Chương 3: Mỗi ngày đều muốn cắm tức phụ ngủ (cao H)

Lệ Kiêu trong lòng thả lỏng, đỉnh eo dùng sức, đầu khấc to lớn một phát xỏ xuyên miệng huyệt kiều nhuyễn vùi sâu toàn bộ.
"Ân..." Liễu Miên Hạ cắn chặt môi đỏ, ăn được đầu khấc Lệ Kiêu y cũng một thân mệt mỏi nhễ nhại mồ hôi.


"A! Tê —— Quá sướng!" Lệ Kiêu sướng tới mức gân xanh trên cổ hằn lên, lớn giọng kêu la, "Tê... A... Tức phụ, ta thật thoải mái, em, em đừng chặt như vậy! Tê... Có chút đau... A... Cắn, cắn nhẹ! Quy, quy đầu thật sướng..."


Liễu Miên Hạ không nghĩ tới Lệ Kiêu còn có thể gọi giường ɖâʍ đãng như thế. Hắn khác Lệ Duệ, lúc Lệ Duệ thao y cơ hồ không nói lời nào, nhưng Lệ Kiêu lại hô rên toàn bộ khoái cảm hắn có.
Nhưng Liễu Miên Hạ thật sự không ghét nổi nam nhân mị lực như vậy.


Bởi vì hắn tiến vào thân thể của mình Lệ Kiêu mới hứng tình như vậy, đáy lòng Liễu Miên Hạ cũng trộm vui mừng.
Lệ Duệ lo lắng Liễu Miên Hạ không chịu nổi dương vật Lệ Kiêu quá lớn, với kích cỡ này ở toàn bộ Thiên Sở Quốc sợ là hiếm có khó tìm.


Hắn cúi đầu hôn cắn gáy y, truyền từng đợt điện lưu tê giật, tuy không kịch liệt, nhưng lại khiến Liễu Miên Hạ thoải mái thở ra.


Ngón tay Lệ Duệ ấn chặt viên đậu nhỏ, ngón tay không ngừng nhào nắn chà xát đến sung huyết, làm cho lỗ bướm chảy mật dịch không ngừng, cũng để y không bị cự vật Lệ Kiêu làm đau như trước.
"Cảm giác thế nào?" Lệ Duệ ɭϊếʍƈ ʍút̼ lỗ tai Liễu Miên Hạ, thấp giọng hỏi y, "Thả lỏng một chút, đau liền nói."


available on google playdownload on app store


Liễu Miên Hạ đang nỗ lực thả lỏng, y biết nếu mình không nỗ lực thả lỏng sẽ càng thêm khó chịu.
"Có, có một chút trướng... Quá lớn..." Liễu Miên Hạ nói.


Lệ Kiêu cắm nửa vời ở miệng huyệt, so với Liễu Miên Hạ còn khó chịu hơn. Từ lúc vào phòng hắn đã cương cứng chưa từng mềm qua, lúc này đây từng đường mạch máu gân guốc quấn quanh thân ƈôи ȶhịȶ hằn lên dữ tợn, sưng tấy thành màu đỏ tím.


Lệ Kiêu thở hổn hển, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt trên thái dương, "Tức phụ, Đại ca, ta có thể động sao? Ta sắp ch.ết!"
Lệ Duệ nói: "Trước cử động nhẹ chút, khống chế sức lực thao mở hoa huyệt tức phụ một chút."


Lời hắn còn chưa dứt, Lệ Kiêu đã nhịn không được động thân. Đại quy đầu vừa rút ra một chút lập tức đâm sâu vào tiểu huyệt kia.
Nhưng Lệ Kiêu cũng rất nghe lời, không vội vàng dùng sức đâm chọt khiến Liễu Miên Hạ chịu đau, chỉ nhẹ nhàng ma sát nội bích co rút.


Liễu Miên Hạ bật thốt rên rỉ, vách huyệt bị quy đầu cọ xát khiến y vô cùng thoải mái, thịt non căng ra, nếp uốn đều bị căng mở, tham lam hút cắn đầu đỉnh dương vật.
"A... Ân... Ân... A... Quá, quá lớn... Ngô... Phu quân..."


Thanh âm thô nặng của Lệ Kiêu hòa cùng tiếng rên Liễu Miên Hạ, hắn vừa động eo vừa hô to: "A! A...! Sướng ch.ết ta! Tức phụ ta thích em! Ta muốn mỗi ngày đều cùng em động phòng! Dương vật thật nứng! Tức phụ phun thật nhiều nước tiểu, bên trong nóng quá! Gọi tên ta, tức phụ! Gọi Lệ Kiêu!"


