Chương 54: Đánh giặc

Ngày hôm sau, Liễu Miên Hạ trả lời Tiêu Hữu Hằng và mời hắn tới nhà làm lão sư cho con mình.
Buổi chiều Liễu Miên Hạ dẫn Tiếu Tiếu đến thư phòng gặp mặt Tiêu Hữu Hằng.


Liễu Miên Hạ nắm tay nhỏ con trai đứng đối diện Tiêu Hữu Hằng, "Tiếu Tiếu, đây là lão sư của con, hắn họ Tiêu. Từ hôm nay trở đi con sẽ đi theo Tiêu tiên sinh học tập. Mau hành lễ với Tiêu tiên sinh."


Lúc trước Liễu Miên Hạ cũng đã dạy trước nên bánh bao nhỏ lúc này cũng rất ra dáng mà nâng lên tay nhỏ ôm quyền, ngây thơ chất phác chắp tay thi lễ với Tiêu Hữu Hằng, như ông cụ non nói: "Bái kiến Tiêu tiên sinh."


"Không cần đa lễ." Tiêu Hữu Hằng nhìn đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh trước mặt, nghĩ đến đây là do Liễu Miên Hạ sinh thì trong lòng hắn không khỏi yêu thích đứa bé này.


Tiêu Hữu Hằng nói: "Sau này mỗi ngày buổi sáng ta sẽ đến dạy học cho Tiếu Tiếu. Chỗ ta không có nhiều quy củ như vậy, hôm nay là buổi học đầu tiên nên ta và Tiếu Tiếu sẽ làm quen trước, em cũng có thể ngồi nghe."


Liễu Miên Hạ gật gật đầu, để không gian cho Tiếu Tiếu và Tiêu Hữu Hằng còn mình ra khỏi thư phòng, cũng không đi đâu xa, chỉ đứng cuối hành lang. Ở đây có thể từ cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ là con trai không thấy chính mình.


available on google playdownload on app store


Trong phòng, Tiêu Hữu Hằng để bánh bao nhỏ ngồi trên ghế trước, không bắt đầu giảng bài mà hỏi bé: "Con đã đọc qua sách nào chưa? Có biết chữ không?"
Đôi tay Lệ Minh Ân đặt trên đùi, ngồi ngay ngắn gật đầu nói: "Cha từng kể chuyện cổ cho con, con cũng biết một vài chữ."


Tiêu Hữu Hằng khom lưng xuống, lại hỏi: "Kể những chuyện xưa gì nào? Có thể kể lại một chút cho lão sư nghe không?"
Trẻ con ba tuổi tư duy còn chưa có hệ thống, có thể đem nói một câu ý nghĩa rõ ràng cũng đã xem như không tệ.


Lệ Minh Ân cũng không rụt rè, giọng đầy mùi sữa nói: "Kể khỉ con, nhím nhỏ, còn có Tiểu Mã, tiểu công chúa, vịt con... Còn có rất nhiều rất nhiều truyện cổ tích."
Tiêu Hữu Hằng đứng lên, từ trên bàn sách lấy ra sách mình mang đến mở ra cho Lệ Minh Ân xem, "Là chuyện cổ trong quyển sách này sao?"


Mắt to Lệ Minh Ân sáng rực lên, dùng sức gật gật đầu.
Đây là quyển sách do Liễu Miên Hạ viết một ít truyện cổ tích đồng thoại, đều là những truyện y xem qua khi còn nhỏ, bao gồm Tiểu Mã qua sông, khỉ con vớt trăng, nhím hái táo, vịt con xấu xí, công chúa Bạch Tuyết,...


Lần đầu tiên quyển sách được xuất bản nhờ kỹ thuật in ấn khắc bản số lượng lớn, bán khắp các quận huyện Thiên Sở Quốc, rất được mọi người hoan nghênh. Không chỉ trẻ con thích xem mà người lớn cũng rất thích.


