Chương 25: Cứu người
Hoan ái qua đi, Lệ Duệ hôn nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Liễu Miên Hạ, dương vật cũng không rút ra mà như vậy ôm Liễu Miên Hạ đến bên đệm giường rồi để y ngồi ở trên người mình, dùng tư thế mắc cỡ ngày cùng Liễu Miên Hạ ôn nhu nói chuyện.
Lệ Duệ một thân y phục màu trắng nhạt còn đang chỉnh chỉnh tề tề, chỉ là dương vật phía dưới vẫn cắm bên trong cơ thể Liễu Miên Hạ, mà y phục Liễu Miên Hạ đã bị cởi bỏ gần hết, lộ ra phần đùi trơn bóng, áo trên cũng bị vò nhăn nhúm treo lỏng lẻo.
Bên ngoài vẫn là ban ngày ban mặt, bộ dáng này làm Liễu Miên Hạ xấu hổ không chịu được, trên mặt còn nhuộm màu hồng nhạt sau cao trào, ngại ngùng vùi đầu vào hõm vai Lệ Duệ.
Liễu Miên Hạ lải nhải bên tai Lệ Duệ những chuyện mà mình đã làm gần đây, như tiểu hồ ly tranh công muốn thưởng, hô hấp mềm như bông phun khí vành tai Lệ Duệ.
Lệ Duệ ôm người trong lòng, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như đang đánh trống.
"Giá đỗ? Bánh ngọt? Giấy có thể viết chữ? Còn có quần áo ngươi đang mặc trên người nữa?"
Liễu Miên Hạ gật đầu thật mạnh, chu chu môi đỏ, đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy, ta có tiền nuôi ngươi cùng A Kiêu, còn có A Từ nữa!"
Nếu không phải bởi vì tư thế bất tiện này thì y còn muốn xoa eo một lát!
Lệ Duệ ánh mắt tối lại, cúi đầu lấp kín môi Liễu Miên Hạ.
"Ngô..." Liễu Miên Hạ thuận thế nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Môi Lệ Duệ ở trên môi Liễu Miên Hạ triền miên cọ xát, đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng y hút hết mật dịch. Lệ Duệ hé mắt, đôi ngươi thâm thúy khóa trụ thiếu niên có dung nhan tuyệt mỹ trong lòng.
Đây là người hắn yêu.
ƈôи ȶhịȶ Lệ Duệ trong cơ thể Liễu Miên Hạ trướng lớn, hắn ở tư thế này dùng biên độ nhỏ thọc vào rút ra, Liễu Miên Hạ theo đó cũng tràn ra tiếng rên khó nhịn.
"Ân..."
Lệ Duệ buông ra môi y, đưa tay gỡ dây buộc tóc trên đỉnh đầu Liễu Miên Hạ, mái tóc đen như thác nước trút xuống.
"Kêu tên ta, Hạ Nhi," Lệ Duệ ách giọng hống y, "Ta thích nghe ngươi gọi tên ta."
Hai mắt Liễu Miên Hạ ngậm nước, ướt sũng nhìn Lệ Duệ, Lệ Duệ bị ánh mắt này của y khiến bụng dưới căng chặt, dương vật cũng theo đó trướng lớn một vòng.
"A... Duệ ca... Thật lớn... Ân... Hảo trướng... Thật thoải mái... Bên trong, bên trong cũng bị nong ra... ƈôи ȶhịȶ lớn của Duệ ca cắm ta thật thoải mái... Muốn, muốn cắm xuyên..."
Lệ Duệ cười khẽ, eo hông đỉnh lộng không ngừng, một bên vừa ɭϊếʍƈ hôn lỗ tai Liễu Miên Hạ, một bên nói: "Vậy giờ Duệ ca thao Hạ Nhi được không?"
Hắn ghìm eo Liễu Miên Hạ thay đổi tư thế, để Liễu Miên Hạ nằm trên đệm giường, một tay cố định hai tay y trên đỉnh đầu, một tay khiêng chân Liễu Miên Hạ lên bả vai, đại dương vật như máy đóng cọc hung hăng khuấy đảo sâu bên trong bướm nhỏ.
"A a ——!" Liễu Miên Hạ hét lên, bướm nhỏ phun ra ɖâʍ dịch, vừa đau vừa sướng, trong miệng kêu, "Không cần! A... Đau, Duệ ca, đau! Ô..."
