Chương 40: Động phòng cùng Dương đại ca (H)
Dựa theo quy trình bình thường thì hôn lễ ở Thiên Sở Quốc hẳn là phải tốn tầm nửa năm thậm chí một năm để chuẩn bị.
Nhưng đây là nạp trắc phu, hôn lễ tương đối đơn giản thì cũng yêu cầu ít nhất ba tháng.
Nhưng lúc này đây, Dương Quân Khanh không muốn lại đợi.
Lúc Lệ Duệ tự mình tới cửa, Dương Quân Khanh tỏ vẻ chính mình không thèm để ý những lễ nghi phiền phức đó.
Từ lúc đưa ra ngọc bội thổ lộ với Liễu Miên Hạ, trong lòng Dương Quân Khanh vẫn luôn lo lắng, phảng phất như tù nhân đang chờ đợi phán quyết, tuy trên mặt hắn không hiện, nhưng đêm đó lại trắng đêm không ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau, Lệ Duệ tự mình mang theo lời đáp ứng, Dương Quân Khanh mới cảm thấy đã sống lại.
Trưởng bối trong nhà nhất định không đồng ý hôn sự này, không khỏi cành mẹ đẻ cành con, Dương Quân Khanh chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, tự nhiên hy vọng hôn lễ càng nhanh càng tốt.
Làm nhanh nhưng cũng không được qua loa.
Có không ít các bước cần thiết như đến quan phủ lập hồ sơ, mời bà mối tới cửa, sáu lễ không sót một món. Người hầu Lệ gia và hạ nhân Dương Quân mới mua vội đến mức chân không chạm đất, cuối cùng cũng tới ngày thành thân.
Khách khứa mời không nhiều, bên Lệ gia ngoại trừ là người nhà Liễu Miên Hạ, còn có cấp dưới ở huyện nha và các phú hộ trong thành, hay các gia tộc có quan hệ không tồi thường xuyên hợp tác làm ăn, bên Dương Quân Khanh người tới càng ít, chỉ có hai vị trưởng giả từ nhỏ đã hầu hạ hắn đảm đương trưởng bối chủ hôn.
Hết thảy được quyết định tốt, thanh âm các tân khách cười đùa ngoài cửa dần dần đi xa.
Phòng tân hôn được trang trí một mảnh vui mừng, trên đầu Liễu Miên Hạ trên phủ khăn voan đỏ thẫm, an tĩnh ngồi ở mép giường chờ Dương Quân Khanh.
Y vẫn có chút khẩn trương.
Từ lúc định ra hôn kỳ, Liễu Miên Hạ cũng đã lâu chưa gặp Dương Quân Khanh.
Tuy là nạp trắc phu, nhưng cũng là Dương Quân Khanh cưới vợ, Liễu Miên Hạ đầu tiên phải gả đến Dương gia, sau này mới cùng Dương Quân Khanh trở về Lệ gia ở.
Đang chìm trong suy nghĩ mênh mang của chính mình, cửa phòng phát ra tiếng vang nhỏ, Liễu Miên Hạ vội ngồi thẳng thân mình.
Sàn phòng ngủ phủ thảm thật dày, nhưng tai y vẫn có thể nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, cách khăn voan nghe không quá rõ ràng.
Nhoáng một cái, Liễu Miên Hạ thấy một đôi giày đỏ thẫm ngừng ở trước mặt mình.
Ngay sau đó, khăn voan đã bị vén lên.
Trước mắt Liễu Miên Hạ sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn về nam nhân trước mặt.
Dương Quân Khanh một thân cát phục đỏ thẫm, tóc đen cài ngọc quan không chút cẩu thả, đai lưng thít chặt vòng eo rắn chắc, thon dài như ngọc, phong độ nhẹ nhàng. Có lẽ do mới uống rượu xong nên trên khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm nhiễm chút đỏ ửng, ngũ quan tuấn tú như bức tranh sơn thủy rực rỡ, con ngươi đen nhánh như bầu trời đầy sao, lúc này đang nhìn Liễu Miên Hạ chăm chú, thâm thúy như muốn cuốn Liễn Miên Hạ sa ngã.
