Chương 51: Lệ Kiêu: "Ta muốn tham gia quân ngũ."
Xa liễn Tấn Vương lúc tới thanh thế to lớn, phi thường cao điệu.
Lệ Duệ dẫn dắt chúng quan viên quận Tấn Dương ở cửa thành nghênh đón Tấn Vương.
Không ít quan viên chờ xem trò hay của Lệ Duệ và Tấn Vương, một vị là Quận thủ tân nhiệm, một vị là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, hai người đều được Hoàng đế vô cùng coi trọng.
Phiên vương ở đất phong chính là Hoàng đế, tất cả các chức quan đều được bố trí như một triều đình nhỏ, mà Lệ Duệ lại là đại quan mà Tân đế chỉ định nhậm chức ở biên quan.
Hai người cộng sự một chỗ cũng không biết có xô xát gì không.
Xa liễn chậm rãi tới gần, chúng quan viên quỳ xuống nghênh đón, chỉ thấy đôi ủng màu đen không nhiễm một hạt bụi dò ra cửa xe, đạp lên lưng nội thị bước xuống đất, ngay sau đó người nọ liền tự mình nâng Lệ Duệ dậy, giọng nam thuần hậu sang sảng mang theo ý cười vang lên, "Đâu ra nhiều nghi thức xã giao như thế, đừng quỳ, mau đứng lên!"
Lệ Duệ thuận thế đứng lên, cười nói: "Trước mặt mọi người không thể thất lễ, điện hạ ngồi xe lâu như thế chắc đã mệt mỏi rồi, mau vào phủ nghỉ ngơi thôi."
Quan viên theo sau Lệ Duệ nghe lời này đều âm thầm líu lưỡi, thái độ của Tấn Vương với Lệ đại nhân cũng quá hiền hòa đi? Cái gì gọi là trước mặt mọi người khác không thể thất lễ? Vậy thì sau lưng thì có thể thất lễ?
Thoạt nhìn quan hệ của Lệ đại nhân và Tấn Vương thực không bình thường a!
Rất nhiều quan viên trong lòng đều đánh chủ ý, sau khi kết thúc yến hội lập tức điều tr.a Lệ Duệ và Tấn Vương rốt cuộc có quan hệ gì.
Nghênh đón Tấn Vương đương nhiên phải an bài yến hội long trọng. Yến hội được bố trí tại phủ Quận thủ, Lệ Duệ và Tiêu Hữu Hằng vừa nói vừa cười đi ở đằng trước, phía sau một đám người bảo vệ xung quanh Tiêu Hữu Hằng vào phủ Quận thủ , nhìn qua rất là hòa hợp.
Tiêu Hữu Hằng tửu lượng không tồi, bọn quan viên cũng không dám chuốc rượu Vương gia, yến hội qua đi đầu óc Tiêu Hữu Hằng vẫn còn thanh tỉnh, những người còn lại cũng tán đi. Tiêu Hữu Hằng mang theo Lệ Duệ đến thư phòng mật đàm.
Hai người bọn họ khoác tay tiến vào thư phòng, chúng quan viên ai cũng không nhịn được suy đoán, không biết Tấn Vương cùng Lệ đại nhân đang muốn trù tính cái gì, các quan viên ngày thường làm việc không sạch càng là trắng đêm khó ngủ.
Nhưng ai cũng không lường được, Tiêu Hữu Hằng kêu Lệ Duệ đến thư phòng căn bản không chút liên quan tới chính sự.
Hắn đang hỏi Lệ Duệ tình hình gần đây của Liễu Miên Hạ.
Tiêu Hữu Hằng hỏi Lệ Duệ: "Vì sao tháng này không gởi thư cho ta?"
Lệ Duệ nói: "Biết ngươi sắp tới Tấn Dương, nghĩ rất nhanh là có thể thấy mặt nên không viết thư nữa. Hữu Hằng ca có thể tự mình đi gặp Hạ Nhi."
Ứng theo yêu cầu của Tiêu Hữu Hằng, vào ba năm trước sau khi hắn rời khỏi, Lệ Duệ mỗi tháng đều sẽ viết một phong thư cho Tiêu Hữu Hằng, nội dung phần lớn là về Liễu Miên Hạ, còn có một ít đại sự trong triều và một ít chiến tích hắn đạt được ở Phong huyện.
