Chương 52: Ngẫu nhiên gặp được Tiêu Hữu Hằng
Lần đầu tiên Liễu Miên Hạ chính thức gặp mặt Tiêu Hữu Hằng là vào một buổi sáng mùa thu.
Lệ Duệ đã tạo cơ hội Tiêu Hữu Hằng như vậy, nếu còn không bắt lấy Tiêu Hữu Hằng sẽ hối hận tới ch.ết.
Cho nên khi Lệ Duệ vừa mở miệng, Tiêu Hữu Hằng đã nhịn không được mà đáp ứng gặp Liễu Miên Hạ.
Lệ Kiêu đã vào quân doanh, mỗi ngày đều cùng các tân binh thao luyện, buổi tối cũng ngủ ở quân doanh.
Trong nhà thiếu đi một người, lúc đi qua sân luyện võ cũng không còn nghe thấy tiếng quát của Lệ Kiêu khi luyện võ, cũng không thấy được thân ảnh cao lớn kia đâu.
Liễu Miên Hạ cảm thấy trong lòng như thiếu mất một khối.
Ăn sáng xong y ở trong thư phòng viết viết vẽ vẽ, sửa chữa kế hoạch, đang lúc cau mày suy nghĩ, Lệ Duệ dẫn Tiêu Hữu Hằng tiến vào.
"Hạ Nhi", Lệ Duệ vừa thấy Liễu Miên Hạ, ánh mắt liền trở nên nhu hòa, "Đây bằng hữu thân thiết của ta, họ Tiêu, em có thể gọi hắn là Tiêu đại ca. Hắn là Tấn --"
Lệ Duệ vốn muốn nói cho Liễu Miên Hạ thân phận của Tiêu Hữu Hằng, lại bị Tiêu Hữu Hằng giơ tay ngăn cản, Lệ Duệ chỉ đành ngừng lại.
Liễu Miên Hạ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân bên cạnh Lệ Duệ, trong mắt y còn mang theo mờ mịt, tâm tư vẫn đang treo trên giấy nên chỉ cảm thấy chiều cao của nam nhân này so với Duệ ca không sai biệt lắm, lớn lên đặc biệt soái, theo bản năng kêu một tiếng: "Tiêu đại ca."
Giọng Tiêu Hữu Hằng ậm ừ, hầu kết giật giật, thấp giọng trả lời: "Ân."
Tiêu Hữu Hằng rất khẩn trương, Liễu Miên Hạ nhìn hắn thì hắn cũng đang đánh giá Liễu Miên Hạ. Ba năm không gặp, ngũ quan y lại nẩy nở một chút, tóc buộc cao cao, mặc một thân y phục gọn gàng, áo quần ôm sát lộ ra vòng eo nho nhỏ, cả người nhìn qua có vẻ thon dài đĩnh đạc.
Liễu Miên Hạ tựa hồ vẫn không thích mặc trường bào, ngoại trừ mùa đông, còn lại thì y càng thích quần áo gọn gàng.
Lần đầu tiên chính diện đối mặt với người trong lòng, tim Tiêu Hữu Hằng đập có chút nhanh.
Hắn đối với biểu hiện vừa rồi của mình rất không vừa lòng, ho nhẹ một tiếng, nói: "A Duệ đã đem những cái em nói lúc trước nói cho ta rồi, nhưng "pháo hoa" là cái gì? Chúng ta chưa từng nghe qua thứ này. Nếu muốn tìm đạo sĩ luyện đan thì ta biết một người. Ta đã phái người đi tìm, nếu không có gì xảy ra thì một thời gian nữa sẽ đến."
Liễu Miên Hạ ngẩn ra một chút.
Đúng vậy, y gấp đến hồ đồ. Pháo hoa còn chưa xuất hiện ở Thiên Sở Quốc đâu, làm sao có ai biết luyện được hỏa dược?
Hơn nữa dù đạo sĩ kia tìm ra cũng phải phí thời gian thử nghiệm, không biết bao lâu mới có thể làm ra hỏa dược. Chỉ sợ khi đó đã sớm bắt đầu chiến tranh.
"Có thể nói cho chúng ta biết trước là em tìm đạo sĩ để làm gì sao?" Tiêu Hữu Hằng hỏi.
