Chương 19: Cố Thần Chi
Bên trong cửa hàng "Nam Hữu Hoa Thường" bố trí giống như các cửa hàng ở hiện đại, mở rộng diện tích cũ ra tầm hơn 140 mét vuông.
Bốn phía trưng bày một loạt giá áo sát vách trường, hai hàng quần áo treo ở giữa, phía trên treo một ít quần và áo tách rời.
Bên trong cùng có phòng thử đồ, phân chia hai loại chuyên dùng cho nam nhân cùng song nhi.
Thời đại này làm cái gì cũng đều thuần thủ công, chế tác một kiện áo choàng chất lượng thì cho dù là người thuần thục may vá cũng đến tiêu tốn hết một ngày.
Cho nên quần áo tro trong tiệm 90% là bản mẫu, chỉ có 10% là dùng để trực tiếp bán, khách tới muốn mua quần áo, nếu nhìn trúng loại kiểu dáng nào thì phải đặt hàng mới có.
Đương nhiên, cũng có các bá tánh bình thường sẽ đến mua vải bố về tự mình làm.
"Nam Hữu Hoa Thường" vẫn còn bán vải vóc như cũ nhưng đều đặt ở hậu viện. Hậu viện sau nhà được sửa thêm một gian trống, chuyên môn bán vải.
Người trong tiệm lúc này có rất nhiều, cho dù y phục được trưng bày như thế cũng không sợ có người trực tiếp lấy đi mà không trả tiền.
Diêu Tuấn liếc mắt một cái liền thấy được có vài người ăn mặc giống nhau, tổng cộng có năm người, trong đó có một song nhi.
Bọn họ mặc y phục kiểu dáng mà Diêu Tuấn chưa từng gặp qua, không phải áo choàng dài, áo trên ngắn nhưng cũng không ngắn lắm, độ dài tầm trung mà thôi.
Tất cả đều là màu xanh nhạt mát mẻ, bên trong chiếc áo không cài nút, bên ngoài là áo khoác mỏng màu lam nhạt, cổ áo phẳng phiu, có chứa cúc áo, nhìn rất thoải mái. Mà phía dưới mặc thêm chiếc quần màu đen, cả người nhìn qua phá lệ tinh thần thoải mái tươi mát.
Bốn nam tử thì mặc giống nhau nhưng lại mặc trên mỗi người mỗi dáng lại mang tới cảm nhận bất đồng.
Ánh mắt Diêu Tuấn không khỏi dừng trên người nam nhân cao lớn kia. Đối phương có làn da màu đồng cổ, khuôn mặt tuấn lãng, hắn cuốn tay lên áo lộ ra cánh tay rắn chắc, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, đem một thân y phục màu đen này tỏa ra cảm giác bá đạo, chẳng qua giờ phút này này nam nhân tựa hồ có chút khẩn trương, một tấc cũng không rời song nhi bên người.
Song nhi mặc trang phục cùng màu với nhóm nam tử kia, chỉ là kiểu dáng không giống. Áo ngoài trước ngắn sau dài, vạt áo có viền cong đẹp mắt, khi đi đường phi thường phiêu dật, trước ngực còn có tà dây dài trang trí, hơn nữa quần của y cũng là màu lam nhạt, tóc cũng buộc đuôi ngựa gọn gàng, vừa nhìn vào đã thấy bắt mắt.
Đương thời mọi người đều mặc trường bào, cho dù mùa hè nóng nhất cũng không ngoại lệ, chẳng qua trang phục mùa hè mỏng hơn một chút.
Trang phục mấy người này mặc tuy rằng khác lạ, nhưng cũng không phải không thể tiếp thu, nhìn lâu càng thấy đẹp. Càng quan trọng là, áo trên so với áo ngoài ngắn hơn rất nhiều, như vậy sẽ càng thêm mát mẻ!
Diêu Tuấn nổi lên tâm tư muốn may loại quần áo này, nhưng y không lập tức đi hỏi giá, mà theo các khách nhân khác ngắm nơi này nhìn nơi kia.
Trong tiệm treo rất nhiều quần áo có cùng kiểu dáng mà mấy nam tử kia mặc, chỉ là họa tiết khác đi, màu sắc cũng phong phú.