Lệ Duệ thấy thần sắc Liễu Miên Hạ vừa sung sướng vừa thống khổ, hình như thật sự đau, mà không phải cái loại đau sung sướng kia. Hắn nhanh chóng dừng lại, dương vật cũng rút ra, ôm Liễu Miên Hạ khẩn trương nói:
"Hạ Nhi, đau ở đâu? Là ta làm bên trong đau sao?"
Hốc mắt Liễu Miên Hạ hồng hồng đáng thương nói: "Trong bụng đau."
Lệ Duệ cúi đầu nhìn bướm nhỏ Liễu Miên Hạ bướm nhỏ, dùng tay một sờ, thế nhưng ɖâʍ dịch dính nhớp kia lại mang theo tia hồng nhạt.
Lệ Duệ trong lòng cả kinh, đáy lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, cũng không kịp nhiều lời, lung tung dùng khăn xoa xoa cho Liễu Miên Hạ. Cũng không rửa sạch cho chính mình mà mặc quần vào, một phen bế ngang Liễu Miên Hạ, vội vã chạy ra ngoài.
Lệ Kiêu đang ngồi ở dưới mái hiên, nghe Liễu Miên Hạ ở trong phòng kêu rên mà khí huyết cuồn cuộn, gậy thịt dưới háng cũng giương cao, đem quần dài hắn đỉnh một cái lều trại.
Hắn vừa rồi cũng mơ hồ nghe được Liễu Miên Hạ kêu đau, thấy Lệ Duệ ôm Liễu Miên Hạ chạy ra, lập tức đứng dậy, sắc mặt căng chặt, hoảng hốt xông lên phía trước.
"Tức phụ xảy ra chuyện gì?!"
Lệ Duệ bình ổn tinh thần. Hắn là Đại ca, lúc này không thể loạn.
Hít sâu một hơi, bước chân Lệ Duệ không ngừng, nói: "Bụng Hạ Nhi không thoải mái, ta đưa y đến y sư, đệ cũng đi cùng đi."
Nếu Lệ Duệ không nói, Lệ Kiêu cũng sẽ đuổi kịp.
Lệ Duệ lại nói: "Phân phó người tới tiệm gọi A Từ tới."
Liễu Miên Hạ bụng còn ẩn ẩn đau, thấy Lệ Duệ thế này, y cũng có chút hoảng.
Vừa rồi Lệ Duệ rửa sạch cho y nhưng không để y nhìn thấy mấy tia hồng nhạt đó, nên Liễu Miên Hạ cái gì cũng không biết, cho nên mới càng thêm khẩn trương.
Y học ở thời đại này không phát triển, cảm vặt cũng có thể lấy mạng người.
Biểu tình của Lệ Duệ khiến Liễu Miên Hạ bất an.
"Duệ ca." Liễu Miên Hạ gắt gao víu lấy vạt áo Lệ Duệ, mày nhíu lại, chịu đựng bụng đau, dựa đầu bên vai Lệ Duệ.
"Đừng sợ," Lệ Duệ hôn hôn thái dương Liễu Miên Hạ, "Chúng ta đi gặp y sư sẽ tốt ngay."
Lệ Kiêu thấy bộ dáng Liễu Miên Hạ khó chịu, vật kia dưới háng lập tức mềm xuống, lúc này vội la lên: "Ta tới ôm! Ta chạy nhanh!"
Lệ Duệ cũng không so đo trực tiếp giao Liễu Miên Hạ cho Lệ Kiêu ôm.
Với sức lực của Lệ Kiêu thì việc bế Liễu Miên Hạ quả thực nhẹ như không, hai huynh đệ bước nhanh ra cửa, hướng tiệm thuốc lớn nhất trong thành mà đến.
Đầu năm nay muốn tìm y sư chỉ có thể đến hiệu thuốc. Hiệu thuốc lớn nhất ở Dương Liễu Thành tên là Tế Sinh, lúc này hiệu thuốc đều dùng việc bán thuốc là chính, y sư rất ít, y sư tay nghề tốt càng như lông phượng sừng lân.
Giống như Lý đại phu lần trước Lệ Duệ mời đến chính là đại phu y thuật tốt nhất Dương Liễu Thành, hơn nữa, vị đại phu này còn có chức quan, hay được gọi là y quan, cho nên mới có thể bị xưng là "Đại phu".
Lúc này "Đại phu" cũng không phải dùng để chỉ bác sĩ như hiện đại, mà là một loại tước vị chức quan, nếu là y sư bình thường thì không được gọi "Đại phu".
