Chương 2: Động phòng 3P (cao H)
Lệ Duệ tránh sang một bên, Lệ Kiêu gấp không kìm lòng nổi hôn lên. Học động tác Đại ca nhà mình đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Liễu Miên Hạ, không hề có chút kết cấu ɭϊếʍƈ ʍút̼ đầu lưỡi y, như là muốn đem toàn bộ mật ngọt trong miệng y nuốt sạch, phát ra tiếng nước sắc tình.
"Ngô..." Liễu Miên Hạ bị Lệ Kiêu hôn sắp thở không nổi.
Lệ Kiêu hôn đương nhiên không thoải mái như Lệ Duệ, nhưng gia hỏa này lại nhiệt tình như lửa, hận không thể hòa tan Liễu Miên Hạ vào máu thịt. Liễu Miên Hạ bị sự nhiệt tình của hắn vây lấy, cả người cũng bắt đầu nóng lên.
Lệ Duệ ngược lại hôn cắn chiếc cổ duyên dáng của y, dấu môi nóng ướt lúc thì ʍút̼ mát, lúc lại ɭϊếʍƈ cắn, khiến Liễu Miên Hạ run rẩy không thôi, dương vật phía dưới dựng đứng lên.
Lệ Duệ ngậm lấy vành tai y ɭϊếʍƈ ʍút̼, Liễu Miên Hạ mẫn cảm ngẩng cao cổ, hô hấp ấm áp phun vào tai y, tê tê ngứa ngứa, nửa người y hồng rực như táo chín.
Lệ Kiêu hôn nửa ngày, hôn đến mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển hồng hộc, ƈôи ȶhịȶ trướng đến phát tím, hắn vội la lên: "Đại ca, lúc nào mới có thể cùng tức phụ động phòng? Ta đã đau muốn ch.ết!"
Liễu Miên Hạ nghe vừa buồn cười, lại có chút đau lòng, y biết hắn không hiểu những chuyện này bao nhiêu. Lệ Kiêu người này lớn lên như gấu lớn, nhìn có vẻ dọa người, nhưng kỳ thật tính cách đơn thuần, đáng yêu.
Lệ Duệ nói: "Phải đợi Miên Hạ chuẩn bị tốt mới có thể động phòng, bằng không Miên Hạ sẽ bị thương."
Liễu Miên Hạ lúc này đã động tình, y có thể cảm giác được bướm nộn ướt át, trống rỗng.
Hai nam nhân chất lượng tốt như vậy ở trước mặt y, còn là chồng hợp pháp của y, nếu y còn có thể nhịn chứng tỏ không phải nam nhân!
Thế là y nói: "Ta đã chuẩn bị tốt, cái kia... Phu quân... Ngươi, các huynh vào đi..."
Ánh mắt Lệ Kiêu lập tức sáng lên, tách ra hai chân Liễu Miên Hạ muốn cắm thẳng vào bướm nộn.
Lệ Duệ ngăn cản, tàn khốc nói: "Hồ nháo! Chờ đó cho ta! Đệ muốn thọc ch.ết Miên Hạ sao?"
Không khoa trương như vậy đi? Liễu Miên Hạ thầm nghĩ, y trước kia cũng không phải chưa từng cùng nam nhân làm qua. Bây giờ thân thể còn là người song tính, sao có thể yếu ớt như vậy?
Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc vừa định nói chuyện, Lệ Duệ cũng vỗ về y, ôn nhu nói: "Ngoan, không muốn chịu tội thì nghe lời phu quân."
Bộ dáng ôn nhu này của hắn khiến Liễu Miên Hạ vô pháp chống cự, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lệ Kiêu buồn nản ngồi quỳ giữa hai chân Liễu Miên Hạ, biểu tình nghẹn khuất, lại có chút tức giận, chẳng qua Liễu Miên Hạ cảm thấy không phải hắn giận Lệ Duệ, cũng không phải giận y, mà như đang tự trách.
Lệ Duệ lại cúi đầu hôn lấy Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ nhất thời không kịp nghĩ nhiều, ngay sau đó, ngón tay Lệ Duệ trượt xuống, ngón trỏ với ngón giữa khép lại ấn lên âm đế giữa bướm nhỏ y.
"Ân... A...!" chỗ đó quá nhạy cảm, Liễu Miên Hạ lập tức bật thốt rên rỉ, theo bản năng muốn khép chặt hai chân.
Lệ Duệ phân phó đệ đệ: "Đem Miên Hạ chân mở ra."
