Chương 55: Cưỡi ngựa
Binh doanh quận Tấn Dương đóng quân ở ngoài thành, ra khỏi thành còn phải đi hơn năm dặm.
Liễu Miên Hạ vừa nghe tin đại quân sắp xuất phát, lập tức bảo Lệ Duệ đưa mình đi thăm Lệ Kiêu.
Vì đuổi kịp thời gian, Lệ Duệ và Liễu Miên Hạ cùng cưỡi một con ngựa chạy như bay đến quân doanh.
Trước khi tới Lệ Duệ đã cho người báo tin cho Uất Trì đốc úy nên khi hai người tới binh doanh cũng không bị gì ngăn trở, thực thuận lợi gặp được Lệ Kiêu.
Nhiều ngày không gặp, Lệ Kiêu vừa thấy Liễu Miên Hạ liền kích động mặt mũi đều đỏ, một phen bế lên Liễu Miên Hạ xoay quanh như trẻ con, trong miệng không ngừng nói: "Tức phụ tức phụ, ta rất nhớ em, nhớ em muốn ch.ết!"
Liễu Miên Hạ cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt cương nghị của Lệ Kiêu, duỗi tay sờ mặt hắn.
Lệ Kiêu kéo tay Liễu Miên Hạ đặt lên miệng hôn thơm liên tục, nhếch miệng cười ngốc.
Khóe môi Liễu Miên Hạ cũng cầm lòng không đậu mà câu lên, "A Kiêu, huynh hình như gầy."
Lệ Kiêu nói: "Không gầy! Ta rất rắn chắc!"
Nói xong còn nhẹ nhàng bế Liễu Miên Hạ lên.
Bọn họ lúc này đang đứng trước cửa đại doanh, toàn bộ bên trong đại doanh lộ ra một luồng cảm giác tất sát, chim bay bốn phía cũng không dám bay qua. Ngẫu nhiên có mấy đội binh lính mặt mũi chỉnh tề nghiêm chỉnh tuần tra, cũng có không ít binh lính giống như Lệ Kiêu, bước chân vội vã chạy ra cửa lớn gặp người nhà đến thăm.
Lệ Duệ cùng người hầu tiến vào quân doanh gặp Uất Trì đốc úy, đội trưởng Lệ Kiêu cực có mắt phất tay cho hắn nghỉ, nhưng chỉ cho nửa ngày, nhiều hơn là không được.
Lệ Kiêu vui vui vẻ vẻ ôm Liễu Miên Hạ trèo lên ngựa, giữ dây cương chậm rì rì chạy ra khỏi quân doanh.
Quân doanh bốn phía đều là núi rừng hẻo lánh ít dấu chân người, đang độ mùa thu, cây lá trong rừng bắt đầu chuyển vàng, phóng mắt ra xa liền thấy một mảnh cảnh sắc như bức tranh sơn thủy nồng đậm rực rỡ. Ngựa lộc cộc dạo bước, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi tới phát ra tiếng lá xào xạc.
Liễu Miên Hạ lười nhác dựa vào ngực Lệ Kiêu, thân mình theo nhịp ngựa bước mà phập phồng lên xuống. Mùi lá quanh quẩn trên chóp mũi, eo lại bị một đồ vật cứng cứng đỉnh tới, y trong lòng dục niệm dâng trào, tay không thành thật đưa về phía sau sờ soạng, một bước nắm lấy đại quy đầu lớn như trứng ngỗng của Lệ Kiêu, chơi xấu mà nhéo nhéo.
"Tê... A..." Lệ Kiêu lập tức sảng khoái mà kêu thành tiếng, trong miệng lớn tiếng năn nỉ nói, "Tức phụ, a... Lại niết vài cái, sướng quá!"
Liễu Miên Hạ lật tay nắm quy đầu lớn như đang chơi bóng nhỏ, không ngừng xoa bóp đè ép, xoay tròn, nghịch Lệ Kiêu nhịn không được kêu to.
Thanh âm ɖâʍ kêu thuần nam tính phá lệ mê người, Liễu Miên Hạ nghe mà sắc mặt phiếm hồng, hạ thân nhịn không được liền ướt.