Cái gì còn chưa có làm, Liễu Miên Hạ đã bị nhìn đến cả người nóng lên.
Y chưa từng gặp qua ánh mắt lửa nóng như thế của Dương Quân Khanh.
"Hạ Nhi..." Thanh âm Dương Quân Khanh nóng bỏng, mang theo một tia ám ách.
Liễu Miên Hạ không tự chủ được mà ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, "Dương đại ca."
Dương Quân Khanh nói: "Chúng ta uống chén rượu giao bôi đi."
Hắn bưng lên hai ly rượu trong khay, lấy một ly đưa cho Liễu Miên Hạ.
Hai người quấn tay giao triền, đều đem ly rượu một hơi cạn sạch.
Rượu ngọt.
Uống xong rượu, môi Dương Quân Khanh càng thêm hồng, ánh mắt Liễu Miên Hạ nhịn không được dừng trên môi hắn, tầm mắt trượt xuống, lại chuyển qua phía trên hầu hết.
Xuống chút nữa, liền nhìn không được, đã bị cát phục che đến kín mít.
Dương đại ca nhìn qua thực gầy, không biết lúc cởi quần áo sẽ như thế nào?
Như biết suy nghĩ trong lòng Liễu Miên Hạ, Dương Quân Khanh giơ tay bắt đầu cởi nút áo.
Khớp xương ngón tay thon dài dừng trên vạt áo cát phục màu đỏ, từng nút lần lượt bị cởi bỏ, lộ ra màu sắc ái muội, độ ấm bốn phía dường như đang tăng lên.
Đai lưng bị cởi bỏ, cát phục rơi xuống đất lộ ra trung y tân hôn, rõ ràng làn da Dương Quân Khanh một chút cũng không lộ, nhưng Liễu Miên Hạ lại cảm giác cả người nóng như muốn cháy.
Người nam nhân này... Hắn làm sao có thể dùng gương mặt cấm dục này làm động liêu nhân như thế...
Cằm Liễu Miên Hạ bị nâng lên, Dương Quân Khanh tới gần y, hai mắt nhắm lại, lông mi đậm màu run nhè nhẹ che khuất đôi ngươi, mang theo thành kính ấn lên môi Liễu Miên Hạ một nụ hôn.
Nụ hôn này mềm nhẹ, hệt như là lông chim mềm mại cọ qua cánh môi.
Nụ hôn này nhẹ nhàng hơn bất kì nụ hôn nào mà Liễu Miên Hạ từng trải qua.
Mà khi môi Dương Quân Khanh dán lên, Liễu Miên Hạ khẩn trương đến không dám hô hấp.
Chiếc hôn này chỉ mới là thử, môi hai người dán ở một chỗ, dừng một chút, Dương Quân Khanh mới lại chạm nhẹ lần nữa.
Tiếp theo, hắn thay đổi góc độ lại hôn một chút, khắc chế mà nhẹ thở hổn hển, nếu không phải Liễu Miên Hạ nghe được âm thanh nhẹ suyễn này, y thật sự sẽ nghĩ rằng Dương Quân Khanh đối với mình không có dục vọng.
Đầu lưỡi Dương Quân Khanh thật cẩn thận cọ qua phiến môi Liễu Miên Hạ, hô hấp trong nháy mắt nặng hơn, giây tiếp theo hắn lại rút lui.
Liễu Miên Hạ chờ trong chốc lát, lại chờ không được động tác tiếp theo của Dương Quân Khanh, không khỏi tò mò mở to mắt.
Dương Quân Khanh ngồi bên cạnh y, mắt nhìn phía trước, dáng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn qua giống như quân tử đoan chính, chỉ là sắc mặt so với lúc trước càng thêm đỏ.
Trong ống tay áo, tay Dương Quân Khanh nắm chặt thành quyền, cực lực nhẫn nại ngọn lửa trong lòng.
Hắn quá mức khát vọng Hạ Nhi, chỉ là hôn hai cánh môi đỏ kia thôi, hắn đã cầm lòng không được.