Bướm nhỏ Liễu Miên Hạ chảy dịch cuồn cuộn không ngừng, y há miệng thở dốc: "A... Lệ Kiêu... Ân..."
Lệ Kiêu nói: "Tức phụ, lại kêu! Kêu thêm vài tiếng!"
"Lệ Kiêu... A... Lệ Kiêu... A a... Quá lớn... Quá thô... Ô ô..."


Biên độ Lệ Kiêu cọ xát miệng huyệt về sau càng lúc càng lớn, huyệt non Liễu Miên Hạ dần thích ứng với độ thô to của hắn, miệng huyệt chầm chậm căng ra, mỗi lần quy đầu rút ra tiến vào lại càng sâu thêm một chút.


Tuy rằng không thể lập tức cắm vào toàn bộ, nhưng Lệ Kiêu cũng đã hưng phấn hô to như muốn bay thẳng lên trời.


Lệ Duệ ôm Liễu Miên Hạ từ sau: "Đúng vậy, nhị đệ ngươi cứ chậm như vậy, không được một chút đã muốn đi vào toàn bộ. Cây thịt kia của đệ quá lớn, nếu tức phụ bị thương ta sẽ không tha cho đệ."


Kích cỡ này của Lệ Kiêu chỉ có thể chậm rãi khai phá bướm nộn Liễu Miên Hạ. Nếu mạnh mẽ tiến vào e là sẽ nứt ra.
Liễu Miên Hạ khóc nức nở: "Ô... Trướng quá... A... Căng hỏng rồi, căng hỏng rồi... A a..."


Toàn bộ đầu khấc Lệ Kiêu đều chen vào, phía sau còn một nửa dương vật còn chưa tiến vào, cảm giác như muốn xé rách Liễu Miên Hạ thành hai nửa.
Quá thỏa mãn... Hắn thật thoải mái a...


Lực eo Lệ Kiêu cực tốt, hắn một khắc cũng không dừng lại, hơn nữa tần suất còn đặc biệt đều đặn, khiến cho lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ phun ra nuốt nào cự vật thô to không chút trở ngại, thậm chí còn phun nước ɖâʍ không ngừng, so với lúc Lệ Duệ thao y càng thêm thoải mái.


"Tức phụ, ta muốn đi vào!" Lệ Kiêu sướng đến máu huyết đỏ bừng. Làn da màu đồng cổ toàn là mồ hôi, giọt nước lăn qua cơ ngực lại tới cơ bụng, phủ một tầng nước nhàn nhạt.
Hắn khiêng hai chân Liễu Miên Hạ lên vai, "Tức phụ, thả lỏng, mở rộng miệng nhỏ của em để ta đi vào!"


Liễu Miên Hạ nếu có thể đem lỗ nhỏ mở rộng thì bây giờ y cũng không đến nỗi vất vả thế này, đã sớm để Lệ Kiêu thao nát bướm ɖâʍ.


"Tiến vào... A... Lệ Kiêu... A Kiêu... Cắm vào... Ha a... Thật đầy a..." Liễu Miên Hạ cố gắng dang rộng hai chân, "Sâu một chút... Sâu một chút... A... A a... Muốn phun nước tiểu, muốn phun nước tiểu! A a a...!"
Bướm nhỏ y đột nhiên co rút, một cỗ ɖâʍ thủy mạnh mẽ phun ra, xối thẳng lên quy đầu to như trứng gà.
"A a a... Nước tiểu... A a...!"


Lần cao trào này vô cùng mãnh liệt, Liễu Miên Hạ cảm thấy chính mình sung sướng vô cùng, mỗi một tế bào đều vô cùng sảng khoái.
Lệ Kiêu không ngờ rằng mình chưa cắm vào toàn bộ Liễu Miên Hạ đã cao trào, lỗ nhỏ mất hồn kia như muốn hút sạch hắn, Lệ Kiêu da đầu tê dại, kêu to:


"A! A! Tức phụ! Em kẹp ch.ết ta! A a sướng, sướng muốn ch.ết! Để ta... Để ta cắm vào? Tê a... A... Đừng kẹp, đừng kẹp... A... Đau... Tê... A... Quy đầu tô... Muốn chặt đứt muốn chặt đứt tức phụ...!"


Thừa dịp Liễu Miên Hạ cao trào, ƈôи ȶhịȶ lớn Lệ Kiêu cuối cùng cũng đút vào toàn bộ, đầu đỉnh vươn thẳng tới tử cung, xúc cảm mềm mại khiến Lệ Kiêu run rẩy, thậm chí còn không cảm giác được quy đầu mình đang ở đâu, thịt huyệt kẹp chặt không thể động đậy.


