp thôi sao?”


Thứ mà Chu Cẩn Thần muốn chính là con người cô.
Phùng San San cũng có chút rối rắm: “Nếu không hay là em thử qua lại với anh ta một lần thử xem? Nói không chừng anh ta chính là bởi vì không chiếm được cho nên mới cố chấp như thế, lúc đến gần mới phát hiện em không phải là gu của anh ta.”


“Không cần.” Lâm Sơ Diệp không do dự, trực tiếp từ chối, tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản, thỉnh thoảng lấy bút vẽ vẽ lên đó.
Thái độ của Lâm Sơ Diệp đã kiên quyết như vậy, Phùng San San cũng không khuyên cô nữa.


Chỉ là có chút tiếc nuối: “Đêm nay là cơ hội cuối cùng, ngày mai bấm máy sẽ chính thức công bố.”
Lần này Lâm Sơ Diệp không ngẩng đầu, chỉ bình thản trả lời: “Không sao.”
Lần này Phùng San San hoàn toàn ch.ết tâm, ngồi xuống, một tay chống cằm, vừa phiền muộn lại vừa tiếc nuối.


Điện thoại thông báo có tin nhắn Wechat, là nhóm chat của đoàn làm phim.
Ngày mai bấm máy sẽ chính thức bước vào giai đoạn quay chụp vất vả, đêm nay là buổi thư giãn cuối cùng, sếp lớn mời chúng ta ăn một bữa cơm, tất cả mọi người đều phải có mặt.
Phùng San San đưa điện thoại cho Lâm Sơ Diệp xem.


Lâm Sơ Diệp nhìn qua tin nhắn, ngồi dậy: “Đi chứ.”
Chỉ cần không phải là điểm mấu chốt của cô, cô vẫn sẽ luôn luôn là nhân viên nghe lời nhất.
Chu Cẩn Thần tổ chức tiệc liên hoan ở nhà hàng cạnh khách sạn, bao cả một đại sảnh.


Lúc Lâm Sơ Diệp và Phùng San San tới mọi người đều đã có mặt đông đủ, Chu Cẩn Thần cũng đã ở bên kia, đang đứng trên một sân khấu nhỏ ở đại sảnh, cầm micro nói cảm ơn mọi người đã vất vả, cũng hy vọng trong ba tháng tới mọi người có thể tập trung vào công việc, cùng nhau cố gắng.


Chỉ cần không phải đối mặt với Lâm Sơ Diệp, toàn bộ thời gian Chu Cẩn Thần đều biểu hiện bình thường, hơn nữa đứng ở trên sân khấu cầm micro như thế, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều toát ra sự tiêu sái và mị lực của anh ta.


Thấy Lâm Sơ Diệp tiến vào, anh ta gần như thản nhiên liếc mắt một cái, tiếp tục lời vẫn chưa nói xong.
Lâm Sơ Diệp và Phùng San San tìm chỗ trống ngồi xuống, đúng lúc ngồi cùng bàn với Từ Tử Dương.


Từ Tử Dương đã không còn trạng thái bay bổng như buổi chiều, chỉ rầu rĩ uống rượu, thấy Lâm Sơ Diệp ngồi xuống còn nhìn cô một cái đầy tiếc nuối.


Tuy rằng Lâm Sơ Diệp đã từng ăn một bữa cơm với anh ta, hơn nữa anh ta lại là bạn của Ôn Tịch Viễn, nhưng cũng không thân thiết với anh ta lắm, cũng chỉ khách khí gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi Chu Cẩn Thần phát biểu xong, mọi người bắt đầu dùng bữa.


Tuy rằng những người đoàn làm phim không quen biết nhau, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng đa số đều là người trẻ, cũng đã gia nhập đoàn nhiều ngày, trò chuyện vài câu đã khiến bầu không khí sôi nổi náo nhiệt hẳn lên.


