Chương 60: Sinh nhật (1)
Ngày 18 tháng 3 là sinh nhật của Liễu Miên Hạ.
Sinh nhật tròn hai mươi tuổi ở Thiên Sở Quốc có ý nghĩa đặc biệt, nó tượng trưng cho nam tử thành niên, song nhi thành nhân nên phải tổ chức tiệc rượu chúc mừng.
Đặc biệt các quý tộc thế gia đều sẽ tổ chức một lễ thành niên long trọng, mời trưởng bối đức cao vọng trọng chủ trì đại lễ.
Liễu Miên Hạ tất nhiên không muốn phô trương như vậy. Lúc trước bởi vì mừng nhà mới nên mới mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích một lần, bây giờ biên quan xảy ra chiến sự, thời điểm mấu chốt này cũng không thích hợp tổ chức tiệc rượu liên tục, người trong nhà lén tụ tập cùng nhau là đủ rồi.
Các nam nhân trong nhà từ mấy tháng trước đã bắt đầu hao hết tâm tư chuẩn bị quà sinh nhật cho Liễu Miên Hạ.
Ngày đó, các nam nhân đều tạm thời buông xuống mọi việc trong tay, ở lại trong phủ làm bạn với Liễu Miên Hạ.
Tối hôm qua Liễu Miên Hạ ngủ ở phòng A Từ, sáng sớm A Từ liền tới phòng bếp muốn tự mình làm mì trường thọ cho Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ một mình ở trên giường tiếp tục ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng có người niết mũi y, lực đạo thực nhẹ lại nhiễu người tỉnh mộng. Liễu Miên Hạ đẩy ra tay người nọ, người nọ ngược lại chạm vào môi y , chọc Liễu Miên Hạ ngứa vô cùng. Sau vài lần như vậy thì sâu ngủ cũng bị đuổi đi mất, Liễu Miên Hạ bất mãn mở to mắt, trước mắt liền xuất hiện mặt Cố Thần Chi.
"Thần Chi? Đệ làm cái gì mà không cho ta ngủ."
Ánh mắt Cố Thần Chi sâu thẳm đột nhiên lóe lên, trở nên vui sướng rạng rỡ. Hắn trên mặt lộ ra nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ca, mau đứng lên, tranh thủ những người khác còn chưa rời giường, ta mang huynh đi mua quà sinh nhật. Chỉ có hai ta thôi, không cho người khác biết."
Liễu Miên Hạ ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, trong thanh âm còn mang theo buồn ngủ lười biếng, "Mua lễ vật mà thôi, sao lại giống như sắp đi làm trộm vậy?"
Theo động tác y, áo ngủ mềm mại cũng xốc xếch một chút, lộ ra dấu vết ái muối trên cổ cùng xương quai xanh mà tối hôm qua lưu lại.
Cố Thần Chi chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Không phải hắn không muốn xem, nhưng nếu xem tiếp, hắn cảm thấy mình sẽ nổ tan xác mà ch.ết.
Dưới trường bào hắn nhìn không ra chút phản ứng gì nhưng bụng dưới đã đau đến xuyên tim.
Hắn may mắn trước khi tới đây đã tìm Dương đại ca châm kim cho mình.
Nếu không sẽ xấu mặt trước ca ca mất.
"Ca ——" Cố Thần Chi kéo dài thanh âm, nửa quỳ trên giường ôm lấy eo nhỏ Liễu Miên Hạ, đầu cách chăn gối trên đùi Liễu Miên Hạ, như trẻ con làm nũng nói, "Đi mà đi mà, ta muốn mua quà cho huynh, còn có một chuyện muốn nói cho huynh nữa. Ta chỉ muốn ở một mình với huynh thôi, chỉ một buổi sáng thôi, còn lại đều là thời gian của huynh với các ca ca, được không? Xin huynh đó, ca ——"
"Được được, đệ đứng lên trước đi," Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ xoa đầu Cố Thần Chi nói, "Ta bồi đệ đi là được, có chuyện gì quan trọng chuyện không thể nói bây giờ sao? Sao phải đi trên đường mới có thể nói?"