Hai tay Lệ Kiêu nắm lấy hai chân Liễu Miễn Hạ tách ra hai bên, bướm nộn mỹ diễm chậm rãi xuất hiện trước mắt hắn.
Chỗ đó trắng không tì vết, một cọng lông cũng không có, mép thịt cũng là màu hồng phấn mập mạp, thẹn thùng khép lại, phía dưới chảy ra ái dịch trong suốt, ướt nhẹp cánh môi.
Lệ Kiêu hô hấp dồn dập, đầu chen vào giữa hai chân Liễu Miên Hạ, chóp mũi thiếu chút nữa liền đụng phải bướm nộn, cánh mũi hít sâu như chó lớn đánh hơi mùi thức ăn yêu thích.
Liễu Miên Hạ bị Lệ Kiêu xem đến cả người mềm nhũn, ɖâʍ thủy bên trong bướm nhỏ sung sướng rỉ ra, thậm chí bắt đầu tự động co rút, giống như ham ăn muốn dính lấy mùi vị nam nhân.
"Ân..." Liễu Miên Hạ khó nhịn rên rỉ, "Phu quân... Đừng, đừng nhìn..."
Thật giống như bị thị gian, tuy ngại ngùng, nhưng thật sướng...
Lệ Duệ ngón tay nhẹ nhàng ấn lên đậu nhỏ, Liễu Miên Hạ lần này không có biện pháp kẹp chân, chỉ có thể thừa nhận mãnh liệt kích thích, sung sướng kêu ɖâʍ.
"A... A... Phu quân... Không được... Không được... Ngón tay, ngón tay thật là lợi hại... A a... Xoa tới rồi, chỗ đó, chỗ đó... Thật thoải mái... A..."
Lệ Kiêu nghe Liễu Miên Hạ kêu rên, khí huyết cuồn cuộn, bướm ɖâʍ trước mắt chảy nước dầm dề, lúc mở lúc đóng như miệng nhỏ tham ăn, Lệ Kiêu ngây người, miệng khô lưỡi khô, nhịn không được há mồm ʍút̼ lấy bướm nộn.
"A ——!" Liễu Miên Hạ sung sướng thét lên.
Lệ Kiêu hăng say ɭϊếʍƈ ʍút̼, đầu lưỡi cuốn lấy ɖâʍ thủy nuốt hết vào bụng, miệng huyệt bị ɭϊếʍƈ chín rục, không ngừng chảy nước đáng thương vô cùng.
"A... A a... Phu quân... Không được, không được... Ha a... Ha..." Liễu Miên Hạ khóe mắt phiếm hồng, ngón tay mảnh khảnh lung tung nắm lấy tóc Lệ Kiêu vò đến rối loạn.
Lệ Kiêu ɭϊếʍƈ hút hăng say, thanh âm hàm hồ mang theo chút nôn nóng: "Tức phụ nước thật nhiều, càng ɭϊếʍƈ càng nhiều. Đại ca, tức phụ đang tiểu sao? Tức phụ phun nước tiểu sao lại ngọt như vậy."
"Ngu ngốc!" Lệ Duệ thái dương giựt giựt, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, hắn đã sớm đánh bay Lệ Kiêu.
"Tức phụ không phải phun nước tiểu, là đang thoải mái." Lệ Duệ nói, "Tức phụ chảy nhiều nước thế này, chứng tỏ y đã chuẩn bị tốt."
Lệ Kiêu vui vẻ nói: "Ta đây có thể cắm vào sao? Nếu không động phòng, dương vật ta sẽ hư mất."
Nghe đệ đệ nói lời thô tục như thế, Lệ Duệ bất đắc dĩ nhắm mắt gật đầu, "Ta ôm Miên Hạ, đệ động tác nhẹ chút, nếu y bị thương, không cho đệ ngủ với y một tháng."
Uy hϊế͙p͙ Lệ Kiêu như vậy rất có tác dụng, đại hán 1m9 lập tức trở nên thành thật cẩn thận hẳn lên.
Liễu Miên Hạ đỏ mặt nhìn Lệ Kiêu, thân thể ở thế giới này của y vẫn là xử nam, lần đầu tiên làʍ ȶìиɦ, nhất định sẽ rất đau.
Lệ Kiêu đã sớm cởi sạch chính mình từ lâu, hiện tại một bàn tay to nắm lấy ƈôи ȶhịȶ chính mình, quy đầu đặt ngay trước cửa bướm nhỏ y.