Nói tới Liễu Miên Hạ, Tiêu Hữu Hằng thừa dịp đang say nói thật: "Ngày đó là ta sai, hiện tại chỉ hy vọng Hạ Nhi đã quên mất giọng nói của ta."
Ngày đó hắn giả vờ thành bộ dáng ɖâʍ lãng trộm đi vào phòng Liễu Miên Hạ, muốn cưỡng cầu Liễu Miên Hạ cùng hắn giao hoan, nhưng hoàn toàn không ngờ bị Liễu Miên Hạ hung hăng cắn một ngụm kêu người tới bắt hắn, hắn không thể không cuống quít chạy thoát.
Tiêu Hữu Hằng sờ sờ thịt mềm phía dưới ngón cái tay phải, vị trí này đến nay vẫn còn dấu răng của Liễu Miên Hạ, có thể biết lúc ấy y dùng bao nhiêu sức cắn.
Lệ Duệ vui sướng khi người gặp họa mà nở nụ cười, "Hạ Nhi khác với những song nhi mà ngươi biết. Nếu ngươi dám dùng thân phận Tấn Vương tới cửa cầu hôn, dùng "quyền thế" của ngươi áp bức thì Hạ Nhi hẳn sẽ ủy khuất chính mình đáp ứng ngươi, nhưng lại rất khó thích ngươi. Bởi vì từ lúc bắt đầu y đã xem ngươi là người "lấy thế áp người", sẽ không cho ngươi tiến vào trong lòng, y thậm chí sẽ cho rằng Tấn Vương cưới y chỉ vì những sinh ý hốt bạc trong nhà."
Tiêu Hữu Hằng cười khổ một chút, "Ta biết."
Thân phận của hắn người người ghen tị, khiến song nhi quý tộc thế gia sáng mắt mong chờ, nhưng đối với Liễu Miên Hạ thì thân phận này lại thành trói buộc.
Lệ Duệ nói: "Ngươi phải nắm chặt thời gian, Hạ Nhi còn nửa năm nữa sẽ tròn hai mươi tuổi, biết bao nhiêu người trong thành đang nhìn chằm chằm vị trí trắc phu của y? Hạ Nhi tuyệt đối không thích bị quan phủ chỉ hôn, trước khi y tròn hai mươi tuổi, y nhất định sẽ tìm người y yêu thích."
Tiêu Hữu Hằng nắm quyền, trầm giọng nói: "Ta sẽ."
Không nhắc chuyện này nữa, Lệ Duệ ngược lại nói đến thế cục biên quan phía Bắc.
Tiêu Hữu Hằng sắc mặt cũng nghiêm túc lên, "Trong triều thu được mật tin, Đại vương Man tộc Y Lặc Đức dã tâm bừng bừng, trưng thu các dũng sĩ chuẩn bị tiến công Thiên Sở quy mô lớn. Bọn họ không có ý tốt, mùa thu năm nay tất sẽ xâm chiếm phía Nam."
Mùa thu đúng là lúc dê bò trưởng thành, lương thực được mùa.
Lệ Duệ rũ mắt nói: "Thế cục cửa quan Định Thừa không ổn, sắp tới phải thu hoạch vụ thu, thời gian gần đây luôn có mọi rợ quấy rầy cướp bóc, chúng đã phá hủy vài thôn trang."
Tiêu Hữu Hằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu thật tới ngày đó, bổn vương tự mình lên chiến trường! Nhật định sẽ không để những tên mọi rợ đó bước vào Thiên Sở một bước!"
Lệ Duệ: "Sau khi trở về, ta sẽ cùng Uất Trì đô úy thương lượng, bắt đầu trưng binh trong Quận. Hiện giờ tình thế như vậy, nếu không trưng binh chỉ sợ đến lúc đó trở tay không kịp."
Chiêu binh xong không thể lập tức liền lên chiến trường, còn phải luyện binh cho nên phải tính toán sớm một chút.
Hai người ở thư phòng mật đàm một phen, không quá mấy ngày, trong thành Tấn Dương quả nhiên dán ra thông báo chiêu binh mãi mã.
Trong khoảng thời gian ngắn, các bá tánh trong thành bắt đầu hoảng loạn.
"Trưng binh?! Là muốn đánh giặc sao? Có phải mọi rợ sắp đánh tới không!"
"Sợ cái gì? Thao cha hắn! Lão tử cũng phải tham gia quân ngũ! Có thể chém ch.ết một đứa thì một đứa, chém ch.ết hai đứa thì ta lời!"