Cố Thần Chi lúc này mới vừa lòng buông ra Liễu Miên Hạ, lại nói: "Sao lại gọi là bồi ta đi? Là bởi vì ta muốn tặng lễ vật cho huynh, nhưng huynh cái gì cũng có, ta không biết nên tặng cái gì. Cho nên ta muốn mang huynh đi dạo phố, thấy cái gì thích thì chúng ta liền mua mua mua! Hôm nay huynh cứ coi ta là túi tiền của huynh, ngàn vạn lần không cần tiết kiệm cho ta!"
Liễu Miên Hạ trắng mắt liếc hắn một cái, khóe môi mang theo ý cười.
Cố Thần Chi vui sướng chạy tới lấy quần áo cho y, chờ y mặc xong áo trong đi ra, hắn lại ân cần hầu hạ y mặc áo ngoài.
Tuy rằng đã tháng ba nhưng thành Tấn Dương vẫn là phương Bắc, thời tiết còn tương đối rét lạnh.
Liễu Miên Hạ bên trong một lớp áo dệt từ lông cừu, bên ngoài là một lớp áo bông màu trắng sữa, đùi cũng mặc quần ống lông cừu, chân đi ủng da hươu, cổ lại phủ thêm một kiện khăn cổ lông hồ ly, vừa giữ ấm lại thực tuấn tú.
Nói đến quần lông cừu này thì trên người Cố Thần Chi cũng có mặc đây. Nó cũng là một trong số những "phát minh" của Liễu Miên Hạ.
Y cũng không biết dệt áo lông cừu, chỉ là đời trước lúc đi học có các bạn nữ dệt khăn quàng cổ cho bạn trai, ngẫu nhiên nghe các nàng bàn luận các phương pháp đan len rất đa dạng.
Sau khi đến Tấn Dương, mùa đông ở đây thực sự quá lạnh nên Liễu Miên Hạ mới nảy lên ý tưởng làm áo lông.
Nơi này gần biên quan, các bá tánh ở đây nuôi rất nhiều trâu, cừu nên rất dễ để mua được lông cừu. Những mục dân cũng đã sớm phát hiện các để dệt lông cừu thành sợi.
Liễu Miên Hạ liền đem ý tưởng dệt lông cừu cho nhóm hán tử ở điền trang nghe, để bọn họ từng người suy nghĩ mày mò cách dệt, nếu có thể nghĩ ra đương nhiên sẽ được trọng thưởng.
Không thể không nói, nhân dân lao động trí tuệ quả thực vĩ đại.
Mất mấy tháng nhóm hán tử trong điền trang đã nghiên cứu ra, sau lại trải qua Liễu Miên Hạ chỉ điểm, hình dáng áo bông cũng dần dần hiện ra không khác với kiếp trước bao nhiêu.
Đồ vật này vừa làm ra, ngoại trừ để người trong nhà mặc, đương nhiên còn sản xuất số lượng lớn rồi tung ra thị trường bán lấy tiền.
Hiện giờ trong thành Tấn Dương chỉ cần là người có khả năng mua quần áo làm từ lông cừu thì mỗi người hầu như đều có ít nhất một bộ, vừa nhẹ lại giữ ấm, giá cũng không đắt, có ai lại không thích đâu?
Không chỉ Tấn Dương, áo lông này vừa ra được mấy tháng thậm chí còn bán ở kinh thành. Mặc áo lông cừu trong lúc nhất thời đã trở thành trào lưu mà những đại quan quý nhân tranh nhau truy phủng.
Quần áo lông này vào tay Liễu Miên Hạ đã trở thành một món đồ hạng nhất, chọc không biết bao nhiêu người ghen tức đỏ mắt.
Bởi vì chuyện này, dù biết rõ Liễu Miên Hạ đã có năm vị phu quân nhưng trong thành Tấn Dương vẫn còn rất nhiều đại gia tộc muốn đưa con cháu vào Lệ phủ làm thị lang.
Liễu Miên Hạ mỗi lần ra cửa đi một vòng trên phố thì có thể gặp được rất nhiều lần "Ngoài ý muốn" hoặc là "Ngẫu nhiên gặp được".