Liễu Miên Hạ thở một hơi, xua tay nói: "Một loại vũ khí uy lực rất lớn, ta nói các huynh cũng không hiểu. Đồ vật kia huynh phải tự mắt nhìn mới biết được uy lực của nó."
Tiêu Hữu Hằng lại hỏi: "Vậy đá đen và dầu có thể đốt cháy thì có gì đặc biệt?"
Liễu Miên Hạ phục hồi tinh thần lại, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi nói: "Các ngươi có thể gọi nó là dầu mỏ và than đá. Ta muốn dùng dầu mỏ dùng làm đá ném hoặc là đạn lửa, nếu có thể tìm được than đá thì có thể dùng để luyện thiết, chế tạo vũ khí, than đá nhiệt lượng cao hơn than củi rất nhiều, luyện thiết càng thêm cứng rắn."
Nói tới đây y lại nghĩ tới cái gì, xoay người nhấc bút vẽ lên giấy, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "Thợ rèn dùng sức tay thì quá tốn thời gian công sức, nếu có công cụ thì càng tốt, tạo một cái bánh xe nước... Không không, không kịp... Không kịp... Kế hoạch này bỏ qua bỏ qua... Đội chữa bệnh có thể cho huấn luyện trước..."
Lệ Duệ và Tiêu Hữu Hằng đều cảm thấy đồ vật mà Liễu Miên Hạ nói nhất định cực có ích với Thiên Sở Quốc, tiếng Liễu Miên Hạ lầm bầm lầu bầu không tính là nhỏ, hai người đều nghe được rõ ràng.
Lệ Duệ hơi nhíu mày lo lắng nhìn Liễu Miên Hạ, vừa định tiến lên ôm người vào trong ngực, Tiêu Hữu Hằng liền tiến lên một bước nắm lấy tay Liễu Miên Hạ.
"Hạ Nhi," Tiêu Hữu Hằng ánh mắt sáng rực, "Ta có thể gọi em như vậy sao? Đừng nghĩ quá nhiều, em có yêu cầu gì thì nói trực tiếp với ta... Hoặc A Duệ nữa, chỉ cần em mở miệng, ta nhất định sẽ giúp em làm được! Ta ở trong triều có thể coi là có chút tiếng nói, nếu Tấn Dương không có, ta sẽ viết tấu chương xin Hoàng Thượng. Chúng ta đều là vì Thiên Sở, ta tin Hoàng Thượng cũng sẽ đồng ý."
Liễu Miên Hạ bị lời nói của Tiêu Hữu Hằng hấp dẫn, nhất thời quên mất tay mình đang bị hắn nắm.
"Thật sự?" Liễu Miên Hạ mở to hai mắt, "Vậy Duệ ca mau đi làm đi! Ta đi tìm Khanh Khanh tổ chức đội chữa bệnh! Sau đó đem bông của chúng ta ở Phong huyện chuyển tới đây."
Tiêu Hữu Hằng nhân lúc Liễu Miên Hạ thất thần vẫn luôn nắm tay y không buông, chỉ nói: "Đương nhiên là thật. Nếu có thành quả, ta sẽ thay em hướng Hoàng Thượng thỉnh công. Nhưng mà -- bông lại là cái gì?"
Lệ Duệ cũng gật đầu theo, hắn cũng không tính để Liễu Miên Hạ tự mình động thủ đi làm những chuyện này, hắn sẽ tự phân phó người xử lý.
Thỉnh công là đương nhiên, giống như "giấy Miên Hạ", sứ trắng và thủy tinh lúc trước vậy.
Liễu Miên Hạ được bảo đảm liền vui vẻ, hưng phấn nói: "Bông là thứ vừa mềm lại trắng trắng. Có thể làm áo bông, chăn bông, còn có thể gieo trồng diện rộng, giá cả so với tơ lụa thấp hơn rất nhiều! Còn có thể dệt thành vải, vừa mềm lại hút nước, làm thành y phục mặc rất thoải mái. Là ta để Thần Chi lấy hạt giống từ Tây Vực về, cũng không mua nhiều, sợ trồng không tốt, cũng chỉ mới trồng một trăm mẫu mà thôi."
Tiêu Hữu Hằng nói: "Đó thật sự là thứ tốt. Đến lúc đó ta cũng muốn mặc thử áo bông để cảm nhận."