Y đem đầu dựa vào ngực Lệ Kiêu, môi đỏ thở ra nhiệt khí: "Ân... A Kiêu... Ôm ta... Cắm ta... Mau..."
Lệ Kiêu luống cuống tay chân cởi bỏ trường bào của Liễu Miên Hạ, lúc này hắn mới phát hiện vợ bé nhỏ nhà mình thế nhưng bên dưới cái gì cũng không mặc, trần trụi như vậy đến đây.
Nhận thức điều này khiến khí huyết cả người Lệ Kiêu dâng lên, dương vật thô tráng đến đáng sợ trong tay Liễu Miên Hạ đột nhiên nhảy dựng, mã mắt phun ra luồng lớn ɖâʍ dịch, đem quần làm cho ướt nhẹp một mảnh.
Lệ Kiêu sợ Liễu Miên Hạ bị thương, ngón tay hắn từ giữa kẽ mông dò xét đi vào, sờ đến một tay dính nhớp, hai cái lỗ nhỏ trước sau đều cơ khát chảy đầy nước, lòng bàn tay chạm đến thịt non trước hậu môn, Lệ Kiêu kích động hô hấp cũng thô nặng, chậm rãi ấn lên nếp uốn miệng huyệt, thử dùng ngón tay thăm dò đâm thọc vào trong.
"Ân..." Tiểu huyệt phấn nộn theo bản năng co rút lại, Liễu Miên Hạ thở hổn hển nói, "A Kiêu, đừng, đừng dùng ngón tay... Trực tiếp tiến vào..."
Dương vật Lệ Kiêu cứng đến phát đau, trán nhịn không nổi toát đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: "Không, không được!"
Hắn ở quân doanh mấy ngày nay, ngày đêm đều nhớ Liễu Miên Hạ, hắn rất muốn cắm vào lỗ nhỏ của tức phụ, lấp đầy y, bị lỗ nhỏ y gắt gao bao lấy.
"Tiến vào... A Kiêu, đã, đã khuếch trương rồi, trực tiếp tiến vào... A... Không tin, huynh thử xem..."
Lệ Kiêu nghe vậy liền khép lại hai ngón tay cắm vào hậu huyệt Liễu Miên Hạ, mới vừa đi vào đã bị thịt mềm tràng đạo hút lấy, bên trong vừa nóng vừa mềm lại vừa ướt, giống như đã sớm chuẩn bị tốt để cắm vào, đói khát co rút cắn ʍút̼ ngón tay Lệ Kiêu sâu vào trong.
Đôi mắt Lệ Kiêu đỏ lên, gầm nhẹ một tiếng: "Tức phụ, ta muốn vào!"
Hắn kéo qυầи ɭót mình xuống, dương vật đỏ tím dữ tợn bắn ra, quy đầu thô lớn bị ɖâʍ dịch chảy ra làm ướt sáng bóng. Hắn dùng tay bóp chặt eo nhỏ Liễu Miên Hạ, quy đầu đặt trước cửa hậu môn Liễu Miên Hạ, từng bước phá vỡ thịt non mềm mại, từng chút từng chút cắm vào.
Tuy có chút khó khăn, quy đầu chỉ mới cắm vào, Lệ Kiêu đã cảm giác được lực cản.
Liễu Miên Hạ môi mọng khẽ nhếch, thở nhẹ một hơi, nỗ lực thả lỏng thân thể mình.
Trước khi y tới đã uống thuốc thôi tình, lấy từ chỗ Dương Quân Khanh nên đây là loại tốt nhất, sẽ không có hại đến thân thể. Bởi vì đồ chơi kia của Lệ Kiêu thật sự quá lớn, cho nên uống thuốc này là để cho thân thể y càng trở nên ɖâʍ đãng cơ khát, để Lệ Kiêu có thể tận hứng cùng y làʍ ȶìиɦ.
"Tiến vào... A Kiêu..."
Đại quy đầu đẩy vào cửa huyệt, theo bước chân ngựa, mỗi một lần phập phồng đều làm quy đầu nhẹ nhàng nghiền áp vách trong, mang đến một trận khoái cảm tê dại.