"Dương đại ca?" Liễu Miên Hạ gọi hắn, "Ngươi không thoải mái sao?"
Dương Quân Khanh thở ra một hơi, lắc đầu, giọng khàn khàn: "Không có."
"Vậy ngươi ——" Liễu Miên Hạ nghiêng nghiêng đầu, cong người nhìn Dương Quân Khanh.
Tầm mắt hai người giao nhau liền đã quấn quýt.
Liễu Miên Hạ thấy trong mắt Dương Quân Khanh bốc cháy dục hỏa, còn có —— còn có một chút ngượng ngùng.
Liễu Miên Hạ cúi đầu liền thấy giữa áo Dương Quân Khanh phồng lên một khối to.
Dương đại ca là lần đầu tiên.
Không có rối rắm quá nhiều, Liễu Miên Hạ quyết định thử chủ động một chút.
Y nén xuống ngượng ngùng đứng trước mặt Dương Quân Khanh, tự mình cởi bỏ quần áo trên người, chỉ để lại một kiện áo lót màu đỏ tươi bao lấy hai luồng thịt mềm trước ngực, hạ thân cũng để lại một chiếc qυầи ɭót tam giác gợi cảm.
Trước mắt phô bày một màn hoạt sắc sinh hương, ánh mắt Dương Quân Khanh trầm xuống, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa kêu gào khát khao được giải thoát.
Liễu Miên Hạ khóa ngồi trên đùi Dương Quân Khanh, cánh tay câu lấy cổ hắn, chủ động dâng lên môi thơm.
Cánh môi vừa chạm vào, đầu lưỡi Liễu Miên Hạ cạy môi răng Dương Quân Khanh, như cá nhỏ nghịch ngợm ẩm ướt mềm mềm lướt chui vào trong khám phá.
"Ân..."
Dương Quân Khanh cũng không phải đầu gỗ, cơ hồ nháy mắt không cần thầy dạy cũng hiểu hút lấy đầu lưỡi nhỏ, trong cổ họng Liễu Miên Hạ lập tức tràn ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Tay Dương Quân Khanh ghìm lại lưng Liễu Miên Hạ, liền cảm giác được một mảnh trơn mượt, khiến hắn chỉ muốn khảm y vào trong thân thể.
Thân thể Liễu Miên Hạ vốn đã cực kỳ mẫn cảm, chỉ mới động tình thì hạ thân đã chảy nước ướt dầm dề. Y không muốn nhịn nữa, lột bỏ trung y của Dương Quân Khanh, tham nhập nắm lấy căn dương vật nóng bỏng bên trong lớp qυầи ɭót của hắn.
"Thật lớn..." Liễu Miên Hạ thở nhẹ một tiếng, ở bên tai Dương Quân Khanh nhỏ giọng nói.
Cả người Dương Quân Khanh nháy mắt căng chặt, dương vật ở trong tay Liễu Miên Hạ nhảy dựng như có nhịp đập, bên trong thanh âm lãnh tĩnh nhuốm đầy dục vọng, "Hạ Nhi..."
"Ta muốn ăn ngươi." Liễu Miên Hạ giống như tiểu hồ ly thích đùa dai, nghiêng đầu cắn ʍút̼ tai Dương Quân Khanh, liền ở tư thế ngồi này kéo xuống mảnh vải qυầи ɭót của mình, từ từ ngồi xuống quy đầu cực đại.
Thông đạo trơn trượt, lập tức liền chạm đến gốc.
"A..." Cùng với tiếng rên rỉ sảng khoái của Liễu Miên Hạ, Dương Quân Khanh cũng không chịu nổi mà kêu lên một tiếng.
Tầng tầng mị thịt của bướm nhỏ ɭϊếʍƈ ʍút̼ dương vật thô to, còn chưa bắt đầu động Liễu Miên Hạ đã thoải mái đến eo mềm nhũn.
"Dương đại ca hảo bổng..."
Không nghĩ tới Dương đại ca nhìn qua hào hoa phong nhã, dương vật lại lớn như thế, đem y căng ra thật đầy...