Liễu Miên Hạ đem giấy trên bàn nhét vào trong tay Tiêu Hữu Hằng, "Những thứ ta nghĩ đến đều viết trên đó, các huynh cầm đi đi. Nếu thợ thủ công có cái gì không hiểu cứ tới hỏi ta. Đúng rồi, chế tạo hỏa dược phải ở trên đất trống vắng vẻ, nếu làm người khác bị thương sẽ không tốt. Đương nhiên ta cũng sẽ đến xem, mấy thứ này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chúng ta vẫn nên huấn luyện đội cấp cứu cho tốt trước, họ có thể ở chiến trường cứu sống mạng người! Ta muốn đi tìm Khanh Khanh, các huynh đi không?"
Lệ Duệ và Tiêu Hữu Hằng gật đầu, tỏ vẻ đều phải cùng đi.
Trước mắt, việc mấu chốt nhất của quận Tấn Dương chính là ứng phó với quân địch Bắc Man, chỉ cần là chuyện có lợi trên chiến trường thì bọn họ đều sẽ không qua loa.
Bởi vì có bệnh viện làm cơ sở nên việc huấn luyện tiểu đội cấp cứu coi như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lệ Duệ từ Phong huyện đến Tấn Dương cố ý mang theo một đám hộ sĩ ở bệnh viện Phong huyện, tới Tấn Dương rồi hắn yêu cầu người cũ có kinh nghiệm chỉ dạy cho người mới.
Để xây dựng một đội chuyên môn chữa trị cho binh lính tất nhiên sẽ yêu cầu một nơi riêng biệt, Liễu Miên Hạ liền dùng đến hậu viện Nhân Tâm Đường.
Nhóm đầu tiên có mười người trẻ tuổi, sau khi đến đông đủ, Liễu Miên Hạ cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp bắt đầu giảng dạy.
"Trên chiến trường chủ yếu là vết thương do đao kiếm, có rất nhiều người bị thương cũng không phải lập tức liền ch.ết, mà bởi vì mất máu quá nhiều, hoặc là không được trị liệu tốt nên mới bị nhiễm trùng mà ch.ết. Trước tiên ta muốn nói chính là phương pháp cầm máu sau khi bị thương, phối hợp sử dụng với thuốc cầm máu..."
Một vòng người vây quanh Liễu Miên Hạ, mỗi người tập trung tinh thần nghe giảng, một chút chi tiết cũng không bỏ qua. Sau đó Liễu Miên Hạ còn để vài người giả làm người bị thương để mọi người đều bắt chước thao tác một phen.
Qua hôm nay, Tiêu Hữu Hằng liền phái người đi tìm dầu mỏ cùng than đá, Lệ Duệ đi tìm thợ mộc chuẩn bị chế tạo bánh xe nước, đạn đá, túi cấp cứu. Mỗi binh lính trong doanh trại đều bắt đầu học tập, Cố Thần Chi cũng dẫn người đến Phong huyện thu hoạch bông.
Liễu Miên Hạ ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất.
Cố Thần Chi không ở, thế là y liền đi trông coi nhà mới đang xây bên kia.
Thế nhưng khi ra cửa lại gặp được Tiêu Hữu Hằng, Tiêu Hữu Hằng đang chuẩn bị lên ngựa, nhìn thấy Liễu Miên Hạ liền cười hỏi: "Hạ Nhi muốn đi đâu? Ta đưa em đi."
Mấy ngày nay, Tiêu Hữu Hằng đều ở lại phủ Quận thủ.
Lệ Duệ mỗi ngày đều làm việc tại tiền viện, quan viên lớn nhỏ tới tới lui lui thỉnh thoảng ra vào, ngoại trừ quan viên còn có môn khách, có vài môn khách ở Tấn Dương không có chỗ ở liền trực tiếp nghỉ ở tiền viện.
Liễu Miên Hạ không biết thân phận Tiêu Hữu Hằng, chỉ cho rằng Tiêu Hữu Hằng là bạn tốt kiêm môn khách của Lệ Duệ.
Chỉ là địa vị của bạn tốt này không quá giống nhau, người khác tiền viện còn Tiêu Hữu Hằng lại ở hậu viện phủ Quận thủ, cùng nhóm phu quân của Liễu Miên Hạ ở một chỗ, một mình chiếm một viện tử.
