Chương 39: Trước hôn lễ

Về đến nhà, Liễu Miên Hạ nắm ngọc bội kia mà thấp thỏm bất an, lúc vuốt ve lúc lại ngắm nhìn.


Ngọc bội hình tròn này chỉ lớn bằng nửa bàn tay, mặt trên khắc hoa văn đám mây cát tường, toàn thân trắng sữa. Có lẽ là người đeo nó thường xuyên thưởng thức nên mặt ngọc trơn bóng oánh nhuận, vừa thấy liền biết nó có giá trị liên thành.


Nhưng ở trong lòng Liễu Miên Hạ, giá trị cao thấp của ngọc bội không quan trọng, quan trọng là một mảnh tâm ý của Dương Quân Khanh.
Trong lòng y có tâm sự, ban ngày lúc chơi đùa với con trai thường hay thất thần.


Mãi cho đến buổi tối Lệ Duệ trở về, Liễu Miên Hạ liền nhào vào lòng Lệ Duệ, cánh tay quấn lên cổ hắn nũng nịu cáo trạng .


"Duệ ca Duệ ca, ta hôm nay gặp Dương đại ca, vốn dĩ chúng ta đang nói chuyện rất tốt, hắn đột nhiên nói muốn làm trắc phu của ta! Ta cũng ngốc luôn, quá đột ngột! Kỳ thật ta rất thích Dương đại ca, nhưng trước kia vẫn luôn xem hắn là ca ca, không có nghĩ tới phương diện đó, chính là, chính là..."


Lệ Duệ đầu tiên là nhướng mày, nghe Liễu Miên Hạ nói xong, hắn hiểu rõ mà hôn môi mọng Liễu Miên Hạ một cái, cười nói tiếp lời: "Chính là ngươi nghe Dương đại ca nói xong, liền muốn cho hắn làm trắc phu có phải hay không?"


available on google playdownload on app store


Liễu Miên Hạ đỏ mặt gật gật đầu, có chút chột dạ đem cằm gác trên vai Lệ Duệ, nhỏ giọng nói: "Duệ ca, ngươi sẽ không tức giận đi?"


Lệ Duệ cười nói: "Tiểu hồ ly ngươi nghĩ cái gì đó? Ta làm sao sẽ tức giận? Ở trong lòng ngươi, Duệ ca chính là người không bao dung vậy sao? Dương đại ca rất tốt, hắn nguyện ý làm trắc phu của ngươi ta cũng thật cao hứng, mấu chốt nhất chính là ngươi thích, nếu Hạ Nhi đã quyết định tốt, hôn sự này Duệ ca sẽ giúp ngươi chuẩn bị tốt, chẳng qua ——"


"Chẳng qua cái gì?" Liễu Miên Hạ ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Lệ Duệ.
Lệ Duệ cười, nhéo chóp mũi Liễu Miên Hạ, "Duệ ca cũng sẽ ghen, cho nên người phải bồi ta thêm vài lần."


Mặt Liễu Miên Hạ lập tức đỏ rực hơn, chẳng qua đôi mắt lại sáng lấp lánh, y không nhịn được lấp kín môi Lệ Duệ, chủ động dâng lên môi thơm, hai người môi lưỡi giao triền một phen, hôn đến Liễu Miên Hạ thở hồng hộc thì Lệ Duệ mới buông tha y.


Không biết khi nào A Từ cùng Cố Thần Chi đã trở lại, cơm chiều được bọn người hầu mang lên bàn, Lệ Kiêu ôm con đặt vào ghế trẻ con được đặc biệt làm, người một nhà vây quanh bàn ăn vô cùng náo nhiệt ăn cơm chiều.


A Từ hầu hạ Liễu Miên Hạ nhiều năm tất nhiên là hiểu rõ thiếu gia nhà mình, hắn thấy Liễu Miên Hạ mặt đầy vui mừng, liền hỏi: "Là có chuyện gì vui sao? Thiếu gia sao lại vui vẻ như thế?"
Liễu Miên Hạ cao hứng nói: "Là có hỉ sự!"


Y cũng hoàn toàn không kiêng dè, nói thẳng: "Ta muốn nói với cả nhà một chút, ta sắp có trắc phu!"