Cũng có áo choàng ngoài truyền thống, nhưng áo choàng này so với kiểu mà bình thương mọi người hay mặc cũng không quá giống nhau, có thay đổi một số chi tiết nhỏ, nhìn qua càng thêm xinh đẹp.
Xem thật lâu, Diêu Tuấn cuối cùng quyết định may cho mọi người trong nhà vài bộ mới.
Đúng lúc này, song nhi mặc một thân y phục màu lam nhạt đi tới.
Liễu Miên Hạ hôm nay đến làm nhân viên cửa hàng, hơn nữa còn để Lệ Kiêu, A Từ mặc vào kiểu quần áo mới đến tiệm hỗ trợ, còn kéo thêm Tam đệ Trần Tuyên Chi và Tứ đệ Cố Thần Chi tới làm nhân viên cửa hàng đồng thời làm người mẫu trang phục, làm người tới mua càng dễ thấy hiệu quả trực quan hơn.
Nửa buổi sáng nay cũng có không ít song nhi tới trong tiệm, đều do Liễu Miên Hạ tự mình tiếp đãi.
Diêu Tuấn vừa vào cửa Liễu Miên Hạ đã chú ý tới hắn, y không ngay từ đầu tiến tới tiếp lời mà chờ tới khi Diêu Tuấn xem xong, bộ dáng có vẻ thích thú thì y mới tiến tới cùng y nói chuyện.
Liễu Miên Hạ cười nói: "Vị phu nhân này nhìn trúng kiểu dáng nào? Có muốn đặt mấy bộ hay không?"
Diêu Tuấn nói: "Ta thấy bộ ngươi đang mặc cũng không tồi."
Liễu Miên Hạ hào phóng xoay cái vòng trước mặt Diêu Tuấn, chỉ chỉ Lệ Kiêu cùng A Từ, còn có Trần Tuyên Chi và Cố Thần Chi, nói: "Bên kia là hai phu quân của ta, còn lại là đệ đệ ta, ta gọi mấy bộ quần áo này là "trang phục gia đình", nếu muốn ra ngoài du ngoạn, người một nhà có thể mặc quần áo giống nhau, người ngoài vừa thấy liền biết các ngươi là người một nhà. Đương nhiên ngày thường cũng muốn mặc trang phục gia đình thì cũng có thể."
Diêu Tuấn thấy Liễu Miên Hạ còn có hai phu quân và hai đệ đệ y đứng chung một chỗ đặc biệt đẹp mắt, nghĩ đến hình ảnh một đại gia đình nhà mình đi đạp thanh du ngoạn gì đó, cùng nhau ăn mặc một kiểu quần áo cùng cả màu sắc, lập tức liền nói:
"Được, để người đến nhà ta đo kích cỡ, trước cứ may mỗi người hai bộ giống kiểu dáng trên người các ngươi, còn kiểu mới thì để ta mang mấy người trong nhà đến xem thử."
Liễu Miên Hạ hai mắt sáng lên, mua bán lớn a!
Xem tuổi song nhi này nhất định đã có năm vị phu quân, hài tử ít nhất có một đứa, trong nhà ít nhất có khoảng 7 người, là mười bốn bộ!
Liễu Miên Hạ vội đưa Diêu Tuấn đến quầy thu ngân, từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển sách giấy, còn có một mảnh giấy cứng làm bìa.
Quyển sách nhỏ giấy có màu hơi hơi màu vàng, nhưng cũng đủ phẳng phiu bóng loáng, ít nhất hoàn toàn không nhìn thấy vụn cỏ ở trong.
Liễu Miên Hạ dùng một bút lông nhỏ bỏ túi viết vào phần ghi chép số lượng và loại quần áo Diêu Tuấn muốn đặt làm, một tay viết theo hàng dọc cực kỳ đáng chú ý, sau khi viết xong rất nhanh mực đã khô, hơn nữa quyển sách nhỏ còn vẽ rất nhiều ô vuông viết chữ, cho nên một tờ có thể viết rất nhiều chữ, so với thẻ tre tiện hơn rất nhiều.
Diêu Tuấn không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
Liễu Miên Hạ cười nói: "Vật dùng để viết chữ này gọi là "giấy", cũng do nhà ta mới vừa làm ra, nếu ngài cảm thấy hứng thú thì ta sẽ đưa ngài ít đem về viết thử."