Cảm giác nửa vời như vậy càng tr.a tấn hai người, Lệ Kiêu không dám cắm vào bên trong, lo sẽ lộng thương Liễu Miên Hạ, nên chỉ tự mình chịu được dù cho dương vật trướng đau. Quy đầu lại rất sảng khoái, cảm giác khó chịu này làm Lệ Kiêu thở hồng hộc, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Thuốc Liễu Miên Hạ uống dần nổi lên tác dụng, thân thể vừa trống rỗng lại tê ngứa, hai lỗ nhỏ đều chảy ra nước ɖâʍ, cơ khát đóng mở.
Y khẽ cắn môi hơi nâng mông lên dùng sức ngồi xuống. Y đột nhiên ngồi xuống khiến nam căn thô tráng mạnh mẽ phá vỡ tầng tầng thịt non, từng đường gân mạch máu bên ngoài hung hăng cọ xát vách trong, khoái cảm mãnh liệt cứ thế ập tới.
"A ——!" Liễu Miên Hạ thoải mái rên lên một tiếng, cả người không chút sức lực cứ như vậy ngồi trên dương vật Lệ Kiêu.
Cùng thời khắc đó, Lệ Kiêu cũng sướng đến kêu to, cánh tay cứng như sắt gắt gao cô trụ eo thon Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ không động nữa, con ngựa dưới thân bọn họ tận chức tận trách một khắc cũng không ngừng bước đi. Đường núi có chút khó đi nên cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào xóc nảy trên lưng ngựa thì dương vật đã có thể nhẹ nhàng ma sát bên trong tràng đạo, truyền khắp cơ thể hai người sung sướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Liễu Miên Hạ mềm mại dựa vào người Lệ Kiêu, trong cổ họng nhịn không được rên rỉ vang vọng giữa rừng núi yên tĩnh.
"A... Ha a... A Kiêu... Động một chút... Mau..."
Lệ Kiêu hô hấp gấp gáp, chế trụ eo Liễu Miên Hạ, chỉ cảm thấy tràng đạo ướt mềm như là một cái miệng nhỏ nhắn đói khát hút cắn dương vật mình không bỏ. Hắn muốn rút ra một chút lại thao đi vào, mà vách thịt lại giữ không buông, một vòng một vòng quấn chặt dương vật, không cho căn ƈôи ȶhịȶ lớn này ra ngoài.
Lệ Kiêu mồ hôi đầy đầu, gian nan đem dương vật rút ra, mới vừa rời khỏi một chút hắn liền lập tức gấp không chờ nổi mà đâm vào trong.
"Tức phụ, tức phụ... A a... Thật thoải mái... A..."
Động tác Lệ Kiêu kinh động con ngựa dưới thân khiến nó tăng tốc, hai người càng xóc nảy biên độ lớn hơn. Lệ Kiêu cơ hồ không cần dùng sức, chỉ theo tiết tấu ngựa chạy đã có thể thao Liễu Miên Hạ thoải mái đến khóc ra.
"A... A a... Thật thoải mái... Ô... Không được, không được... Đụng tới chỗ đó... A... Cọ xát ta... Ha a... Muốn bắn..."
Hậu huyệt Liễu Miên Hạ chảy ra dịch ruột trơn ướt khiên nam căn Lệ Kiêu thọc vào rút ra càng thêm thuận lợi, bướm nhỏ phía trước cũng ướt dầm dề, hai cánh hoa môi cơ khát đóng mở phun ra từng luồng ɖâʍ dịch dính nhớp.
Thuốc thôi tình làm thân thể Liễu Miên Hạ cực kỳ mẫn cảm, rất nhanh đã bị Lệ Kiêu thao tới cao trào, bên trọng hậu huyệt co rút, ƈôи ȶhịȶ phía trước cũng bắn ra.
Dương vật Lệ Kiêu vẫn cứng ngắc như cũ, cảm nhận được Liễu Miên Hạ bắn ra, ánh mắt Lệ Kiêu nóng rực, dương vật trướng lớn một vòng càng thêm dùng sức thao lộng lỗ nhỏ xít chặt.
