Chương 53: H cùng Duệ ca
Liễu Miên Hạ về nhà bàn bạc với Lệ Duệ chuyện Tiêu Hữu Hằng tự mình tiến cử làm lão sư vỡ lòng của Tiếu Tiếu.
"Hắn thật nói như thế?" Lệ Duệ hơi hơi nhướng mày.
Liễu Miên Hạ gật đầu, "Đúng vậy, Duệ ca, ta không biết học thức hắn như thế nào, không biết có thể dạy trẻ con được không nên ta mới hỏi huynh coi sao."
Lệ Duệ thầm nghĩ những thái phó dạy dỗ Hoàng tử tất cả đều đại nho đương thời nên học thức của Tiêu Hữu Hằng đương nhiên sẽ không tệ, hơn nữa Tiếu Tiếu là do Liễu Miên Hạ sinh, Tiêu Hữu Hằng sẽ càng thêm hết lòng với Tiếu Tiếu.
Lệ Duệ trầm ngâm nói: "Để hắn làm lão sư vỡ lòng... Tính ra cũng là một lựa chọn không tồi."
Liễu Miên Hạ: "Vậy Duệ ca đồng ý cho hắn đến dạy Tiếu Tiếu?"
Lệ Duệ gật đầu.
Liễu Miên Hạ nói: "Ân, nếu không ngày mai cho hắn dạy thử một lần? Nếu hắn dạy tốt, Tiếu Tiếu cũng thích hắn thì để hắn ở lại! Nếu dạy không tốt thì tìm người khác! Lương bổng tính cho hắn thế nào? Như thế nào cũng là bằng hữu của huynh, trả ít cũng không ổn."
Lệ Duệ lắc đầu bật cười, thấy bộ dáng Liễu Miên Hạ nghiêm túc suy xét chuyện lương bổng cho Tiêu Hữu Hằng như vậy, hắn chỉ cảm thấy y vô cùng đáng yêu.
Trên đời có người nào dám nói với Tấn Vương điện hạ "Thử một lần, không được tìm người khác" đâu, còn nghiêm túc tính lương cho hắn nữa?
Lệ Duệ duỗi tay ôm Liễu Miên Hạ, hôn lấy môi y.
"Ngô...?" Liễu Miên Hạ còn chưa phục hồi tinh thần đã bị môi lưỡi lửa nóng của Lệ Duệ tiến vào, giữa hơi thở giao triền, đầu lưỡi mềm mại bị Lệ Duệ ɭϊếʍƈ ʍút̼ trêu chọc, mỗi một điểm mẫn cảm trong khoang miệng đều bị ɭϊếʍƈ sạch.
"Ân..." Liễu Miên Hạ rất nhanh đã bị hôn đến mềm nhũn, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Lệ Duệ nâng mông Liễu Miên Hạ đặt y lên bàn sách, chiếc eo thon chắc chen vào giữa hai chân Liễu Miên Hạ, cái hôn nóng rực dừng trên vành tai tinh tế ɭϊếʍƈ hôn.
Hô hấp Liễu Miên Hạ dần gấp gáp, mỗi điểm mẫn cảm trên người y Lệ Duệ đều nắm rõ ràng, vành tai cũng là một trong số đó. Hô hấp ấm áp của Lệ Duệ phả vào cần cổ y, dẫn thân thể y rùng mình một trận, bụng nhỏ cũng dần dần nóng lên.
Nụ hôn ướt át trượt xuống, thân mật hôn ʍút̼ da thịt bên gáy Liễu Miên Hạ, dọc theo đường cong duyên dáng lưu lại dấu vết nhạt màu, tiện đà ngậm lấy hầu kết nho nhỏ không ngừng ɭϊếʍƈ láp.
Liễu Miên Hạ nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy giọng nói ấm ách: "Duệ ca... Muốn..."
Tình triều tới rất tự nhiên, y đã có thể cảm giác hạ thân mình ẩm ướt, chỗ đó thật trống rỗng a... Muốn ƈôи ȶhịȶ lớn của Duệ ca đến lấp đầy...