Người trên bàn ăn thần sắc khác nhau, Lệ Kiêu đã sớm biết chuyện này, còn đặc biệt tán thành Dương Quân Khanh làm trắc phu của Liễu Miên Hạ, lúc này Lệ Kiêu còn đang cùng Lệ Minh Ân tiểu bằng hữu cha một ngụm con một ngụm ăn quên trời đất.
Lệ Duệ vừa rồi đã biết nên cũng không kinh ngạc.


A Từ sửng sốt một chút, trong lòng có chút lên men, một lát sau mới đánh lên tinh thần cười nói: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng thiếu gia."
Liễu Miên Hạ nhíu mày nói: "Ngươi cũng không hỏi xem là ai liền nói chúc mừng?"


Y đi đến bên người A Từ, đến đùi hắn liền ngồi xuống, đôi tay vòng lấy eo A Từ, nghiêm túc nói: "Cho dù ta có trắc phu, ở lòng ta vị trí của các ngươi vĩnh viễn là đặc biệt nhất. Ta không phải là người có mới nới cũ, sẽ không vắng vẻ ngươi. Ngươi không cần không vui, ta ăn nói vụng về, sẽ không nói hoa ngôn xảo ngữ, nhưng ta sẽ làm được."


"Thiếu gia..." Thanh âm A Từ phát run, ôm chặt lấy Liễu Miên Hạ.
Nụ cười trên mặt A Từ biến mất, hắn khó khăn nói: "Là ta... Không tốt..."


Là hắn không tốt, mấy năm nay hắn thật sự quá vui vẻ, có thể lúc nào cũng được làm bạn bên cạnh thiếu gia. Tuy rằng chỉ là thị lang, nhưng thời gian thiếu gia cho hắn một chút cũng thiếu so với chính phu và bình phu, địa vị trong nhà của hắn cũng hơn cả một thị lang.


Thiếu gia đối với hắn càng tốt, thì hắn càng có lòng tham, muốn có được càng nhiều.
Rõ ràng biết thiếu gia tương lai nhất định sẽ có ba vị trắc phu, thậm chí nói không chừng còn sẽ có nhiều thị lang nữa, hắn vốn nên sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân chính nghe tin này, trong lòng A Từ vẫn không khỏi chua xót.


Hắn không rộng lượng như phu chủ được, cũng không có biện pháp giống nhị công tử vô tâm vô phế.
Có lẽ là... Còn có tia bí mật ấu trĩ, muốn Hạ Nhi an ủi tâm tư của hắn.


Liễu Miên Hạ nói: "Đừng lo lắng, ta không phải loại người tùy tiện, người đó ngươi cũng biết, chính là Dương Quân Khanh Dương đại ca."
A Từ lại ngẩn ra, ngay sau đó cả người thả lỏng, mặt mày ưu sầu vơi đi không ít, "Quả nhiên là Dương đại ca sao? Là Dương đại ca thì ta đây an tâm rồi."


"A? Vì cái gì nha?" Lần này đến phiên Liễu Miên Hạ khó hiểu, "Sao lại kêu quả nhiên là hắn? Nói giống như ngươi đã sớm biết, không phải là các ngươi đều biết chỉ có mình ta không biết đi?"
A Từ cười không nói chuyện.


Lệ Duệ cưng chiều nói: "Ngươi nha, ngốc nghếch. Lúc trước ở Dương Liễu Thành, Dương đại ca kỳ thật đối với ngươi rất tốt, ta cùng A Từ đều đã nhìn ra, chỉ có ngươi vẫn xem hắn là Đại ca."


A Từ cũng nói: "Ta cho rằng với thân phận của Dương đại ca sẽ không cam lòng làm trắc phu. Lúc ấy ta đã nhìn ra, nhưng nghĩ đến khả năng thiếu gia và Dương đại ca có thể ở bên nhau không lớn, còn có chút tiếc đây. Nhưng mà hiện tại rất tốt, Dương đại ca thế nhưng nguyện ý không màng thân phận để làm trắc phu, hắn nhất định rất thích thiếu gia."


