Chương 18: Kiếm tiền nha!
Buổi chiều ngày đó, Liễu Miên Hạ từ Liễu gia trở về, Phương bá vui vẻ ra mặt đón bọn họ vào nhà.
"Phu nhân đã trở lại, mau mau đến xem, có tin tức tốt!"
Liễu Miên Hạ hỏi: "Tin tức tốt gì cơ?"
Phương bá đưa bọn họ tới phòng khách, chỉ thấy Liễu Tài và Liễu Nhi đang chờ ở bên trong, vừa thấy Liễu Miên Hạ, Liễu Tài đã hưng phấn nói:
"Thiếu gia! Kiếm được tiền a! Chúng ta hôm nay bán được rất nhiều tiền!"
Nói xong, Liễu Nhi đưa túi tiền nặng trĩu tới trước mặt Liễu Miên Hạ, nhìn qua là biết có không ít tiền.
Liễu Miên Hạ ánh mắt sáng lên, trực tiếp phân phó nói: "Bỏ lên bàn đếm đi!"
Liễu Nhi đáp lời rồi đổ hết tiền trong túi ra, trên bàn rất nhanh đã có một núi tiền nhỏ.
Liễu Miên Hạ cũng không quan tâm thân phận cao thấp, đưa mỗi người một đống tiền bắt đầu đếm, tất cả đều bắt đầu đếm số tiền đồng rồi lấy dây thừng xỏ 1 xâu 100 đồng.
Bọn họ đếm một hồi lâu, thế mà hơn những 1000 đồng, xâu được hơn 10 chuỗi!
Liễu Miên Hạ cũng thật cao hứng, trong lòng tính toán thật nhanh xem 1 tháng có thể kiếm bao nhiêu bạc, tức khắc khóe miệng giương cao.
Y bàn tay vung lên, lấy ra 3 chuỗi tiền đồng đưa cho Liễu Tài, "Đây là phần của các ngươi, cầm đi đi."
Liễu Tài mừng lớn, thiếu gia quả thực giữ lời, không có cắt xén phần bọn hắn!
Hôm nay bọn họ hai gánh giá đỗ đi lên chợ bán, khoảng hơn 50 cân, một cân bán hai mươi văn tiền, từng đó không phải hơn 1000 văn tiền sao!
Chừng này bằng một lượng bạc đó!
Người nhà nông bình thường vất vả làm việc một năm, trừ chi phí ăn mặc, đến cuối năm có khi cũng chỉ để dành được một lượng bạc thôi!
Mà bọn họ chỉ dùng nửa ngày đã kiếm được nửa lượng bạc!
Mà giá này ngày nào cũng có để bán!
Cho dù không có chợ thì họ cũng có thể khiêng đòn gánh đi khắp ngõ hẻm bán dạo, cũng có một số người bảo sẽ tới trực tiếp thôn trang để mua.
Hai mươi văn tuy nói là đắt, nhưng người đến mua cũng không thiếu.
Hơn nữa bọn họ tin tưởng người mua về ăn hôm nay nhất định sẽ ngày càng nhớ mong hương vị này.
Rốt cuộc ở thời đại này, trên bàn cơm các bá tánh cơ hồ có rau dưa để ăn không bao nhiêu, rau dưa so với thịt càng thêm quý giá.
Liễu Tài nhìn mười xâu tiền đồng trên bàn, mặt hưng phấn đỏ bừng, nếu mỗi ngày đều có thể bán được 50 cân giá, kia chẳng phải mỗi ngày sẽ kiếm được một lượng sao? Một tháng chính là ba mươi lượng bạc đó!
Ba mươi lượng!
Hắn cả đời cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy!
Tuy rằng bọn họ chỉ có thể được chia ba phần, nhưng đó cũng không phải là ít đâu!
Một ngày có 300 văn, một tháng chính là 9000 văn! Chia đều năm hộ trong điền trang, một nhà một ngày có 60 văn, một tháng chính là 1800 văn, gần hai lượng bạc! Cây đậu đều do thôn trang trồng ra, tương đương bọn họ chỉ cần xuất lực thôi!
Liễu Tài càng nghĩ càng hưng phấn, mặt đỏ hồng kích động.
Ngẫm lại các nông hộ thôn trang khác, gia chủ nào có khả năng sẽ hào phóng như vậy? Có gia chủ cay nghiệt, một ngày chỉ cho người trong thôn ăn 2 bữa cơm đã tốt lắm rồi.
Ánh mắt Liễu Tài nhìn Liễu Miên Hạ lúc này quả thực như đang nhìn Bồ Tát sống.
Liễu Tài âm thầm nắm tay, về sau thiếu gia nói cái gì thì chính là cái đó! Thiếu gia bảo hắn vào chảo dầu, hắn tuyệt không đi lên núi đao!
A Từ cùng Lệ Kiêu đồng dạng cũng thật cao hứng, Lệ Kiêu còn làm trò trước mặt mọi người, ôm Liễu Miên Hạ rồi hôn lên môi y, phi thường không biết xấu hổ khen y: "Tức phụ lợi hại nhất! Ánh mắt ta thật tốt!"