Lệ Duệ thấp giọng "Ân" một tiếng, động tác lại không nhanh không chậm, từng chút hôn ʍút̼ môi Liễu Miên Hạ, ngón tay cởi bỏ cúc áo trước ngực y, lột bỏ vạt áo, một tay nắm lấy bên bầu nhũ thịt trắng nõn xoa bóp thưởng thức.
"A..." Liễu Miên Hạ nhẹ rên một tiếng, đáy mắt phiếm đầy ánh nước dụ người, nhỏ giọng cầu xin, "Duệ ca... Ngậm nó... Ân..."
Lệ Duệ lại không vội vã dùng môi lưỡi cảm thụ đầu ɖú đã sớm dựng thẳng trong không khí, chỉ mãi vùi đầu hôn môi ɭϊếʍƈ cắn xương quai xanh, ngực, mỗi một tấc da thịt đều không buông tha. Hắn dọc theo nhũ thịt phập phồng dần dần đi xuống, cuối cùng mới một ngụm ngậm lấy tiểu đậu đỏ phấn nộn.
"A... Duệ ca... Thật thoải mái..." Liễu Miên Hạ bị Lệ Duệ hút đến thân mình mềm nhũn, bướm nhỏ cũng phun ra luồng nước ngọt ngào.
Liễu Miên Hạ đã sớm cai sữa cho con, nhưng quanh chóp mũi Lệ Duệ tựa hồ vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt.
Lệ Duệ đem một bên đầu ɖú Liễu Miên Hạ hút tới sưng đỏ, hắn cũng không quên chiếu cố bên còn lại. Liễu Miên Hạ bị hắn ßú❤ ʍút̼ liên tục rên rỉ, hạ thân ướt một tảng lớn, qυầи ɭót cũng bị làm ướt nhẹp.
Lệ Duệ hôn đủ hai viên đầu ɖú rồi tiếp tục đi xuống, hôn dọc bụng nhỏ bằng phẳng của Liễu Miên Hạ, đầu lưỡi vói vào mắt rốn đáng yêu ɭϊếʍƈ láp một phen.
Bụng nhỏ cũng là chỗ mẫn cảm của Liễu Miên Hạ, tuy rằng đã sinh một đứa nhưng vì ăn qua "quả Thần tử" nên dáng người y khôi phục cực tốt, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, bướm nhỏ xít chặt như xử nữ.
Liễu Miên Hạ chịu không nổi luồn tay vào mái tóc Lệ Duệ, thanh âm ngân cao, "Duệ ca... A... Muốn... Muốn huynh... Tiến vào..."
Lệ Duệ cũng khàn giọng đến lợi hại, hô hấp thô nặng: "Chờ một chút... Ngoan..."
Hắn lột bỏ quần Liễu Miên Hạ, trụ thể phấn nộn cương cứng cứ thế nhảy ra , đầu đỉnh chảy không ít chất lỏng trong suốt, thấm ướt cả quy đầu nhỏ đáng yêu.
Ánh mắt Lệ Duệ tối dần, cúi người ngậm lấy.
"A ——!" Liễu Miên Hạ bị kích thích đến hét lên một tiếng, cả người run rẩy, vui thích mãnh liệt quét qua toàn thân, giọng y còn mang theo tiếng khóc nức nở, "Không được... Ô..."
Lệ Duệ cả cây ngọc thịt kia nuốt vào, hơi hơi dùng sức ɭϊếʍƈ ʍút̼ ——
Liễu Miên Hạ ngân cao một tiếng, thở dốc tiết ra, toàn bộ thân mình theo đó mà xụi lơ xuống. Lệ Duệ một tay ôm y, cởi bỏ áo choàng của mình, dương vật thô to đã sớm cứng ngắc, dùng quy đầu đỉnh mở hai cánh hoa môi ướt nhẹp giữa hai chân Liễu Miên Hạ, hơi một đĩnh eo, nguyên cây đã đâm sâu vào trong.
"A... Ha a..." Liễu Miên Hạ môi đỏ khẽ nhếch thở ra nhiệt khí, khoái cảm bị xỏ xuyên qua cùng bị lấp đầy làm y cả người căng chặt, lỗ nhỏ siết chặt hút cắn dương vật Lệ Duệ, dòng điện tê dại cũng lan khắp toàn thân.
