Chương 56: Tiêu Hữu Hằng: "Ta thật lòng ái mộ em."
Biên quan chiến sự căng thẳng, lưu dân bên trong thành Tấn Dương ngày càng nhiều, Lệ Duệ cả ngày vội đến nỗi chân không chạm đất.
Sau khi quận binh xuất phát 10 ngày, cửa Định Thừa cuối cùng truyền đến tin đại thắng. Các bá tánh Tấn Dương trước đó vài ngày mặt ủ mày ê, bây giờ nơi nơi đều là sinh khí bừng bừng.
Qua mấy ngày, chi tiết về trận thắng đó truyền về Tấn Dương, người kể chuyện trong quán trà tửu lầu mặt mày hớn hở kể lại một hồi thành chiến vang dội.
Trong phủ Quận thủ, Lệ Minh Ân và Liễu Miên Hạ một lớn một nhỏ cũng đang ngoan ngoãn ngồi nghe Tiêu Hữu Hằng kể về trận chiến này.
Tiêu Hữu Hằng tâm tình cực tốt, "Uất Trì Tướng quân ở ngoài thành sớm bố trí đào hố bẫy ngựa, trước hố đổ đầy dầu hỏa, hỏa tiễn vừa bắn ra lập tức thiêu cháy, mọi rợ còn chưa đánh tới cửa thành đã ch.ết không biết bao nhiêu người. Ai ngờ tử thương thảm thiết như vậy nhưng những tên mọi rợ đó thế nhưng đạp lên thi thể đồng bạn bò lên tường thành, các tướng sĩ thủ thành dùng vạc dầu nóng, đánh lùi một đám lại một đám..."
"Sau khi man di rút binh kiểm kê số lượng thương vong, chúng ta binh lính một người cũng không ch.ết, phần lớn một ít thủ thành bị mũi tên bắn trúng nên bị thương nhẹ, nghiêm trọng nhất chỉ có một hai người bị man tộc bò lên thành chém bị thương. Những túi cấp cứu bọn họ mang trên người thật sự rất tuyệt vời! Vừa bị thương đã dùng thuốc cầm máu, trận này đánh xong, trên cơ bản không ai sốt cao nhiễm trùng!"
Đang độ hứng khởi, Tiêu Hữu Hằng nhịn không được kích động mà nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, ánh mắt sáng rực, "Hạ Nhi, đó đều là công lao của em! Ta đã bẩm lên Hoàng huy... Hoàng thượng gấp, vì em thỉnh công! Đến lúc đó chúng ta sẽ xin phong hào cho em, em muốn làm Huyện chúa hay là Phong hầu?"
Liễu Miên Hạ buồn cười nói: "Chẳng lẽ phong hào còn có thể tự mình chọn sao?"
Song nhi xuất thân vương công quý tộc ở Thiên Sở Quốc rất ít người có phong hầu. Phong hào của bọn họ hầu như đều là Công chúa, Quận chúa, Huyện chúa linh tinh. Dù có đất phong nhưng chỉ là hưởng thu nhập từ thuế chứ không tham gia quản lý.
Tiêu Hữu Hằng nói: "... Ta sợ em không muốn làm Huyện chúa hay Quận chúa gì đó."
Liễu Miên Hạ nói: "Còn chưa có thông báo đâu, huynh sao lại nói như thật vậy? Giống như ngày mai ta có thể lên làm Huyện chúa luôn ấy."
Tiêu Hữu Hằng cười nói: "Tấu chương đã được đệ lên rồi, đây còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao."
Liễu Miên Hạ có chút ngượng ngùng trừng mắt Tiêu Hữu Hằng, hỏi ngược lại: " A Kiêu thì sao? Có bị thương không?"
Tiêu Hữu Hằng: "Hắn nha, khỏe như trâu, một mình hắn có thể đánh bốn năm người, chịu chút thương nhỏ cũng không sao, hoàn toàn không có việc gì."
Lời này làm Liễu Miên Hạ không hài lòng, y không chịu buông tha: "Vậy rốt cuộc A Kiêu có bị thương ở đâu không?"