Liễu Miên Hạ tới bây giờ mới có cơ hội thấy rõ dương vật hắn. Vừa nhìn thấy kích cỡ kia, Liễu Miên Hạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Cái, cái đồ vật kia ——
Cũng quá đáng sợ!
Với độ thô và chiều dài như vậy chẳng khác gì chai nước ở kiếp trước cả!
"Không, không cần!" Liễu Miên Hạ sợ hãi muốn trốn. Nếu bị nó tiến vào, y sẽ ch.ết!
Nhưng phía sau y chính là Lệ Duệ, như thế nào cũng không thể trốn được.
Liễu Miên Hạ hiện tại mới hiểu vì sao Lệ Duệ lúc nãy trách cứ Lệ Kiêu, hỏi hắn có phải hay không muốn đem tức phụ thọc ch.ết.
Kích cỡ thế này thật sự có thể giết người.
Lệ Kiêu ngừng lại, biểu tình khổ sở, cảm xúc tự trách ngày càng mãnh liệt.
"Đều tại ngươi," Lệ Kiêu hốc mắt hồng hồng hung hăng nhéo dương vật chính mình, "Lớn lên xấu như vậy, dọa sợ tức phụ."
Lệ Duệ quát: "Lệ Kiêu!"
Lệ Kiêu niết chính mình không chút mềm lòng, nếu là người khác đã sớm đau ỉu mềm, nhưng đại dương vật dữ tợn kia vẫn như cũ trướng lớn.
Lệ Kiêu uể oải nói: "Tức phụ, ta sẽ thực nhẹ, em cho ta tiến vào đi, ta thật sự thích em."
Liễu Miên Hạ hoảng sợ lắc đầu.
Lệ Duệ trấn an nói: "Miên Hạ, đừng sợ, em có thể."
Lệ Kiêu như chó lớn phạm lỗi, quỳ gối trước mặt Liễu Miên Hạ, thấy Liễu Miên Hạ không muốn, hắn trầm mặc, khom lưng cúi người ngậm lấy dương vật y.
"A ——!" Liễu Miên Hạ lại kinh hô một tiếng.
Liễu Miên Hạ kì thật cũng không nhỏ, tuyệt đối không phải lại vừa ngắn vừa nhỏ, người chưa từng khẩu giao ngậm vào nhất định sẽ khó chịu.
Lệ Kiêu không quan tâm, đút dương vật y vào sâu tới tận yết hầu, đầu khấc đỉnh vào cuống họng khiến hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng nôn khan, nhưng hắn vẫn ra sức phun ra nuốt vào, đầu lưỡi vụng về ɭϊếʍƈ quanh thân gậy, ɭϊếʍƈ tới nỗi ƈôи ȶhịȶ hắn cũng cứng chảy nước.
Thân thể này của Liễu Miên Hạ đã bao giờ trải qua chuyện phòng the làm sao chịu được kích thích thế này, khóe mắt y tràn ra nước mắt, miệng không ngừng ɖâʍ kêu.
"A a... A... A... Ha a... Ân a... Ân... Ha a... Muốn, muốn tới... A..."
Lệ Duệ khép hai ngón tay vừa cắm vào lỗ bướm đã dính đầy nước ɖâʍ, chậm rãi thọc vào rút ra, cũng cúi đầu cắn một bên đầu ɖú Liễu Miên Hạ, ra sức hút ɭϊếʍƈ.
"A... Đến, tới rồi... A a... A a a..." Liễu Miên Hạ cao trào, dương vật phía trước bắn ra tinh dịch loãng vào miệng Lệ Kiêu đều bị hắn nuốt hết.
Bướm nhỏ phía dưới cũng co rút lại cao trào, phun ra từng luồng từng luồng ɖâʍ thủy.
Lệ Duệ nói: "Vẫn để ta làm trước đi. Để bướm nhỏ Miên Hạ thích ứng một của ta trước rồi đến đệ."
Lệ Kiêu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, đem tinh dịch trắng đục bên miệng ɭϊếʍƈ sạch, không tình nguyện tránh ra.
Lệ Duệ đem dương vật để trước bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, thừa dịp y còn đang trong dư vị cao trào, đột nhiên thẳng lưng, dương vật một phát cắm vào.
"A! Đau —— ân...!" Liễu Miên Hạ cau mày, cắn chặt môi.
Lệ Duệ lúc này cũng không chịu nổi, bướm nhỏ thật chặt, cắn hắn vừa đau vừa sướng. Chỉ vừa mới cắm vào hắn đã bị một luồng tê dại xông thẳng đỉnh đầu, máu huyết cả người đều dồn xuống háng.