Chỉ cần là đồ vật liên quan đến Liễu Miên Hạ thì Tiêu Hữu Hằng đều sẽ không bỏ qua. Giống như sách truyện cổ tích, mỗi một bộ hắn đều mua, hơn nữa đều mua phiên bản tốt nhất, bên trong trang sách còn đính kèm tranh minh họa.
Tiêu Hữu Hằng hỏi: "Minh Ân thích nghe chuyện xưa sao?"
Lệ Minh Ân nói: "Thích!"


Tiêu Hữu Hằng: "Chúng ta hôm nay sẽ kể một câu chuyện khác được không?"
"Ân!" Lệ Minh Ân chờ mong dùng sức gật đầu.


Truyện Tiêu Hữu Hằng quả thực không giống những truyện khác, Liễu Miên Hạ ở ngoài cửa sổ nghe được rõ ràng, Tiêu Hữu Hằng kể cho Tiếu Tiếu chính là một trận chiến từng xảy ra trong lịch sử Thiên Sở Quốc.


Trận chiến này Liễu Miên Hạ cũng biết, y còn từng kể qua cho Lệ Kiêu, hiện tại nghe Tiêu Hữu Hằng nhắc lại cảm xúc cũng khác hẳn. Giọng nói thuần hậu của Tiêu Hữu Hằng kể chậm rãi, dùng ngôn từ đơn giản để bé con dễ hiểu hơn.


Mỗi khi hắn kể đến đoạn cao trào đều khiến người khác trong lòng gấp gáp toát cả mồ hôi, bầu không khí hắn tạo ra cũng rất tốt. Liễu Miên Hạ đứng ngoài cửa sổ nghe cũng thất thần, Lệ Minh Ân không cần phải nói, bánh bao nhỏ kích động hưng phấn đỏ bừng mặt.


Sau khi kể xong, Tiêu Hữu Hằng uống một ngụm trà, mở miệng nói: "Minh Ân biết đất nước chúng ta sắp đánh giặc sao?"
Ngoài cửa sổ, ánh mắt Liễu Miên Hạ ngưng lại.
Chỉ thấy bánh bao nhỏ mặt đầy mờ mịt lắc đầu.
Tiêu Hữu Hằng lại nói: "Vậy con có biết Tấn Dương nơi chúng ta đang ở là nơi nào sao?"


Lệ Minh Ân lại lắc đầu.
Tiêu Hữu Hằng: "Con có biết nhị cha của con đi đâu không?"
Lệ Minh Ân tiếp tục lắc đầu.
Tiêu Hữu Hằng nở nụ cười, cong lưng đặt tầm mắt ngang với Lệ Minh Ân, "Mấy vấn đề này Minh Ân muốn biết sao?"


Bánh bao nhỏ dùng sức gật gật đầu, trong đầu đầy dấu chấm hỏi tất cả đều xông ra: "Tiêu tiên sinh, người biết nhị cha đang làm gì sao? Con rất nhớ nhị cha, nhị cha có phải đi đánh giặc hay không? Vì sao phải đi đánh giặc? Đánh giặc quá dọa người, con không muốn nhị cha đi."


Tiêu Hữu Hằng cười nói: "Đừng vội, ta sẽ từ từ giải thích cho con."


Hắn lấy ra một quyển giấy bày ra trước mặt Lệ Minh Ân. Đó là một bộ bản đồ được vẽ đơn giản, một đường vẽ thô đại diện cho một con sông lớn, đường nhỏ hơn đại diện cho sông nhỏ, còn mấy hình tam giác tượng trưng cho ngọn núi, mấy ô vuông tượng trưng cho thành trì.


"Nếu con muốn hỏi vì sao thì chúng ta bắt đầu nói về Tấn Dương trước, con xem nơi này chính là Tấn Dương, là địa phương do đại phụ thân con cai quản. Mọi người nơi này đều phải nghe lời đại phụ thân con, mà chuyện cha lớn con làm chính là để mọi ngươi nơi đây có cơm ăn áo mặc, có nhà để ở..."


"Mọi người là bao nhiêu người?"