Tay Lệ Duệ xoa bóp nhũ thịt Liễu Miên Hạ, thấy y sảng khoái thất thần, ánh mắt mờ mịt, miệng nhỏ nhếch cao, bụng nhỏ cố sức giữ chặt ƈôи ȶhịȶ Lệ Kiêu, bộ dáng sung sướng như muốn ngất đi, hắn nhíu mày hôn môi y trấn an, thúc giục Lệ Kiêu:
"Miên Hạ mệt rồi, đệ còn không nhanh lên để y còn nghỉ ngơi."


"Đại ca!" Lệ Kiêu ủy khuất mà kêu một tiếng.
Đại dương vật hắn bị kẹp rút bất động, chỉ có thể đỉnh trước cửa tử cung mà nắc nhẹ eo, chỉ như vậy thôi đã khiến hắn sướng đến hút khí, dằn vặt hắn muốn ch.ết trên người Liễu Miên Hạ.


Hắn chưa muốn bắn, hắn còn chưa thao đủ tiểu tức phụ đâu.
Lệ Duệ liếc mắt nhìn Liễu Miên Hạ, quả nhiên y đã ngất xỉu.
Lệ Duệ đen mặt, trách mắng: "Rút ra. Miên Hạ ngất rồi."
Lệ Kiêu lần này lại không nghe lời, quật cường nói: "Không! Ta muốn cắm tức phụ ngủ!"


Lệ Duệ nói: "Hồ nháo! Đệ mau rút ra, ta còn phải lau mình cho Miên Hạ."
Lệ Kiêu bất động, ƈôи ȶhịȶ kiên trì cắm trong bướm nhỏ, "Ta ôm tức phụ, còn huynh cứ giúp y lau!"
Lệ Duệ đỡ trán, "Đệ ——"


Lệ Kiêu nói: "Đại ca, ta thật vất vả mới cắm vào được! Bên trong tức phụ thật thoải mái, ta không ra! Huynh để cho ta ở bên trong đi! Ta, ta chờ ngày hôm nay đã lâu!"
Lệ Duệ trầm mặc một lát, nghĩ đến nhị đệ nhà mình tính tình bướng bỉnh, chỉ có thể thở dài, gật gật đầu.


Lệ Kiêu lập tức hưng phấn, ôm Liễu Miên Hạ vào ngực, cứ để tư thế cắm vào ôm y lên, chờ Lệ Duệ dọn dẹp giường chiếu, giúp Liễu Miên Hạ lau người.
Liễu Miên Hạ tuy rằng ngất xỉu, nhưng thân thể vẫn còn ý thức, bướm nhỏ ngậm chặt ƈôи ȶhịȶ lớn, theo bản năng vừa hút với ʍút̼.


Lệ Kiêu đong đưa cắm rút, một bên kêu lên: "Tê... Bên trong tức phụ thật thoải mái... Ta muốn mỗi ngày đều cắm tức phụ ngủ."
Lệ Duệ bác bỏ: "Hồ đồ! Nhìn đệ như gấu, khống chế tốt sẽ thao hỏng y mất."


Lệ Duệ kêu hạ nhân nâng nước ấm vào, tự mình lau người Liễu Miên Hạ. Cả quá trình này, Lệ Kiêu một chút cũng không rút đại dương vật ra khỏi bướm nhỏ y.


Lệ Duệ tức giận nói: "Ta ngủ trước, nếu đệ dám lộng thương Miên Hạ thì chờ đó cho ta! Còn nữa, nếu lát nữa bắn thì nhớ giúp Miên Hạ rửa sạch!"


Lệ Duệ biết tình tình nhị đệ nhà mình thế nào. Một chút cũng không nghe lời, đầu óc ngây ngô như mãng phu. Bình thường còn nghe lời đại ca, nhưng đôi khi có những chuyện tám con trâu cũng không kéo lại nổi.


Ví dụ như hiện tại, Lệ Kiêu một phải hai phải đem dương vật cắm vào bướm nộn Liễu Miên Hạ, dù Lệ Duệ khuyên hắn bao nhiêu hắn cũng không nghe.
Nếu bây giờ Lệ Duệ khăng khăng ngăn cản, Lệ Kiêu phỏng chừng sẽ trở mặt ngay.


Hai anh em cùng nhau lớn lên, Lệ Duệ sớm đã hiểu rõ Lệ Kiêu là người thế nào. Tuy rằng đau lòng phu nhân mới cưới nhưng lúc này cũng không dám ngăn cản Lệ Kiêu, chỉ có thể chiều theo ý hắn, để hắn được như ý nguyện sẽ không kiếm chuyện nữa.