Lệ Duệ thở ra một ngụm nhiệt khí, ánh mắt thâm thúy, cúi đầu hôn môi Liễu Miên Hạ dỗ dành: "Ngoan, rất nhanh liền không đau, phu quân làm em thoải mái."
Liễu Miên Hạ tự nhiên biết chính mình sẽ phải trải qua một chuyến như vậy, nhưng thật sự quá đau, y hung tợn cắn chặt bả vai Lệ Duệ.
Lệ Duệ kêu lên một tiếng, cơ bắp trên vai nháy mắt căng chặt, nhưng hắn cũng không lùi bước, tùy ý Liễu Miên Hạ cắn, ngay sau đó duỗi tay ấn chặt tiểu đậu sung huyết giữa cánh bướm y.
Hoa đế quá nhạy cảm, Liễu Miên Hạ bị xoa nhẹ vài cái, cảm giác tê dại lan tràn, lỗ nhỏ cũng chảy ra nước ɖâʍ, bắt đầu chậm rãi hút cắn dị vật bên trong.
"Tê..." Lệ Duệ bị bướm ɖâʍ cắn chặt hít nhẹ một hơi, rốt cuộc không nhịn được dùng sức cắm dương vật vào chỗ sâu nhất, bắt đầu dùng sức thọc vào rút ra.
Liễu Miên Hạ bây giờ đã không còn đau, lỗ nhỏ gắt gao bao lấy dương vật thô to. Mỗi một lần tiến vào, đường gân mạch máu đều cọ xát chặt chẽ thịt huyệt sướng tê dại. Mỗi lúc ƈôи ȶhịȶ rút ra, lỗ nhỏ liền gắt gao cắn chặt, cực lực giữ lại không cho dương vật ra ngoài.
Liễu Miên Hạ bị thao đến ɖâʍ thủy dầm dề, địa phương hai người giao hợp một mảnh dính nhớp, đem chăn gấm dưới thân thấm ướt.
"A... A a... Phu quân... Hảo bổng... Ha a... chỗ đó, chỗ đó... Thật thoải mái... A... A..."
Lệ Duệ hô hấp dồn dập, hai mắt sâu hút gắt gao khóa trụ mắt Liễu Miên Hạ, như muốn nuốt sạch y vào bụng.
Mỗi lần cắm cọc đều không thừa một phân nào, Liễu Miên Hạ như bị hắn thao hỏng.
Lệ Kiêu ở một bên xem đến đôi mắt bốc lửa, chỉ có thể cầm lấy dương vật chính mình tuốt lộng "Đại ca, là cảm giác gì? Có phải hay không thực thoải mái? Ta cũng muốn thao tức phụ."
Lệ Duệ thở hổn hển nói: "Thực thoải mái, lỗ ɖâʍ tức phụ thật chặt, hút ch.ết ta. Đợi lát nữa đệ tiến vào liền biết."
Nghe Lệ Duệ nói vậy, Lệ Kiêu càng nóng vội, lỗ nhỏ trên dương vật cực đại y nhỏ nước ướt nhẹp, bị bàn tay to bôi loạn trên thân.
Lệ Duệ tốc độ thao làm càng lúc càng nhanh, Liễu Miên Hạ đã không còn là chính mình. Y hai mắt thất thần, hai chân mở lớn không khép lại được, bướm nhỏ bị thao đổi màu đỏ tươi, môi không ngừng mấp máy rên rỉ.
"A a... Phu quân... Không, không được... Muốn, sắp bị thao ch.ết rồi... Ha a... Bên trong, bên trong thật thoải mái a... Ân ha... Thật sâu, thao hỏng... A a a... Muốn tới, lại muốn tới..."
Liễu Miên Hạ bướm nhỏ một trận co rút, luồng lớn ɖâʍ dịch phun thẳng quy đầu Lệ Duệ, tưới đến sung sướng. Hắn không kìm được mà bắn ra, toàn bộ tinh dịch bắn vào sâu tử cung Liễu Miên Hạ.
"A a a..." Liễu Miên Hạ ôm chặt lấy Lệ Duệ, sướng tới nỗi mười ngón chân đều cuộn tròn.
Lệ Kiêu kêu la nói: "Đến ta đến ta!"
Lệ Duệ còn đang chìm sâu trong dư vị cao trào, không thể nào bỏ được lỗ huyệt Liễu Miên Hạ. Hắn ôm y không nói lời nào, chậm rãi bình ổn thở dốc.