Y cầm lấy túi giấy bên cạnh, túi giấy kia màu hơi đậm một chút, gần giống như túi giấy bảo vệ môi trường màu nâu thẫm mà Liễu Miên Hạ kiếp trước hay dùng, bên trong có vài món y phục nhỏ có hình dáng kì quái, có chút giống yếm, nhưng vải dệt càng ít hơn, Diêu Tuấn cũng không nhìn ra đó là món gì.
Liễu Miên Hạ cười thần bí, chỉ nói: "Đây là yếm cùng qυầи ɭót, mua hàng ở chỗ chúng ta mười lượng bạc trở đều được tặng món này. Ngài lấy về dùng thử, nếu cảm thấy tốt thì có thể lại đến mua."
Diêu Tuấn chỉ nghĩ đó là yếm và qυầи ɭót bình thường nên cũng không để ý nhiều, y ngược lại với quyển sách giấy nhỏ cùng kiểu chữ Liễu Miên Hạ dùng càng cảm thấy hứng thú.
Sau khi bàn bạc tốt, Liễu Miên Hạ tự mình đưa Diêu Tuấn ra cửa, lúc tới cửa liền bảo sai vặt đưa cho Diêu Tuấn vài khối bánh màu vàng dùng túi giấy gói lại.
Cách làm bánh này cũng đơn giản, dùng bột mì cùng trứng gà làm, lại bỏ thêm chút đường mạch nha rồi chưng lên, chẳng qua cách làm này người Thiên Sở Quốc không biết.
Tuy rằng đường mạch nha rất đắt, tặng không nhìn có vẻ sẽ không lời, nhưng làm như vậy thì mời chào được nhiều người ghé thăm hơn, người mua quần áo càng nhiều thì chút bánh này cũng không tính là gì.
Nhận bánh kem xong Diêu Tuấn cũng ăn thử một khối, vị thơm ngọt mềm mại, ăn vào miệng liền tan, thơm đậm mùi trứng ăn phi thường ngon, Diêu Tuấn lập tức nhịn không được lại ăn thêm một khối rồi một khối, y phải dùng lực tự chủ rất lớn mới kiềm lại được.
Bởi vì y đặt nhiều bộ quần áo nên Liễu Miên Hạ đưa cho y hai mươi khối bánh nhỏ, một khối chỉ có một ngụm, nên chỉ trong chớp mắt Diêu Tuấn đã ăn hết năm khối.
Diêu Tuấn có chút ngượng ngùng nói với Liễu Miên Hạ: "Bánh này ăn ngon thật đấy, ta có thể mua không? Ta muốn mua thêm cho con ăn."
Vừa mềm vừa ngọt, trẻ con khẳng định sẽ thích ăn.
Đồ ăn vặt ở thời đại này coi như là đồ xa xỉ, hơn nữa chủng loại cũng ít, càng không có gì là nước uống mới mẻ, nhưng phàm là đồ ăn thêm đường đều sẽ rất được mọi người hoan nghênh.
Các quý nhân gia đình phú hào đại bộ phận đều thích uống nước mật ong, nhưng mà mật ong cũng không phải là thứ mà mọi người đều có thể ăn được, chỉ có những nhà có tiền mới có thể dùng.
Liễu Miên Hạ nói: "Cũng không phải là không bán, chỉ làm hôm nay làm cũng không nhiều lắm, chủ yếu làm để khai trương cửa hàng, nếu ngài muốn thì ngày mai chúng ta nhiều làm thêm một ít, đến lúc đó ngài lại đến mua."
Diêu Tuấn gật đầu nói: "Vậy bánh này bán như thế nào?"
Liễu Miên Hạ trầm ngâm một chút, y còn chưa biết phải định giá bánh này bao nhiêu văn tiền. Từ đầu y cũng không có ý định bán bánh, chỉ muốn làm để cho người nhà ăn thử. Chẳng qua có người nguyện ý mua, y đương nhiên là cao hứng, đây cũng là một mục kiếm tiền tiềm năng, tuy rằng không có cửa hàng chuyên bán bánh ngọt, nhưng về sau có thể bán ngay trong cửa hàng quần áo nha.
Liễu Miên Hạ còn chưa nói giá, Tứ đệ Cố Thần Chi của y đã ở một bên nói: "Ca ca nói bánh ngọt chín văn tiền một khối! Nếu đặt bánh thì trả tiền cọc một nửa. Bánh ngọt thì nên ăn mới, trời nóng để qua ngày đã hỏng rồi, nếu ngài muốn mua mà ngày mai lại không tới, chúng ta làm nhiều bán không được chỉ có thể lãng phí."