Biên quan liên tiếp truyền đến tin tức tốt, nhưng vẫn có gia tộc dời về phía Nam. Trong thành Tấn Dương phố phường cũng không còn phồn hoa náo nhiệt như trước, chẳng qua cũng không hoàn toàn tiêu điều, trên đường vẫn có rất nhiều người tới tới lui lui.
Thương nhân phía Nam mang đến dụng cụ vàng bạc tinh mỹ, tơ lụa hoa lệ. Từ biển thì có hải sản, ngọc trai, ở đây có thể bán giá tốt nhất, sau đó lại mua da dê da trâu, còn có áo lông cừu mới ra đưa về phía Nam bán, cứ thế có thể kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ là đầu xuân, những hàng hóa đó bán không được nữa, các thương nhân liền mua dê bò đưa về giết rồi bán thịt.
Cố Thần Chi bồi Liễu Miên Hạ đi vào chợ, không ngừng xúi giục Liễu Miên Hạ mua đồ.
"Ca, huynh xem cái này đẹp không? Muốn mua một cái chơi không?"
Bọn họ dừng lại trước một hàng bán mặt nạ, Cố Thần Chi cầm lấy một cái mặt na mặt mũi hung tợn đeo lên mặt mình khoa tay múa chân, lại cầm lấy một cái mặt nạ con thỏ đưa cho Liễu Miên Hạ.
Chủ quán cười ha ha nói: "Mặt nạ con thỏ này là có một đôi a, tiểu lang quân có muốn mua một đôi đeo cùng phu nhân không?"
Hắn hiển nhiên là hiểu lầm quan hệ của Liễu Miên Hạ và Cố Thần Chi, cho rằng Cố Thần Chi là phu quân Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ đang muốn mở miệng giải thích, lại cảm thấy Cố Thần Chi lôi kéo tay áo mình, trên mặt đại nam hài mang theo một chút cầu xin, bám vào bên tai Liễu Miên Hạ nhỏ giọng nói: "Ca, huynh đừng giải thích, xin huynh."
Liễu Miên Hạ hơi hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại trong lòng mềm nhũn. Thần Chi không thành thân, tuy rằng lớn lên cao lớn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ, không muốn ở trước mặt người ngoài đánh mất mặt mũi, nên cũng có thể hiểu được.
Âm thầm thở dài một tiếng, Liễu Miên Hạ nói với chủ quán: "Vậy lấy một đôi này đi."
Lời này nói ra, cả khuôn mặt Cố Thần Chi sáng bừng lên.
Chủ quán cười híp mắt đưa cho Cố Thần Chi một cái mặt nạ con thỏ.
Cố Thần Chi đeo lên mặt, ôm chặt Liễu Miên Hạ, trề môi reo lên: "Ca, huynh tốt nhất, ta thích huynh nhất."
Liễu Miên Hạ cười vỗ vỗ lưng hắn, "Biết rồi biết rồi, không phải chỉ là cái mặt nạ sao? Sao lại cười như tên ngốc vậy."
Cố Thần Chi muộn thanh nói: "Là tiểu đồ ngốc của ca."
Hắn dựa vào có mặt nạ nên lớn gan bày tỏ tình cảm với Liễu Miên Hạ, còn dựa vào nó nói những lời tán tỉnh y.
Hắn vừa hy vọng ca ca có thể phát hiện tình cảm của mình, lại vừa sợ hãi ca ca biết được tâm ý của hắn.
Có đôi khi Cố Thần Chi đặc biết muốn không màng tất cả nói rõ với ca ca, loại xúc động này như muốn phá tan lồng ngực hắn.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn liền thu liễm nỗi khao khát đó, đem nó đóng băng vào một góc dưới đáy lòng rồi khoác lên mình một tấm mặt nạ giả tạo, giả vờ làm một đệ đệ đáng yêu ngoan ngoãn.
Lòng đố kỵ như con sâu gặm nhắm trái tim Cố Thần Chi.
Có đôi khi, hắn thế nhưng lại sinh ra hận ý thật sâu với những nam nhân bên cạnh Liễu Miên Hạ.
Cố Thần Chi cảm giác sắp không chịu đựng được nữa.
Hắn không thể tiếp tục ở bên cạnh Liễu Miên Hạ, hắn cần phải rời đi.