Liễu Miên Hạ đỏ mặt liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
A Từ thì nói với Liễu Tài: "Lời nói trước đây của ta ngươi cũng đừng quên, tiền bán hàng mỗi ngày phải đưa tới đây, một xu cũng không thể thiếu! Ta sẽ tự kiểm tr.a mọi việc! Liễu Nhi ngươi phụ trách giám sát, nếu có người muốn tham tiền sau lưng, ngươi liền báo cho ta, ta tới xử lý."
Liễu Nhi đối với Liễu Miên Hạ bây giờ là tuyệt đối trung thành, chuyện này để hắn làm là tốt nhất.
Liễu Tài vừa nghe vậy liền vội vàng bày tỏ: "Thiếu gia yên tâm! Tiểu nhân nhất định sẽ quản lý bọn họ! Nếu ai dám làm loại chuyện này, tiểu nhân sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"
Liễu Miên Hạ vừa lòng gật gật đầu, để Liễu Tài và Liễu Nhi trở về.
Mấy ngày kế tiếp, điền trang của Liễu Miên Hạ luôn trồng ra giá, các nhà có tiền ở Dương Liễu Thành cũng tới mua nườm nượp.
Chỉ cần trong nhà nào dư chút của cải thì trên bàn cơm luôn luôn có giá. Các món ăn Liễu Miên Hạ chỉ Phương bá đều được bọn Liễu Nhi truyền ra ngoài. Những người nhà phú quý kia trong thành mỗi ngày đều chế biến được nhiều món đa dạng hơn.
Trong đó có một ít người trực tiếp tìm tới điền trang bàn chuyện sinh ý, muốn thôn trang mỗi ngày đều đưa giá đến phủ bọn họ, đặt hàng phần cho cả tháng, nếu không đủ thì để đến tháng sau.
Liễu Miên Hạ không cho điền trang bán quá nhiều giá, một ngày chỉ bán một trăm cân mà thôi, vẫn là câu nói kia, vật ít mới quý.
Từ khi giá bị các nhà phú hào kia đặt trước thì bây giờ điền trang hiện không cần tự mình đem đi bán nữa, chỉ cần mỗi ngày đưa tới các nhà các phủ là được.
Nếu hẹn trễ còn phải đăng ký xếp hàng, nếu xếp chậm thì không có.
Liễu Miên Hạ trừ phí tổn, lại trừ phần bạc phát cho nhóm điền trang thì một tháng y thu vào gần bốn mươi lượng bạc! Nếu ở hiện đại là hơn 40 vạn tệ đấy!
Có giá làm nguồn thu vào, Liễu Miên Hạ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, như vậy sẽ không lo miệng ăn núi lở!
Nhắc tới tiến độ chế tác giấy của Liễu tráng và Liễu Nhi, Liễu Miên Hạ mỗi ngày cũng đều nhìn chằm chằm.
Bằng những kiến thức trong trí nhớ thì có thể tìm phương pháp tẩy giấy trắng, làm cho mặt giấy cũng càng ngày bóng loáng hơn, chẳng qua nếu muốn cùng so sánh với giấy ở hiện đại thì khẳng định không bằng, nhưng so với loại ban đầu nhóm Liễu Nhi làm ra lúc đầu thì đã tốt hơn nhiều.
Vừa lúc y dùng giấy này đễ vẽ vài kiểu quần áo mới, sau đó giao cho cửa hàng vải bên kia để người nha Liễu Quý may ra.
Vội vàng như thế thì nửa tháng đã qua, trong lúc này mỗi ngày chuyện làʍ ȶìиɦ cùng Lệ Kiêu và A Từ cũng không thiếu hôm nào, Liễu Miên Hạ được hai nam nhân hầu hạ lộ ra làn da trắng hồng, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở ngọt ngào.
Chọn một ngày lành ánh nắng chan hòa, cửa hàng vải vóc tải khái trương rực rỡ hẳn lên.
...
Diêu Tuấn là một song nhi đã thành thân được 5 năm, điều kiện trong nhà y cũng tốt, Diêu gia ở Dương Liễu Thành cũng coi là cường hào số một số hai. Sau này gả vào nhà chính phu cũng là đại thể gia ở Dương Liễu Thành, các vị phu quân còn lại tuy không bằng nhà chính phu nhưng gia cảnh cũng không tồi. Bình phu của y còn là Huyện thừa của Dương Liễu Thành, cũng là quan lớn thứ hai trong huyện.
Mấy ngày nay trời càng ngày càng nóng, Diêu Tuấn muốn mua cho mấy vị phu quân nhà mình còn có hai đứa nhỏ thêm mấy bộ quần áo mới.
Quần áo trong nhà bọn họ vốn đều là mời thợ may chuyên môn tới nhà đo kích cỡ rồi làm, nhưng đứa con lớn nhà y lại nháo muốn đi ra ngoài chơi.