"Đã sớm đánh nhau rồi! Thân thích của ta ở cửa quan đã chạy trốn tới Tấn Dương rồi!"
"Nghe những du thương nói, vài thôn trang ở cửa quan Định Thừa đã bị đốt rụi!"
"Đi! Đi tham gia quân ngũ! Đến lúc đó mọi rợ thật sự đánh vào thì chúng ta ở mãi trong thành cũng sẽ ch.ết!"
"Một ngày cung cấp ba bữa cơm, mỗi bữa còn có thịt? Này thật không tồi! Nhà ta nghèo, một năm cũng không ăn được mấy miếng thịt, tham gia quân ngũ ít nhất có thể no bụng, ta đi báo danh!"
Nhóm bình dân áo vải đứng trước thông bảo cửa thành nghị luận sôi nổi, trước bàn chiêu binh có đội ngũ xếp hàng dài đông nghịt. Trong đó phần lớn mọi người đều hướng về một ngày ba bữa đều có thịt ăn, một số khác là vì quân công, có lẽ cũng có một số người thật lòng muốn bảo vệ đất nước.
Có người nhiệt huyết sôi trào đi tòng quân, tự nhiên cũng có người sau khi biết sắp đánh giặc liền thu thập gia sản sớm bỏ chạy xuống phía Nam.
Lòng dân trong Quận lay động.
Liễu Miên Hạ đương nhiên cũng có chút lo âu, trong thành đã có vài đại gia tộc chuyển ra khỏi thành, thời đại chiến tranh vũ khí lạnh tàn khốc y không thể tưởng tượng nổi. Lệ Duệ là Quận thủ Tấn Dương, hắn không có khả năng rời đi, mặc dù quân địch đánh tới ngoài thành thì thân là người đứng đầu một Quận, Lệ Duệ cũng muốn cùng các tướng sĩ tiến lui cùng nhau.
Liễu Miên Hạ cũng không muốn khuếch đại chí khí quân địch diệt đi uy phong của mình. Y không phải không tin giá trị vũ lực của Thiên Sở Quốc, chỉ là chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì, y làm sao có thể không lo lắng?
Lo lắng của Liễu Miên Hạ đạt tới đỉnh điểm khi Lệ Kiêu về nhà.
Lệ Kiêu hưng phấn chạy vào phòng Liễu Miên Hạ, một phen bế Liễu Miên Hạ lên, còn nhẹ nhàng ném lên hai cái, mặt đỏ bừng hưng phấn, "Tức phụ tức phụ! Ta hôm nay đi báo danh tham gia quân ngũ nha! Chờ ta lên chiến trường giết sạch những tên mọi rợ đó, cho em làm phu nhân Đại Tướng quân!"
Trước mắt Liễu Miên Hạ tối sầm, suýt nữa không thở nổi, y giữ chặt cổ áo Lệ Kiêu, hấp tấp nói: "Huynh rút đơn cho ta! Rút ngay! Không cho huynh đi! Không cho huynh đi có nghe hay không!"
Lệ Kiêu thấy sắc mặt Liễu Miên Hạ không đúng, vội vàng cẩn thận ôm y vào trong ngực, vụng về dỗ dành: "Tức phụ, Hạ Nhi, em đừng tức giận, em đừng tức giận, ngoan nào, ngoan, không tức giận, không tức giận, ta, ta ta không đi, ta nghe lời em, ngày mai ta sẽ rút đơn!"
Liễu Miên Hạ nghe Lệ Kiêu bảo đảm, tâm tình lúc này mới dịu lại một chút, vừa mới thở phào nhẹ nhàng liền thấy Lệ Duệ nghiêm mặt tiến vào, trầm giọng nói: "A Kiêu phải đi!"
Liễu Miên Hạ nóng lòng muốn phản bác, lại nghe Lệ Duệ nói với Lệ Kiêu: "Phụ thân dạy đệ binh pháp là vì sao? Đệ còn nhớ lời phụ thân dạy sao? Chúng ta là con cháu Lệ gia, sinh ra mang sứ mệnh bảo hộ Thiên Sở, bảo hộ mọi người trên mảnh đất này, cũng bảo hộ người đệ đang ôm trong lòng kia!"
"Nước mất, chính là nhà tan!"
Lệ Kiêu bị biểu tình nghiêm túc của Lệ Duệ dọa sợ, những đạo lý lớn lao Lệ Duệ nói kỳ thật hắn nghe xong không có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng chỉ có một câu hắn nghe hiểu.