Lệ Duệ cúi đầu hôn lấy môi Liễu Miên Hạ, hạ thân bắt đầu thọc vào rút ra, tiếng Liễu Miên Hạ rên rỉ đều bị hắn lấp kín, dương vật cứng rắn nóng bỏng cọ xát vách trong mềm mại bướm ɖâʍ, mỗi một lần ra vào đều mang theo tầng tầng khoái cảm, ái dịch trơn dính không ngừng bị hắn đào ra.
Chân Liễu Miên Hạ gắt gao quấn chặt eo Lệ Duệ, cả người như căng như dây đàn, eo thon luật động, hai cái ɖú to trước ngực kề sát cơ ngực trần trụi của Lệ Duệ mà cọ xát.
Thân thể hai người đều mồ hôi ròng ròng, da thịt tương dán, vừa nóng vừa thích. Lệ Duệ giơ tay cởi bỏ phát quan trên đầu Liễu Miên Hạ, tóc đen như tơ lụa trút xuống trong nháy mắt, ngón tay Lệ Duệ luồn vào chân tơ kẽ tóc Liễu Miên Hạ ôn nhu hôn lên tóc mai y. Nhưng nam căn dưới thân lại hung lại tàn nhẫn, mỗi lần đều dùng quy đầu nghiền áp điểm ɖâʍ trong bướm nhỏ, đánh thật mạnh vào miệng tử cung y.
Rất nhanh Liễu Miên Hạ đã chịu không nổi mà kêu lên, thân mình nổi lên tầng hồng phấn dụ người, bướm nhỏ càng ngày càng co chặt, "Ha a... Duệ ca... A... Duệ ca..."
Tiếng rên rỉ mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ như là lời cổ vũ cho Lệ Duệ. Hắn đột nhiên hôn lấy Liễu Miên Hạ, cự vật dưới thân mưa rền gió dữ thọc vào rút ra, theo tiếng kinh suyễn cao giọng của Liễu Miên Hạ, hai người đồng thời đạt tới cao trào.
Lệ Duệ gắt gao ôm chặt Liễu Miên Hạ, hô hấp thô nặng, da đầu tê dại, quy đầu hắn đặt trước miệng tử cung, giật nảy bắn ra tinh dịch nùng ấm.
Một hồi lâu sau, hai người mới dần dần bình phục hô hấp.
"Duệ ca..." Thanh âm Liễu Miên Hạ lười biếng sau khi được thỏa mãn, tứ chi đều mềm như bông, giống như mèo nhỏ đã ăn no ghé vào đầu vai Lệ Duệ.
Lệ Duệ lại thấp giọng "Ân" một tiếng, tinh tế hôn ɭϊếʍƈ mồ hôi trên trán Liễu Miên Hạ, khóe mắt đỏ lên hôn nhẹ chóp mũi, rồi lại thân mật môi đỏ.
Ôn tồn một phen xong, Lệ Duệ chuẩn bị rút ra dương vật lại không nghĩ tới Liễu Miên Hạ theo bản năng mà kẹp chặt hai chân, lỗ nhỏ theo đó co chặt lại, không muốn cho Lệ Duệ ra ngoài.
Lệ Duệ cười nhẹ một tiếng, ɭϊếʍƈ cắn lỗ tai Liễu Miên Hạ, thanh âm trầm thấp, "Xảy ra chuyện gì? Chưa ăn no? Vật nhỏ tham ăn..."
"Duệ ca..." Liễu Miên Hạ rụt rụt cổ, thanh âm mềm nhũn, "Để đồ vật của huynh ở lâu thêm chút nữa, ta muốn sinh hài tử cho huynh..."
Động tác Lệ Duệ dừng một chút, ngay sau đó nói: "Tiếu Tiếu chính là con của ta."
Liễu Miên Hạ mở to mắt, đáy mắt y dần nhuộm hơi nước, lấp lánh như lưu ly, y nghiêm túc nhìn Lệ Duệ, nói: "Như vậy không công bằng với huynh."
Lệ Duệ hôn đôi mắt y, ôn nhu nói: "Không có cái gì là công bằng hay không công bằng, ta chỉ cần em bình an."
Tiếu Tiếu càng lớn ngũ quan càng giống Lệ Kiêu, mày rậm mắt to, chiếc mũi cao thẳng. Người trong phủ đều nhìn ra, chỉ trừ tên ngốc Lệ Kiêu cái gì cũng không biết.