Lệ Kiêu gật đầu như gà mổ thóc. Hắn mở rộng hai chân ngồi ngồi trên giường, để Liễu Miên Hạ ngồi trên đùi mặt đối mặt, ghé vào lồng ngực hắn, hạ thân cứng như sắt vẫn cắm chặt lỗ nhỏ của y, không nhanh không chậm nhẹ nhàng đâm rút.


Lệ Duệ bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, cầm kiện áo ngoài khoác lên người Liễu Miên Hạ, "Thôi, đệ như vậy ta ngủ không an tâm, ta canh hai người."
Lệ Kiêu nhếch miệng cười nói: "Đại ca huynh tốt nhất!"


Lệ Kiêu một đôi bàn tay to nâng cao đôi mông nhỏ mềm mại cong vểnh của Liễu Miên Hạ, một bên thọc vào rút ra một bên không ngừng xoa bóp đùa bỡn mông đào ấn lên đại dương vật hắn.


Liễu Miên Hạ đang hôn mê cũng có thể cảm giác được bướm nhỏ tê dại, thỉnh thoảng như mèo kêu hừ hừ. Bướm nhỏ chảy mật dịch ào ào, bởi vì hôn mê nên thân thể y cũng thả lỏng hơn, bên dưới cũng không khẩn trương cắn chặt như trước, như vậy Lệ Kiêu càng dễ dàng đâm rút hơn.


Lệ Kiêu một thân sảng khoái, nhịn không được muốn kêu thành tiếng, hiện tại Liễu Miên Hạ nghe không thấy, hắn ân a rên rỉ, cùng Đại ca nhà mình câu được câu không.
"Đại ca, tức phụ ngủ rồi mà bên trong còn động, tê... Y cắn ta, tức phụ thật là lợi hại, a... Cắn ta quá sướng..."


"Đại ca, huynh nói trong bụng tức phụ đã có con của chúng ta chưa?"
Lệ Kiêu vừa nói vừa sờ bụng Miên Hạ, chỗ đó bị ƈôи ȶhịȶ lớn Lệ Kiêu cắm gồ núi nhỏ.
Lệ Kiêu lại có chút lo lắng nói: "Đại ca, ta sờ được dương vật trên bụng tức phụ, có phải cắm hư tiểu tức phụ hay không?"


Lệ Duệ trợn trắng mắt liếc hắn một cái, "Hiện tại mới lo cắm hỏng Miên Hạ? Sao không sớm nghĩ được vậy hả?"
Lệ Kiêu lắp bắp nói: "Ta ta, ta sẽ nhanh bắn ra, để tức phụ nghỉ ngơi!"


Hắn nói xong liền tăng nhanh tốc độ, eo lực mạnh không giống người vẫn mạnh mẽ đỉnh lộng phía trước, không thấy hắn có chút mệt mỏi nào.


Lệ Kiêu thọc vào rút ra bướm nhỏ, một tay không nhịn được bao lấy dương vật Liễu Miên Hạ, cây thịt kia hiển nhiên thua kém huynh đệ Lệ gia, nhưng cũng cũng không nhỏ chút nào. Lớn lên phấn nộn thẳng tắp, hạ thể không có chút lông, làm Lệ Kiêu yêu thích không muốn buông tay.


Hắn lại nhịn không được nói: "Đại ca, tiểu kê kê của tức phụ thật đáng yêu!"
Mã mắt thịt trụ thanh tú không ngừng trao ra dịch thủy trong suốt vì lỗ nhỏ bị thao cắm, tuy không nhiều nhưng lại giống như đang khóc, Lệ Kiêu dùng ngón vuốt một cái, đem ɖâʍ dịch kia đút vào miệng ɭϊếʍƈ ʍút̼.


Có chút tanh, còn có chút ngọt.
"Tức phụ ngọt quá!" Lệ Kiêu nói, "Tức phụ nơi nào cũng đáng yêu! A... Đại ca, Đại ca ta, ta hình như muốn đi tiểu! Ta muốn đi tiểu!"
Lệ Duệ nguyên bản ở một bên xem bây giờ cũng đã cương cứng, chỉ là sợ Liễu Miên Hạ bị thương nên vẫn không làm gì.


Nghe được lời này của đệ đệ, Lệ Duệ chỉ có thể bất lực nói: "Không phải phun nước tiểu mà là dương tinh muốn bắn."
Lệ Kiêu đem Liễu Miên Hạ gắt gao ấn giữ lên đại ƈôи ȶhịȶ, như máy đóng cọc mà cắm đẩy liền hồi:


"A! A! A ——! A ——! Ra! Ra! Nước tiểu đều phun cho tức phụ! Tất cả của tức phụ!"