Liễu Miên Hạ bọn họ vận khí tốt, vừa lúc gặp Lý đại phu đang ở Tế Sinh khám bệnh, nhưng vận khí bọn họ lại có chút không tốt, không biết vì sao người đến xem bệnh hôm nay đặc biệt nhiều, bên ngoài hiệu thuốc chật ních người.
Lệ Kiêu vóc dáng cao, hắn có thể nhìn được tình hình bên trong tiệm thuốc liền với cho Liễu Miên Hạ cùng Lệ Duệ: "Bên trong hình như còn có một y sư trẻ tuổi nhìn qua rất lợi hại, thật nhiều người đều phải tìm hắn khám bệnh."
Lệ Duệ nóng vội, liền kéo một hán tử cũng đang xếp hàng hỏi: "Xin hỏi hôm nay sao lại nhiều người như thế? Vị y sư trẻ tuổi kia là ai? Hắn rất lợi hại sao?"
Hán tử kia đáp: "Vị kia là Dương tiểu đại phu! Y thuật của hắn so với Lý đại phu còn cao hơn! Người ta là từ kinh thành tới! Chuyên trị chứng bệnh lạ! Mấy ngày trước hắn dùng kim đâm vào một người bị liệt. Ta tận mắt nhìn thấy, đâm xong người nọ lập tức tung tăng nhảy nhót, rất thần kỳ!"
Lệ Duệ ngoài ý muốn nhướng mày, Lệ Kiêu vội nói: "Ta mới không tin! Ngươi khẳng định gạt chúng ta!"
Vài người xếp hàng bên cạnh đều sôi nổi nói: "Là thật! Đường huynh tiểu thúc huynh đệ ta ngày đó cũng thấy!"
"Đại ca ta cũng tận mắt nhìn thấy!"
Lệ Duệ kỳ thật cũng không tin, nhưng hắn cảm thấy trong Sở kinh có lẽ sẽ có kỳ nhân dị sĩ như vậy cũng nói không chừng.
Liễu Miên Hạ biết thuật châm cứu tồn tại, nhưng người bị tê liệt kia tuyệt đối không phải bị liệt, có lẽ do kinh mạch vấn đề, nên dùng thuật châm cứu đả thông liền có thể hoạt động.
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt nói: "Thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có. Có lẽ vị Dương đại phu y thuật thật sự rất cao minh."
Người chung quanh liên tục nói: "Không phải có lẽ, mà thật sự rất cao minh!"
Người xếp hàng chờ Dương đại phu ngày một nhiều, bên Lý đại phu ít người, Lệ Duệ cùng Lý đại phu cũng có quen biết, hơn nữa đang nóng vội nên tự nhiên cũng xếp hàng bên Lý đại phu.
Người xếp hàng bên Lý đại phu chỉ bị một ít bệnh, đội ngũ rất nhanh đã xong, trong chốc lát phía trước cũng chỉ còn lại hai người.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người hoảng loạn chạy tới hiệu thuốc, hán tử dẫn đầu ôm trong lòng một đứa trẻ, nó tay chân xụi lơ, cũng không biết đang hôn mê hay là đã...
Hán tử mặt chảy đầy mồ hôi, quần áo cũng lộn xộn, cả người chật vật, hốc mắt đỏ lên, người đi theo sau hắn cũng không tốt hơn là bao, còn có một song nhi thở hổn hển, khóc lóc đầy mặt.
Hán tử lớn tiếng kêu lên: "Đại phu! Lý đại phu! Dương thần y! Cầu xin các ngươi cứu con ta!"
Đi theo phía sau hẳn đều là người trong nhà, miệng nói lời hay, cầu xin những người đang xếp hàng cho bọn họ vào trước trước, nói là đứa nhỏ này ch.ết đuối, mới vớt từ dưới nước lên.
Song nhi đi theo khóc lớn, thình thịch quỳ gối trước cửa hiệu thuốc, dập đầu liên hồi, "Đại phu —— cầu xin các ngươi, cứu con trai ta! Cầu xin các ngươi! Cầu xin các ngươi!"
Mọi người vây xem đều nổi lòng thương, thở ngắn than dài.
Nhìn mặt mũi đứa trẻ kia tím tái, sợ là đã tắt thở, đáng thương a.
Liễu Miên Hạ mạnh mẽ chống dậy thân thể, lạnh giọng hỏi: "Đã bao lâu?! Từ trong nước cứu lên đã bao lâu?!"