"Duệ ca..." Liễu Miên Hạ không đồng ý mà nhăn mi.
Lệ Duệ lại áp môi lên giữa mày Liễu Miên Hạ, cười nói: "Bé ngốc, ta đã uống thuốc tránh thai. Để ta ra ngoài đi."
Ý hắn chính là, đã uống thuốc tránh thai nên dù đồ vật của hắn ở trong cơ thể Liễu Miên Hạ bao lâu cũng không thể làm y mang thai.
Liễu Miên Hạ thở phì phì hừ một tiếng, hung tợn há mồm cắn vai Lệ Duệ một ngụm. Khi hàm răng chạm tới da thịt hắn lại thả nhẹ lực độ, chỉ nhẹ nhàng cắn một chút như đang tán tỉnh.
Lệ Duệ cong môi rút dương vật ra, bướm nhỏ Liễu Miên Hạ lập tức trào ra chất nhầy trắng đục.
Lệ Duệ tách ra hai chân y, lấy qυầи ɭót giúp y chà lau sạch sẽ, sau khi lau xong đột nhiên cười khẽ một tiếng.
"Hạ Nhi vẽ bức họa không tồi, rất đáng được cất giữ tốt."
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Cái gì vẽ?"
Lệ Duệ nói: "Em xem."
Liễu Miên Hạ theo ánh mắt Lệ Duệ nhìn lại, chỉ thấy dưới mông mình lót một tờ giấy trắng, mà nó đã sớm bị lỗ nhỏ y chảy nước ướt sũng.
Lệ Duệ nghiêm trang nói: "Ta muốn đem nó đóng khung treo trong phòng ta, mỗi ngày đều thưởng thức."
Liễu Miên Hạ tức giận đỏ mặt, hung ác nói: "Huynh dám! Huynh nếu dám treo lên, ta, ta liền, ta liền ba tháng, không, một tháng cũng không tới phòng huynh!"
Lệ Duệ đáy lòng mềm nhũn, tình yêu dưới đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra. Hắn xoa xoa đầu Liễu Miên Hạ, cười nói: "Thật giống mèo nhỏ xù lông, đùa em thôi. Ta cũng không muốn để người khác thấy đâu, ta sẽ cất vào rương dùng khóa khóa lại, lúc nhớ em sẽ trộm lấy ra xem."
Lời này của hắn làm Liễu Miên Hạ mặt càng thêm đỏ, chẳng qua lần này không phải tức giận mà là xấu hổ.
Liễu Miên Hạ quay đầu đi, không cho Lệ Duệ thấy khóe môi giương cao của mình, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Biến thái."
Lệ Duệ đáy mắt mang theo ý cười, giúp Liễu Miên Hạ mặc xong quần áo. Cũng đã chạng vạng nên không giúp y vấn tóc nữa.
Hắn ôm Liễu Miên Hạ từ trên bàn xuống, một tay ôm lấy eo y, dẫn y đi ăn cơm chiều.
Ra khỏi thư phòng, đi được một chốc, Lệ Duệ như là lơ đãng nhắc tới: "Còn chưa được nửa năm nữa em liền tròn hai mươi tuổi, có suy xét tuyển hai trắc phu như thế nào chưa?"
Liễu Miên Hạ dẩu miệng nói: "Không nghĩ!"
Lệ Duệ nói: "Chẳng lẽ em muốn chờ quan xứng sao? Những phu quân quan xứng phần lớn là người lớn tuổi còn chưa cưới được vợ, còn khi thân thể cũng bị tàn tật."
Liễu Miên Hạ rầu rĩ không vui nói: "Ta biết."
Lệ Duệ: "Trong thành Tấn Dương có rất nhiều lang quân ưu tú. Nhà Uất Trì Tướng Quân hình như có công tử tuổi xấp xỉ với em, em có thể thử tiếp xúc với hắn một chút."
Liễu Miên Hạ nói: "Đã sắp đánh giặc, tiểu lang quân nhà Uất Trì cũng sẽ lên chiến trường."
Lệ Duệ: "Kia trong thành còn có các tiểu lang quân khác ——"
Liễu Miên Hạ: "Không cần! Bọn họ đều quá nhỏ! Không có người tốt như huynh, cũng không có giỏi như Khanh Khanh!"