Chu Cẩn Thần là người phụ trách hạng mục, cực kỳ hào phóng đón tiếp mọi người.
Ăn được nửa bữa, mọi người cũng bắt đầu cởi mở hơn, bắt đầu kính rượu lẫn nhau.


Chu Cẩn Thần tới kính rượu một vài nhân viên và diễn viên trước, sau đó mới tới bàn của Lâm Sơ Diệp, đứng bên cạnh cô, bưng ly rượu hướng về phía mọi người, mỉm cười: “Mọi người vất vả rồi, tôi kính mọi người một ly.”


Mọi người đều cầm ly đứng dậy, mỉm cười chạm ly với Chu Cẩn Thần.
Lâm Sơ Diêp cũng nâng ly, không chạm vào ly của anh ta, Chu Cẩn Thần lại chạm ly với những người khác, sau đó chạm ly với cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Lâm Sơ Diệp cũng thuận tay chạm ly với anh ta: “Chúc mừng Chu tổng.”


“Cảm ơn.” Chu Cẩn Thần nói cảm ơn xong, cánh tay dài duỗi ra, đặt lên vai Lâm Sơ Diệp, thấp giọng nói với cô: “Lâm Sơ Diệp, đêm nay là cơ hội cuối cùng của em.
Em thật sự không lo lắng sao?”


Lâm Sơ Diệp bất động thanh sắc dịch người sang bên cạnh, khiến cánh tay đang đặt trên vai cô trượt xuống, trên mặt vẫn là nụ cười khách khí: “Cảm ơn Chu tổng, không cần đâu.”


“Đừng khách sáo.” Khóe miệng Chu Cẩn Thần hơi cười, nhưng không sâu, lại cầm ly chạm ly với cô một lần nữa, ngửa đầu uống cạn, sau đó nói với mọi người: “Sau đây xin mời nam chính Lâu Viễn Hàng của chúng ta và nữ chính……”
Đúng lúc này di động của anh ta vang lên.


Anh ta cười áy náy với mọi người: “Tôi nghe điện thoại trước.” Sau đó lấy điện thoại ra nhìn, là Lưu Vĩnh gọi tới.
Chu Cẩn Thần bắt máy: “Lưu tổng.”


Đầu bên kia cũng khách khí gọi một tiếng “Chu tổng”, sau đó trực tiếp vào chủ đề chính: “Chu tổng, hai ngày nay tôi đã cẩn thận đọc kịch bản của dự án lần này, cảm thấy hạng mục này rất hấp dẫn, kinh phí đầu tư của chúng ta có phải còn thiếu đúng không? Tôi sợ kinh phí không đủ sẽ ảnh hưởng đến thành quả.”


Chu Cẩn Thần cười: “Sao thế, Lưu tổng muốn đầu tư thêm sao? Tôi đại diện cho đoàn làm phim vô cùng hoan nghênh và cảm tạ ngài.”
Lưu Vĩnh dường như có chút khó xử: “Là có quyết định này.


Tôi đã xem xét qua một chút, kinh phí có hơi ít, đến sau khi quay xong còn phải để tổ hậu kỳ chỉnh sửa, nếu như kinh phí quá ít sẽ không đạt được kết quả cao, cho nên ngài xem, nếu đầu tư thêm vào liệu có tốt hơn một chút hay không?”


“Đương nhiên.” Chu Cẩn Thần chưa bao giờ từ chối thêm tiền đầu tư: “Nếu Lưu tổng có tiền muốn đầu tư thêm có thể trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của đoàn làm phim, dựa theo hợp đồng mà nói, chuyển khoản thành công coi như là tăng tiền đầu tư thành công, đến lúc đó chia lợi nhuận hoa hồng sẽ căn cứ vào quy định trong hợp đồng, dựa theo tỉ lệ bỏ vốn tiến hành thanh toán.