"Các phụ thân của con, những ngươi hầu hầu hạ con, những thúc thúc bá bá giúp phụ thân con làm việc, còn có đủ loại người trên phố, rất nhiều rất nhiều gia đình giống như nhà con vậy, mỗi một nhà đều có cha và hài tử... Trong bọn họ có người ăn không đủ no, có người mùa đông không có y phục ấm áp để mặc, có người còn không có nhà để ở..."


"Vì sao bọn họ lại ăn không đủ no?"
"Bởi vì..."
Người lớn vẻ mặt nghiêm túc giải thích những thứ mà đứa bé thắc mắc, mà bé con cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
Liễu Miên Hạ đứng ngoài cửa sổ: "..."
Tiêu Đại ca muốn dạy Tiếu Tiếu thành cái dạng gì?


Những nội dung đó thật sự thích hợp cho đứa trẻ bình thường là Tiếu Tiếu học sao?
Có quá tầm quá hay không?


Nhưng Liễu Miên Hạ lại phát hiện con trai mình đối với những thứ Tiêu Hữu Hằng giảng rất có hứng thú, nếu có chỗ không hiểu, bé sẽ trực tiếp mở miệng hỏi Tiêu Hữu Hằng. Nhìn qua rất giống đang kể chuyện xưa cho trẻ con, nhưng xét thấy những nội dung đó đa phần là những đạo lý mà trẻ con, thậm chí là người lớn cũng không cần quá hiểu.


Đương nhiên, Liễu Miên Hạ cũng không phải cảm thấy Tiêu Hữu Hằng không tốt, ngược lại là thật tốt quá.
Y cũng không mong con trai mình lớn lên là người không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết đọc sách thánh hiền.
Cách thức giảng dạy của Tiêu Hữu Hằng Liễu Miên Hạ rất thích.


Liễu Miên Hạ an tĩnh nghe trong chốc lát, trong lòng thở dài.
Buổi học đầu tiên của Tiêu Hữu Hằng cũng không lâu lắm, chỉ một giờ sau đã cho Lệ Minh Ân tan học.


Bánh bao nhỏ đem bản đồ đơn giản đến đáng thương cẩn thận ôm vào trong ngực, mặt đầy hưng phấn, vẫn chưa đã thèm theo Tiêu Hữu Hằng ra ngoài, lon ton chạy vào trong ngực Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ bế con trai lên, bánh bao nhỏ vặn vẹo thân mình nói: "Cha cha, ngày mai còn muốn Tiêu tiên sinh tới!"


Tiêu Hữu Hằng ôn hòa nói: "Yên tâm đi, buổi sáng ngày mai ta sẽ đến."
Liễu Miên Hạ hôn hôn khuôn mặt nhỏ của con trai, mời Tiêu Hữu Hằng ở lại ăn cơm, "Tiêu Đại ca hôm nay vất vả rồi, huynh cũng ở lại ăn cơm chiều đi, để ta bảo phòng bếp chuẩn bị ít rượu ngon."


Tiêu Hữu Hằng tuy rằng ở hậu viện nhưng từ trước tới nay cũng không giao tiếp gì nhiều với nhóm phu quân của Liễu Miên Hạ, nếu có công sự thì đều ở ngoại viện bàn bạc với Lệ Duệ.
Tiêu Hữu Hằng không từ chối lời mời ở lại ăn tối.
Liễu Miên Hạ liền cho người đưa con trai đi tìm A Từ.


Chờ đến khi chỉ còn y và Tiêu Hữu Hằng, y mới mở miệng nói: "Tiêu đại ca ——"
Tiêu Hữu Hằng nói: "Ta cùng với A Duệ và A Kiêu thân như huynh đệ, Hạ Nhi không cần khách khí như thế. Ta đứng thứ ba trong nhà, em gọi ta Tam Lang là được."
Xưng hô "Tam Lang" này có chút kỳ quái.


Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng không có gì không đúng, ở trên phố có cả bó người "Trần Tam Lang", "Lý Tứ lang", "Trương Ngũ Lang".