Liễu Miên Hạ càng chìm đắm vào bể dục khoái cảm, tay chân nhũn ra như muốn hóa thành vũng nước, thân mình như không còn là của mình nữa, chỉ còn lại lỗ nhỏ dưới thân tham lam cắn ʍút̼ đại dương vật.
"A a... A Kiêu... Quá thoải mái... A Kiêu... Ô... Phía trước, phía trước cũng muốn... A..."
Liễu Miên Hạ rên rỉ mang theo tia nức nở, hai mắt đã sớm thất thần.
Hai người liền cứ thế giao hợp trên lưng ngựa, nơi tương giao chảy ra ɖâʍ dịch theo yên ngựa trượt xuống, nhỏ giọt trên cỏ nơi con ngựa chạy qua.
Liễu Miên Hạ cũng không biết chính mình rốt cuộc cao trào bao nhiêu lần, hay là vẫn đang trong cao trào sung sướng. Trong lúc ý thức trong mông lung y nghe thấy Lệ Kiêu gầm nhẹ một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa, cong eo đĩnh mạnh.
Dương vật hung ác thao làm hậu huyệt Liễu Miên Hạ, mỗi một lần đều cắm vào toàn bộ, cơ bụng rắn chắc đánh lên mông y phát ra từng tiếng bạch bạch. Tốc độ Lệ Kiêu thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ bị cắm càng ngày càng mềm, càng ngày càng chặt. ƈôи ȶhịȶ Lệ Kiêu cơ hồ chuyển động một chút cũng khó khăn, nhắm vào sâu bên trong cọ xát thô bạo, mỗi lần đỉnh vào Lệ Kiêu liền cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng xông thẳng đỉnh đầu.
Thẳng đến cuối cùng, lỗ nhỏ trên đỉnh dương vật mở ra, hắn rốt cuộc nhịn không được bắn ra luồng lớn tinh dịch đánh vào sâu lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ, phun mười mấy cái mới dần dần dừng lại.
Lệ Kiêu gắt gao ôm chặt Liễu Miên Hạ như đang che chở con non, môi không ngừng hôn ɭϊếʍƈ vầng trán ướt mồ hôi của Liễu Miên Hạ nuốt xuống.
"Tức phụ, tức phụ, Hạ Nhi, ta rất thích em."
Liễu Miên Hạ cả người mềm như bông, tay chân không còn sức lực, chỉ từ trong mũi hừ một tiếng: "Ân..."
Lệ Kiêu có chút hoảng hốt, lung tung vỗ về thân thể Liễu Miên Hạ, lại muốn đem dương vật rút ra nhìn thử hậu huyệt Liễu Miên Hạ, "Tức phụ, em có đau hay không? Có phải ta làm em bị thương không? Tức phụ, thực xin lỗi, ta, ta sẽ mang em đi gặp đại phu!"
Lệ Kiêu kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lại chạy chậm lên, dương vật hắn còn ở bên trong chưa rút ra, vừa động làm bên trong lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ lại tê tê dại dại, cầm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ.
"Ân... Không, không được... Dừng lại... Dừng lại... Ta... A... Không có bị thương... Đừng đi..."
"Không được! Ta muốn nhìn!" Lệ Kiêu hiển nhiên không tin, hắn rút ra dương vật, ôm Liễu Miên Hạ xoay người xuống ngựa, cởi áo ngoài của mình ôm Liễu Miên Hạ lên đó, không chút phân trần mà tách hai chân y ra.
Ngọc hành phấn nộn đã bắn quá nhiều lần, uể oải ỉu xìu nghiêng một bên, đóa nhục hoa giữa hai chân phiếm màu hồng nhạt cơ khát, ướt dầm dề hé mở miệng nhỏ cực kỳ mê người, lỗ hậu phía sau lại có bộ dáng bị sử dụng quá độ, bị thao đến độ không thể khép lại.
Lệ Kiêu tức khắc hoảng lên: "Tức phụ, tức phụ, em bị ta thao hỏng rồi, phía sau không khép được, ta, ta ta lập tức mang em về doanh, không, về nhà! Về nhà tìm Dương đại ca!"
Hắn nói xong liền bế Liễu Miên Hạ lên, vội vã muốn lên ngựa.