Liễu Miên Hạ nhịn không được nâng mông chuyển động, biên độ của y không lớn, có thể cảm giác được mạch máu trên ƈôи ȶhịȶ đang cọ xát vách trong của mình, cảm giác tê tê dại dại dọc theo lỗ nhỏ lan khắp toàn thân, y sướng tới nỗi đầu ngón chân cũng theo bản năng cuộn tròn.
Dương Quân Khanh chế trụ bờ mông mượt mà của Liễu Miên Hạ phối hợp động tác của y, mỗi lần y ngồi xuống, Dương Quân Khanh liền thẳng lưng đón nhận, vẫn chưa quá dùng sức nhưng tiết tấu như vậy lại làm hai người đều thực sảng khoái.
Thanh âm hắn khàn khàn: "Không cần gọi Dương đại ca, chúng ta đã thành thân, gọi tên của ta, gọi Quân Khanh."
Liễu Miên Hạ ôm hắn, cánh môi dán một bên hầu kết hắn, thở hổn hển nói: "Quân Khanh... Ân... Quân Khanh... Khanh Khanh..." Một ngụm ngậm lấy hầu kết Dương Quân Khanh.
Dương Quân Khanh hô hấp cứng lại, dương vật trướng lớn một vòng.
Hắn cúi đầu hôn trán Liễu Miên Hạ, "Hạ Nhi, thực xin lỗi, ta nhịn không được."
Vừa dứt lời, Dương Quân Khanh liền ôm Liễu Miên Hạ đứng lên, tư thế giao hợp đem Liễu Miên Hạ áp đảo xuống giường tân hôn. Hắn tách ra hai chân y, hung khí kia như mưa rền gió dữ mà nhắm bướm nhỏ đâm mạnh vào trong.
"A... Dương đại ca... Khanh Khanh... Không... Quá nhanh... A... A a..."
Mật nước vẩy ra, mới cắm vài cái mà Liễu Miên Hạ đã chịu không nổi, nhưng tốc độ Dương Quân Khanh thọc vào rút ra lại một chút cũng không giảm bớt.
"Thực xin lỗi, Hạ Nhi... Thực xin lỗi... Rất nhanh sẽ tốt, ngoan... Ngoan ngoãn..." Dương Quân Khanh một mặt hôn môi Liễu Miên Hạ, ôn nhu dỗ dành y, động tác dưới thân lại không chút lưu tình, hung khí kia cùng gương mặt cấm dục của hắn đối lập vô cùng, khiến người khác hoàn toàn không thể tưởng tượng đây là cùng một người.
Liễu Miên Hạ thực nhanh đã cao trào một lần, cả người y mềm nhũn, thân thể như không còn là của mình.
Dương Quân Khanh cùng mấy nam nhân trong nhà không giống nhau, hắn giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, trong lúc hoảng hốt Liễu Miên Hạ toát ra ý nghĩ "Nguyên lai đây mới là công cẩu eo trong truyền thuyết".
Không, đây không phải chó, rõ ràng chính là sói.
Mặt ngoài cao lãnh cấm dục, nhưng trong xương cốt lại là sói tuyết đầu đàn hung mãnh.
Liễu Miên Hạ khóc, khoái cảm quá mức kịch liệt, trong vòng thời gian ngắn như thế y đã cao trào rất nhiều lần.
"Khanh Khanh... Không muốn... Không được... Khanh Khanh... Ô..."
Liễu Miên Hạ khóc nức nở ôm cổ Dương Quân Khanh, bướm nhỏ bị dương vật thô tráng một khắc cũng không ngừng bắt nạt thịt non bên trong, mạnh mẽ chiếm hữu, điên cuồng đoạt lấy y. Ái dịch ào ạt chảy ra, dính ướt địa phương tương liên của hai người, một mảnh dính nhớp ɖâʍ mỹ.
Dương Quân Khanh hôn môi Liễu Miên Hạ, "Nhanh thôi, thực xin lỗi, sắp xong rồi... Chờ ta, Hạ Nhi..."
Liễu Miên Hạ không thể thanh tỉnh chờ đến lúc Dương Quân Khanh "Xong", sau đó y thật sự chịu không nổi nữa liền ngất đi.