Song nhi đang quỳ trên mặt đất bị y hỏi đến sửng sốt, y đã quá mức thương tâm không biết trả lời như thế nào, nam nhân ôm đứa trẻ rất nhanh đã tỉnh táo, nhanh chóng nói: "Chỉ vừa mới! Từ lu nước trong nhà vớt lên! Chạy hai con phố!"
Liễu Miên Hạ chịu đựng đau đớn trong bụng, dùng sức bước xuống khỏi người Lệ Kiêu, phân phó nói: "Để đứa nhỏ xuống!"
Nam nhân kia còn đang thất thần, Lệ Kiêu đã đem hài tử từ trong lòng ngực hắn đoạt lấy đặt trên mặt đất.
Liễu Miên Hạ cũng không màng tro bụi dưới đất, ngay tại chỗ một quỳ xuống, không kịp nghĩ nhiều liền bắt đầu miệng đối miệng với hài từ kia mà hô hấp nhân tạo hơn nữa còn hồi sức tim phổi.
Mọi người vây xem ồn ào nghị luận.
"Đây là làm cái gì?"
"Hôn môi có thể cứu sống hài tử sao?"
"Đừng ồn! Y đang ấn lồng ngực đứa bé, là đang đẩy nước ra!"
Mấy người cha của đứa trẻ đều ở một bên nôn nóng nhìn, bọn họ nhìn ra Liễu Miên Hạ đang muốn cứu con của mình, nhưng lại chưa từng gặp qua phương pháp cứu người như vậy. Trong chốc lát cũng do dự, không biết là muốn Liễu Miên Hạ dừng lại, mời đại phu đến khám, hay là tùy ý y tiếp tục như thế.
Lệ Kiêu giống như cây cột nhà đứng ở một bên, không cho người không liên quan tới gần Liễu Miên Hạ.
Lệ Duệ còn lại là ngồi xổm Liễu Miên Hạ bên người, đau lòng giúp y lau mồ hôi, hắn trong lòng lo lắng cho thân thể Liễu Miên Hạ , nhưng cũng hiểu bây giờ là lúc cứu người, cho dù đáy lòng không muốn cũng không thể ở thời điểm này đánh gãy Liễu Miên Hạ.
Đúng lúc này, Lý đại phu cùng vị Dương tiểu đại phu trong truyền thuyết kia cùng nhau bước ra.
Hai vị thầy thuốc thấy động tác của Liễu Miên Hạ, nhìn thoáng qua nhau. Lý đại phu không hiểu lắm, chẳng qua cũng hiểu đây là biện pháp cứu người.
Còn Dương Quân Khanh lại như suy tư điều gì nhìn chằm chằm động tác của Liễu Miên Hạ.
Người nhà đứa trẻ ch.ết đuối đều sôi nổi cầu xin hai vị y sư, Lý đại phu còn chưa mở miệng nói chuyện, Dương Quân Khanh đã nói: "Vị tiểu công tử đúng là đang cứu người, cứ để từ từ xem."
Lý đại phu muốn nói lại thôi, hắn cho rằng chuyện cứu người này này vẫn là để y sư, không phải người thường nào cũng có thể hiểu.
Nhưng nghĩ đến thân phận cùng trình độ y thuật của Dương Quân Khanh, Lý đại phu cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Dương Quân Khanh ăn mặc một bộ áo bào màu trắng, nhìn qua không dính chút bụi trần. Hắn cũng không màng mặt đất bụi bẩn, ngồi xổm bên người đứa nhỏ kia bắt mạch.
Sau khi xem xong, Dương Quân Khanh liền lắc đầu.
Đã không có mạch tượng.
Lại dò hơi thở, đương nhiên cũng không có.
Người nhà đứa trẻ thấy Dương Quân Khanh như vậy đều khóc ầm, song nhi kia cũng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Dương Quân Khanh thấy Liễu Miên Hạ vẫn bám riết không tha ấn ngực đứa trẻ, nhìn y thở vào miệng nó, liền thở dài khuyên nhủ: "Công tử, hài tử đã đi, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt, vẫn nên bớt chút sức lực, bảo trọng chính mình đi."
Liễu Miên Hạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt một cái, chỉ nói: "Bọn họ đều nói ngươi là thần y, vậy ngươi nhất định có thể học nhanh được thủ pháp của ta. Ngươi tới giúp ta xoa bóp nhịp tim đứa bé! Cứ theo tư thế và động tác của ta giúp nó hô hấp! Ta sức lực không đủ, ngươi không cần cọ xát, nhanh lên!"
Dương Quân Khanh lập tức nhăn mi, lấy thân phận của hắn, rất ít người dám dùng loại này ngữ khí nói chuyện với hắn.