"Đại ca! Huynh rút ra!" Lệ Kiêu vội la lên.
Liễu Miên Hạ dần dần hồi phục tinh thần từ trong cao trào, nghe được lời Lệ Kiêu vội nói: "Không, không cần hắn!"
Lệ Kiêu ủy khuất nói: "Tức phụ không thích ta, chỉ thích Đại ca!"
Tuy rằng không muốn rời xa bướm nhỏ xít chặt, hận không thể mãi vùi thân bên trong, nhưng Lệ Duệ vẫn đem dương vật rút ra, gọi Lệ Kiêu tiến tới.
Lệ Duệ vòng lui sau Liễu Miên Hạ ôm y, tách ra hai chân y như trẻ nhỏ xi tiểu, bại lộ bướm ɖâʍ xinh đẹp ngay trước mắt Lệ Kiêu.
"Miên Hạ ngoan, ta ôm em, nếu nhị đệ làm đau em thì gọi tên ta, ta ôm em đi."
Liễu Miên Hạ trừng mắt dương vật thô to của Lệ Kiêu, khẩn trương lo lắng, nhìn bộ dáng hai người này, đêm nay Lệ Kiêu nhất định phải cùng y viên phòng.
Cũng đã thành thân, ngày này sớm muộn gì cũng tới. Liễu Miên Hạ nghĩ thôi thì thử, thử chút xem sao... Lệ Kiêu có chút ngây ngốc đơn thuần này hẳn là, hẳn là sẽ không dùng bạo lực với y đâu...
Đại hán Lệ Kiêu ánh mắt trông mong nhìn Liễu Miên Hạ, đáng thương chờ y gật đầu.
Liễu Miên Hạ mím môi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lệ Kiêu lập tức hưng phấn rống lên một tiếng, quỳ gối giữa hai chân Liễu Miên Hạ, đại quy đầu to như trứng ngỗng để trước lối vào, eo dùng một chút lực, dùng sức muốn đâm vào trong.
"A ——!" Liễu Miên Hạ kinh hô một tiếng.
Lệ Kiêu lập tức dừng lại động tác, nhìn chằm chằm Liễu Miên Hạ, "Tức phụ, đau không? Ta ta ta ta nhẹ một chút, nhưng là, nhưng là, thật thoải mái! Nơi này thật mềm!"
Quy đầu hắn chỉ mới đụng miệng huyệt mà thôi đã sướng không chịu được. Hắn lúc này thật muốn cắm vào trong!
Liễu Miên Hạ thấy hắn khẩn trương như vậy, mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Không phải đau... Ta, ta có chút sợ."
Lệ Kiêu vừa rồi còn chưa dùng sức đâu.
Lệ Duệ hôn hôn trán Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Liễu Miên Hạ gật gật đầu, nói với Lệ Kiêu: "Huynh, huynh vào đi."
Lệ Kiêu nhếch miệng lộ ra nụ cười rạng rỡ, một lần nữa cầm dương vật hướng vào cửa mình bướm nhỏ.
Cự vật hắn thô lớn, một thân nóng bỏng, Lệ Kiêu không dám dùng sức. Hắn thân thể cường tráng, trời sinh sức lực lớn hơn người khác. Thân thể vợ bé nhỏ nhỏ bé mảnh khảnh, Lệ Kiêu sợ chính mình không cẩn thận làm hư y.
Đại quy đầu tách hai mép bướm, một đường cẩn thận hướng vào trong.
Nếu không phải vừa rồi bướm nhỏ bị Lệ Duệ thao lỏng, lúc này chỉ sợ Lệ Kiêu gấp tới nổi không chen vào được chút nào.
Nhờ ɖâʍ dịch lỗ nhỏ cùng tinh dịch Lệ Duệ bắn vào lúc trước, Lệ Kiêu mồ hôi như tắm mới khó khăn chen vào được nửa cây.
"Hô... Hô... Tức phụ, bên trong chặt quá, còn tự mình động, kẹp ta thật thoải mái." Lệ Kiêu hồng hộc thở dốc, mồ hôi men theo đôi mày cương nghị rỉ xuống.
Không thể không nói, Lệ Kiêu lớn lên thật sự anh tuấn. Cơ ngực hoàn mỹ, tám khối cơ bụng lại như chiếc chocolate mê người.
"Tức phụ, có đau không?" Lệ Kiêu dừng lại, trong đôi mắt đơn thuần hiện rõ vẻ lo lắng nhìn Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ thở dốc một tiếng: "Còn, còn tốt..."