Tiêu Hữu Hằng nói: "Người truyền tin nói cho ta hắn chỉ bị thương ngoài da, trầy da chút thôi, hai ba ngày liền đỡ. Hơn nữa, sau khi được khen thưởng, A Kiêu còn được thăng là đội trưởng."
"Thật vậy chăng?!" Liễu Miên Hạ cao hứng nói, "Quá tốt rồi!"
Y bế lên con trai mình lên, ba ba hôn hôn bánh bao nhỏ, mặt đầy ý cười nói: "Nghe thấy không, nhị cha của con thăng quan nha!"
Lệ Minh Ân ngẩng đầu nhỏ, chớp mắt to hỏi: "Có phải nhị cha đánh đuổi man di đi không?"
"Đúng a!" Liễu Miên Hạ gật đầu thật mạnh.
Bánh bao nhỏ mắt sáng rực lên, "Nhị cha thật là lợi hại!"
"Đúng rồi!" Liễu Miên Hạ cũng đồng ý, người khác đều cảm thấy Lệ Kiêu ngây ngốc, nhưng y rất tin tưởng Lệ Kiêu.
Tiêu Hữu Hằng đem một lớn một nhỏ thu vào đáy mắt, ở nơi Liễu Miên Hạ nhìn không thấy, tình yêu của hắn dần dần tràn ra.
Liễu Miên Hạ ôm con trai thân mật một phen, đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ trán đứng dậy chạy tới ngăn kéo lấy ra một quyển trục, gọi Tiêu Hữu Hằng tới rồi trải nó lên mặt đất.
Đồ án trên giấy từng chút một hiện ra trước mắt Tiêu Hữu Hằng, càng nhìn, sắc mặt của hắn càng ngưng trọng.
Đó là một bộ bản đồ được vẽ cực kì tỉ mỉ rõ ràng.
Bao gồm các khu vực trong quận Tấn Dương, phía Nam Tấn Dương là Sở kinh, Phong huyện cùng với Dương Liễu Thành và các thành trấn xung quanh, phương Bắc thì kéo dài về hướng cửa Định Thừa, trên phía Bắc nó còn trống một mảnh đất không rõ.
Từng dãy núi con sông, thành trì hay con đường đều đánh dấu rõ ràng rành mạch. Bản đồ mấy ngày trước Tiêu Hữu Hằng đưa cho Lệ Minh Ân xem so với bản này quả thực thảm không nỡ nhìn.
Tiêu Hữu Hằng kiềm chế khiếp sợ trong lòng, nhìn về phía Liễu Miên Hạ: "Đây là... Em vẽ?"
"Ân." Liễu Miên Hạ gật gật đầu, "Hẳn còn không phải là bản chính xác nhất, có vài chỗ ta chưa đi qua. Những nơi ta sống thì vẽ được tỉ mỉ hơn, những nơi khác chỉ mới đi ngang qua, hoặc là chỉ nghe du thương kể lại..."
"Hạ Nhi!" Ánh mắt Tiêu Hữu Hằng càng ngày càng nóng cháy, trong lòng kích động, khó kìm lòng nổi ôm lấy eo Liễu Miên Hạ, bàn tay giữ chặt gáy y đem y gắt gao ấn vào trong lòng mình.
Mặt Liễu Miên Hạ tức khắc đỏ lên, hơi giãy giụa, vội la lên: "Tam Lang ——!"
"Suỵt..." Tiêu Hữu Hằng ôn nhu dỗ dành nói, "Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một chốc, chỉ một chốc thôi, ngoan, ngoan nào..."
Nam nhân động tác ôn nhu nhẹ vỗ về sống lưng Liễu Miên Hạ, tiếng nói trầm thấp thuần hậu như là rượu ngon đã ủ nhiều năm chui vào lỗ tai khiến tim Liễu Miên Hạ đập rộn ràng, cả người phảng phất như sắp bị đốt cháy.
Được Tiêu Hữu Hằng trấn an, Liễu Miên Hạ dần dần an tĩnh lại, chóp mũi đều là mùi hương dễ ngửi của nam nhân khiến Liễu Miên Hạ có chút say mê.