Liễu Miên Hạ lập tức đứng lên, làm bộ cả giận nói: "Các ngươi được lắm! Đã sớm đã nhìn ra cũng không nói cho ta! Còn may Dương đại ca tới, bằng không chúng ta liền bỏ lỡ nhau!"


Lệ Duệ ôm Liễu Miên Hạ vào trong ngực, vuốt lông mèo con tạc mao, "Nha, hiện tại không thẹn thùng nữa? Còn chưa có thành thân đã bất công như thế? Có phải có người mới liền quên người cũ chúng ta?"
Liễu Miên Hạ hừ nói: "Mới không có đâu! Duệ ca ngươi chỉ biết bắt nạt ta! Ta không để ý tới ngươi!"


Liễu Miên Hạ từ trong ngực Lệ Duệ chạy ra, tự mình ngồi xuống ghế, thở phì phì cầm đũa ăn cơm.
Cho đến lúc này, Cố Thần Chi mới cười chen một câu.
"Ca, chúc mừng ngươi có vị trắc phu đầu tiên nha! Ta cũng cảm thấy Dương đại ca không tồi!"


Hơn nửa năm qua, Cố Thần Chi lại cao thêm không ít, lúc trước đúng là tiểu tử choai choai, bây giờ chiều cao nhảy vọt còn cao hơn Liễu Miên Hạ, hơn nữa vẫn luôn ở bên ngoài xử lý chuyện kinh doanh, cả người càng thêm thành thục ổn trọng. Nếu ai không biết, thấy hắn cùng Liễu Miên Hạ có khi còn cho hắn mới là ca ca.


Liễu Miên Hạ liếc mắt Cố Thần Chi một cái, "Ta cũng đã có bốn phu quân, còn đệ? Còn không chịu tìm hiểu một ai, ngươi không biết bà mối tới tìm ta bao nhiêu lần sao? Còn như vậy nữa thì cửa cũng sắp bị đạp hỏng nha!"


Nói thật, Liễu Miên Hạ cũng không muốn thúc giục hôn sự, trong hiểu biết của y, tầm tuổi Cố Thần Chi hẳn là vừa mới lên cao trung, vẫn là đứa trẻ a.
Chỉ là thời đại hiện nay không giống, ở tuổi này chủ yếu đã đính hôn.


Bây giờ tới Phong huyện, bởi vì thân phận huyện lệnh của Lệ Duệ, lại có gia nghiệp to như vậy, bà mối trong thành biết trong Lệ phủ có cữu thiếu gia chưa thành thân, giống như ong thấy mùi mật, mỗi ngày đều chạy tới chỗ Liễu Miên Hạ, còn không đều là song nhi nhà khác nhờ bọn họ ghé thăm.


Nhưng mỗi lần nói đến chuyện này, Cố Thần Chi nếu không lảng tránh thì sẽ nói sang chuyện khác.
Liễu Miên Hạ ngầm nói thầm với A Từ, có phải Cố Thần Chi còn chưa thông suốt hay không.


Nhưng nhìn cũng không giống như không thông suốt, nói thế nào thì Cố Thần Chi cũng thường xuyên thấy hình ảnh Liễu Miên Hạ cùng mấy nam nhân trong nhà, có đôi khi hôn môi cũng hoàn toàn không kiêng dè hắn.
Quả nhiên, Liễu Miên Hạ nhắc tới việc này, Cố Thần Chi cười khan ha ha.


"Cái kia, ca... Ta có chút ý tưởng, muốn nói cho huynh va Lệ đại ca."
Liễu Miên Hạ tức giận trừng mắt hắn, chẳng qua vẫn hỏi: "Có ý tưởng gì?"