Hắn phải bảo vệ Hạ Nhi.
Hắn phải đem những tên man di đó giết ch.ết, để Hạ Nhi an an ổn ổn mà sống, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ!
Lệ Kiêu nói: "Ta đây sẽ tham gia quân ngũ!"
Ánh mắt của Lệ Duệ cuối cùng cũng hiện ra chút vui mừng, ngược lại hắn nhìn về phía Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: "Hạ Nhi..."
"Hừ!" Liễu Miên Hạ đem mặt chôn trong ngực Lệ Kiêu, không để ý tới Lệ Duệ, cũng không ngăn cản Lệ Kiêu tham gia quân ngũ nữa.
Lệ Duệ vốn định dỗ dành Liễu Miên Hạ, sau đó giải thích cho y. Giờ thấy y như vậy, Lệ Duệ vừa buồn cười vừa tức giận lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Liễu Miên Hạ dịu dàng như muốn chảy nước.
Liễu Miên Hạ ở trong ngực Lệ Kiêu buồn bực trong chốc lát, đột nhiên đẩy ra Lệ Kiêu, chạy đến bên cạnh bàn cầm lấy bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, trong miệng còn không ngừng nói cái gì đó.
Lệ Duệ đi đến bên người Liễu Miên Hạ hỏi: "Hạ Nhi đang viết cái gì?"
Liễu Miên Hạ cũng không quay đầu lại: "Cho người gọi Thần Chi trở về, ta có việc muốn nó hỗ trợ. Vì chiến tranh sắp tới làm chút chuẩn bị. Đúng rồi, cũng gọi Khanh Khanh tới đi."
Trước khi Dương Quân Khanh và Cố Thần Chi tới, Liễu Miên Hạ tự nhủ: "Duệ ca, huynh giúp ta tìm mấy thợ thủ công làm pháo hoa, hoặc là tới đạo quan tìm mấy đạo sĩ biết luyện đan tới, ta có việc cần dùng. Mặt khác phái người đi thăm dò, nhìn xem có thể tìm được vật chất phát ra ánh sáng màu đen và dầu đen có thể đốt cháy hay không..."
Y vừa nói vừa ghi vào giấy, đợi Dương Quân Khanh và Cố Thần Chi tới rồi, Liễu Miên Hạ lại nói: "Bệnh viện Ở Quận vẫn cần Duệ ca phụ trách xây dựng, Khanh Khanh đi hỗ trợ bệnh viện tìm vài người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn, tổ chức thành một tiểu đội cấp cứu. Chi tiết cụ thể ta sẽ nói cho huynh sau. Đúng rồi, Khanh Khanh biết chế độc không?"
Y không đợi Dương Quân Khanh trả lời lại nói tiếp: "Để bảo đảm lương thảo, Thần Chi chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó sẽ đến phía Nam mua lương thực. Đường bộ chậm nên đi đường sông sẽ nhanh hơn. Không biết có đủ thuyền hay không... Bông, quý này sắp thu hoạch bông sao? Chúng ta chỉ có một trăm mẫu bông, cũng không biết có đủ hay không, toàn bộ đều dùng áo bông... Còn có cái gì? Còn gì nữa nhỉ?"
Liễu Miên Hạ múa bút thành văn, sau đó bắt đầu lo âu cắn ngón trỏ.
Lệ Duệ thở dài một hơi, đau lòng ôm Liễu Miên Hạ vào lòng, nắm lấy tay y để y buông bút xuống, hắn nâng lên cằm y để y nhìn vào mình.
"Hạ Nhi, đừng nóng vội, man di còn chưa tới, vẫn chưa bắt đầu chiến tranh. Mấy thứ em nói chúng ta sẽ thực hiện, rồi sẽ ổn thôi, em đừng nghĩ nhiều quá. Có những chuyện chỉ dựa sức lực của chúng ta thì rất khó hoàn thành."
"Ta có người bằng hữu có thể hỗ trợ. Để ta gọi hắn tới rồi chúng ta cùng nhau thương lượng, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này được không?"
Thân thể căng chặt của Liễu Miên dần dần thả lòng trong lòng Lệ Duệ.
Duệ ca nói đúng, mấy thứ y nghĩ đến không phải một chốc là có thể hoàn thành tốt. Cần phải có người thực hiện, chẳng qua còn chưa quá muộn, bọn họ còn nhiều thời gian.