Nếu Lưu tổng lo lắng, tôi sẽ cho người bổ sung tiền đầu tư của anh vào hợp đồng.”
Lưu Vĩnh cười: “Không cần, chuyện Chu tổng làm tôi rất yên tâm, ngài chờ một chút, bây giờ tôi cho người chuyển qua ngay lập tức.”
Chu Cẩn Thần gật đầu: “Được.
Không cần phải gấp.”


Đầu dây bên kia không đáp lại, nghe như là đang rất bận.
Chu Cẩn Thần trong lúc chờ sẽ tán gẫu vài câu, thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, Lưu tổng tính đầu tư thêm bao nhiêu?”
Lưu Vĩnh: “Năm nghìn vạn.”
“…….” Chu Cẩn Thần biến sắc, “Đợi một chút.”


Giọng nói của Lưu Vĩnh ở đầu bên kia hơi mù mịt: “Sao thế Chu tổng? Tài vụ đã chuyển tiền qua rồi, chắc là sẽ có thông báo nhanh thôi.”
Chu Cẩn Thần: “……..”


Lưu Vĩnh: “Chu tổng, trong hợp đồng của chúng ta có phải là có điều khoản quy định người có tỉ lệ bỏ vốn cao nhất đối với hạng mục sẽ được hưởng quyền khống chế tuyệt đối đúng không?”
“……..” Sắc mặt Chu Cẩn Thần đã sa sầm: “Lưu Vĩnh, ông đang đùa tôi đấy à?”


Tiền đầu tư của hạng mục này tổng cộng là năm ngàn vạn, Tinh Nhất đầu tư ba ngàn vạn, giải trí Thanh Không và một công ty khác là Nam Sơn đầu tư một ngàn vạn, lúc ấy trong điều khoản của hợp đồng đã nêu rõ, Chu Cẩn Thần đặc biệt nhấn mạnh điều khoản này, chính là để phòng ngừa hai công ty kia ỷ có đầu tư vào hạng mục mà khoa tay múa chân làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim.


Hai công ty kia đều đồng ý điều khoản này là điều kiện tiên quyết để ký kết.


Tuy rằng Chu Cẩn Thần đầu tư hạng mục nhỏ, nhưng ánh mắt không tồi, hạng mục được đầu tư cũng kiếm về được không ít tiền, cho nên giải trí Thanh Không và Nam Sơn đầu tư vào cũng chỉ nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền, có quyền lên tiếng hay không không sao cả.


Nhưng số tiền đầu tư kia đối với kịch bản phim cổ trang là hơi eo hẹp, ngân sách có thể thiếu bất cứ lúc nào.


Vì để tránh cho sau khi khởi quay lại xuất hiện lỗ hổng tài chính, Chu Cẩn Thần đã thêm vào hợp đồng một điều khoản, chính là có thể tăng vốn đầu tư bất cứ lúc nào, sau đó sẽ căn cứ vào tỉ lệ đầu tư mà chia hoa hồng.


Giải trí Thanh Không và Nam Sơn đều là công ty nhỏ, một ngàn vạn đối với bọn họ mà nói đã là đầu tư lớn, số tiền kiếm được cũng chỉ là thắt lưng buộc bụng, còn trả theo từng kỳ.


Chu Cẩn Thần chưa từng nghĩ tới có một ngày giải trí Thanh Không sẽ đầu tư hơn năm ngàn vạn, trực tiếp đem số tiền đầu tư của mình lên sáu ngàn vạn, gấp hai lần số tiền anh ta bỏ ra đầu tư để áp chế anh ta.


Tinh Nhất không thể đầu tư quá ba ngàn vạn, điều này sẽ dẫn đến việc vượt quá ngân sách và rủi ro của công ty.
Năng lực phát hành của Tinh Nhất không đủ mạnh để có thể đảm bảo sáu ngàn vạn này đầu tư vào sẽ có thể thu lời.