Liễu Miên Hạ: ""
Y nói lúc nào? Sao chính y cũng không biết?
Nhưng Cố Thần Chi ngữ khí chắc chắn, Diêu Tuấn cũng không cho giá này quá đắt liền cười đáp ứng, "Tiểu ca này nói cũng đúng, ngày mai làm giúp ta một trăm khối, ta sẽ trả trước 500 văn đi, chốc nữa sẽ có người đưa tới."
Y đáp ứng dứt khoát như thế, còn chủ động trả tiền đặt cọc, Liễu Miên Hạ làm sao mà không đáp ứng được,: "Được! Chúng ta chờ."
Diêu Tuấn vừa lòng rời đi, Liễu Miên Hạ quay đầu gõ đầu Cố Thần Chi đầu một chút, ra vẻ cả giận nói: "Đệ còn rất nhanh mồm dẻo miệng ha? Ai cho đệ tự chủ trương ra giá?"
Cố Thần Chi rụt cổ, lôi kéo tay áo Liễu Miên Hạ, lấy lòng nói: "Ca, ca —— ta chính là nhất thời nóng vội, huynh tha thứ cho ta đi, ta, lần sau ta không dám nữa."
"Còn có lần sau!" Liễu Miên Hạ mắng một câu, kết quả chính mình không nhịn được nở nụ cười.
Cố Thần Chi ngơ ngác nhìn y, vẻ mặt mộng bức gãi gãi đầu, thấy A Từ cách đó không xa cũng đang cười, hồi lâu mới nhận ra Liễu Miên Hạ không có giận hắn, vừa rồi chỉ là giả vờ thôi.
Cố Thần Chi hai mắt sáng ngời, trên mặt cũng nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má trái.
Liễu Miên Hạ không nhịn được duỗi tay chọc chọc lúm đồng tiền của Thần Chi, chọc Cố Thần Chi mặt đỏ lên.
Cố Thần Chi năm nay mười hai tuổi, là một thiếu niên không lớn cũng không nhỏ, vừa mới bắt đầu cao lên, giờ đã sắp cao bằng Liễu Miên Hạ, hắn là đứa con thứ tư của cha Liễu Miên Hạ, theo họ Cố phụ.
Trần Tuyên Chi là con thứ ba của cha Liễu Miên Hạ, năm nay mười lăm tuổi, cũng theo họ phụ thân thân sinh, trong nhà đang định chuyện nghị thân cho hắn, vì chuyện làm để hắn làm chính phu hay là làm trắc phu mà bàn luận thật lâu vẫn chưa xong.
Hai đệ đệ đều cùng Liễu Miên Hạ lớn lên không giống nhau chút nào, mà càng giống phụ thân ruột của mỗi người hơn. Môi Trần Tuyên Chi và Liễu Miên Hạ có chút tương tự, Cố Thần Chi thì lại giống Liễu Miên Hạ ở đôi mắt.
Thấy Liễu Miên Hạ không tức giận, Cố Thần Chi lá gan lớn lên, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi Liễu Miên Hạ: "Ca, ta định giá này được không? Huynh không tức giận là bởi vì ta ra giá thích hợp sao?"
Liễu Miên Hạ sờ sờ đầu tiểu thiếu niên, khen ngợi nói: "Định giá thực giỏi, ai dạy đệ vậy?"
Cố Thần Chi được khen đến sắc mặt đỏ bừng, còn có chút ngượng ngùng trả lời, "Một phần do phụ thân dạy, một phần do ta tự mình suy nghĩ."
Vừa rồi Cố Thần Chi định giá là chín văn tiền một khối bánh ngọt, mà không phải mười văn tiền một khối, điểm này rất đáng để nghiền ngẫm.
Theo Liễu Miên Hạ biết, trong tâm lý học người tiêu thụ ở hiện đại có nhắc đến nội dung này, định giá 29, 39, 49 bởi vì như vậy càng khiến người mua có tâm lý được lợi hơn nhiều.
Liễu Miên Hạ cười tủm tỉm nói: "Quả cam nhỏ của chúng ta thực thông minh! Tiếp tục phát huy nga."
Cố Thần Chi mờ mịt nói: "Quả cam nhỏ là gì?"