Liễu Miên Hạ nghiêng nghiêng đầu, vẫn nghe lời mà gọi một tiếng, "Tam Lang, ta cảm thấy... Những nội dung huynh dạy cho Tiếu Tiếu có phải có chút... Đây không phải là những thứ mà độ tuổi này nên hiểu. Huynh đừng hiểu lầm, ta không phải nói huynh dạy không tốt, huynh dạy rất tốt là đằng khác, ta ở ngoài này đứng nghe cũng cảm thấy rất thú vị."


Tiêu Hữu Hằng chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Liễu Miên Hạ, hắn vai rộng eo thon, cao lớn tựa ngọc, một thân trường bào màu đen không những không làm hắn nhìn quá nặng nề âm u, ngược lại trông rất ưu nhã kiêu ngạo.


Liễu Miên Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hữu Hằng, y cảm thấy trên người Tiêu Hữu Hằng có khí chất của một người cao cao tại thượng.


Tiêu Hữu Hằng nghiêng đầu nhìn Liễu Miên Hạ, đôi mắt như chim ưng thâm thúy sắc bén, "Vậy Hạ Nhi cảm thấy trẻ con thích hợp học cái gì? Những thứ ta kể nó không phải không thích, cũng không phải là nghe không hiểu. Nếu em hy vọng nó thiên chân đơn thuần, ta cũng có thể cho kể cho nó truyện cổ tích."


Liễu Miên Hạ nghẹn họng, Tiêu Hữu Hằng nói rất có đạo lý, y không cách phản bác.
Khi còn nhỏ thiên chân đơn thuần thì có thể, nhưng sau này trưởng thành vẫn như thế đương nhiên là không tốt.


Trầm mặc một chốc, Liễu Miên Hạ mới lại nghiêm túc nhìn Tiêu Hữu Hằng nói: "Không, Tam Lang vẫn dựa theo phương pháp của mình dạy Tiếu Tiếu đi. Ta chưa bao giờ làm lão sư nên đây chỉ là ý của một mình ta, nếu không chính xác thì Tam Lang không cần để ý."


Tiêu Hữu Hằng nhịn không được cười nói, "Hạ Nhi, em thật đáng yêu."
Tiếng cười sâu lắng và dịu dàng từ trong lồng ngực nam nhân này vang lên cực kỳ dễ nghe, rất xứng với gương mặt anh tuấn kia của Tiêu Hữu Hằng. Đôi mắt hắn mang ý cười khiến Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy lỗ tai mình lại tê rần.


Trong đầu y không khỏi nhớ tới lời Duệ ca nói với mình —— có thể suy xét Tiêu Hữu Hằng làm trắc phu.
Liễu Miên Hạ có chút tâm hoảng ý loạn mà cúi đầu, làm bộ sửa sang sợi tóc bên thái dương, lén lút nhéo nhéo lỗ tai chính mình.


Từ đây, Tiêu Hữu Hằng liền thường xuyên ra vào chính viện Liễu Miên Hạ, mỗi ngày đều dạy học cho Tiếu Tiếu.


Không bao lâu sau đã tìm được đạo sĩ luyện đan, thí nghiệm hỏa dược ngoài thành cuối cùng cũng bắt đầu. Dầu mỏ và than đá đều đã tìm được, Tiêu Hữu Hằng và Lệ Duệ còn khua chiêng gõ mõ an bài huấn luyện cho binh lính.


Không khí trong thành Tấn Dương ngày càng khẩn trương, vốn tưởng rằng Bắc Man sẽ không tấn công nhanh như thế, ai ngờ bọn họ lại xuất binh đột ngột, hơn nữa còn chia thành mấy đường xâm chiếm biên cảnh Thiên Sở với quy mô lớn, các tướng sĩ không kịp phòng bị, thương vong vô số.


Tân đế trong kinh thành tức giận, lệnh cho quận Tấn Dương và bốn quận bên cạnh lập tức tiếp viện.
Lệ Kiêu lần này cũng bên trong đội ngũ tiếp viện.






Truyện liên quan