Liễu Miên Hạ dở khóc dở cười, chỉ đành gian nan nâng tay giữ chặt vạt áo Lệ Kiêu, "Đừng, đừng trở về, ta không sao, A Kiêu, bình tĩnh, huynh nhìn ta bộ dáng rất đau sao?"
Lệ Kiêu nửa tin nửa ngờ cúi đầu nhìn Liễu Miên Hạ, thấy khóe môi Liễu Miên Hạ mang ý cười, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày lười biếng đầy mị ý như sắp câu mất linh hồn Lệ Kiêu, Lệ Kiêu lúc này mới tin lời Liễu Miên Hạ nói.
Cười ngây ngô vài tiếng, Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ vào lòng ngồi xuống ngay tại chỗ, xem y như trẻ con mà xoa xoa đầu Liễu Miên Hạ, há miệng ở trên mặt y thơm thơm.
Lệ Kiêu ăn nói vụng về, nói không được mấy lời dễ nghe dỗ dành Liễu Miên Hạ, nhưng Liễu Miên Hạ có thể hiểu cảm xúc khó xử trong lòng Lệ Kiêu.
Cánh tay Liễu Miên Hạ câu trên cổ Lệ Kiêu, chủ động hôn môi hắn, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt Lệ Kiêu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng luyến tiếc huynh, không muốn huynh lên chiến trường, sợ huynh bị thương. Những đạo lý quốc gia đại nghĩa huynh không hiểu, ta cũng sẽ không dạy cho huynh. Huynh chỉ cần nhớ kỹ, ta và Tiếu Tiếu ở nhà chờ huynh, còn có Duệ ca cũng đang chờ huynh bình an trở về, huynh phải chăm sóc mình thật tốt."
Đôi mắt Lệ Kiêu sáng lên, ngốc nghếch nói: "Ta muốn cho tức phụ làm Tướng quân phu nhân!"
Liễu Miên Hạ chịu đựng cánh tay nhức mỏi, từ cần cổ lôi ra một sợi dây hồng, phía trên buộc một bình sứ trắng to bằng ngón cái, y đem bình nhỏ kia treo trên cổ Lệ Kiêu.
"Này là thuốc cứu mạng, Khanh Khanh phí rất nhiều công sức mới làm được một viên. Huynh giữ nó thật tốt, đừng để cho người khác biết, cũng đừng đánh mất."
Tay Lệ Kiêu giữ chặt bình nhỏ, ánh mắt đột nhiên nóng lên, cúi đầu lấp kín môi Liễu Miên Hạ, dùng sức hôn y.
Nụ hôn này kết thúc, thân mình Liễu Miên Hạ cũng run lên, huyệt phía dưới lại ướt, bướm nhỏ vừa rồi chưa được chăm sóc càng thêm khó chịu.
Lệ Kiêu thở hổn hển, khàn giọng nói, "Tức phụ, em đối với ta thật tốt."
Liễu Miên Hạ nhanh chóng liếc hắn một cái, "Huynh cũng biết ta là tức phụ huynh, ta không tốt với huynh thì tốt với ai?"
Lệ Kiêu gãi đầu lại ngu ngốc nở nụ cười.
Đáy mắt Liễu Miên Hạ cũng mang theo ý cười, cười mắng nói: "Ngu ngốc!"
Liễu Miên Hạ đẩy Lệ Kiêu một chút, y sức lực nhỏ nên Lệ Kiêu cơ hồ không có chút cảm giác, nhưng Lệ Kiêu vẫn thuận theo ngã xuống.
Liễu Miên Hạ khóa ngồi trên eo Lệ Kiêu, kiều dã nói: "Ta còn muốn! Phía trước còn chưa ăn cây gậy của huynh đâu."
Y duỗi tay kéo bỏ áo Lệ Kiêu, Lệ Kiêu xoay người ôm y, tách ra hai chân, dương vật đã cứng lên đặt trước lối vào bướm nhỏ, có ái dịch bôi trơn hắn liền dễ dàng tiến vào...
...
Hai người ở trên cỏ lại làm một lần, đợi đến khi Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ trở về, Liễu Miên Hạ rốt cuộc chịu không nổi, dựa vào khuỷu tay Lệ Kiêu nặng nề ngủ.