Liễu Miên Hạ đối với chuyện này không có nghĩ nhiều, Tiêu Hữu Hằng thân là nam tử, mặc kệ đã thành thân hay chưa, nếu ở lại hậu viện song nhi khác thì người khác nói ra nói vào không dễ nghe. Nhưng hắn cũng không ngại nên Liễu Miên Hạ một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Liễu Miên Hạ nhìn tuấn mã thuần đen bên cạnh Tiêu Hữu Hằng, nói: "Cưỡi ngựa?"
Tiêu Hữu Hằng nói: "Đúng. Em muốn thử không?"
Liễu Miên Hạ động lòng.
Hình như y còn chưa cưỡi ngựa bao giờ a.
Trước kia ra cửa đều trực tiếp ngồi xe bò hoặc xe ngựa.
Tiêu Hữu Hằng vươn tay về phía y, "Đến đây đi, Phi Trần tính tình rất tốt. Đừng sợ, em có thể chạm vào nó."
Ngựa này tên là "Phi Trần", toàn thân thuần màu đen, chỉ có giữa trán có phần lông hình thoi màu trắng, đường cong cơ bắp uyển chuyển, tuấn mỹ phi phàm.
Phi Trần lắc lắc cái đuôi, mắt to ngập nước dịu ngoan nhìn Liễu Miên Hạ. Liễu Miên Hạ một chút cũng không sợ, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu Phi Trần.
Tiêu Hữu Hằng nâng eo Liễu Miên Hạ đặt y lên lưng ngựa, chính mình xoay người lên ngựa ngồi phía sau Liễu Miên Hạ, khống chế dây cương, kẹp nhẹ bụng ngựa, con ngựa dưới thân chậm rãi bước đi.
Tư thế này giống như là bị Tiêu Hữu Hằng ôm vào trong ngực vậy.
"Muốn đi đâu?" Thanh âm thuần hậu của Tiêu Hữu Hằng vang lên bên tai Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy lỗ tai mình tê dại, có khi đã đỏ lên.
Thanh âm này quả thực phạm quy.
Ngày thường lúc có những người khác, Liễu Miên Hạ chỉ là cảm thấy giọng Tiêu Hữu Hằng dễ nghe, cũng không quá khắc sâu ấn tượng. Lúc này hai người một chỗ, lại dựa gần như thế khiến thanh âm hắn như chạy thẳng vào tai không ngừng cọ xát, nửa người cũng đã tê rần.
"Đi, đi tới thành Bắc," Liễu Miên Hạ cúi đầu nói, "Đi xem nhà mới của chúng ta."
Ánh mắt Tiêu Hữu Hằng miêu tả bên gáy duyên dáng của Liễu Miên Hạ, vành tai trắng nõn, còn có chiếc cằm tinh xảo, người trong ngực có mùi hương ấm áp dễ ngửi khiến Tiêu Hữu Hằng cứ muốn như vậy ôm chặt lấy y.
Nhưng hắn lại lo dọa Liễu Miên Hạ sợ.
Tiêu Hữu Hằng khắc chế khát vọng trong lòng, "Ngồi vững, ta muốn tăng tốc."
Vừa dứt lời, con ngựa nâng vó phi nhanh, Liễu Miên Hạ hơi mất cân bằng liền ngã dựa vào ngực Tiêu Hữu Hằng.
Hơi thở nam nhân xa lạ vây quanh Liễu Miên Hạ mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Liễu Miên Hạ không biết đó mùi hương gì, chỉ cảm thấy giống như mùi hương không khí giữa đại dương rộng lớn.
Rất dễ ngửi.
Chạy được một đoạn, Liễu Miên Hạ mới dần dần lấy lại tinh thần.
Cảnh sắc hai bên đường dần dần lùi về sau, lúc tới một cái giao lộ, Tiêu Hữu Hằng lại hỏi: "Đi bên trái hay là bên phải?"
Liễu Miên Hạ ảo não nhắm mắt, lại bị giọng Tiêu Hữu Hằng nhiễu loạn rồi, y nỗ lực xụ mặt nói: "Bên phải."
Được Liễu Miên Hạ chỉ đường, lại tiếp tục quanh co mấy khúc, rốt cuộc cũng tới nơi.
Tòa nhà này chiếm diện tích cực lớn, bên trong lại chia thành mười sân, dẫn nước sông Tấn Hà ngoài thành chảy vào, ở trong sân đào một cái hồ, dòng nước tiến vào lại chảy ra tạo hình thành một dòng nước chảy.