Lệ Minh Ân ngẩng đầu nhìn cha mình và lão sư, nghi hoặc hỏi: "Tiêu tiên sinh, chẳng lẽ ngài cũng là phụ thân của con sao?"
Tiếng trẻ con thanh thúy đánh gãy cái ôm của hai người, Liễu Miên Hạ cuống quít đẩy Tiêu Hữu Hằng ra.
"Không, không phải!"
"Nếu là ta cũng làm phụ thân của con, con có nguyện ý không?"
Liễu Miên Hạ và Tiêu Hữu Hằng cơ hồ đồng thời nói ra một câu.
Liễu Miên Hạ trừng mắt nhìn Tiêu Hữu Hằng, giận dỗi: "Huynh không được nói bừa!"
Lại nói với con trai mình: "Tiêu tiên sinh là lão sư, hắn không phải phụ thân con."
Tiểu bằng hữu Lệ Minh Ân khó hiểu nghiêng đầu, "Tại sao Tiêu tiên sinh lại làm chuyện chỉ có phụ thân mới có thể làm với cha?"
Liễu Miên Hạ tâm hoảng ý loạn, "Bởi vì... Bởi vì..."
Y không biết tại sao, cũng không biết nên giải thích với con trai như thế nào, chỉ có thể tức giận trừng mắt Tiêu Hữu Hằng một lần nữa.
Tiêu Hữu Hằng dù bị trừng nhưng vẫn ung dung cười nói: "Minh Ân, con còn chưa trả lời vấn đề của ta, con có đồng ý ta làm phụ thân của con không?"
Trẻ con là trong sáng nhất, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Lệ Minh Ân lập tức nắm tay nhỏ vui vẻ nói: "Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý! Tiêu tiên sinh mau làm phụ thân con, vậy thì con mỗi ngày đều có thể gặp Tiêu tiên sinh nha!"
Liễu Miên Hạ gấp không chịu được, lung tung nói: "Con hiện tại mỗi ngày đều thấy hắn mà!"
Lệ Minh Ân giọng đầy mùi sữa nói: "Rõ ràng một ngày chỉ có thể thấy một lần, nếu tiên sinh là phụ thân thì con muốn gặp lúc nào sẽ gặp lúc đó, lúc nào cũng có thể thấy!"
Liễu Miên Hạ bị bé làm cho nghẹn họng, quả thực không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành hung hăng trừng Tiêu Hữu Hằng, "Huynh ——! Huynh xem huynh nói bậy cái gì với Tiếu Tiếu kìa!"
Tiêu Hữu Hằng thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: "Có phải ta nói bậy hay không, Hạ Nhi thật sự không biết sao?"
Câu hỏi này của hắn càng khiến mặt Liễu Miên Hạ nóng như lửa đốt.
Y nếu nói không biết, kia thật sự mới là lừa mình dối người.
"Ta..." Liễu Miên Hạ cắn cắn môi, cúi đầu.
Tiêu Hữu Hằng kéo tay y qua nhẹ nhàng nắm lấy, thành khẩn nói: "Hạ Nhi, ta là thật lòng ái mộ em, em cho ta cơ hội theo đuổi em được không? Em không chán ghét ta, đúng không?"
Tim Liễu Miên Hạ không biết cố gắng mà nhảy loạn lên, y thì thào: "Duệ ca nói... Nói huynh bị hưu, vì sao?"
Tiêu Hữu Hằng: "Ta không có tình cảm với người đó, y là vợ của huynh trưởng ta. Năm đó ta bất đắc dĩ mới cùng huynh trưởng cưới y, thành thân nhiều năm nhưng vẫn chưa từng cùng y viên phòng, số lần gặp mặt càng đếm trên đầu ngón tay. Mỗi năm ta chỉ ở trên gia yến mới gặp người đó một lần, khách khí mà nói chuyện mấy câu diễn kịch cho người khác xem. Còn lại lúc khác, ta cũng hoàn toàn không ở cùng một chỗ với bọn họ. Kỳ thật ta cũng không cần bị hưu, hòa li là được, chỉ là chung quy do ta phải đi, vì lưu chút thể diện cho người đó nên mới tự nguyện bị hưu."