Chu Cẩn Thần vẫn đang tức giận, Lưu Vĩnh ở đầu bên kia vẫn vui vẻ nói với anh ta: “Chu tổng, anh nói thế là có ý gì.
Đây không phải là do tôi xem trọng hạng mục này, sợ hạng mục này làm sơ sài, cuối cùng là tốn tiền vô ích sao.


Anh xem, bây giờ tôi đã đầu tư vào thêm năm ngàn vạn, chúng ta có thể chăm chút kịch bản tốt hơn rồi không phải sao?” Chu Cẩn Thần không còn bình tĩnh để nói chuyện nữa, nhưng vẫn phải cố gắng tươi cười, Lưu Vĩnh bên kia đâm anh ta một nhát, thái độ giải thích lại khiêm tốn như vậy, anh ta không có chỗ nào để xả giận, thậm chí còn có chút tán thành với cách nói của Lưu Vĩnh, có tiền rồi thì ai không muốn sản xuất phim hay chứ, ai lại muốn làm một bộ phim bị chê dở đây.


Lưu Vĩnh ở đầu bên kia hiển nhiên cũng cảm thấy anh ta đã bớt giận, tiếp tục khuyên bảo: “Chu tổng, lúc đó không phải ngài nhìn trúng tiềm lực của hạng mục này nên mới mạo hiểm quay chụp sao? Mục đích của chúng ta giống nhau, không phải kẻ thù.”


Chu Cẩn Thần rốt cuộc cũng bớt giận, nhưng ngữ khí vẫn không tốt lắm: “Lưu tổng ra tay thật là hào phóng.”
Lưu Vĩnh cười: “Đâu có đâu có.
Đây chẳng phải là tôi muốn hợp tác với Chu tổng ngài đây để sản xuất một bộ phim hay không phải sao.”


Chu Cẩn Thần: “Khiến Lưu tổng phải hao tâm tổn trí rồi.
Lưu Vĩnh: “Là lẽ đương nhiên mà.


Chỉ là ở phương diện diễn viên, hôm qua trợ lý của tôi có đưa cho tôi xem video thử vai của các diễn viên, tôi phát hiện diễn viên tên Lâm Sơ Diệp kia thích hợp làm nữ chính hơn, tôi nghe nói đạo diễn và biên kịch đều vừa ý cô ấy.
Nếu không thì đổi thành cô ấy đi.”


Chu Cẩn Thần: “Cô ấy không được, như thế quá mạo hiểm.”
Lưu Vĩnh: “Không sao.


Bên này tôi đã liên hệ với nền tảng phát sóng bộ phim này, lãnh đạo của nền tảng đã đồng ý ký kết hạng mục, bọn họ cũng đã xem video thử vai, trong hợp đồng yêu cầu rõ ràng nữ chính phải là Lâm Sơ Diệp.”
Chu Cẩn Thần: “……”


Lưu Vĩnh: “Chu tổng, tôi sẽ gửi hợp đồng ký kết qua cho ngài sau.
Chuyện diễn viên phải làm phiền ngài rồi, ngài cũng biết chúng ta sau này cũng sẽ phải hợp tác với những nền tảng này, cho nên không thể đắc tội được.”
Chu Cẩn Thần hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Làm phiền Lưu tổng rồi!”


Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Sơ Diệp nhìn thấy sắc mặt Chu Cẩn Thần âm u đến đáng sợ.
Anh ta hung hăng mà liếc cô một cái.


Lâm Sơ Diệp khó hiểu, nhìn lại đã thấy Chu Cẩn Thần đi tới chỗ mọi người, tiếp tục lời vừa nãy chưa nói xong: “Sau đây xin mời nam chính Lâu Viễn Hàng và nữ chính Lâm Sơ Diệp của chúng ta phát biểu vài câu.”
Toàn trường im lặng.


Mọi người vốn đang nói chuyện đều không thể tin được nhìn về phía Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Khế ước bán thân của vợ tôi vẫn còn ở trong tay tên điên kia, tôi chưa thể ra mặt lúc này được~






Truyện liên quan