Từ bên ngoài nhìn vào phòng ở thì không thấy chỗ nào đặc biệt, nhưng bên trong trang hoàng lại khá khác biệt. Bên dưới chôn địa long, dùng gạch men sứ trắng lót sàn, gia cụ dùng màu sắc tươi sáng, cửa sổ cũng làm bằng thủy tinh, nhìn qua rộng rãi sáng sủa. Còn có phòng tắm tự động chảy nước rất tiện lợi.
Tiêu Hữu Hằng đi theo Liễu Miên Hạ dạo qua một vòng, nhịn không được thở dài: "Có đôi khi ta cũng không biết em lớn lên như thế nào, tại sao lại luôn có nhiều ý tưởng kỳ diệu như thế."
Liễu Miên Hạ chột dạ nói: "Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ muốn chính mình ở thoải mái một chút."
Đều là đồ vật y học trộm ở kiếp trước, y thật sự không đáng được khích lệ.
Trên đường trở về, hai người vẫn là tư thế như khi đến.
Tiêu Hữu Hằng hỏi Liễu Miên Hạ: "A Duệ muốn mở học đường ở Tấn Dương, nghe nói đó cũng là ý tưởng của em. Chẳng qua học đường kia chỉ nhằm vào bình dân bá tánh, dạy bọn họ một ít kiến thức sống, nhưng Tiếu Tiếu không giống những đứa trẻ đó, em có nghĩ tới sẽ mời lão sư nào cho Tiếu Tiếu chưa?"
Học đường ở Phong huyện cũng đã có tiền lệ thành công, chủ yếu dạy con của bá tánh bình thường học biết chữ cơ bản, sau đó dựa theo sở trường cùng hứng thú của từng người mà tiến hành phân ban, có học tính toán sổ sách, thợ mộc, thợ xây, dệt vải, còn có học võ.
Trước mắt chỉ có một ít khóa kỹ năng, không thu học phí, sau khi học xong sẽ sắp xếp công việc. Chẳng qua phải cùng học đường ký hiệp nghị, tương lai sẽ dùng tiền lương kiếm được hoàn trả học phí.
Cho nên học đường ở Phong huyện rất là nổi tiếng, năm nay là năm thứ hai tổ chức, cũng sớm đã đủ sĩ số.
Đây là năm đầu tiên Tấn Dương xây dựng học đường, nhưng bởi vì có Phong huyện làm ví dụ nên rất nhiều bá tánh sớm đã biết chỗ tốt, ngày đầu tiên đã báo danh đủ sĩ số.
Liễu Miên Hạ nghe Tiêu Hữu Hằng nói xong liền nhíu mày nói: "Ta đã thương lượng qua với Duệ ca, Duệ ca nói đưa Tiếu Tiếu đến chỗ đại nho Nguyễn tiên sinh, nhưng ta..."
Y sợ Tiêu Hữu Hằng hiểu lầm, vội vàng nói: "Ta đương nhiên không phải cảm thấy Nguyễn tiên sinh không tốt, ta chỉ là muốn dạy Tiếu Tiếu thêm những kiến thức khác."
Ngoại trừ được danh gia đương thời dạy dỗ, Liễu Miên Hạ còn hy vọng con mình sẽ biết thêm được nhiều tri thức khác.
"Ta hiểu." Tiêu Hữu Hằng nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy ta như thế nào? Học thức của ta tuy rằng có khả năng sẽ kém hơn Nguyễn tiên sinh, nhưng ta có lòng tin sẽ mang lại cho nó nhiều tri thức, ta cũng sẽ dạy nó như cách em hi vọng."
"-- Huynh?" Liễu Miên Hạ đột nhiên quay đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn Tiêu Hữu Hằng.
Động tác này của y khiến chóp mũi thiếu chút nữa đã chạm vào cằm Tiêu Hữu Hằng.
Tiêu Hữu Hằng khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy, chính là ta."
Trong đầu Liễu Miên Hạ chậm nhịp nhảy ra một câu -- người này cười rộ thật quá đẹp trai!
Y quay đầu đi, không nhìn Tiêu Hữu Hằng nữa mà hạ giọng nói: "Ta muốn bàn bạc với Duệ ca một chút!"