Lệ Duệ sung sướng cười một tiếng, Liễu Miên Hạ dừng lại bước chân, xoay người đứng trước mặt Lệ Duệ, chống nạnh trừng mắt hắn, hung hăng nói: "Không được cười! Làm sao? Ta chính là thích huynh, thích Khanh Khanh, thích A Kiêu, thích A Từ!"
Lệ Duệ giữ chặt tay Liễu Miên Hạ, dỗ dành nói: "Không cười em, ta là vui vẻ. Hạ Nhi, em có phải thích người lớn tuổi hơn không?"
Liễu Miên Hạ sửng sốt một chút, nghĩ tới bốn nam nhân nhà mình đều lớn hơn mình. Cho dù Lệ Kiêu nhỏ nhất thì lúc thành thân cũng đã hai mươi tuổi, mà những tiểu lang quân theo đuổi y không phải không đủ ưu tú, mà do Liễu Miên Hạ cảm thấy bọn họ quá ngây thơ, hơn nữa trong tiềm thức y, 17-18 tuổi thật sự là mấy thiếu niên cao trung, y hoàn toàn không thể gặm vào miệng được.
Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc, nhìn về phía Lệ Duệ, "Hình như... Đúng vậy."
Lệ Duệ than nhẹ, "Lớn hơn em, còn chưa thành thân, lại phải ưu tú như ta cùng Dương đại ca, yêu cầu của em có chút cao, không quá dễ tìm."
Liễu Miên Hạ muốn trừng Lệ Duệ, muốn phản bác, lại phát hiện Lệ Duệ nói chính là sự thật.
Liễu Miên Hạ lập tức sẽ hai mươi tuổi, mà nam nhân đã qua hai mươi tuổi còn chưa thành thân vốn đã rất ít, càng không cần phải nói so sánh có ưu tú như Lệ Duệ cùng Dương Quân Khanh hay không.
"Vậy làm sao bây giờ?" Liễu Miên Hạ nói, "Ta hạ yêu cầu thấp xuống một chút, 18 tuổi cũng được, kém hơn huynh và Khanh Khanh cũng có thể, chính là tính cách không được quá trẻ con!" Y cũng không muốn dỗ dành tiểu đệ đệ.
"Cùng lắm thì ——" Liễu Miên Hạ tròng mắt xoay chuyển, "Chúng ta chọn trong phủ ra hai người, bốn người các huynh không phải có thư đồng chưa thành thân sao? Ta cũng quen thuộc bọn họ một chút nè!"
Thái dương Lệ Duệ đột nhiên giựt giựt, bất đắc dĩ nói: "Hạ Nhi... Đừng nháo."
Liễu Miên Hạ cũng biết ý tưởng này của mình là ở hồ nháo, liền ôm lấy cánh tay Lệ Duệ, nở một nụ cười ngọt ngào lấy lòng hắn.
Lệ Duệ ấn ấn thái dương nói: "Ta có chọn một người rồi. Chỉ là không biết em có ngại hay không."
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt nói: "Ai nha? Ta biết hắn sao?"
"Em biết," Lệ Duệ nói, "Chính là Tiêu đại ca. Chỉ là khi hắn ở kinh thành từng thành thân một lần, hiện tại đã bị hưu."
"A?" Liễu Miên Hạ mở to hai mắt, kinh ngạc nói, "Bị hưu? Vì sao? Ta cảm thấy... Ta cảm thấy Tiêu đại ca là người không tệ!"
Lệ Duệ nói: "Hắn có thể nói là người ta quen biết từ nhỏ, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề, đến nỗi thân thể càng không cần lo lắng. Nếu em có hứng thú muốn biết nguyên nhân hắn bị hưu thì có thể tự mình hỏi hắn."
Liễu Miên Hạ xì một tiếng khinh miệt, "Ai hỏi huynh chuyện thân thể hắn đâu!"
Lệ Duệ cười nói: "Vậy em để ý chuyện nạp nam nhân bị hưu làm trắc phu sao?"
Liễu Miên Hạ ném xuống một câu: "Không nói cho huynh!" Sau đó quay đầu chạy mất.