Ở niên đại này người ta chỉ biết quả quýt, quả cam cũng gọi là quả quýt.
Liễu Miên Hạ vỗ đầu, "Chính là quả quýt nhỏ."
Y lại không nhịn được mà chọc má lúm đồng tiền của Cố Thần Chi tiếp, triều mến nói: "Ý là đệ thực đáng yêu, không cần rối rắm cái này đâu."
Cố Thần Chi nghiêm trang xụ mặt nói: "Không được nói nam nhân đáng yêu."
Liễu Miên Hạ phốc cười ra tiếng, liên tục gật đầu: "Được được được, không nói đáng yêu không nói đáng yêu, quả cam nhỏ ~"
Cố Thần Chi nhăn mũi, chờ mong nhìn Liễu Miên Hạ, hỏi y: "Ca, huynh có thể đem việc bán bánh ngọt cho ta làm không? Cách làm ta không cần, cũng không cần mở cửa hàng khác, huynh coi như mời về nhị trưởng quầy là được rồi. Ta nhất định sẽ buôn bán thật tốt, không để cho huynh mất tiền đâu!"
"Nga?" Liễu Miên Hạ nhướng mày, "Đệ thật sự muốn làm?"
Ở đời trước, nam sinh mười hai tuổi còn đang làm nũng trong lòng cha mẹ a.
Tứ đệ chỉ mới cao đến trán y, Liễu Miên Hạ vẫn luôn xem hắn như trẻ con, hắn thật sự có thể gánh được việc này sao?
"Ân!" Cố Thần Chi gật đầu thật mạnh, "Ca, huynh tin ta, huynh nhìn xem hôm nay không phải ta đã bán được 900 văn tiền sao? Bánh ngọt khẳng định không lo bán không được!"
Tuy là nói như thế, nhưng cũng không phải ai tới mua bánh đều dễ nói chuyện như song nhi vừa nãy, lại nói lòng người khó dò, ai mà biết có người thấy hắn tuổi còn nhỏ nên bắt nạt hắn không?
Cố Thần Chi lại bảo đảm nói: "Ta sẽ cẩn thận! Ta cũng không có lòng tham! Ca ca đồng ý với ta đi!"
Liễu Miên Hạ còn chưa trả lời, Tam đệ Trần Tuyên Chi cũng nói: "Nhị ca, ta cũng muốn tham gia vào việc bán bánh ngọt, trừ bỏ chuyện cần làm bên ngoài thì ngày thường ta cũng sẽ giúp đỡ Thần Chi, cứ để cho Thần Chi thử xem, rèn luyện sớm cũng được. Hắn sớm muộn cũng phải lớn lên mà, phải tự mình đảm đương mọi chuyện."
Lời này của Trần Tuyên Chi thật sự rất có đạo lý, Liễu Miên Hạ nghĩ ngợi, cùng lắm đến lúc đó mình cũng tới giám sát là được, liền gật đầu đồng ý.
Cố Thần Chi hưng phấn hận không thể lập tực nhảy lên, Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, cười mắng nói: "Mau đi, hôm nay ngoan ngoãn làm việc cho ta, bán nhiều quần áo một chút!"
Cố Thần Chi vội vàng gật đầu, một đường chạy ra tiếp đón khách ghé thăm.
Lệ Kiêu thấy bọn họ nói xong liền như chó lớn cọ tới bên người Liễu Miên Hạ, cánh tay rắn chắc quấn quanh eo y, "Tức phụ, tức phụ ơi, em không phải đáp ứng đem qυầи ɭót cùng yếm mới làm mặc cho chúng ta xem sao? Lúc nào thì mặc? Đêm nay được không?"
Yếm và qυầи ɭót mới làm này nói trắng ra chính là nội y tình thú, cũng đã làm ra được mấy ngày rồi, Liễu Miên Hạ đáp ứng sẽ mặc cho Lệ Kiêu cùng A Từ xem, nhưng vẫn chưa có thực hiện, Lệ Kiêu đã gấp chờ không kịp.
Liễu Miên Hạ thấy bộ dáng sốt ruột của Lệ Kiêu không khỏi cảm thấy buồn cười, y không phải cố ý muốn lừa hai nam nhân này, cũng không có gì ngượng ngùng cả bèn gật gật đầu nói: "Ân, vậy đêm nay đi."