Hai viên thịt cầu của Lệ Kiêu cũng nảy lên, làn da bên ngoài trứng dái cũng căng gắt gao. Theo động tác của hắn, tinh dịch từ trứng dái bơm bắn liên tục, mạnh mẽ đánh vào trong chỗ sâu nhất tử cung y, cửa huyệt bị dương vật Lệ Kiêu lấp kín, một giọt cũng không chảy ra.
"Hô... Hô... Quá sướng... A... Quá sung sướng..."


Lệ Kiêu bắn xong, giống như chó lớn bị xích mà thở hổn hển, chưa đã thèm nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của y, lấp kín môi đỏ tham lam hôn ʍút̼.
Trong lúc ngủ mơ Liễu Miên Hạ hô hấp không thuận, phát ra thanh âm "Ân... Ân..." bất mãn.


Lệ Duệ kéo Lệ Kiêu ra, Liễu Miên Hạ lúc này mới có thể thông thuận hít thở.


"Được rồi, đừng quấy Miên Hạ nữa. Nhanh để y ngủ ngoan." Lệ Duệ cảnh cáo nói, "Rút ra, không cho phép đệ lại cắm bên trong ngủ. Miên Hạ mới vừa phá thân, không chịu nổi đệ lăn lộn, ngày mai cũng không cho phép đệ ngủ với y, phải để y bồi dưỡng thân thể."


"Nga ——" Lệ Kiêu gục đầu xuống như chó lớn ủ rũ, không muốn từ trong lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ rút ra.
"Ngày mai có thể cùng tức phụ động phòng sao?" Lệ Kiêu nhìn Đại ca đầy chờ mong, ý đồ lấy cớ nói chuyện cùng Lệ Duệ để ƈôи ȶhịȶ mình có thể cắm trong bướm nộn thêm chút nữa.


Nhưng Lệ Duệ sớm nhìn ra chút tâm tư này của hắn, đệ đệ ngốc này của hắn thích Liễu Miên Hạ, yêu thích giao hợp cùng y, hắn chẳng lẽ không phải nam nhân, không muốn lỗ nhỏ của Miên Hạ sao?


"Đứng dậy!" Lệ Duệ nói, "Đừng kì kèo với ta! Ngày mai còn phải mời đại phu tới khám cho Miên Hạ! Đại phu nói có thể cùng phòng mới được!"
Lệ Kiêu không tình nguyện rút ra ƈôи ȶhịȶ còn chưa mềm xuống, gậy thịt hùng dũng đứng thẳng, như ôm trẻ con mà ôm lên Liễu Miên Hạ.


Lệ Duệ lại tắm rửa cho Miên Hạ lần nữa, lúc này ba người mới yên ổn đi ngủ.
...
Sáng hôm sau, Liễu Miên Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người như vỡ ra từng mảnh, một ngón tay cũng không nâng nổi. Bướm nộn mỗi lần co rút đều đau vô cùng, y nghi ngờ chỗ đó giờ đã sưng lên rồi.


Đều do tên Lệ Kiêu quái vật kia!
"Tức phụ em tỉnh!" Lệ Kiêu ở bên cạnh cao hứng nói, "Tức phụ, ta lấy canh gà cho em!"


Lệ Kiêu hấp tấp chạy ra ngoài, cũng rất nhanh đã trở lại. Trong tay bưng chén canh gà đặt lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó ôm lên Liễu Miên Hạ dựa lên người hắn rồi mới bưng lên chén canh gà từng ngụm từng ngụm đút y ăn.


Liễu Miên Hạ quả thực rất đói bụng. Tối hôm qua tiêu hao thể lực quá lớn, hơn nữa ngày thành hôn hôm qua y cơ hồ chưa ăn được chút gì.
Ngoài canh gà còn có mấy viên bánh nướng vàng ươm, tuy không tinh xảo bao nhiêu nhưng chất lượng đầy đủ mười phần.


Liễu Miên Hạ quá đói, cũng không phát hiện chỗ nào không thích hợp, một hơi ăn sạch mấy cái bánh ngô.
Bụng đã no y mới chậm rãi ý thức được, theo lý thuyết, sau đêm tân hôn con dâu có phải nên đi kính trà cha mẹ chồng hay không?


Nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, hình như đã trưa, con dâu mới cưới đã ngủ đến giờ này mới dậy sẽ thật sự không có vấn đề gì chứ?






Truyện liên quan