Diêu Tuấn đành phải mang theo nhi tử cùng một trắc phu cùng mấy cái gã sai vặt ra cửa dạo phố.
Đoàn người đi đi dừng dừng mua được không ít đồ vật, tất cả đều được sai vặt bưng hộ, trắc phu y thì bế con, trong tay bé trai còn đang nghịch tượng bằng bột.
Đi tới giao lộ, bỗng nhiên thấy phía trước có cái cửa hàng phá lệ náo nhiệt, cũng không biết đang bán cái gì mà một đám người vây quanh, hình như còn đang xếp hàng.
Diêu Tuấn nhón chân nhìn nhìn, nói với trắc phu Lý An Khang nhà mình: "Ta cũng muốn đi xem, bên kia người nhiều quá, huynh ôm con đứng đợi ta một chút, ta đi rất nhanh sẽ về."
Lý An Khang tất nhiên gật đầu, để Diêu Tuấn dẫn theo hai gã sai vặt rắn chắc mới yên tâm cho y đi.
Đợi khi đến gần, Diêu Tuấn liếc mắt một cái liền thấy cửa hàng treo bảng hiệu kia --Nam Hữu Hoa Thường.(*)
(*, Hoa ở đây có nghĩa là đẹp, Thường thì mang nghĩa quần áo, nên có thể hiểu là phía Nam có xiêm y đẹp)
Kiểu chữ đó Diêu Tuấn chưa từng gặp qua, không giống người đương thời viết cái kiểu eo to bụng tròn mà là tuấn tú nhẹ nhàng, nhìn qua phi thường có ý vị.
Mỗi kiểu chữ này thôi cũng đã đủ hấp dẫn người.
Mà tên cửa hàng cũng rất có ý, vừa thấy đã biết ở đây bán xiêm y.
Diêu Tuấn đang tìm cửa hàng để đặt làm áo ngoài mùa hè, vừa thấy bốn chữ "Nam Hữu Hoa Thường" này lập tức đối với cửa hàng này nổi lên lòng hiếu kỳ.
Cửa hàng tên dễ nghe như thế, không biết bên trong bán y phục có đẹp hay không?
Diêu Tuấn nhìn vào bên trong đám người, chỉ chốc lát sau liền hiểu được nơi vì sao nơi này lại có nhiều người xếp hàng như thế.
Nguyên lai cửa hàng này phục vụ điểm tâm miễn phí!
Điểm tâm có màu vàng mê người, nhìn qua chỉ khoảng một mẩu đủ cho một ngụm, Diêu Tuấn cũng chưa từng gặp qua điểm tâm như vậy.
Xem bộ dáng người bên cạnh đang ăn điểm kia kia, hương vị có lẽ rất ngon, có người mắt còn trông mong muốn ăn thêm một khối, đáng tiếc chủ quán chỉ đưa một lần, ăn xong liền hết.
Diêu Tuấn xem điều mới lạ, tâm huyết dâng trào cũng đi theo xếp hàng nhận điểm tâm.
Lúc này, một nam nhân bộ dáng giống chưởng quầy từ trong tiệm ra, đứng trên bậc thang, mặt mang ý cười, lớn tiếng nói: "Các vị khách quan, tiểu điếm hôm nay khai trương kéo dài 3 ngày! Trong vòng 3 ngày này, toàn bộ tất cả xiêm y áo choàng đều giảm giá 20%! Nếu mua vượt qua năm mươi lượng bạc, sẽ giảm giá 40%! Hôm nay chỉ cần mua đồ ở bổn tiệm, mặc kệ mua bao nhiêu tiền, cho dù chỉ là một đồng đều có thể nhận bánh ngọt miễn phí! Đương nhiên, mua càng nhiều thì nhận bánh càng nhiều! Hoan nghênh các vị chiếu cố bổn tiệm!"
Diêu Tuấn nhướng mày, nguyên lai cái gọi là miễn phí cũng không phải thật sự miễn phí, chẳng qua loại phương thức mua bán này rất mới lạ.
Y còn nghĩ đây thật sự là miễn phí a. Xem ra muốn nếm thử "Bánh kem" kia thì phải vào mua đồ mới có.
Nhưng mà cũng không sao, thử vào xem một vài dáng y phục cũng được.
Người có cùng ý nghĩ với Diêu Tuấn cũng không ít, các bá tánh ở Thiên Sở Quốc còn chưa từng nhìn thấy món ăn như thế, lúc này do dù muốn mua hay không muốn mua đều tiến vào cửa hàng.
Cho dù không mua thì nhìn xem thử cũng không có việc gì.
Diêu Tuấn theo mọi người vào cửa hàng, ánh mắt tức khắc sáng lên.
Thật sự rất sáng.
Cửa hàng này không giống với những cửa hàng khác mà y từng thấy, bên trong rộng rãi sáng sủa, hai bên cửa sổ mở lớn, không gian cũng rất rộng.
Không có cái bàn bay đầy vải vóc, giữa phòng trống không, chỉ có đủ mẫu xiêm y đã hoàn thành được trưng bày bốn phía.