Cố Thần Chi thanh thanh giọng, nghiêm mặt nói: "Chính là chuyện cửa hàng chúng ta, lúc trước ca cũng nói với ta nhiều như vậy, ta cũng học được rất nhiều thứ, cảm giác cũng tới thời cơ để ta mở rộng kinh doanh. Một nhà độc đại không có khả năng lâu dài, ai cũng không biết những người ghen tị núp trong chỗ tối sẽ gây khó dễ với chúng ta khi nào, một hai người có lẽ chúng ta có thể giải quyết được, nhưng lỡ quá nhiều thì sao? Vạn nhất những người đó liên thủ? Nếu trong đó có người quyền quý thì sao? Chúng ta thật sự có thể giữ được sản nghiệp của chính mình sao? Cho nên ta muốn đem kỹ thuật, phương thuốc, còn có phương thức quản lý của chúng ta bán đi, không bán quá đắt nhưng phải nắm giữ cổ phần. Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ thật lâu và lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ mới dám nói cùng các ngươi. Cứ như vậy sẽ không tổn thất ích lợi của mình, cũng có thể để những người ghen tức đỏ mắt kia có lợi."


Mặc dù Thiên Sở Quốc có quan phủ giám thị, dân phong thuần phác, nhưng không thể không phòng lòng người. Cố Thần Chi lo lắng không phải không có đạo lý. Ở đây là thời đại giai cấp, cường quyền vĩnh viễn đàn áp người thường.


Lệ Duệ chỉ là một huyện lệnh nhỏ mà thôi. Lấy Lệ gia hiện tại cũng không thể xem là đỉnh cấp môn phiệt.
Lệ Duệ gật đầu nói: "Thần đệ nói không sai. Hoài bích có tội."


Liễu Miên Hạ so với mọi người càng hiểu rõ đạo lý đó, hơn nữa y cũng biết, lấy phương thức sản xuất quy mô nhỏ nhà bọn họ, tiền có thể kiếm được, nhưng muốn trở thành phú hào thì không dễ dàng như vậy.
Thị trường lớn như vậy, nếu chỉ một nhà bọn họ thì làm sao cung ứng đủ?


Phương pháp của Cố Thần Chi nói rất tốt, Liễu Miên Hạ không phải không hiểu, chỉ là y không có dã tâm gì nên cũng không muốn phí tinh lực suy nghĩ.
Nhưng nếu Cố Thần Chi nguyện ý làm thì Liễu Miên Hạ tán thành hai tay.


Thế là Liễu Miên Hạ nói thẳng: "Đi làm đi, ta sẽ toàn lực giúp đỡ đệ. Cần tiền thì cứ nói, có gì không hiểu thì tới hỏi ta."


Bàn chuyện xong, A Từ nói: "Được rồi, mau ăn cơm, các ngươi muốn nói chuyện chính sự thì ngày mai lại bàn, chúng ta không phải nên thương lượng chuyện hôn sự của thiếu gia một chút sao?"
Một câu nói ra khiến Liễu Miên Hạ lại đỏ mặt.
Tuy rằng y có ba nam nhân, nhưng hôn sự chính thức cũng mới trải qua một lần.


Lần này là lần thứ hai.
Ngẫm lại cũng còn mới lạ.
Trong thế giới kiếp trước của y, phần lớn mọi người cả đời chỉ kết hôn một lần, ít người kết hôn hai lần hoặc nhiều lần. Lúc đó đều là đã kết thúc một đoạn hôn nhân rồi mới bắt đầu một đoạn hôn nhân mới.


Mà song nhi Thiên Sở Quốc bình thường ngoại trừ lần đầu tiên cùng chính phu thành thân, còn sẽ cùng bốn vị bình phu và trắc phu khác thành thân.
Giống như Liễu Miên Hạ tổ chức hôn lễ với chính phu và bình phu cùng một lần thì sau này cũng cần tổ chức ba lần hôn lễ với các vị phu quân khác.


Chẳng qua, hôn lễ trắc phu đương nhiên sẽ kém long trọng hơn với chính phu.
Lệ gia không có trưởng bối, trưởng bối trong nhà Dương Quân Khanh chỉ sợ cũng sẽ không tán thành mối hôn nhân này nên đại khái cũng sẽ không tới, còn người nhà Liễu Miên Hạ thì nhất định sẽ đến.


Các mặt đều phải suy xét tính toán cho nên đây không phải một việc dễ dàng.
Lệ Duệ nói: "Yên tâm, Hạ Nhi chỉ cần làm tân lang, còn những chuyện khác có ta ở đây."






Truyện liên quan