Ngữ khí mệnh lệnh của Liễu Miên Hạ làm hắn không quá thoải mái.
Liễu Miên Hạ thúc giục nói: "Nhanh lên! Không làm như thế thì không cứu được nó đâu! Đây là một mạng người đấy!"
Dương Quân Khanh đích xác đã xem hiểu động tác xoa ấn tim của Liễu Miên Hạ.
Hắn sinh ra ở y dược thế gia, trưởng bối trong nhà đều nhậm chức trong cung, ông nội cũng là viện phán Thái Y Viện.
Lúc Dương Quân Khanh còn chưa bắt đầu biết chữ thì đã học xong kiến thức dược liệu, từ nhỏ hắn đã bộc lộ thiên phú y học hơn người.
Tuy rằng rất không vui, nhưng Dương Quân Khanh vẫn làm theo lời Liễu Miên Hạ, thay y xoa ấn lồng ngực đứa bé.
Mà Liễu Miên Hạ cũng phối hợp động tác Dương Quân Khanh, giúp hài tử làm hô hấp nhân tạo.
Theo thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, thanh âm mọi người nghị luận cũng dần nhỏ xuống.
Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ khe khẽ nói nhỏ.
"Đã ch.ết đi."
"Cũng đã qua nửa canh giờ, phỏng chừng đã lạnh."
"Ai, tạo nghiệt nga, đứa bé còn nhỏ như vậy."
"Đại phu cũng nói đã tắt thở, vì sao còn phải cho ấn ngực?"
Liễu Miên Hạ đối với những lời này mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục làm hô hấp nhân tạo.
Lệ Kiêu lúc nào cũng nghe lời Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ làm chuyện gì hắn cũng thấy đúng.
Lệ Duệ cũng không phản đối Liễu Miên Hạ làm như thế.
Chỉ là hai huynh đệ đều nhăn mày, đau lòng trong mắt đều sắp hóa thành nước.
Hạ Nhi bụng còn đau, nhìn gương mặt y trắng bệch, môi cũng không còn chút huyết sắc.
Vô luận người khác nói thế nào, sắc mặt Liễu Miên Hạ cũng không dao động.
Theo y biết, người đuối nước phải tốn rất nhiều thời gian hô hấp nhân tạo cùng mát xa lồng ngực mới sống lại.
Nếu y biết phương pháp và gặp loại chuyện này mà không cứu đứa nhỏ, khả năng y cả đời này đều không an lòng.
Hiện giờ là mùa hè, bụng Liễu Miên Hạ lại đau liên tục, trán y giọt từng giọt mồ hôi lớn, quần áo trên người cũng đều bị mồ hôi thấm ướt.
Lặp lại lặp lại cùng một động tác, y cũng cảm thấy rất mệt.
Dương Quân Khanh thể lực tuy tốt, nhưng hắn chuyện hắn làm yêu cầu rất nhiều thể lực, đương nhiên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Công tử, dừng lại đi." Dương Quân Khanh lại một lần khuyên nhủ, "Cũng đã tắt thở thời gian dài như thế, dù là thần tiên cũng vô lực xoay chuyển trời đất."
Nhưng hắn vừa nói xong, Liễu Miên Hạ liền kinh hỉ nói: "Có hô hấp! Mau! Nó có hô hấp!"
Liễu Miên Hạ liên tục hô hấp nhân tạo giúp đứa bé lấy lại hô hấp, kêu Dương Quân Khanh cũng đừng có dừng lại động tác.
Liễu Miên Hạ vội la lên: "Mau a! Ngươi thất thần cái gì!"
Dương Quân Khanh lúc này đây thật sự sửng sốt.
Hắn căn bản không có nghĩ tới một người đã ngừng hô hấp lâu như thế còn có thể khởi tử hồi sinh!
Người chung quanh cũng thấy một màn như vậy, đều kinh hô lên.
"Thần tiên! Là Thần Tiên Sống!"
"Có khí có khí! Nhìn ngực hài tử động kìa!"
"Thật sự cứu sống?!"
"Thần y! Dương tiểu thần y!"
Nhóm cha của đứa trẻ nhìn ngực con mình phập phồng càng lúc càng lớn, ôm nhau vui vẻ mà khóc.
Lại tiếp tục trong chốc nữa, đứa trẻ cuối cùng cũng từng ngụm từng ngụm sặc ho khù khụ, sắc mặt vẫn tím tái như cũ, nhưng lại có thể tự mình hô hấp.