"Cho nên ——" Tiêu Hữu Hằng cúi người ghé vào bên tai Liễu Miên Hạ, nhẹ giọng nói, "Ta còn là hoàn bích chi thân*."
(*nghĩa là còn trọn vẹn hoàn hảo, chưa ai chạm qua đó (¬‿¬) )
Thanh âm Tiêu Hữu Hằng trầm thấp mang theo nhiệt khí, lỗ tai Liễu Miên Hạ như bị hun nóng, y đột nhiên thối lui vài bước, thẹn quá thành giận, "Huynh! Huynh như thế nào —— ai muốn hỏi huynh có phải hoàn bích hay không! Tiếu Tiếu! Chúng ta đi!"
Liễu Miên Hạ kéo con mình qua, bước chân vội vàng chạy trối ch.ết.
Mà Tiêu Hữu Hằng vẫn đứng tại chỗ, mặt mày mỉm cười nhìn bóng dáng Liễu Miên Hạ rời đi, thẳng đến khi không còn thấy nữa, hắn mới trong dư vị thở dài một tiếng.
Tiêu Hữu Hằng xoay người nhìn tấm bản đồ vẫn còn nằm trên đất kia, sắc mặt dần nghiêm túc.
Bức bản đồ này cần phải đưa đến chỗ Uất Trì Tướng quân.
Hắn tính toán vẽ lại một phần, sau đó đưa đến tay Úy Trì Văn Lâm càng sớm càng tốt.
Tốt nhất phái vài tưởng sĩ đem địa hình thảo nguyên Bắc Man ghi chép lại, đến lúc đó đem về để Hạ Nhi bổ sung những chỗ còn trống ở phía Bắc...
...
Nửa tháng cứ thế trôi qua, của Định Thừa liên tiếp truyền đến tin chiến thắng. Tân đế tuổi trẻ khí thịnh, một lòng nhiệt huyết muốn đánh cho Bắc Man không dám đến gần Thiên Sở nửa bước.
Lại có binh khí được chế tác hoàn mỹ, đạn lửa cùng với bản đồ hoàn thiện, lập tức lệnh cho đại quân nhân lúc thắng lợi phản kích, đuổi vào sâu thảo nguyên phía Bắc mấy chục dặm, tướng sĩ hai nước trên thảo nguyên khai mở một phen chém giết.
Một ngày này, thảo nguyên chào đón trận tuyết đầu tiên.
Gió lạnh gào thét trên mảnh đất rộng lớn, bông tuyết như lông ngỗng phủ kín bầu trơi rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt mặt đất đã trở thành màu trắng.
Một đội kỵ binh đóng quân dưới tuyết lớn, ước chừng trên dưới 5000 người. Nhóm binh lính toàn thân hắc giáp, chiến mã cũng bọc giáp nhẹ. Đội kỵ binh này nhân số tuy nhiều nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, không có chút hỗn loạn. Nhất cử nhất động đều tỏa ra một luồng hung thần ác khí ập vào mặt.
Lệ Kiêu cũng ở bên trong đội kỵ binh này. Hắn nắm chặt áo bông trên người, giống những binh lính xung quanh, trong tay cầm thịt khô mồm to gặm cắn.
Một hán tử mặt đen ở bên cạnh nhai thịt khô, một bên nói không rõ lời hỏi: "Lệ đội trưởng, ông nội nó tuyết rơi rồi, ngươi nói Bùi Chỉ huy sứ sẽ cho chúng ta đuổi theo hay là rút lui trước?"
Lệ Kiêu ồm ồm nói: "Đương nhiên là đuổi theo."
Lý Thạch Đầu nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, chậc lưỡi nói: "Ngươi nói Bùi Chỉ huy sứ của chúng ta lớn lên vừa đẹp trai vừa văn nhã, sao tính tình lại... Ai ai, không nói không nói."
Như là nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, Lý Thạch Đầu đột nhiên run lập cập.
Lệ Kiêu không đáp lời, nhếch miệng hắc hắc cười hai tiếng.
Lý Thạch Đầu còn muốn nói cái gì, lính liên lạc phía trước truyền tin đã hết giờ nghỉ ngơi, lệnh mọi người lập tức xếp hàng xuất phát.